Chương 5: Đi ngang trong giới tu tiên

Mọi người ngẩn ngơ trong giây lát, bỗng nhiên cảm thấy vị tiên tử tuyệt sắc như vậy, chỉ là thích thêm vài người thôi mà, cũng không phải là không thể hiểu được.

Một cuộc xung đột đã tan biến trong vô hình.

Xem hết toàn bộ sự việc, Tô Ly gật đầu tán thưởng, rồi lại nhìn vào Thiên Đạo Chi Thư:

[Thật là giỏi quá, không hổ danh là... Khoan đã!! Cmn cmn!! Tông chủ Hợp Hoan tông hóa ra là nam giả nữ!!!]

[Ghê gớm thật, quả nhiên đàn ông mới hiểu rõ đàn ông nhất.]

[Kích thích quá!!!]

... Hả?

Điện Thái An một lần nữa náo động.

Làm sao có thể chứ!!??

Mọi người ngây ngốc nhìn về phía Tông chủ Hợp Hoan tông, dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần, vẫn bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh ngạc.

Một người có cử chỉ động tác đều phong tình vạn chủng như vậy, sao có thể là nam nhân?

Sắc mặt chưởng môn Vạn Kiếm Tông trở nên tái nhợt, môi run run, dáng vẻ như vừa bị giáng một đòn chí mạng: "Nhan Phi, nàng thế mà..."

Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Thiên Cơ Môn chủ cắt ngang.

Thiên Cơ Môn chủ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho tiếng nói từ trên trời, ông ta vuốt vuốt bộ râu trắng của mình, ra vẻ như đã sớm đoán trước: "Ta từng nghe nói bảo vật trấn phái của Hợp Hoan Tông là Thiên Tình Trâm, không chỉ có thể ngưng luyện hóa cảnh, tăng cao tu vi, dường như còn có thể che giấu giới tính..."

Nhan Phi khẽ cười: "Môn chủ quả nhiên kiến thức uyên bác."

Thiên Cơ Môn chủ nhìn nụ cười của hắn, ngẩn người trong giây lát, sau đó vội vàng dời mắt: "Đừng đừng đừng, là ta lỡ lời, ngài cứ nhìn người khác đi."

Vạn Kiếm Tông tông chủ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng thêm tuyệt vọng, hắn run rẩy mở miệng: "Nhan Phi, cô thật sự là nam nhân sao!"

Nhan Phi bước những bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đến trước mặt hắn, đưa tay rút trâm cài tóc xuống, mái tóc đen như mực xõa tung, một số đặc trưng nam tính trên người hắn cũng dần hiện ra.

Vẻ đẹp trung tính vừa mạnh mẽ vừa yêu kiều dung hòa hoàn hảo trên người hắn, khẽ nhướng mắt, ánh mắt phong tình vạn chủng, nhưng lại mang theo nét sắc bén mơ hồ.

Khiến cho hắn so với lúc giả trang thành nữ nhân, càng thêm vài phần khí chất độc đáo.

Mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này, bất kể nam nữ, đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Nhan Phi dường như không hề hay biết ánh mắt của những người khác, giọng nói so với trước đây có thêm một chút khàn khàn, nhưng lại càng thêm phần quyến rũ: "Là nam hay nữ, có quan trọng như vậy sao?"

Nhìn vẻ mặt vẫn không muốn tin tưởng của Vạn Kiếm Tông tông chủ, hắn vươn một tay, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, cơ thể tiến sát lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, thấp giọng nói bên tai hắn: "Hơn nữa, chẳng lẽ chàng chưa từng cảm thấy sung sướng sao?"

Ầm --

Toàn thân Vạn Kiếm Tông tông chủ như thể máu dồn hết lên mặt, miệng há hốc rồi lại ngậm lại, nhưng lại không biết nên nói gì.

Giọng Nhan Phi tuy nhỏ, nhưng những người có mặt ở đây đều là cao thủ tu vi thâm hậu, sao có thể không nghe thấy câu nói kia của hắn.

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên vô cùng phức tạp, liên hệ với những gì tiếng nói từ trên trời nói trước đó về cách kiếm tu đạt được kiếm linh, không ít người nhìn xuống dưới thân Vạn Kiếm Tông tông chủ với vẻ mặt đầy ẩn ý:

Thì ra Vạn Kiếm Tông tông chủ lại là loại người như vậy?!?!

Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Vạn Kiếm Tông tông chủ xấu hổ muốn chết, rõ ràng y chưa từng làm chuyện đó với hắn, nhưng y da mặt mỏng, căn bản không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn danh tiếng cả đời của mình bị hủy hoại trong chốc lát.

Nhan Phi chống cằm, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua những người có mặt, lúc này căn bản không ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Không ai muốn giống như Thái Thượng Trưởng Lão, bị vạch trần mọi chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ, sau này còn mặt mũi nào sống nữa!

Không ai dám chất vấn Hợp Hoan Tông tông chủ nữa.

Nhan Phi ung dung thong thả trở về chỗ ngồi của mình.

Tô Ly xem mà thán phục không thôi.

[ Tu La Tràng lật xe thảm khốc như vậy, thế mà cũng có thể dễ dàng giải quyết gọn gàng!]

[ Quả nhiên là Hợp Hoan Tông tông chủ mà!]

[ Nhìn một vòng như vậy, Vạn Kiếm tông chủ đúng là kẻ đen đủi nhất.]

[ Đệ tử ruột có 'sở thích' không thể miêu tả.]

[ Người mình thích thì chân đạp ba thuyền, mỗi thuyền đều có đặc sắc riêng, không thua kém gì hắn.]

[ Người mình thích là nam giả nữ trang, lừa gạt trái tim thiếu nam của hắn mấy trăm năm.]

[ Bị tiết lộ là làm 'bottom' vì tình yêu'.]

Nói đến đây, Tô Ly nhịn không được mà nhỏ một giọt lệ đồng cảm cho hắn.

[ May mà hắn không biết Thừa Thiên Tông căn bản không trả nổi số linh thạch nợ hắn, nếu không...]

Mỗi lần nàng buông lời châm chọc, sắc mặt Vạn Kiếm Tông tông chủ lại tái đi một phần.

Cuối cùng, hắn như bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước đại điện, một tay đặt lên thanh kiếm bản mệnh bên hông, lạnh lùng lên tiếng:

"Giang Tông chủ, 620 vạn linh thạch mà Thừa Thiên Tông nợ Vạn Kiếm Tông, có phải nên trả rồi không!"

Lúc này, sắc mặt tái nhợt đã chuyển sang tông chủ Thừa Thiên Tông, người vừa rồi còn đang xem kịch hay.

Hắn nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Hôm nay thật là không khéo..."

Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nói đầy tủi thân bi thương cắt ngang, quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt già nua nhăn nheo của chưởng môn Thiên Cơ Môn:

"Thiên Cơ Môn chúng ta cũng không dễ dàng gì, mỗi lần bói toán đều là mạo hiểm để lộ thiên cơ, kiếm được chút tiền cũng toàn là đổ mồ hôi sôi nước mắt." Thiên Cơ Môn chủ vẻ mặt đau khổ, vừa than thở vừa uy hiếp, "Thừa Thiên Tông đường đường là một trong sáu đại tông môn, Giang Tông chủ lại là tuổi trẻ tài cao, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện bội tín như quỵt nợ linh thạch."

"Cho nên, trăm ba chục triệu linh thạch mà Thừa Thiên Tông nợ Thiên Cơ Môn, hôm nay nhất định có thể trả, đúng không?"

Là chủ nợ lớn nhất của Thừa Thiên Tông, tông chủ Thuận Càn Tông sợ chậm thêm chút nữa thì Thừa Thiên Tông sẽ chẳng còn một cọng lông gà nào, vội vàng lên tiếng: "Tục ngữ nói có vay có trả, vay mới không phiền, nếu Thừa Thiên Tông thật sự không trả nổi bốn trăm ngàn, vậy thì trả trước một phần cũng được."

"Như vậy sau này Giang Tông chủ có muốn mượn linh thạch nữa, ta cũng dễ bề báo cáo với tông môn."

"A Di Đà Phật." Phật tử trong mắt tràn đầy từ bi, nhưng chuỗi tràng hạt trên tay lại tỏa ra kim quang chỉ xuất hiện trước khi tấn công.

Tông chủ Thừa Thiên Tông nhìn mọi người trừng mắt nhìn mình, dáng vẻ như muốn ra tay bất cứ lúc nào, lại nghĩ đến kho bạc sạch sẽ hơn cả mặt mình, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: Xong đời ta rồi.

Ngay lúc hắn đã nghĩ xong nơi rải tro cốt của mình, tiếng nói từ trên trời lại một lần nữa vang lên:

[ Bây giờ người sợ hắn xảy ra chuyện nhất, chẳng phải là đám chủ nợ này sao?]

[ Nợ nhiều linh thạch như vậy, đủ để hắn ngang nhiên đi lại trong giới tu tiên rồi.]