[ Ôi chao?! Không ngờ Tông chủ Hợp Hoan tông vẫn còn vương vấn không dứt được với ba người bọn họ!!! ]
Tô Ly vốn đang dựa người trên ghế nằm, lười biếng nhìn những cảnh tượng như đang chiếu phim trên kính Vân Đoan.
Bên cạnh nàng đặt một quyển sách tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trên bìa sách rõ ràng viết ba chữ lớn "Thiên Đạo Chi Thư", quyển sách này ghi chép lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong giới tu tiên, là một 'thần khí' hóng hớt cực phẩm.
Nhìn thấy "Thiên Đạo Chi Thư" viết về chuyện yêu hận tình thù của chưởng môn Hợp Hoan Tông, mắt nàng sáng lên, ngồi thẳng người, hào hứng đọc tiếp.
[ Quả nhiên là chưởng môn Hợp Hoan Tông, chèo thuyền nhiều như vậy mà không lật, thật là tấm gương sáng cho đời sau!!]
[ Để ta xem nào, Thái Thượng Trưởng Lão Thừa Thiên Tông, chậc chậc, tám trăm tuổi rồi mà vẫn là một tiểu xử nam ngây thơ sao... ]
[ Chẳng trách Thừa Thiên Tông mượn linh thạch của môn phái nào cũng được, duy chỉ riêng Hợp Hoan tông là không dám đụng đến~~]
Bầu không khí trong điện Thái An đặc biệt kỳ lạ.
Thái Thượng Trưởng Lão Thừa Thiên Tông bị nêu tên, trên mặt mang theo sự tức giận và xấu hổ kìm nén, mái tóc bạc trắng không gió mà bay, khí thế tỏa ra khiến người ta kinh hãi.
[ Còn có tông chủ Vạn Kiếm Tông, nhìn thì nghiêm túc khó gần, không ngờ cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân ~~]
[ Ôi chao ~ Hoá ra lúc ở riêng với chưởng môn Hợp Hoan Tông, hắn ta lại là tên đạo đức giả động tí là đỏ mặt à ~]
Tông chủ Vạn Kiếm Tông nhìn chưởng môn Hợp Hoan Tông với vẻ mặt không thể tin nổi, hoàn toàn không để ý đến những lời nói từ trên trời rơi xuống, thậm chí rượu trong ly đổ lên người cũng không hề hay biết.
[ Phật tử mà Thiên Phật Tông đợi chờ mấy ngàn năm, thế mà cũng quỳ rạp dưới tà áo của tông chủ Hợp Hoan Tông.]
Trong số rất nhiều Phật tu, Phật tử từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt chuỗi tràng hạt, hai mắt khép hờ, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết, tần suất hắn mân mê chuỗi hạt đã tăng lên không ít.
[ Hả! Ở đây còn có vô số người thầm mến tông chủ Hợp Hoan Tông, chưởng môn Thừa Thiên Tông, đại đệ tử Thiên Cơ Môn...]
[ Chậc chậc, cả giới tu tiên, còn ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ nhân?]
Những người còn lại vừa kinh ngạc vừa tò mò lén nhìn trộm.
Ba người này đều là nhân vật lớn cao cao tại thượng trong giới tu chân, như hoa trên núi cao không thể khinh nhờn, ai có thể ngờ được trên người bọn họ lại có bí mật động trời và cẩu huyết như vậy!
Ba nam một nữ!!!
Chẳng trách Thái Thượng Trưởng Lão Thừa Thiên Tông vốn ít khi tham gia chuyện của tông môn lại xuất hiện trong đại điện.
Chẳng trách Phật tử còn đang vân du tứ hải, tung tích bất định lại âm thầm đến tham dự lễ kế nhiệm tông chủ Thừa Thiên Tông.
Thì ra là 'rượu mời chẳng bằng tình mời'.
Tất nhiên, điều thu hút sự chú ý nhất vẫn là tâm điểm của tất cả những chuyện này - Tông chủ Hợp Hoan tông Nhan Phi.
Một tay nàng nâng ly rượu, chiếc ly thủy tinh trong suốt càng tôn lên đôi tay mảnh mai trắng nõn, móng tay điểm một chút đỏ nhạt, như thể nhuộm đỏ cả tâm can người khác.
Nàng ung dung tự tại như thể nhân vật chính trong lời nói từ trên trời rơi xuống kia không hề liên quan đến mình, tao nhã nhấp một ngụm rượu.
Điều khiến người ta kinh diễm nhất chính là đôi mắt đen như mực, lúc nào cũng mang theo nét quyến rũ, cho dù bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cũng không hề để ý, khẽ nhướn mày, chỉ một nụ cười nhạt, đã khiến không ít người đỏ mặt, không dám nhìn nàng nữa.
Cả điện Thái An chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Cho đến khi một câu nói phá vỡ sự im lặng.
[ May mà bọn họ không biết lẫn nhau, nếu không thì đúng là Tu La Tràng mất!]
Nghe được câu này, Thái Thượng Trưởng Lão Thừa Thiên Tông không nhịn được lửa giận trong lòng, vỗ bàn đứng dậy: "Nhan Phi, chẳng phải nàng nói thích nhất ở bên cạnh ta sao? Tại sao còn dây dưa với những người khác?"
"Chẳng lẽ những lời ngon tiếng ngọt trước kia nàng nói đều là gạt ta?"
Nhan Phi khẽ thở dài, bước đến trước mặt Thái Thượng Trưởng Lão, đôi mắt đẹp nhìn hắn, giọng nói mang theo một tia thở than: "Sao ta có thể gạt chàng được, mỗi câu ta nói đều là xuất phát từ nội tâm."
Sắc mặt Thái Thượng Trưởng Lão lúc này mới dịu đi một chút.
Nhan Phi tiếp tục nói: "Chỉ là, ta cứ tưởng chàng hiểu ta, nào ngờ chàng lại hẹp hòi như vậy."
"Ta là Tông chủ Hợp Hoan Tông, vốn có tấm lòng bao la, thiên hạ này có biết bao nhiêu người yêu nhau, sao ta có thể chỉ yêu một mình chàng mà bỏ mặc cảm nhận của những người khác?"
Thái Thượng Trưởng Lão Thừa Thiên Tông: "!!"
Những người khác: "!!!"
Quả là nhân tài!
Ngay cả việc đội nón xanh cũng có thể nói một cách thanh tao thoát tục như vậy!
Nhan Phi nhìn sắc mặt giận dữ của Thái Thượng Trưởng Lão, thu lại nụ cười rực rỡ trên mặt, khẽ nhíu mày: "Xem ra chàng thật sự không muốn chấp nhận."
"Chàng muốn trả thù như thế nào?" Nàng bước tiếp một bước, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, "Giết ta sao?"
Trong tay Thái Thượng Trưởng Lão hiện lên tia sét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng cho rằng ta không nỡ sao?"
"Không được --"
"Chờ đã --"
Ngay lúc này, vô số binh khí và kết giới chắn trước mặt Nhan Phi, bảo vệ nàng thật kỹ.
Thái Thượng Trưởng Lão vốn chỉ định làm bộ làm tịch, căn bản không hề muốn làm Nhan Phi bị thương, nhưng hành động của đám người này lại trực tiếp chứng minh hắn muốn ra tay với Nhan Phi.
Hắn có chút luống cuống thu hồi động tác trong tay.
Nhan Phi thất vọng nhìn Thái Thượng Trưởng Lão: "Nếu chàng đã để ý, vậy từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt..."
Thái Thượng Trưởng Lão nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng sương của nàng, trong lòng hoảng hốt, buột miệng nói: "Ta không để ý!"
Mọi người: "!!!"
Vị Thái Thượng Trưởng Lão luôn luôn chính trực, không bao giờ thỏa hiệp thế mà lại nhượng bộ?
Nhưng mà...
Có người len lén nhìn về phía tông chủ Hợp Hoan Tông.
Nhan Phi dường như không hề bất ngờ trước câu trả lời của Thái Thượng Trưởng Lão, khẽ cúi đầu, góc nghiêng gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.