Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 27
.......................................................................
Cô nàng đứng đó, đưa đôi mắt sắc lạnh không rõ cảm xúc nhìn nó, môi mím lại mấp máy như muốn cười khẩy, nó ngơ ngác đến có thể nhét cả quả trứng gà vô miệng.
- Ê! Ai cho đứng lên! Quỳ xuống!
- …
- Nhanh lên! Nghe hông Mon!
- À ừ…
“Gặp quỷ rồi! Sao chị ấy ở đây?”
- Nhìn con nhỏ này quen hông Mon?
- Ờ cái này không quen lắm, cỡ này bị đấm nhiều quá mắt hơi mờ…
- Sao Mon?
- Ờ thì….
- Vậy biết tội nặng nhất chưa Mon?
- Cái này….nhưng mà…bộ…bộ mọi người quen nhau hả? Ấy ý em là mọi người quen nhau thôi, chứ em không quen…
Bà cô Vy đi thẳng vô ngồi xuống giữa chị Quỳnh Chi và chị Nguyệt, đôi mắt nhìn quanh mọi người cuối cùng có một chút ý cười nguy hiểm bắn về phía nó. Bà cô Nguyệt cũng nhếch môi cười cười.
- Hông quen mừ hùi tối ăn hiếp người ta, bớt giả bộ đi ha.Dám chọc ghẹo nói xấu người ta, thái độ lồi lõm, đối xử tệ bạc, nạt nộ, cộc tính, xấu xa la hét làm Lê Vy khóc. Tội này trời tru đất diệt!
- Hic hic…nè Nguyệt nhập tâm quá rùi mày…hihi
- Im coi bà già! Nghiêm túc coi!
Bà cô Thủy hình như chịu hết nổi rồi, mặt mũi chị Thủy nhịn cười đến đỏ tận hai vành tai, nó lúc này cũng đâu có tâm trạng mà để ý, chỉ liếc nhìn bà cô ca sĩ nửa cười nửa không trước mặt, đầu nổ đùng cả trăm câu hỏi. Chị Nguyệt nhếch môi nguy hiểm.
- Còn gì để nói hông Mon?
- Nhưng…cái này…em có làm gì đâu.
Đang tính mồm mép chối tội thì nhìn thấy Cycy đứng sau lưng chị Nguyệt, nó lén trợn mắt một cái với cô nàng rồi gục đầu thở dài, giờ biết sao chị Thủy kêu nó dẫn theo rồi đó, bị gài gián điệp kiểu này ai đỡ được. “Em được lắm Cycy”.
- Ờ…cái này…em xin lỗi rồi chứ bộ.
- Mắc cười! Xin lỗi kiểu bất cần, thái độ vậy ai tha. Đàn ông con trai gì nhỏ mọn nạt nộ con gái.
- Này em mỏ nhọn chứ không…
- Im đi! Đủ thứ chuyện xấu xa. Vừa mỏ nhọn vừa nhỏ mọn luôn. Mất mặt đàn ông!
- Haha…hihi!
Mọi người nhịn hết nổi rồi cười rần, ngay cả ba ông anh đang quỳ sau lưng cũng bật cười, chỉ mình bà cô Nguyệt là đỏ mặt tía tai tức giận, nó thì tiu nghỉu không còn mặt mũi nào mà cười, còn bà cô Vy thì cúi gằm mặt, y chan lúc tối, mặt sắp gục luôn vô ngực chính mình rồi. Chị Nguyệt cầm cái gối ôm quăng ầm về sau lưng nó lên giọng.
- Ê! Cười cái gì ba tên hư đốn kia, bộ hay ho lắm hả? Ăn chơi trác táng, dẫn gái đi khách sạn chắc tốt đẹp quá ha. Quỳ thẳng lên! Muốn chết hông?
- Dạ dạ….
Ba ông già ngoan ngoãn như cún con quỳ thẳng người giơ hai tay lên đầu, còn gì là uy phong trai nhà giàu sếp sủng hét ra lửa nửa. Nó thở dài…đã nói là có bà cô Nguyệt về chắc chắn thê thảm cả đám rồi mà.
- Giờ nhớ Lê Vy chưa?, Biết người quen chưa Mon?
- Hic…tạm thời hơi hơi.
- Im đi đồ ngụy biện!
Nó lắc đầu, tâm trạng cực kỳ phức tạp…ai mà ngờ trái đất tròn như phim vậy nè, ăn hiếp ai không ăn hiếp, đụng ngay người quen bà cô Nguyệt. Chị Nguyệt chợt không nói gì, mắt nheo lại nhìn qua chị Thủy, không biết có ý gì, chỉ thấy hai người lộ ra vẻ đăm chiêu, cùng nhau lắc đầu thở dài.
“Ý gì đây, không biết người quen cũng là tội sao?” Nó hơi chột dạ…chị Nguyệt lại lên tiếng.
- Bà Thủy nói Mon nó nhớ đi. Haizz
- Uhm!
- …
- Mon nè! Hông nhớ con Vy thiệt hả?
- Em không!
- Riết đầu óc em để đâu vậy trùi. Bửa em kiếm ca sĩ hát show gấp cho anh Ben, chị đưa số Lê Vy cho em liên lạc mà, Lê Vy bạn của Quỳnh Chi nè nhớ chưa? Con nhỏ ngoài kia chạy vô đây nhận show dùm cưng, sao tự nhiên đối xử người ta tệ vậy ông tướng?
- Cái này…em…em không biết thiệt.
- …
- Haizzz
- Khoan! Sao hổng biết? Ê Vy, bộ mày hông nói Mon nó biết mày bạn tụi tau hả?
Chị Nguyệt xen lời vào, nó cũng ngẩng đầu nhìn bà cô ca sĩ đang làm cái vẻ mặt đáng thương vô tội kia mà lòng đầy cảm xúc lung tung cả lên. Chị Lê Vy lắc đầu, mắt lộ ra vẻ nửa buồn nửa có chút mắc cỡ.
“Đáo để như chị mà mắc cỡ cái gì…đáng thương quá cơ”. Nó hậm hực nghĩ thầm.
- Tau đã kịp nói gì đâu. Gặp nhau cậu ấy liền mặt nặng mày nhẹ không thèm nói chuyện đến tau rồi ấy. Vài lần sau định nói chuyện nhưng cậu ấy lơ luôn chả bao giờ trả lời. Tau chả biết làm sai gì cậu ấy ghét tau đến thế.
Lê Vy vừa buồn vừa giọng ấm ức, ngay lập tức mọi ánh mắt đủ cảm xúc của cả nhóm đều nhìn về phía nó, phần lớn là ánh mắt cực kỳ tức giận, nó giật thót trong bụng, lòng oan ức cực độ.
- Hông đúng! Hắn là người book show mày, tại sao không nói chuyện biết nhau ta?
- Hình hình như chị Loan của công ty gọi cho tau, cậu ấy chả thèm gọi.
- Thấy chưa…có khi chị Thủy bình thường cho số người quen để book show, em toàn quăng cho chị Loan liên hệ, bửa đó chắc cũng vậy…đó em vô tội, em có biết chị Vy đâu….
- Nhưng lần đầu em gọi chị nhé Mon.
- Ơ…
- Hết chối haa.
Nó thở phào vỗ đùi cái đét, mặt hớn hở như sắp thoát tội nhìn chị Nguyệt, nhưng chưa kịp nói thêm gì niềm vui đã bị bà cô đáng sợ ấy dập tắt.
- Khỏi ơ a nửa! Biết người quen hông biết cũng hông thoát tội, dám chọc ghẹo đối xử tệ với người ta. Đi tuốt ngoài HN vô hát show gấp cho mấy người, hổng biết cảm ơn còn làm mặt lạnh la hét mắng chửi người ta!
- Ấy…em chỉ thái độ hơi không thân thiện thôi…không có mắng chửi à. Bớt vu oan.
- Cũng vậy hoy Mon! Đàn ông gì…mất mặt quá!
- Ơ…
- Im!
“Nói cũng chị, im cũng chị…hay nhể”.
- Bây giờ trả lời…tại sao ăn hiếp người ta!
- Không có…không có ăn, chưa kịp hiếp nha…
- Giỡn mặt hả?
Chị Lê Vy ngẩng mặt lên nhìn nó thật sâu, ánh mắt vẫn khó mà nhìn thẳng vào giống như đêm qua. “Lại là chiêu này, nhìn cái gì chứ, mắt đẹp thì hay lắm sao”.
- Em nói đi! Chị làm gì sai em ghét chị đến vậy?
- Đúng rùi…cái tên mê gái như cưng bình thường phải theo gạ gẫm con Vy như gạ Quỳnh Chi đó, sao kỳ vậy Mon ha?
- Này tau bảo này…mày có thể dùng tự khác không Nguyệt?
Chị Quỳnh Chi mĩm cười đánh vai chị Nguyệt một cái nhẹ giọng, đấy nữ thần của nó có khác, ai đâu đi sài mấy cái từ nghe thôi là trọng tội rồi, bà cô Nguyệt này cần phải theo học chị Quỳnh Chi đáng yêu của nó dài dài.
- Im! Bớt bảo này bảo này, tau dị ứng câu cửa miệng của mày lắm rồi nha. Mày với con này là nạn nhân bạo hành của hắn, thích phản phe hông con bánh bèo vô dụng?
- Mày điên quá!
- Hihi thôi Quỳnh Chi kệ nó đi em!
Cái gì mà bạo hành chứ…gì cũng nói được, sau này phải khuyên chị Quỳnh Chi tránh xa bà cô Nguyệt ra thiệt xa mới được, không thể để thần tượng đáng yêu lây nhiễm cái tính ngang ngược của bà cô này được.
- Ê tên kia! Cái mặt gian lắm rùi nghen. Trả lời con Vy đi!
- Ơ…
- Bớt ơ! Nhanh! Trả lời!
Đứng trước ánh mắt như muốn nhai đầu người của chị Nguyệt và đôi mắt diễn sâu đáng thương của chị Lê Vy, nó triệt để đầu hàng…thở dài lí nhí.
- Thì…tối qua em cũng nói chị rồi đó. Em không thích tiếp cận hay quen biết nói chuyện với người nổi tiếng.
- Chị không nổi tiếng! Chị chẳng tin lý do em bảo đâu.
- Cũng vậy thôi!
- Xạo! Ê Mon Quỳnh Chi của cưng còn ngồi đây nè Mon, hông thích nói chuyện người nổi tiếng…mắc cười! Khai thiệt đi!
Nó trừng mắt với chị Nguyệt, bà cô này, ai mượn tài lanh quá vậy hả. Nhìn nắm đấm của chị Nguyệt, ngay lập tức nó dẹp ánh mắt của mình, gì chứ đấu mắt với bà cô này nó không dám. Thở dài một cái nó lắc đầu chịu thua, giọng đều đều nhẹ nhàng như chỉ muốn một mình chị Vy nghe.
- Thực ra đợt đó em nhìn thấy chị la một bạn make up, còn quăng hộp đồ của em ấy nửa. Nên…từ đó…em không thiện cảm với chị lắm. Chỉ có vậy thôi!
- Ra thế! Chị hiểu rồi!
Mắt chị Lê Vy từ buồn diễn trở nên hình như buồn thật, miệng thở nhẹ một cái quay đầu đi im lặng…Mọi người trong phòng đều như im lặng chăm chú nghe đối thoại, ánh mắt mọi người không hẹn nhau cùng nhìn về chị Vy, không khí vẫn yên tĩnh một cái quái dị. Tới khi tưởng chừng không ai nói gì nửa thì vẫn bà cô Nguyệt lên tiếng.
- Ủa…vậy thui hả? Ê ca sĩ…giải thích gì đi mày!
- …
Có lẽ áp lực từ mấy cặp mắt nhiều chuyện khiến chị Vy cũng hơi ngại ngùng…rồi chị lắc đầu mĩm cười nhìn nó.
- Em có muốn nghe lý do chị làm như vậy không Mon?
Nó mĩm cười không nói khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, chị Vy cũng nhìn theo rồi mĩm cười làm như đã hiểu ý nó, nếu không nói thì chắc hai chị em khó mà yên thân được với mấy con người nhiều chuyện trong căn phòng này.
- Em biết bé make up đấy là ai không?
- Ờ em không có hỏi, bên công ty em làm việc cũng nhiều make up lắm.
- Cô ấy là bạn thân và là quản lý của ca sĩ T, người bị anh Ben cắt show hôm ấy. Bạn đấy đã nói với chị nhiều câu rất khó nghe, còn bảo chị đã ngủ với anh Ben giành show hát của ca sĩ T. Chị giận quá…nên đã không kìm chế được…chị không cố ý, vì chị….
- Không cần nói nửa. Em sai rồi!
- Em tin chị đúng không?
- Ừ! Em tin…xin lỗi nè, tại em hết! Hì tính tình em cũng tệ thiệt…bỏ qua cho em nha.
- Thế em sẽ đối xử với chị như Quỳnh Chi chứ?
Chị Lê Vy đứng dậy tiến lại gần nó, chìa bàn tay trắng thon dài, nó đưa mắt nhìn chị một lúc lâu rồi gật đầu.
- Tất nhiên!
Nó mĩm cười nhẹ giọng, có một chút xấu hổ, tay nó siếc nhẹ tay chị, đầu nó khẽ nghiêng để nhìn thật rõ đôi mắt đẹp của cô nàng ca sĩ trẻ trước mặt, may quá chị ấy không có khóc, chứ chị ấy mà khóc thì trong phòng này không ai tha cho nó chắc luôn. Chị Vy mĩm cười gật đầu, mắt đã không còn buồn nửa mà ánh lên chút vui vẻ, chút tinh nghịch của con gái.
- Là hiểu lầm…huề nha chị!
- Uhm! Hì!
Cả nó và chị đều cười, chỉ là dòng cảm xúc lại bị bà cô Nguyệt cắt ngang.
- Ê! Xin lỗi cũng hông cần sờ soạn tay người ta đâu nha Mon! Buông raaaaaa. Ai cho nghỉ quỳ đó!
“Này này có thể nói lý được không hả bà cô kia, cái này chị Vy bắt tay tui trước nha…cơ mà tay ca sĩ mềm thiệt, ước gì được nắm thêm tay chị Quỳnh Chi hí hí.”
- Xong! Giải quyết hiểu lầm coi như xong!
- Ấy vậy em hết tội nha, cảm ơn cảm ơn!
- Im! Ai nói hết?
- Gì chị Vy tha cho em rồi mà. Chị Vy nói tiếng coi.
Nó chưng hửng đưa ánh mắt cầu cứu hướng về chị Vy, cô nàng bật cười nhún vai le lưỡi. “Không phải chứ! Nghe nói con gái Bắc ghê gớm lắm mà, kèo dưới bà cô Nguyệt luôn sao?” Bà cô Nguyệt liếc xéo nó một cái cười nham hiểm trừng mắt.
- Ủa con Vy tha chị chưa tha nghen Mon. Quỳ tiếp cho chị!
- Ơ em chọc ghẹo gì chị đâu.
- Chướng mắt được hông?
- Nhưng…Chị Thủy…nói tiếng coi, trời ơi ngồi cười hoài.
- Nè Nguyệt vậy được rồi…
- Bà già, ai cho nói? Ngồi im cho tui!
Chị Thủy vừa tính đứng dậy can thì đã bị chị Nguyệt cắt lời luôn, chỉ đành cười như mếu nhìn nó tiếp tục bắt chước giống chị Vy le lưỡi nhún vai. Thôi xong, coi như hết hy vọng gì vô bà cô nhóm trưởng bù nhìn này, nó gục đầu nuốt nước mắt vô bụng chịu trận.
- Vụ gạ con Quỳnh Chi với vụ con Vy coi như hiểu lầm, hai đứa nó cũng tha thứ coi như xong.
- Ờ ờ…
- Tuy nhiên…ở cái nhóm này hông có chứa kiểu đàn ông con trai nạt nộ nói xấu ăn hiếp con gái, chưa kể dím hình nhạy cảm con gái người ta. Mất mặt tụi chụy lắm.
- Này này…không có ăn hiếp mà, còn hình em xóa hết rồi, em thề!
- Xóa thì xóa ai bít mấy người về phục hồi sao. Chưa tin được!
- Nhưng….
- Ê Nguyệt mày vừa phải mày, quên Mon nó mù công nghệ nhất đám hả.
- Ủa ngu công nghệ chớ mấy tên đồng bọn của nó hông có mù.
Vừa nói chị Nguyệt vừa chỉ tay về ba ông anh đang bị hành sau lưng khiến ba ông cũng giật mình xua tay.
- Không có, không liên quan.
- Đúng đúng tụi anh không biết gì hết.
- Đúng rồi nay tụi anh mới biết vụ này.
- Hừ! Trật tự đeeee
Mấy cha nội này bình thường hét ra lửa, cũng sếp cũng chủ như người ta mà giờ hèn mọn quá.
- Nói lại nghe cho rõ nè. Nhóm này hông có kiểu đàn ông cộc tính, đối xử tệ bạc nạt nộ con gái. Hên ăn hiếp trúng con Vy là bạn tụi chụy nó mới bao che cho cưng nghen Mon, gặp người khác coi thoát nạn với ông Ben hông. Biết tính ông Ben phải hông, ổng phát hiện kiểu đó cưng nghĩ cưng quan trọng hay nghệ sỹ của ổng quan trọng, bị đuổi làm là bách nhục nghe chưa. Biết tội chưa?
- Hic…rồi rồi biết rồi. Lần sao không dám…
- Có lần sau nửa hả?
- À không…chắc chắn không!
- Ê con Mi đưa tau cái đèn.
Mimi chưng hửng chưa hiểu gì, chị Nguyệt chu miệng quăng cái gối ôm về phía Mimi.
- Con ngu! Cây đèn sau lưng á!
- Chi dzạ?
- Đem qua đây, hỏi nhiều!
- Nè!
Mimi cầm cây đèn trang trí ở góc tường đem qua đưa chị Nguyệt. “Không phải ác vậy chứ, tính chích điện nó sao”. Nó chột dạ lùi lùi lại một chút, tốt nhất nên cách xa bà cô điên loạn này cho chắc ăn, mắt liếc nhìn ra cửa, có biến cái là chạy liền. Nhấc nhấc cây đèn lên nhìn ngắm mấy cái, mặt ra vẻ hài lòng, chị Nguyệt cầm chiếc dép đi trong nhà lên gõ thử lên cây đèn mấy cái, tiếng boong boong vang vang, ông anh Vũ vội lên tiếng.
- Nguyệt! Nguyệt làm gì đó em, hư đèn của anh.
- Hư kệ anh!
- 18tr lận đó hic hic.
- Im liền!
Bà cô Nguyệt trừng mắt, ông Vũ liền nhăn nhó im miệng, mặt in rõ cảm xúc xót của.
Boong boong
- Nguyễn Mon cưng nghe phạt nè. Quên nửa ê Vy mày với con Quỳnh Chi đợt này vô ở tới chừng nào?
Chị Vy mở điện thoại ra xem xét một chút sau đó lên tiếng.
- Có thể hết tuần sau.
Chị Quỳnh Chi cũng ghé sát vô điện thoại chị Vy chớp chớp mắt suy nghĩ, nó say sưa nhìn theo. “Thần tượng của mình có khác, mặt suy nghĩ thôi cũng đáng yêu gì đâu”.
- Chủ nhật tuần này tau xong việc nhưng tau sẽ ở chờ Vy về cùng.
- Ok vậy dẹp mày qua một bên. Hồi sáng mày nói đi đóng MV gì hả Vy. Có đi hát đâu nửa hông?
- Đi rất nhiều! Hát show thì ba buổi, toàn của bên công ty Mon đấy!
- Chủ nhật tuần này có hát hông?
- Có đấy! Sao lại hỏi tau nhiều chi thế mày?
- Tính rủ hai đứa mày đi chung về quê bà Thủy chơi. Tụi tau tính cuối tuần đi.
- Tau bận hát mất rồi. Thế mày dẫn Quỳnh Chi đi chơi đi!
- Uhm thui vậy cũng được.
- Này tau bảo này, mày đã hỏi ý tau đâu con kia. Vào đây có hai đứa không thể bỏ con Vy ở lại một mình được.
- Khỏi ý kiến nha con bánh bèo vô dụng, vô địa bàn của chụy rùi, chụy đặt đâu cưng ngồi đó, cấm ý kiến!
“Hừ dám ăn hiếp cả chị Quỳnh Chi của tui…cơ mà thưa mấy cô nương xử tội gì thì xử nhanh coi, đau đầu gối quá”. Mấy bà cô này hình như mải tám quên nó mất tiêu, xử gì thì xử nhanh chứ, tê hết cả chân nó rồi.
- Ê Vy đổi show hông được phải hông?
- Uhm.
- Hát buổi tối thôi ha.
- Uhm.
- Vậy tau tính vầy, chủ nhật hát xong tau đặt xe cho mày xuống sau.
- Nhưng tau đã đi về đấy bao giờ đâu, lại còn đi một mình.
- Mày nhiêu tuổi rồi sợ đi một mình. Tau đặt xe giường nằm, mày lên xe ngủ một giấc về tới trạm xe ở dưới có người đón.
- Nhưng tau bị say xe.
- Ê chơi với con Quỳnh Chi riết mày bánh bèo theo luôn hả. Mày khỏi ý kiến luôn đi, tau nói sao làm vậy ha!
- Này tau bảo này, mày có thể thôi gọi tau bánh bèo được không?
- Xời! Hỏi bà Thủy coi ai kêu mày bánh bèo vô dụng đầu tiên.
- Ai đấy?
- Đó! Fan của mày đó, suốt ngày chị bánh bèo đó!
Ba bốn à phải là cả chục ánh mắt đều nhìn về phía nó, nhất là ánh mắt thơ ngây ngơ ngác của chị Quỳnh Chi khiến nó toát mồ hôi hột không dám ngẩng lên nhìn, bà cô này tính bóp chết cảm tình của chị Quỳnh Chi với nó rồi nè. Cơ mà trong cái rủi có cái xui, nhờ ai cũng nhìn tới nó nên rốt cuộc bà cô Nguyệt cũng nhớ ra đang xử tội nó.
Boong boong
- Hic nhẹ nhẹ thôi Nguyệt ơi, 18tr của anh.
- Im coi ông già!
Boong boong
- Ăn hiếp con gái, tội sống hông tha được. Tên kia từ giờ tới lúc hai đứa này về HN, cưng phải làm tài xế đưa đón tụi nó đi công việc biết chưa.
- Không được! Tại sao là em.
Nó nhảy dựng lên, bà cô này làm như nó rảnh lắm vậy, vội đưa ánh mắt phản đối về chị Nguyệt nhưng lại gặp ngay ánh mắt phức tạp của bà cô Vy nó liền chột dạ cười cười gãi đầu.
- Ấy chị Vy ý em không phải vậy, ý em là…là…à em thích đưa chị đi lắm, nhưng lâu lâu rảnh đưa đón chị thì được chứ em cũng không rảnh suốt.
- Hì chị biết rồi!
- Ê tên kia cái này là phạt, hông phải nhờ vả ai cho từ chối.
- Nhưng em lái xe yếu lắm. Đâu lái đi xa đồ được. Hay để mấy ổng đưa đi!
Nó chỉ tay về sau lưng, ba ông anh chưng hửng nhưng ánh mắt lại lóe lên, đưa đón hai người đẹp, có ngu mà từ chối. Ông Vũ gật gù
- Ờ…Mon nó lái xe yếu thiệt, hay là để…
- Không được!
Ông Tiến vội chen vào cắt lời ông Vũ, nó thấy cả ông Tiến và ông Kiên đều lén húc vai ông Vũ, mắt nháy nháy ra dấu, ba cô nàng người yêu của mấy ổng đang nửa cười nửa không hờ hững nhìn. Không để ông Vũ lên tiếng tiếp, ông Tiến tiếp lời luôn.
- Tụi anh bận lắm.
- Đúng đúng bận lắm.
- Với lại tụi anh đều có bồ hết rồi, tụi anh yêu vợ lắm, không tiện đưa đón hai em gái đâu, người ta hiểu lầm chết.
- Ờ…phải rồi. Không được, tụi anh yêu vợ lắm.
- Đúng rồi, để thằng Mon làm đi, nó gái gú nhiều quen rồi, để nó đưa đón hai em gái là chính xác nhất.
- Không sai…nó thích Quỳnh Chi mà, để nó làm đi!
“Cái đệt! Anh em vậy đó, nhớ mặt tui nha ba cha già chết tiệt”. Nó nghiến răng ken két dùng ánh mắt phẩn nộ trợn trừng nhắm về phía ba ông anh chí cốt đang thay phiên nhau kẻ xướng người họa cực kỳ ăn ý. Hoạn nạn mới thấy chân tình như củ cải, không ngờ ba ông già mặt dày này trong giây phút nguy hiểm liền bán đứng nó không cần được giá. Nó có nên khai tụ điểm mấy ổng giấu bồ nhí cho ba bà chị trong nhóm biết không nhỉ, con mịe nó chắc chắn nó sẽ báo thù!
- Khỏi diễn! Mấy người hạng người như nhau tốt đẹp gì, hông cần lo vợ con gì hen, ba ông sắp thành người độc thân rùi!
Chị Nguyệt nhếch môi, ba cô nàng sau lưng cũng cười, lửa giận chắc không cần miêu tả nửa, ba ông anh mặt mày xám ngắt nhìn nhau. Nó cười mỉa mai khinh bỉ mấy ông anh hàng trăm câu trong đầu, mặt nhăn nhó thở dài nhìn về chị Nguyệt.
- Em cũng muốn đưa mấy chị lắm, có cái…
- Im miệng! Người có tội hông có quyền ý kiến!
- Nhưng…em bận đi học, đi làm bên quán anh Kha nửa…
Nó lắc đầu ra vẻ đau khổ, bà cô này làm như nó ba đầu sáu tay vậy, đi học đi làm, coi quán cho ông Kha, dạo này cũng hay đưa đón chị Thủy, càng chưa kể tới ở nhà còn bà cô Đan Thanh cũng có dấu hiệu bắt nó đưa đi làm mỗi ngày.
- Ủa chứ mấy người rảnh thì hổng tính bị phạt rùi nha Mon.
- Nhưng…
Đang định phản đối tiếp thì nó nhìn thấy chị Thủy lén chỉ tay vô chị Quỳnh Chi, miệng mấp máy thành lời, nó với chị Thủy là gì chứ, nhìn khẩu hình thôi đã hiểu, nó liếc liếc qua chị Quỳnh Chi đang mĩm cười, ngay lập tức mắt nó sáng rực hơn đèn oto, bụng thiếu điều sôi sùng sục hưng phấn. Đúng rồi đưa đón chị Vy thì được đưa đón chị Quỳnh Chi của nó, tại sao lại quên vấn đề quan trọng này được nhỉ. Nó hí hửng trong lòng nhưng ráng làm mặt mày đau khổ suy nghĩ, một hồi lâu liền tỏ vẻ bất lực cúi đầu.
- Thôi được rồi em chịu. Ép người quá mà haizzz
- Chắc cưng được quyền ý kiến. Mà khoan! Cái mặt này gian lắm nè Mon. Ê âm mưu gì đó?
- Âm mưu gì, không chịu phạt không được, giờ chịu phạt cũng nói.
- Hứ! Coi chừng chị đó nghen, cái mặt ưa hông nổi hà.
“Hí hí… quá đã, tưởng chị đổi ý là tui liều mạng với chị đó”. Lúc trước còn trốn chị Quỳnh Chi nhưng hôm nay thấy có vẻ chị ấy không ghét bỏ gì mình, dễ gì nó bỏ qua cơ hội được ở gần thần tượng chứ, lần này phải lấy lại mặt mũi không để tự nhục như lần trước được. “Quỳnh Chi! Quỳnh Chi! Quỳnh Chi”. Đầu nó bây giờ chỉ toàn hình ảnh được chở chị Quỳnh Chi dễ thương đi khắp SG, được nói chuyện với chị ấy, ngắm nhìn thần tượng mỗi ngày bằng xương bằng thịt…
- Ê ê nghe nói hông hả.
Đang say sưa hí hửng trong lòng từ nhiên có tiếng ai đó chan chát bên tai khiến nó giật mình ngẩng lên.
- Ê bị điên hả, nói nghe hông cái mặt gian quá dzạ?
- Quỳnh Chi…à không…hả chị nói gì?
- Hứ! Quỳ riết ghiền hả Mon, đi đón bé Thanh qua nhanh.
- Hả…đón bà cô đó chi?
- Bớt hỏi nhiều. Đi đón bé Thanh qua liền! Mà khoan chờ xíu.
Bà cô Nguyệt quay qua đánh vai chị Vy một cái.
- Hai đứa mày qua nay vô ở đâu?
- Ở khách sạn gần công ty Mon nè.
- Vậy hai đứa mày đi theo Mon luôn đi, lấy đồ đạc qua đây ở. Có nhà đẹp hông ở mắc gì ở ngoài khách sạn chi tốn tiền, phải hông anh Vũ ha.
- Cái gì….
- Hửm? Sao?
- À ờ hông có sao.
- Chủ nhà mời tiếng coi nà.
Ông Vũ mặt méo xệch, nó đá mắt còn thua chị Nguyệt, ông già đó thì tuổi gì, chỉ thấy ổng cười cười như mếu gật đầu lia lịa.
- Ờ bé Vy với Chi qua đây ở đi em. Bên này không có ai ở, ở chi ngoài khách sạn tốn kém lắm.
- Dạ thôi, ai lại làm thế.
- Nè nè người ta mời mà từ chối người ta buồn lắm đó tụi mày, bộ tụi mày coi thường anh Vũ đại gia hở.
- Đúng rồi em. Cứ ở đây cho anh vui.
- Đó thấy chưa, người ta nhiệt tình vậy rùi, hông ở hông được đâu nha. Hihi cảm ơn Vũ đại gia nha.
- Haha có gì đâu em. Ờ vậy anh đứng được chưa?
- Hihi hỏi con Thảo á, em út mờ, ai dám bắt anh quỳ đâuuuu.
Nói rồi bà cô Nguyệt cười nhếch môi kéo tay chị Quỳnh Chi và chị Vy đứng dậy.
- Mọi người né chỗ khác cho vợ chồng người ta xử tội riêng cái coi. Ê Thảo tụi mày xử mấy ổng trước đi ha, tau dặn công chuyện chút vô phụ tụi mày làm tiệc chia tay mấy ông già kia!
Chị Nguyệt hất mặt hướng về chị Thảo và hai bà chị người yêu của mấy ông anh. Nó rùng mình nhìn mấy ông anh bằng ánh mắt thương cảm, ba cô nàng kia từ sớm tới giờ chắc cũng nhịn lửa giận lâu lắm rồi.
- Ê Mon! Mê quỳ lắm hả? Đi qua đây!
- Ờ không không!
Nó vội lắc đầu chống tay đứng dậy, mém tí té sấp mặt rồi, hai chân tê rần, đầu gối sắp không còn cảm giác. Phải ngồi phịch ra đất xoa xoa chân sau đó mới dám đứng dậy lò dò đi ra cửa, thoáng thấy chị Thảo đang cầm cây đèn 18tr lên nó liền liền ba chân bốn cẳng chạy ù ra khỏi phòng khách. Chị Nguyệt đang đứng chung với chị Vy và Quỳnh Chi, còn mọi người khác vẫn đang đứng lấp ló ngoài cửa đưa mắt nhìn vô phòng khách hóng chuyện.
- Hai đứa mày theo Mon đi lấy đồ qua đây ở, tau với bà Thủy cũng qua ở với tụi mày cho vui ok.
- Uhm uhm!
- Mon chở hai đứa nó đi lấy đồ rùi rước bé Thanh qua liền nghe chưa?
- Rồi rồi!
- Bà Thủy với con Ngọc đi siêu thị coi mua bia mồi nước ngọt với mấy đồ ăn vặt đồ khô nghen, quên mua trái cây nửa ha, thấy gì mua được mua đại đi…nè thẻ ông Tiến nè, cà tẹt ga đi hihi…
- Hihi ok ok.
- Ê hai đứa mày đi chợ kiếm đồ tươi, thịt bò, nai, thỏ, gà ,cá, hải sản, ốc, cua, rau củ…lựa ngon ngon á nha. Mua đại nhiều để tủ lạnh luôn đó. Cầm theo bóp nè.
- Ủa bóp ai hai cái luôn dzạ chị?
- Ông Kiên ông Vũ chớ ai. Sài hết lấy đại thẻ mấy ổng ra cây ATM rút, có gì gọi về hỏi pass.
- Hihi em biết òi.
- Mon lái xe ông Vũ đi đi nghen. Con Ngọc lái xe ông Tiến bỏ hai con này ngoài chợ cho tụi nó mua đồ, đi siêu thị xong đón tụi nó về chung nghen. Rùi đi nhanh đi bà con về sớm nấu ăn hihi.
- Ủa con quỷ mày giống bà nội tụi tau quá à, rùi mày ở nhà làm gì?
Chị Ngọc đánh vô ngực chị Nguyệt một cái khiến bầu ngực của bà cô rung rung mấy cái, nó suýt tí rớt hàm răng ra ngoài. Chị Nguyệt ôm ngực đánh lại ngực chị Ngọc, nó lại mém rớt luôn hai con mắt, mấy bà cô này biết lựa chỗ đánh quá đi chứ.”Tốt lắm tốt lắm, đánh nhau tiếp đi mấy chị, xé đồ luôn càng tốt”.
- Hihi tau mắc ở nhà phụ xử tội ba ông già đó rùi, sẵn chờ con Yến với con Nhiên nè. Trùi nhắc mới nhớ hông biết con Yến nó chở con Nhiên lạc tới đâu rùi nửa. Hoy đi nhanh nhanh đi.
- Hihi chị Nguyệt nhớ bắt mấy ổng rửa hồ bơi nghen.
- Khỏi lo. Ê Mon đi nhanh về rửa hồ bơi cưng.
- Ờ ờ!
Nó gật đầu lia lịa. “Còn lâu nhá, ngu gì về sớm”.
- Hừ! Tính trốn chứ gì, chờ cưng về mới bắt rửa hồ, chạy hông thoát đâu ha Mon!
“Chị là con quỷ chứ không phải con người”! Nó hậm hực ngoảnh đít đi, thiệt không còn lời nào để nói với bà cô Nguyệt đáng sợ này rồi. Thấy chị Ngọc đang leo vô xe, nó đi lại gác tay lên cửa cười cười.
- Ghê ta biết lái xe luôn.
- Bớt coi thường chị nha Mon, lái rành hơn cưng nhiều hihi.
- Ừ ừ chân dài mà, lái rành hơn em chân ngắn cũng phải.
- Xùy xùy! Móc chị nhiều lên, chút về biết mặt chị. Hứ!
Chị Ngọc đánh nó một cái rồi đóng cửa lại lui xe ra lái đi. Nó cũng cười cười đưa xe ra cổng sau đó mở sẵn cửa xe vẫy tay.
- Mình đi chị ơi!
Tất nhiên ý nó chỉ nói với chị Quỳnh Chi của nó, về phần bà ca sĩ kia dù sao cũng có một chút khoảng cách, thói quen mà đâu dễ sửa được.
- Cảm ơn Mon!
Cả hai cùng gật đầu bước vào xe, nó nhìn sang ghế phụ trống không mà thở dài, nếu không có chị Vy thì đã được ngồi cạnh chị Quỳnh Chi rồi.
- Chị ơi địa chỉ khách sạn chỗ nào?
- Chờ chị tí.
Chị Quỳnh Chi cười nhẹ lục lọi trong ví đưa cho nó card của khách sạn, đọc địa chỉ xong nó quay lại trả card cho chị Quỳnh Chi cười cười.
- Giờ mình ghé nhà em đón Thanh trước rồi qua khách sạn nha, tại mình đang ở gần nhà em hơn. Được không chị?
- Ok Mon!
- Quỳnh Chi này…nhờ có mày tau mới thấy người ta biết nói chuyện dịu dàng đấy.
“Ấy ý gì đây, mới làm hòa chị đừng kiếm chuyện tui nha, chừng nào chị là chị Quỳnh Chi rồi tính”.
- Hihi Mon đáng yêu mà!
Mát hết ruột gan, nó hí hửng cho xe lăn bánh. Giờ trời sáng nó mới nhìn rõ được hai bên đường, thì ra đây là khu dân cư khá mới, đường đẹp, cây to, nhà dân cũng toàn là villa, biệt thự. Nếu chỉ đi riêng với chị Quỳnh Chi nó sẽ hào hứng nói chuyện, nhưng hôm nay lại có bà cô Vy đi chung, với cả hai cô nàng này nó ít nhiều đều mới gây tội nên cũng ngại bắt chuyện, chỉ dám lén nhìn chị Quỳnh Chi qua kính xe, nghe ké hai cô nàng nói chuyện. Khoản hơn mười lăm phút thì đến nhà, nó dừng xe ngoài đường mỉm cười.
- Chị ơi chờ xíu em vô kêu Thanh ra mình đi liền nha.
- Ok Mon!
Nó vẫn giữ cho xe nổ máy rồi đi vô nhà. Bà cô Đan Thanh đang ngồi trên ghế, hôm nay em mặc quần da ngắn màu đen, đôi giày cao gót màu đỏ kết hợp những sợi dây ôm vòng quanh bắp chân đến tận gối, tuy nhiên cái áo thun đỏ thì chỉ có hai cọng dây áo mỏng manh đến nổi có một chút gió thổi qua chắc cũng đủ đứt, nó khẽ nhíu mày. Nhưng chưa kịp lên tiếng Đan Thanh đã chu miệng.
- Khỏi nói nhiều! Tui mặc sao kệ tui nha!
- …
Nó thở dài cũng không lên tiếng, dù sao bửa nay cũng toàn phe mình, chị em phụ nữ nhiều nên thôi em mặc sao kệ em. Đan Thanh cũng mím môi, đưa đôi mắt lạnh lùng thường ngày nhìn nó từ đầu tới chân, không biết em tính nói gì nó mĩm cười.
- Uhm em chuẩn bị xong chưa?
- Xong rùi! Anh rinh đồ ra trước đi! Tui vô nói chú Ba một tiếng.
Nói rồi Đan Thanh đi trở vô nhà, nó nhìn cái thùng đồ hình như bằng kim loại mà thở hắt ra. Không biết bà cô Nguyệt dặn dò cái gì mà cô nàng đem theo nguyên thùng đồ gì nhìn có vẻ nặng nề. Nó đi lại xách cái thùng lên thì càng tò mò, nhưng cũng không dám mở ra coi, ai biết được bên trong có đồ đạc gì của con gái. Nó xách thùng đồ để vào cốp xe rồi đứng bên ghế phụ chờ. Khoản hơn mười phút Đan Thanh mới đi ra, nó có một chút sững người nhìn về em, lúc này em đã khoác lên người thêm một chiếc áo khoác da màu đen ngắn ngang ngực, phần thân trên bị hở hang của em lúc này vừa khít được che đậy hoàn toàn, nó mĩm cười, thì ra lúc nảy đồ em mặc chưa đủ bộ. Trên vai em còn đeo một chiếc balo nhỏ màu nâu với những đường kẻ màu đỏ, xanh lá cây, trắng khá xinh xắn. Bất giác nó ngắm nhìn em có một chút thất thần, cái dáng vẻ này hình như đẹp hơn cả chị Quỳnh Chi. Mà khoan, không được, chị Quỳnh Chi của nó vẫn phải nhất, nó vỗ đầu như kiểu muốn bấm nút thay đổi suy nghĩ của mình. Khi Đan Thanh xoay người lại, nó nhìn thấy em đang ôm trên tay một chiếc túi màu đen vuông vức nhìn coi bộ quen mắt lắm, khi em đến gần thì nó hít một hơi khó khăn, đây là túi laptop của nó chứ đâu.
- Ấy sao em vô phòng tui được hay vậy? Đem cái này theo chi, thôi đưa đây tui cất.
- Hừ! Chị Nguyệt dặn tui đó, anh đừng hòng giấu!
- Ơ…ơ…
Em trừng mắt, ánh mắt có một tia gian gian không thua gì chị Nguyệt khiến nó hơi chột dạ, bà cô này sắp bị chị Nguyệt dụ dỗ vô con đường tăm tối mất rồi. Đan Thanh nửa cười nửa không liếc nhìn vô hàng ghế sau, nó liền thở hắt ra cười cười.
- À trong xe còn có hai chị bạn của chị Nguyệt ngoài HN mới vô chơi, chỉ kêu tui chở hai chị theo ghé khách sạn lấy đồ.
Đan Thanh nhếch môi
- Tui biết rùi, tự nhiên thanh minh với tui chi.
- Ờ ờ…
“Ừ nhỉ, tự nhiên mình chột dạ giải thích gì chứ”. Đan Thanh cúi người bước vào xe, chiếc eo cong của em khiến nó phải nhìn chăm chú không rời mắt. Đóng cửa xe lại nó nhanh chóng trở về ghế lái cho xe chạy đi. Không khí bên trong xe lúc này có một chút ngột ngạt, cơ mà ngột ngạt với mình nó thôi, ba cô nàng kia thì chào hỏi nói chuyện vài câu liền thành người quen, nó nhanh chóng bị ra rìa. Vừa lái xe nó vừa lia mắt nhìn Đan Thanh, nói đúng hơn là nhìn cái laptop đang trên tay em, bà cô này có liếc nó một cái cười nhếch môi, sau đó càng ôm cứng laptop hơn. Cả đoạn đường từ nhà qua khách sạn không dưới mười lần nó định giựt laptop nhưng đều bị ánh mắt em đe dọa, cuối cùng đành bó tay. Đến khách sạn nó dừng xe ở sảnh lớn, hai cô nàng kia lên thu dọn đồ đạc, nó ra khỏi xe mặt mũi héo queo ngồi chờ.
- Hùi tối qua chắc anh sung sướng lắm ha.
- Ờ cũng thường…ý không không…không hề, đi làm mà, mệt lắm.
- Hông cần giải thích, anh làm gì tui nhìn cái biết hết.
“Tui giải thích với em làm gì”.
- Sao không ngồi trong xe giữ laptop, ra đây làm gì coi chừng tui giựt đó. chung nhà mà theo phe người khác, em được lắm.
- Hứ! Ai bỉu anh làm chuyện xấu!
- Tui không có!
- Quỷ mới tin anh!
Cô nàng lén cười, bắt gặp nó nhìn liền trở lại gương mặt lạnh lùng làm nó cũng có một chút bó tay.
- Có vẻ em thích nghi nhanh đó chứ.
- Là sao?
- Thì chưa gì coi bộ quen thân với mọi người.
- Phải nhanh mới phá hết chuyện tốt của anh! Để anh khỏi suốt ngày làm chuyện đáng ghét!
- Ơ…là sao? Tự nhiên…
- Hừ! Giờ tui thích hành hạ anh rùi. Coi chừng tui đó!
“Ơ hôm nay em không làm cục nước đá nửa à”.
- Haizz cái giọng điệu này. Tui nói nè, em đừng thân quá với bà cô đó, hư người hết.
- Khỏi khích! Tui thích chị Nguyệt, chỉ có như chị Nguyệt mới xử lý đàn ông như anh.
- Này này…tụi mình chung nhà đó.
- Ai tụi mình với anh?
- ….
Bà cô này bửa nay ăn trúng gì mà giở cái giọng ngang ngược vậy nhỉ, cả gương mặt nửa, hết làm mặt lạnh rồi à. Nó thở dài buồn khổ, sao cứ ai dính tới chị Nguyệt đều như vậy, nó đã gây nên nghiệp gì chứ.
- Nè!
- Gì?
- Uống thuốc!
- Ơ…
- Nhanh!
- Có thể dời qua buổi chiều không?
- Hông!
Đan Thanh cười như không xòe bàn tay trắng nõn của em ra trước mặt nó, tay còn lại cầm một chai nước suối trừng mắt đe dọa. Nhìn đống thuốc mà ngán tận cổ, nhưng không uống chắc sẽ bị cắn chết giữa đường nên nó đành nuốt hết thuốc trước mặt em.
- Cảm ơn!
- Hừ!
- Nay em mặc đẹp đó.
- Hông dám! Sao đẹp bằng nữ thần của anh!
- Ơ…cái này…em cũng biết hả?
- Nhọc công anh giấu rùi!
- Haizz còn cho người ta sống không hả trời!
- Hừ! Nữ thần…hông biết xấu hổ, nham nhở!
- Ơ….
- Mọi người tha tội cho anh rùi hở.
- À ờ…tui tội gì đâu phải tha.
- Uhm! Anh chờ đó, mai về tới tui nói chuyện với anh!
- Nói…nói gì?
- Hừ! Tui chưa tha!
- Ơ…
Giờ nó biết sai lầm lớn nhất là không ngăn chặn em quen với chị Nguyệt rồi đó, nó thà mỗi ngày đối mặt với cục nước đá thì hơn. Đã hung dữ lạnh lùng, giờ thêm một chút phong cách kiểu chị Nguyệt nửa, phải nói bà cô này vừa đáng sợ vừa đáng ngại. “Có nên dọn ra nhà trọ ở không ta”. Nhìn em bước vô xe lại ôm cứng cái laptop mà lòng nó buồn hơn mấy con chuồn chuồn đang bay trên cao. SG đêm nay trời sẽ trong trẻo thoáng mát cho xem, nhưng lòng nó đang đổ mưa mù mịt.
Làm thủ tục trả phòng xong, chị Quỳnh Chi và chị Vy nắm tay nhau bước ra xe, bỏ mặc nó loay hoay với hai cái vali to đùng, chị Quỳnh Chi để nó rinh vali còn được, bà cô kia mắc gì cũng theo hành nó chứ.
Đón được ba cô gái về đến villa thì mọi người cũng đã tụ tập đông đủ, tiếng cười nói tám chuyện ầm ĩ trong nhà. Khệ nệ rinh mấy cái valli xuống xe nó suýt choáng váng, trên sàn phòng khách bây giờ đồ ăn chất đống bày la liệt, mấy bà cô này khiêng hết đồ siêu thị về thì phải, trong bếp đồ ăn tươi cũng chẳng kém, Mimi và Cycy đang sắp xếp vô tủ lạnh. Tự nhiên thấy nhột cho ví tiền của mấy ông anh hôm nay. Mà nhắc tới mấy ông anh mới nhớ, nó đi lòng vòng kiếm không thấy đâu, vừa thấy liền nổi hết gai ốc. Ba ông anh của nó giờ vẫn đang quỳ phía sau nhà, đầu tóc rối xù, hai tai kẹp đầy mấy cái kẹp dùng để kẹp phơi quần áo, trên mũi còn kinh hơn vì bị kẹp bằng loại kẹp giấy, đáng sợ nhất trên đầu mỗi ông đều phải rinh hai thùng bia giơ thẳng tay. “Bạo hành…cái này chắc chắn là bạo hành”. Nó chỉ kịp nghĩ mấy chữ trong đầu vội nhanh chóng lui trở vô nhà, để ai nhìn thấy nó còn thoải mái tự do thì chưa biết chừng khó thoát. Vuốt mồ hôi lạnh trên trán nó lò dò vòng ra cửa trước đi ngược vô nhà, coi như nó chưa nhìn thấy gì hết cho chắc ăn. Mấy cô nàng vẫn đang mải tám chuyện cười đùa, sắp xếp kiểm tra đồ siêu thị chưa để ý tới nó, nhìn đồ ăn mà thèm chảy nước miếng, ngủ dậy tới giờ toàn ăn hành chứ đã có gì trong bụng đâu. Nó rón rén đi vòng ra sau ghế sô-pha, mục tiêu là chị Thủy, ở đây chỉ có chị Thủy thương nó nhất nhà thôi, nhìn ngó xung quanh vài cái nó đưa tay sờ nhẹ lên vai chị.
- Chị chị! Suỵt!
- Hihi làm gì dzạ ông tướng?
- Cho em cái bánh ăn với. Đói quá!
Vừa dụ dỗ nó vừa liếc liếc mắt ra dấu về phía bà cô Nguyệt, chị Thủy cười khúc khích cốc lên đầu nó một cái.
- Hihi đáng đời cưng! Chờ xíu!
Chị Thủy cầm cái bánh ngọt đang cắn dở đút cho nó ăn, đói muốn rụng rún nên giờ có gì bỏ bụng nó ăn ngon lành.
- Ăn snack hông?
- Ăn ăn!
- Nè nho nè!
- Ăn luôn. Ấy cho em miếng nước.
[Chương dài bị quá số chữ qua hình tiếp theo đọc nghen]
https://www.facebook.com/photo/?fbid=621684699334895&set=a.4671902502919598