Chương 23: Ngày hôm qua...đã từng - MY MEMORIES

Ngày hôm qua...đã từng - My Memories

Chương 22

..........................................................

Bình minh như bàn tay cô gái ôm lấy thành phố, những ánh nắng sớm lấp lánh nhảy múa bên dưới mặt sông, gió thổi nhẹ lay vài tán cây còn vươn vài giọt sương sớm. Nó khoanh tay gối đầu nheo nheo mắt ngắm nhìn thành phố phía bên kia sông đang bắt đầu ngày mới, tiếng xe cộ qua lại văng vẳng bên đường, khói thuốc lá quấn quanh khiến mắt có một chút cay xè, khẽ mĩm cười hít thật sâu bầu không khí sớm tinh mơ , thêm một ngày mới để ghi lại câu chuyện của riêng mình.

- Tui ngủ bao lâu rồi?

Nó khẽ nhìn qua, em đang dựa lưng vào cửa xe chớp nhẹ đôi mắt lam nhìn nó.

- Chắc gần hai tiếng.

- Sao hông kêu tui dậy? Mặt trời lên cao luôn rồi. Anh thức suốt tới giờ luôn hả?

- Ờ ờ!

- Thấy tui ngủ quên sao hổng biết lái xe về nhà luôn.

- Lỡ ra đây rồi, không chờ bình minh thì đáng tiếc lắm.

- Uhm…về đi!

- À ừ

Nó mĩm cười vứt tàn thuốc nhảy khỏi đầu xe bước vào ghế lái, nhìn sang em đang vuốt lại mái tóc trắng của mình rồi mĩm cười cho xe hòa vào dòng người.

- Em muốn ăn sáng gì không?

- Bộ anh tính thức luôn hông ngủ hả?

- Sáng rồi ngủ gì nửa.

- Thức đêm sáng hông ngủ, anh cũng giỏi dữ

- Ừ…quen rồi. Vậy sao giờ có muốn ăn sáng không hay về ngủ?

- Uhm kiếm gì ăn cũng được.

- Ờ ờ

Nó cười cười lái xe trở về trung tâm thành phố, ghé ngang một quán ăn quen gần nhà ăn sáng, xong xuôi lái xe thẳng về nhà. Quay qua quay lại cũng hơn 7h sáng, nó nhìn em đi thẳng lên phòng không nói một tiếng cũng chỉ khẽ lắc đầu cười trừ rồi xoa đầu bé Xíu.

- Xíu pha cho anh ly cà phê nha Xíu, anh tắm nhanh cái ra liền.

- Dạ cậu Mon, ủa cậu Mon ăn sáng hông em nói má làm.

- Anh ăn ở ngoài với chị Thanh em rồi, giờ thèm cà phê thôi.

- Dạ dạ.

Nó đi thẳng lên phòng nhảy vào wc tắm qua loa vài phút thay quần áo sạch sẽ tinh tươm đi trở xuống sân vườn, ly cà phê sáng đã để sẵn trên bàn kèm theo vài tờ báo, nó thả người xuống ngửi ngửi mùi cà phê mới pha thơm lừng rồi đưa lên miệng uống một ngụm dài thật đã sau đó thong thả đọc báo. Vì đêm qua không ngủ nên đọc được vài phút đã mõi mắt, nó quăng tờ báo sang một bên làm thêm ngụm cà phê rồi đứng dậy vươn vai nhìn sang điện thoại nói lớn.

- Đi học đây nha cả nhà

- Khoan cậu Mon chờ em xíu

Tiếng bé Xíu lanh lảnh trong nhà, nó cũng không trả lời, khoác túi đeo lên vai chầm chậm đi ra xe, bé Xíu cũng nhanh chân chạy ra theo sau lưng chu miệng kéo túi nó lại dúi vào túi cái lọ nhỏ màu trắng.

- Cái gì nè Xíu?

- Thuốc đó cậu Mon, trưa cậu Mon nhớ uống mỗi thứ một viên, ăn trưa xong mới uống nghen, buổi tối cũng vậy. Trong hộp có ba phần thuốc nha.

- À…haha chuẩn bị sẵn nhiều vậy, anh còn về nhà mà.

- Plee hum qua cậu Mon đi có về nhà đâuuuu, chị Thanh dặn chuẩn bị sẵn đó. Cậu Mon nhớ uống đủ liều nghen, về còn thuốc em méc chị Thanh đánh cậu.

- Ơ…về phe chị Thanh nhanh dữ à.

- Hihi pipi cậu Mon đẹp trai.

- Haha anh đi đây.

Nó cười tươi lắc lắc đầu mân mê hộp thuốc vài giây rồi cho xe đi khỏi nhà. Hôm nay không có buổi học nhưng lại có lịch tập trung nhóm làm báo cáo thuyết trình tổ, gần trưa cũng phải ghé công ty họp công việc nên đành nhịn ngủ bù ghé qua trường cho con nhỏ nhóm trưởng thấy mặt nó chút rồi đi công việc sau. Lịch thực hành làm thuyết trình bốn buổi mà nó vắng hết 3 cho nên nay mà trốn nửa chắc nhỏ nhóm trưởng gạch tên khỏi báo cáo thuyết trình thì mang nhục. Đi làm có tiền còn hứng chút chứ đi học thì hơi chán, nó chỉ đành lếch cái thân tàn vô lớp, ráng mở con mắt tham gia vài câu rồi ngủ vật ngủ vạ cho hết buổi sau đó nhanh chân chạy khỏi trường lên công ty họp với sếp trước ánh mắt ngao ngán của mấy đứa bạn. Chương trình của công ty đã chạy bình thường mấy hôm nay, vì phần việc của nó cũng xong cho nên chỉ tham gia họp nắm thêm tình hình chứ cũng không cần nó xuất hiện, chỉ còn chờ đi tham gia buổi tối chủ nhật là đêm diễn chính của sự kiện là xong. Làm xong cũng vừa lúc mắt nó gần nhờ mờ đi vì thiếu ngủ, gặm vội ổ bánh mỳ cho có lệ rồi quay xe chạy thẳng qua nhà chị Thủy ngủ trưa ké, chứ thức thêm nửa tối nay lấy gì đi coi chừng quán cho ông Kha.

Hôm nay chị Thủy mặc bộ đồ ngủ màu hồng cánh sen, cái dáng người mịn màng lấp ló những đường cong mê người của con gái này thiệt không hợp với bộ quần áo đó khiến nó vừa nhìn mà không nhịn được cười. Mà thôi ngủ ở nhà dáng người đẹp được rồi, quần áo mặc cho có chứ cần thiết gì màu nào đẹp màu nào xấu. Nó xoay xoay người răng rắc, tu một ly nước lọc thiệt đã rồi cởi phanh áo nhảy lên giường thơm phức của chị mắt nhìn lên trần nhà. Chợt cái đầu con gái lăn qua đè lên bắp tay nó, mắt chị vẫn nhắm nghiền chu miệng

- Nè nè ông tướng, cho chìa khóa để lâu lâu qua chơi chớ hông phải bửa nào cũng qua lục đục ồn ào làm phiền chị nghen.

- Hehe

Nó bật cười nhẹ, nói thì nói phiền nhưng cái đầu chị Thủy vẫn dụi sâu lên bắp tay nó thở đều, vài sợi tóc đâm vào ngực, hơi thở âm ấm như xoa dịu lồng ngực vẫn còn hơi nhói vì vết thương chưa lành,nó khẽ hít sâu một hơi cái mùi tóc thơm của chị rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ ngon lành.

….

Thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại báo thức, phòng trống không, bên cạnh cũng không còn chị Thủy, nó mở điện thoại lên tắt chuông, có tin nhắn của chị Thủy để lại.” Thấy ngủ ngon nên hông kêu, chị đi taxi qua quán làm, chừng nào dậy gọi chị”. Nó mĩm cười vỗ vỗ đầu cho tỉnh rồi bấm số chị Thủy

- Dậy rùi hả ông tướng?

- Uhm em mới dậy, sao không kêu em dậy đưa đi làm?

- Thui thấy ngủ ngon hông nỡ kêu. Giờ em tính làm gì đó?

- Ờ thì qua quán ông Kha làm.

- Uhm tưởng hông làm gì lên chơi với chị hihi.

- Haha rủ rê miết. Thôi làm đi, em qua quán ông Kha, có gì khuya em gọi.

- Uhm nè chị nấu cơm để sẵn trên bán á, coi đồ ăn nguội hâm nóng ăn đi nghen.

- Ghê ta nay nấu cơm luôn.

- Coi thường chị quá cưng, nữ công giai chánh hơi ngon lành nghen. Thui ăn đi, chị làm đây, gọi sau.

- Ờ ờ em biết rồi.

Nó đứng dậy đi vào wc vệ sinh cá nhân cho tỉnh sau đó đi ra mở tủ lạnh kiếm lon nước ngọt tu một hơi, một tay mở lồng bàn ra xem xét, chỉ hai món đơn giản thịt bò xào củ hành và một tô canh rong biển. Nó vặn vẹo người vài cái vui vẻ xới cơm ăn luôn cũng không thèm hâm nóng lại. Đánh chén xong xuôi, làm thêm miếng trái cây rồi mặc lại áo, đóng cửa cầm theo lon nước ngọt đi xuống lấy xe chạy qua quán ông Kha. Lòng vòng coi sóc công việc mấy cơ sở cho có mặt, điểm cuối cùng là cơ sở 1 thì trời không còn sớm nửa, đang cho xe chầm chậm trên đường ngắm nhìn phố xá thì thấy dáng người xinh xinh đang đứng dưới lòng đường, nó cười cười đang định chậc lưỡi ngắm nhìn đánh giá một mình thì thấy quen quen, nhìn kỹ lại thì ra quen thiệt, nó nheo nheo mắt cho xe dừng lại kéo cửa kính, hình như thấy nó cô nàng mĩm cười.

- Ủa sao đứng đây em?

- Dạ..dạ anh Mon đang qua coi quán phải hông, hì em bị hư xe, đang đón taxi về quán nè anh?

- À qua quán hả, vậy lên xe đi luôn, anh đang qua cơ sở 1 luôn đây.

- Dạ…dạ

Cô nàng ngập ngừng vài giây rồi cũng gật đầu mở cửa xe ghế phụ bước vào, hôm nay cô nàng mặc áo dài màu đỏ quần trắng, chiếc áo dài cách điệu kiểu cổ áo chỉ ngang vai khiến em càng xinh xắn hơn bởi đôi vai trần khêu khích mắt người nhìn. Chờ em đóng cửa cài dây an toàn xong nó mĩm cười cho xe hòa vào dòng người trên đường, có con gái đi chung không khí trong xe thơm và ấm hơn khi chỉ đi một mình thì phải.

- Nay làm ca nào sao giờ mới đi làm để hư xe đó em?

- Dạ anh Thông mắc đi công chuyện gấp nhờ em đưa bé bồ ảnh về ký túc xá, đang trở lại quán bị hư xe đó anh.

- À anh Thông đang bển hả em?

- Dạ chiều giờ ảnh có qua, nảy đi công chuyện gấp rùi anh.

- Ủa sao biết nhiêu người không nhờ đi bắt em đưa về.

- Hihi anh Thông hông cho con trai đưa bé đó về.

- À ừ…hèn gì. Khổ rồi xe em để đâu?

- Nảy em kiếm được chỗ sửa xe gởi luôn cho người ta mai sửa, chỗ nảy em đứng đó anh, đang kiếm taxi thì gặp anh Mon nè.

- Oh…thấy xe mới tinh sao hư giữa đường xui vậy?

- Em hổng biết, đang chạy tự nhiên tắt máy luôn đề hông được. Mà chắc hôm qua ba em lấy đi bị mưa ngập đó anh, cái hẻm vô nhà em mưa xíu là ngập nửa bánh xe luôn.

- Uhm chắc bị đi đường ngập vô nước không hay rồi. Tiêu chiếc xe.

- Hihi

Đang tính nói chuyện tiếp thì có chuông điện thoại, nó đưa tay ra dấu cho cô nàng rồi bắt máy.

- Alooo cậu Monnnnn

- Gọi gì nửa đây bà nhỏ?

- Hihi cậu Mon đang ở đâu dạ?

- Thưa bà cô nhỏ tui đang đi làm.

- Có người hỏi….uida…hihi quên quên, cậu Mon có nhớ uống thuốc hông dạ?

- À ừ…buổi tối chưa uống.

- Đó thấy chưa, cậu Mon lấy thuốc ra uống liền đi nghen, về chị…quên…hihi em coi hộp còn thuốc em méc chị Thanh đó.

- Méc cái giề, anh sợ gì bà cô đó mà méc…

- Suỵt suỵt…

- Suỵt cái gì mà suỵt

- Mệt ghê, cậu Mon uống thuốc đi haaa, em thấy hihi tối nay cậu Mon đừng về nhà, nhà hông an toàn đâu…hihi uidaaa

- Hả hả? Là sao?

- Hihi em giỡn đó, chừng nào cậu Mon về?

- Chắc khuya, cỡ 12h hơn anh về.

- Vậy cậu Mon 12 giờ về nhanh nghen, đưa chị Thanh đi làm.

- Ơ…lại phải đưa nửa hả?

- Uhm…phải đưa chớ hông lẻ cậu Mon để chị Thanh con gái chân yếu tay mềm một mình đi làm giữa khuya hả? Nhớ về đó nghen, pipi cậu Mon

- Ê khoan Xíu, sao anh phải đưa…..

Bé Xíu cười khúc khích cúp máy không cho nó nói dứt câu, gì mà con gái chân yếu tay mềm, nói câu đó dành cho bà cô Đan Thanh bộ không thấy cắn rứt lương tâm hay sao, ai yếu mềm chứ không tới lượt cục nước đá lạnh lùng đó nha. Nó thở dài ngao ngán quăng điện thoại sang bên cạnh, cô nàng Thùy ngồi bên cạnh cười cười nhìn nó.

- Anh Mon bận rộn ghê hen.

- Haha ừ cà long cà nhong suốt ngoài đường.

- Anh Mon quen biết nhiều thiệt, nhất là con gái.

- Uh…cũng thường thôi. À em chia thuốc ra dùm anh, mỗi thứ một viên.

Nó cười nhẹ mở ngăn tủ bên cạnh lấy hộp thuốc của bé Xíu ra đưa cho Thùy, cô nàng cầm lấy hộp thuốc rồi chăm chú chia thuốc giúp nó, xong xuôi cô nàng nhẹ nhàng để thuốc vào tay nó cười nhẹ

- Để em mở chai nước cho anh Mon

- Uhm cảm ơn em.

Chờ Thùy mở chai nước suối xong nó quăng hết thuốc vô miệng sau đó nhanh chóng lấy chai nước suối tu ừng ực, mặt mày nhăn nhăn.

- Thuốc với thang, thêm mấy viên chắc được chén cơm.

- Hihi thuốc này trị gì vậy anh Mon?

- Ờ thì điều trị vết thuốc hôm trước bị vô viện đó em.

- Dạ anh Mon đỡ nhiều chưa?

- Đỡ rồi em, đi làm bình thường mấy nay rồi đây.

- Dạ anh.

Nói thêm mấy câu xe cũng vừa tới quán, nó cho xe dừng lại trước cửa quán kéo kính ra nhìn nhìn anh giữ xe chào , ông anh giữ xe nhanh chóng chạy lại đưa ánh mắt tò mò nhìn nhìn sang cô nàng Thùy đang bước khỏi xe rồi nhìn nó tủm tỉm cười giơ ngón cái lên, nó lắc đầu vỗ vai ông anh một cái rồi quăng chìa khóa x echo ảnh sau đó đi thẳng vào quán. Nhưng chưa kịp ngồi xuống đã thấy một ánh mắt như hình viên đạn bắn tới, nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng không thèm để ý chỉ đi vào ghế ngồi xuống xoa xoa đầu. Ông anh Nam thấy nó qua cũng lại ngồi nói chuyện vài câu, chỉ là anh chàng chủ nhân ánh mắt rực lửa hồi nảy vẫn cứ nhìn nhìn khiến nó cũng có một chút buồn cười trong bụng. Đi loanh quanh với anh Nam coi sóc công việc, chào hỏi vài nhóm khách quen xong xuôi nó lại đi xuống sảnh ngồi nghỉ. Hình như anh chàng kia không còn ở quán nửa, chỉ còn lại hai cô nàng lễ tân cùng vài nhân viên đi ra đi vào. Nhìn đồng hồ cũng 11h, nó kéo ghế ra phía trước quán ngồi với mấy ông bảo vệ giữ xe ngắm phố nói chuyện phiếm. Đang rung rung đùi thì có người vỗ vai nó

- Anh Mon, em nói nghe nè.

- Linh hả? Vụ gì, mà hai em ngồi trong đó suốt làm gì, ra đây chơi cho mát.

- Hì nảy anh thấy thằng Quý hông?

- Quý là ai?

- Trời! Hông nhớ thằng hôm qua em nói anh hả, nảy nó ngồi nhìn anh hoài hổng để ý hả?

- À thằng đó thì nhớ, còn tên thì không để ý

- Bó tay luôn, hihi hông thèm nhớ tên nó luôn, qua em nói rùi mà.

- Haha không để ý thiệt, chừng nào đẹp cỡ em thì anh nhớ nha.

- Cái anh này, biết giỡn nửa hen. Nảy nó qua kiếm con Thùy chơi, thấy anh chở con Thùy về nó ngồi hỏi về anh nhiều lắm đó. Em thấy nó nhìn nhìn hơi ghê, anh cẩn thận xíu nghen. Em nói chuyện với nó rồi, mà em sợ nó khùng khùng kiếm chuyện với anh.

Nó cười cười gác chân xõa lên ghế nhựa phía trước

- Kiếm chuyện với anh làm gì, vớ va vớ vẩn. Kệ nó đi em.

- Ghê ha, thì em nhắc xíu hà. Nảy nó đòi kiếm anh nói chuyện mà con Thùy la quá trời, đuổi nó về luôn.

- Ờ…mà rốt cuộc Thùy với nó là gì? Bồ hả?

- Hông phải, tại quen biết coi như bạn, tự nhiên đợt nổi điên đòi cua con Thùy, mà theo lâu rồi Thùy nó hông chịu. Hic em thấy hay bửa nào nó qua anh nói chuyện với nó coi sao, để nó hiểu lầm mất công.

Cô nàng mặt ra vẻ nghiêm trọng khiến nó nhìn vài giây cũng bật cười vì cái nét mặt cũng rất dễ thương, nó đưa hai tay kéo hai bên trán cô nàng ra xoa xoa cho giãn mấy nếp nhăn ngay thái dương

- Thôi cô nương, giãn mặt ra coi có gì đâu nhăn nhúm dữ, khách thấy chạy mất bị đòn nha.

- Trời ơi em nói thiệt, hông giỡn mà. Giải thích đại với nó mấy câu đi anh, hic tại mấy nay sắp sinh nhật con đó nên nó qua hoài mới gặp anh đi với con Thùy, hay mấy ngày này đừng lại gần con Thùy cho yên thân.

Nó xoa xoa cái trán cô nàng mấy cái rồi ngả lưng ra ghế cười cười

- Tại sao anh phải giải thích, haha với lại anh đi với ai hình như nó không có quyền quyết định đâu. Chừng nào là bồ của Thùy rồi tính, cơ mà theo đuổi Thùy thì lo mà xử lý với em ấy chứ có phải theo đuổi anh đâu kiếm anh nói chuyện xi nhê gì.

- Trùi! Coi ổng ngông ghê hông hihi

- Ấy anh nói giỡn đó. Rủi nó có kiếm chuyện với an hem nhớ can đó, sợ lắm.

- Phì! Mặt anh chắc sợ dữ ha.

- Sao không, bao sợ nha.

- Hihi mệt anh Mon ghê, hông nghiêm túc xíu nào.

- Haha thôi không để ý vụ đó nửa. Mõi quá, lễ tân đẹp bóp vai dùm cái coi.

- Gì…tự nhiên bắt em. Kêu con kia điii

- Nhanh nào, mõi quá!

- Mệt nha!

Cô nàng chu miệng một cái rồi cũng đứng dậy đấm đấm xoa xoa vai dùm nó, ông anh giữ xe quen mặt lại nhìn nó tủm tỉm cười đưa ngón tay cái lên. Nói chuyện linh ta linh tinh cho đã, nó cũng nổi hứng kêu đồ ăn vặt, nước uống cho mọi người tẩm bổ, mấy cô nàng nhân viên có cả Thùy cũng kéo ra trước quán ăn uống cười đùa với nhau. Mãi cho tới gần 12h nó mới vui vẻ đứng dậy chào mọi người lấy xe về, chứ giờ không về chắc bà Xíu bả réo cháy điện thoại nó cho coi.

Về tới nhà nó để xe ngoài đường thong thả đi vô trong, bà nhỏ Xíu đang ngồi đung đưa chân trước hiên nhà bấm điện thoại, vừa nhìn thấy nó cô bé nhảy nhanh lại gần tủm tỉm cười, nhưng rồi cái mặt trẻ con nhăn lại như bà cụ non, cắp tay sau mông đi vòng vòng nheo mắt ngắm nghía nó, sau đó cô bé chống hông chu miệng.

- Cậu Mon mới đi với gái về nha.

- Ơ sao biết. Anh không có!

- Xí! Khỏi chối ha, mùi con gái rõ ràng luôn.

- Ơ…mùi nào, làm gì có.

- Hông phải một mà mấy mùi luôn hen, em nghe hết nha.

Nó đưa tay lên hít hít vài cái, trợn tròn mắt hơi bị khâm phục bà cô nhỏ này rồi cười cười vỗ lên đầu cô bé.

- Nói linh tinh, làm gì có mùi nào.

- Xí! Mệt ghê, cậu Mon lên tắm thay đồ nhanh nhanh điii, để chút chị Thanh xuống biết giờ.

- Biết…biết gì cơ, mắc gì phải thay đồ.

- Nhanh lên đi, hông thui chút chị Thanh đánh cho hông ai cứu nha nha.

- Ơ sao đánh, ai làm gì, nào từ từ…anh không sợ…mắc gì phải sợ…

- Hihi nhanhhhh

Cô bé phùng cặp má như sắp bún ra sữa đẩy nó đi lên lầu, nó cũng đành nhanh chân chạy lên phòng ngay khi thấy cửa phòng Đan Thanh hé mở, đi cả ngày cũng phải thay đồ cho sạch sẽ rồi, chứ nó ngán gì cục nước đá ấy. Tắm sơ qua thay đồ sạch sẽ, cẩn thận hơn nó lục tủ đồ của chị lấy đại chai nước hoa xịt xịt mấy cái lên người, hít hít vài cái cho chắc ăn không còn mùi nào khác mới đi xuống nhà. Bà cô Đan Thanh đang ngồi chéo chân trên ghế gỗ chờ nó thì phải, hôm nay cô nàng mặc trang phục như cô nàng cảnh sát màu xanh dương đậm như trong phim, ngắn hở bụng, chiếc váy ngắn cũn khiến nó suýt bật cả máu mũi. Đang hí ha hí hứng nheo mắt nhìn thì cô nàng hình như cũng thấy ánh mắt nó liền giương đôi mắt lạnh lên trừng trừng.

- Bỏ cặp mắt dơ bẩn anh khỏi người tui đi nha, nham nhở.

- …

Cái giọng lạnh băng quen thuộc vang lên cộng với dáng người quyến rũ của em khiến Đan Thanh toát lên cái nét gì đó có thể thu hút bất cứ thằng đàn ông nào, nó cũng không ngoại lệ. Chỉ là nó vẫn giữ ánh mắt nhìn vào người em, cái câu nói của em nói nhiều lần rồi, hình như dần dần không còn hiệu lực với nó, biết điều này em cũng không thèm để ý, chỉ đứng dậy kiêu sa chỉ vào túi xách trên ghế.

- Đi nhanh trễ giờ tui làm rùi.

Nó lắc đầu thở phì một cái đi lại ghế đẩy chiếc túi xách hơi nặng sang một bên, bắt chân chéo lại dựa lưng vào ghế cười cười. Nhìn hành động của nó em tròn tròn đôi mắt nhìn nó lên tiếng.

- Làm gì đó! Đi thôi, trễ giờ tui!

Nó đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó ngẩn mặt lên đưa ánh mắt hí hửng à nhầm ánh mắt nghiêm túc nhìn em từ trên xuống dưới, dừng lại ở đùi ngọc thon dài khêu khích của em, nuốt ực một cái trong cổ họng, ho khan vài cái rồi cười cười ngẩn lên nhìn em, giọng tỉnh bơ.

- Còn thời gian, em đi lên thay đồ khác đi, anh chờ.

- Cái gì? Tại sao tui phải thay đồ?

Em cong đôi mắt lam lạnh lùng của mình nhìn thẳng vào nó, nó cũng bình thản nhìn vào mắt em, công nhận mắt đẹp thiệt, è hèm…

- Đồ quá hở, váy quá ngắn. Lên thay đồ đi, trễ bây giờ.

- Sao tui phải nghe anh, anh nói thay tui phải thay hả, đây là đồ đi diễn của tui, tui thấy đẹp, ai cũng thích nhìn. Con mắt dơ bẩn của anh cũng nhìn tui nảy giờ đó nha.

Em chu đôi môi bướng bỉnh của mình lên, ánh mắt như cô hồ ly tinh liếc nó, chỉ là nó vẫn ung dung dựa lưng như nằm dài luôn lên ghế.

- Đẹp thì rất đẹp, tui cũng rất thích.

- Anh thích kệ anh, mắc gì bắt tui thay đồ, anh hông là gì của tui đâu nghen.

- Tui là người nhà của em.

- Người nhà! Nói nghe mắc cười, tui hông nhận anh nha.

- Hì…nhưng em vẫn là em gái của cô ấy. Hình như em có biết tui từ trước, nên tui đoán…chắc em hiểu tính tui đúng không?

- …anh…anh nghĩ nhiều rồi…

Nó mĩm cười móc chìa khóa xe ra để nhẹ lên bàn rồi hững hờ rót một ly nước trà.

- Một em tự lái xe đi hoặc nhờ chú ba đưa đi làm, hai nếu đi với tui thì lên thay đồ khác.

- Anh…anh hông có quyền, người của tui tui mặc gì kệ tui.

Em mím môi lại trừng mắt lên giọng, chỉ là không thấm gì, nó vẫn bình thản dừng rót trà ngẩn mặt lên nhìn thật sâu vào mắt em, mĩm cười…

- Lên thay đồ khác nhanh, trễ rồi!

- Anh!...Nhưng tui….tui hông…

- Đi đi, anh chờ!

Nó mĩm cười cuối đầu cầm ly trà trước mặt đưa lên miệng uống một ngụm, mắt như vô tình dán chặt lên đôi chân quyến rũ của em…”ực…sao đẹp dữ vậy”. Không khí yên lặng đến nổi nó có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của em, hình như có cả tiếng nghiến răng thì phải, chỉ là nó vẫn không thèm nhìn mặt em nửa (người em nhìn đã hơn hê hê). Có tiếng dậm chân, rồi trở thành tiếng bước chân xa dần, nó ngẩn mặt lên nhìn theo dáng cái dáng người ma mị của em không chớp mắt, đến khi bóng em khuất sau cửa nhà nó mới thở phì một cái rung rung rút thuốc lá ra hút, cô gái này thiệt là…suýt tí nửa đấu không lại em rồi, hên quá không bị em hành hung. Nó bật cười thả mình vào ghế im lặng ngồi chờ.

Hơn mười phút rốt cuộc em cũng xuất hiện đi ra sân, giờ em khoác lên người chiếc quần thể thao màu xanh, giày trắng, áo thun trắng tuy hở bụng nhưng không còn quá sexy nửa, bên ngoài em khoác thêm chiếc áo jean ngắn màu nâu, có một chiếc băng đô màu hồng nhạt cột trên trán ôm lấy mái tóc em khiến cái cổ cao cao trắng ngần của em như tỏa sáng dưới ánh đèn sân. Nó nhìn em không chớp mắt cho đến khi em dừng lại trước mắt nó mới mĩm cười đứng dậy cầm túi xách của em lên.

- Đi thôi!

Nháy mắt một cái nó nhanh chân đi trước, sau lưng hình như em đang dứ nắm đấm.

- Anh…được lắm!

Đan Thanh dậm chân một cái hậm hực đi theo, bước vô xe em cũng không thèm nói gì, cắn cắn môi ra vẻ bực bội vô cùng khiến nó cũng phải ráng hết sức mới nhịn được cười.

- Mặc vầy đẹp nè. Nhưng mà bộ hồi nảy cũng đẹp nhưng hở quá, thôi nhăn hoài, có thích mặc thì bửa nào ở nhà mặc cho tui nhìn cũng được, cái váy đó công nhận đẹp thiệt, nhất là chỗ đùi….

“Bốp”

- Uidaaa…đau quá…này này chị em không dạy em giang hồ quân tử đánh người không đánh vô mặt sao…Ấy…ấy thôi…tui giỡn…

- Im! Đồ nham nhở!

………………………………………………

Dáng người xinh đẹp năng động của Đan Thanh biến mất sau cửa quán bar nó mới ngừng nhìn theo em, vội kéo kính xe xuống bật đèn lên nhìn ngó mặt mình. Cô nàng này mạnh tay thiệt chứ, nó dùng một tay xoa xoa con mắt trái, tay kia cũng sờ lên khóe môi, đưa lưỡi liếm nhẹ môi từ bên trong, hình như rách môi luôn rồi chứ đùa, hic mai mà bầm con mắt, phù cái mỏ thì chắc có nước ở nhà trốn chớ mặt mũi nào đi ra ngoài.

- Anh anh, cho em xin cái khăn lạnh với cục nước đá nhỏ nha anh.

- Ok Mon chờ anh chút.

Nó cười cười với anh bảo vệ quen đứng trước cổng rồi tiếp tục suýt xoa chỗ đau trên mặt. Ngồi thêm một chút thì chị Thủy ra chui vào xe, mùi thơm xộc vào mũi làm nó khoan khoái dễ chịu híp cả mắt.

- Khăn với đá nè ông trẻ, lấy chi vậy?

- Giảm đau chứ chi. Chườm đá dùm em xíu coi, đau quá!

- Sao vậy?

- Bị Đan Thanh đánh, đây nè, đây nửa nè. Hic

- Hihi bị đánh nửa hả…sao ẻm đánh cưng?

- Chọc có mấy câu đánh thằng nhỏ gần chết. Haizzz

- Hihi cho đáng đời, ai kêu chọc ghẹo người ta.

- Hic…uidaaa nhẹ tay thôi. Đau thiệt đó.

….

Chị Thủy cười khúc khích dùng khăn lạnh quấn nước đá chấm nhẹ lên mắt nó, xoa xoa môi nửa. Nó vừa xuýt xoa vừa vùi đầu lên chân chị Thủy than thở, chị bĩu môi vài cái

- Cho em bỏ cái tật chọc ghẹo người ta. Nè rồi giờ nằm đây luôn hả, vô trỏng ngồi chơi đi.

- Thôi còn mệt lắm, đang thiếu ngủ.

- Bộ tính bửa nào cũng nằm ngoài xe ngủ luôn hả?

- Ờ thôi chừng nào em hứng em vô chơi, nay thiếu ngủ quá em nằm đây ngủ bù. Chị mắc làm vô làm đi, có gì kêu Cycy hay ai đẹp đẹp rảnh ra em ôm ngủ cho ngon cái…

“Bốp”

- Uidaaa…đau quá, giỡn mà đánh thiệt hả…hic ấy nè chừng nào làm xong kêu em dậy nha.

- Hừ! Hư quá trời hư, ở đó nằm với ma nha cưng!

Chị Thủy ngoảnh mông đi thẳng vô quán, nó xoa xoa cái trán mấy cái rồi cười cười nhắm mắt ngủ, đúng là nay thiếu ngủ thiệt, biết nó ngủ nên chỉ có Cycy tranh thủ ra cho ly nước rồi cũng không ai làm phiền nó nửa. Tự nhiên có nhà chăn ấm nệm êm, giờ phải ngủ trên xe chờ đưa đón người ta, biết cách hành xác nhau quá mà.

……………………………..

Đưa chị Thủy về phòng xong nó vươn vai mấy cái lái xe về nhà, bên cạnh nó bà cô Đan Thanh hình như vẫn còn cay cú vụ hồi tối nên mặt có vẻ còn hậm hực không thèm để ý tới nó nửa. Cục nước đá này coi bộ cũng biết giận dỗi quá chứ, nó cười cười cũng thôi không dám chọc vào, mắt vẫn còn nhức lắm thành ra giờ về nhà ngủ bù thêm xíu cho lành. Về tới nhà cục nước đá đi thẳng lên phòng không nhìn tới nó một cái, cái mặt khó chịu với nó của em thực ra cũng không khác lắm mặt lạnh bình thường nên nếu nó biết điều im miệng không chọc thì thế giới chắc chắn hòa bình. Nó nói chú thím ba một tiếng rồi chạy lên phòng cởi phăng áo sơ mi nhảy lên giường ngủ cong đít một giấc tới trưa mới dậy. Vệ sinh cá nhân xong xuôi đang tươi tỉnh đi xuống thì nhận được tin sét đánh ngang tai, Đan Thanh cắt cơm nó vì lý do: Ghét!. Giờ tới lượt nó hậm hực đi ra sân ngồi trước ánh mắt nửa cười nửa ái ngại bất lực của ba thành viên còn lại trong nhà. Mấy cái người này vẫn luôn sẵn sàng phản bội về phe người khác bất cứ lúc nào, còn bà cô kia nửa dám cắt cơm nó, được rồi…em đã cắt cơm thì tui đi ăn phở. Nói là làm nó bậm môi trợn mắt nhìn lên phòng em vài phút thị uy sau đó dắt x era ngoài, người hôm nay cũng bình thường chạy nhảy được rồi nên đi bé cà phê cho thoải mái. Trưa thứ 7, trời cũng dịu hơn thường ngày, hình như muốn mưa, chạy lòng vòng vài vòng chưa biết ăn món gì thì nhận ra mình đã qua tới trung tâm quận 10, nhìn quanh một chút định phương hướng cuối cùng nó quyết định ghé ngang qua shop chị Ngọc chơi một chút. Vừa thấy xe nó dừng trước cửa chị Ngọc liền đi ra đứng nhìn nó cười cười nhìn lên trời đưa tay ra làm động tác hứng nước mưa.

- Hèn gì sáng giờ trời muốn mưa, bửa nay được trai trẻ Mon chủ động qua kiếm mình nè ta ơiiiii.

- Haha giờ sao, đón khách không chị chủ?

- Hihi đón chớ, phải dễ được trai trẻ ghé chơi đâuuu.

- Thôi làm quá, nay qua ủng hộ shop nè. Trà bánh đâu đem ra tiếp khách cái coi. Ấy tụi em ơi rinh cái ma-nơ-canh chân dài này né né ra anh vô shop lựa đồ nè…nhanh nhanh.

Nó tủm tỉm cười cắp nhìn chị Ngọc đang đứng giữa cửa, váy ngắn ngang gối, áo thun xanh ôm trọn đường cong trên eo, vì đang ở shop chị Ngọc chỉ đi chân không nên chiều cao lúc này chỉ hơn tai nó một xíu, do cái váy phủ nửa chừng khiến đôi chân chị cảm giác bị ngắn hơn thường ngày.

- Ê nói gì hả Mon, chọc chị hả…

- Ơ ủa…là chị chân dài hả, làm tưởng nảy giờ ma-nơ-canh kiểu mới chứ

Nói rồi nó tủm tỉm nhìn chị từ trên xuống dưới chân tắc lưỡi.

- Chà…nay chân dài dữ đó chị Ngọc.

- Hứ! Uýnh chết giờ, chân tui ngắn nhưng tui đáng yêu nhaaa.

Chị Hồng Ngọc chu miệng thúc cùi chỏ vô bụng nó một cái sau đó bĩu môi đi vô trong, nó ôm bụng xoa xoa cười cười đi theo.

- Hai đứa đi ăn cơm đi, chị coi shop cho.

- Hihi hoy chị iu, tụi em hết đói rùi, cho tụi em tăng ca xíu.

- Đúng òi chị iu, tụi em ở đây coi chị iu tiếp trai no rùi, hông muốn ăn cơm đâuuuuuuuuu.

- Mấy con quỷ, đi chỗ khác chơi cho chị mần ăn. Điiii!

Hai cô nàng nhân viên cười khúc khích giỡn vài câu với chị Ngọc sau đó cầm ví lục đục kéo nhau đi khỏi shop. Nó vui vẻ đưa mắt nhìn theo

- Ấy hai em này chân cũng dài như chủ nè, đi từ từ thôi anh theo không kịp. Aiuiiiii….đau đau, em giỡn mà

- Hừ! Nay uống lộn thuốc rồi hả Mon, chọc gái hoài nha.

- Ơ…em chọc đâu, chân dài thiệt mà.

- Khỏi móc ha, chân tui ngắn nhưng trai theo xếp hàng dài nhaaa.

- Ờ ờ thì bởi em mới khen chị chân dài, đẹp mà.

- Bớt bớt cái miệng dùm, rùi nay qua kiếm tui chi đây?

Chị Ngọc kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo sang trọng hất mặt nhìn nó đang đi lòng vòng nhìn ngó mấy cái giá treo đồ.

- Đi ngang qua nhớ chị ghé chơi.

- Hông ai tin đâu Mon.

- Thiệt em thề!

- Xùy Xùy!

- Haha nói chứ qua kiếm chị chơi là chính, phụ là qua kiếm mua gì đó làm quà tối đi sinh nhật nè. Bà chủ tư vấn em cái gì được được xíu coi.

- Sinh nhật ai đó? Trai ha gái?

Chị Ngọc đứng dậy đi lại gần nhìn nó nheo mắt lại, vì chân chị dài quá nên tóc chị ngang tầm mũi nó thơm thoang thoảng.

- Con gái

- Gái nào dạ ta.

- À cô nàng nhân viên lễ tân bên karaoke, nay mới sinh nhật em. Mang tiếng quản lý nên phải đi.

- Xời phải đi đồ, gái mời sinh nhật khoái muốn chết.

- Haha khoái cái gì…em khoái chị hơn

- Thuiiii cái miệng riết hông kéo da non được hà. Rùi tính mua gì đây? Biết ẻm thích gì hông?

Nó nhìn nhìn xung quanh thêm một chút rồi nhìn chị Ngọc nhún vai ra dấu bất lực.

- Em ít khi nào đi sinh nhật con gái, với cũng không thân lắm thành ra đâu có biết. Chị lựa dùm em đi, cái nào ổn ổn được rồi.

- Con gái hả, vậy mua váy đi chơi tặng ẻm cho dễ, có mấy mẫu mới về được lắm. Mà cưng biết ẻm mặc size gì hông?

- Size hả…em làm gì biết size, chưa có ôm lần nào à nhầm đo lần nào.

- Hừ! Nham nhở vừa thui ông, đâu miêu tả sơ sơ coi.

- Haha tả hả, ờ thì lễ tân nên chân dài thua chị nhiều, cỡ này nè.

Nó tủm tỉm cười đưa bàn tay để phía trên đầu chị Ngọc kéo ngang về phía mình, chị Ngọc ngẩn đầu nhìn nhìn rồi chu miệng nhéo vô hông nó một cái

- Mệt nha Mon nha, nay ghẹo chị hoài muốn chết hả Mon. Hừ hừ mập ốm sao?

- Ờ thì dáng cỡ chị, có cái lùn hơn chị tới đây thôi.

Nó vẫn tủm tĩm cười huơ huơ tay ngay vị trí cũ, chị Ngọc trừng mắt với nó thêm chút rồi chu môi đánh ngực nó thêm cái mới quay lưng đi.

- Biết rồi, bớt chọc hoài đi nhaaa.

Nó vui vẻ xoa xoa ngực mình mấy cái rồi ngồi phịch xuống ghế dài để dành thử đồ của shop nhìn theo bà chủ xinh đẹp đang đi qua đi lại nhón chân cong lưng lựa đồ.

- Nè giá vừa túi tiền thôi nha, em nghèo lắm.

- Xời dân chơi hết chạy moto tới chạy xe hơi mắc tiền, em nghèo chắc chị đi ăn mày.

- Ơ toàn xe mượn, em làm gì có xe nào. Nay mua đồ xong là hết tiền ăn trưa luôn đây, tính dụ chị bao em ăn bửa, nay bị nhà cắt cơm.

- Xùy xùy, bớt than!

Chị Ngọc lườm nó mấy cái rồi tiếp tục chọn lựa váy. Nó rung đùi ngồi nhâm nhi hạt dưa, nước ép thêm phải phút chị Ngọc cũng chọn xong mấy cái váy đem lại giơ ra trước mắt cho nó chọn.

- Biết ẻm thích màu nào hông Mon?

- Không biết, mà em nhớ bạn ấy đi làm hay mặc màu đỏ, cam. Thôi chị chọn đi, đừng hỏi em mất công.

Chị Ngọc liếc nhẹ nó thêm cái rồi xoay xoay mấy cái váy vài phút, ngẫm nghĩ một hồi chị tách một cái váy màu đỏ tươi khá đẹp giơ lên trước mắt nó.

- Cái này ha, mẫu mới về đang hot nè.

- Ờ…cũng được, nhìn đẹp đó.

- Hihi ha cái này, màu kem nè, cũng hot luôn.

- Nào cũng được, hot với nóng gì em có rành đâu.

- Xùy! Ngơ vừa thui ông. Hoy để chị mặc thử cho em coi ha.

- Ơ…được hông đó, chứ chiều cao hai người khác nhau mà nhỉ, chân chị dài hơn mặc vừa size này không.

- Đánh chết giờ nha Mon, mệt chờ xíu, chị mặc thử kiểu này size của chị nha.

- Haha ờ ha, vậy đi vô đây em phụ thay đồ cho, nhanh.

- Hừ hừ!

Chị Ngọc tung chân đá vô đùi nó một cái liếc xéo cả mắt đi vô trong thay đồ, nó cười khì đưa mắt nhìn xung quanh ngắm nghía đồ đạc. Hơn hai phút chị Ngọc nhanh chóng xinh đẹp đi ra, váy ngắn ôm sát người, mấy đường kẻ cách điệu chạy dọc dài theo từng đường cong của chị, chiếc cổ khóe sâu hững hờ khoe bầu ngực trắng không tì vết, chọc thì chọc vậy chứ chân chị lúc này cũng quyến rũ đến lạ, có lẽ đôi giày cao gót chị mới mang khiến bà chủ shop như biến hình thành công chúa sang trọng kiêu kỳ. Nó xoa xoa cằm tấm tắc gật gù, đúng là người đẹp vì lụa, nhưng cũng phải công nhận dáng bà chủ shop không chê được.

- Sao sao…được hông Mon.

- Ờ đẹp đó chị, đâu để em sờ cái coi…chà chà da mịn à nhầm vải mịn sờ sướng tay thiệt.

Nó híp mắt vuốt vuốt eo chị Ngọc nơi có ba đường cắt lộ bờ eo mịn màn của chị vài cái, bà chủ shop cười khúc khích thúc tay vô hông nó một cái chu miệng.

- Vừa phải thui nha Mon nha, chờ chị xíu thay thêm bộ màu kem cho coi.

- Ừ ừ…cần em thay phụ thì nói tiếng nha.

- Xùy Xùy!

Cỡ vài phút sau chị Ngọc lại xinh đẹp rực rỡ đi ra xoay xoay trước mặt khiến nó nhìn híp cả mắt.

- Màu này cũng đẹp luôn nè, coi bộ chủ shop có khác, mặc cái nào cũng đẹp.

- Hì hì hết chê chị lùn chưa cưng.

- Ấy ai chê hồi nào, mê còn không hết.

Nó tươi cười kéo vai chị Ngọc xoay vài vòng nhìn nhìn sau đó liếc qua mấy cái váy chị Ngọc lựa sẵn hồi nảy híp mắt cười gian.

- Đâu mặc thử hết mấy cái này em coi thử coi chị.

Chị Ngọc trợn mắt nhìn theo tay nó, sau đó liếc xéo nó chu miệng.

- Gì!...Tự nhiên bắt mặc hết, thay đồ mệt lắm nha Mon nha.

- Nào…mặc em ngắm cái coi, dáng đẹp để không nó phí, đi nào!

Nó để mấy cái váy lên tay chị rồi vỗ vỗ lưng đẩy chị đi, bà chủ shop trừng mắt với nó một cái xong mới chịu đi vô phòng tiếp tục thay đồ khác. Nó vui vẻ ngồi nhìn ngắm chị Ngọc biến hóa hết bộ này tới bộ khác. Ngắm nghía thêm bốn năm cái váy khác thì chị Ngọc ngồi phịch xuống ghế đánh vai nó một cái trừng mắt thị uy.

- Mệt quá nhìn đã chưa ông tướng, hành chị quá hà.

- Chưa đã, lâu lâu có người đẹp cho ngắm phải tranh thủ chứ, hành đâu mà hành. Đâu còn cái này thay em ngắm cái…

- Dẹp nghỉ phẻ! Chị mệt rồi nghen, hông cho nhìn nửa, người chùa hả đòi ngắm đòi nhìn hoài.

- Ơ dáng đẹp phải cho nhìn chớ.

- Xùy xùy…mệt rùi nghen, để chị kêu con Nguyệt qua mặc cho nhìn, dáng nó đẹp hơn chị đó Mon.

Chị Ngọc vừa chu miệng đánh lên đùi nó một cái rồi cầm điện thoại lên bấm mở danh bạ, khi cái tên Nguyệt xuất hiện trên màn hình thì nó vội biến sắc chụp lấy tay chị cười khì khì.

- Ấy thôi thôi em lựa được đồ rồi, đừng có gọi…bà chủ hết sức bình tĩnh…

- Hừ! Biết sợ sao?

- Sợ gì…em mà sợ gì…

- Vậy để chị gọi nó.

Trước vẻ mặt cười cười nguy hiểm của chị Ngọc, nó cười như mếu xoa xoa tay chị Ngọc mấy cái vừa nói vừa nhẹ nhàng tách điện thoại ra.

- Ấy thôi thôi em sợ rồi…lựa được đồ rồi gọi chi mất công, hehe nào nào vuốt giận vuốt giận.

- Xùy! Cưng coi chừng chị đó nghen, nảy giờ qua hết chọc ghẹo tới hành chị hoài nha.

- Đó im ru thì chị trách bỏ bê thờ ơ chị, giờ qua chơi cũng than…em biết làm sao cho chị vừa lòng.

- Kêu qua chơi chớ hông phải qua ghẹo qua hành nha Mon nha. Mệt giờ sao lấy cái nào?

Nó cười cười chỉ tay về cái váy đỏ treo bên cạnh

- Lấy cái này!

Chị Ngọc trừng mắt hít thật sâu vài hơi, bộ ngực phập phồng dứ nắm đấm cóc lên đầu nó một cái thiệt mạnh.

- Trùi uiii! Giết người hông ở tù chị giết em tại chỗ liền nha Mon nha!

- Uida…ấy bình tĩnh bình tĩnh…không đánh không chửi khách nha cô nương.

- Quá trời giỡn mặt rùi! Hừ hừ

Nó cầm điện thoại chị Ngọc giấu luôn vô túi cho chắc ăn đề phòng giận quá hóa liều gọi méc chị Nguyệt thì tiêu đời nó, thiệt là cái gì cũng không sợ chỉ ngán mỗi cái bà cô đó. Đừng lùi lùi lại cười trừ vu vơ, nó vuốt ve con ma-nơ-canh trong góc nhà nhìn nhìn bà chủ shop xinh đẹp đang sắp bùng nổ tới nơi.

- Bình tĩnh chị, gói…gói cái váy lại dùm em. Hờ…ờ thôi bớt nóng bớt nóng. Gói đồ lại cái rồi em chở đi ăn trưa bù cho nè, hứa không chọc nửa…hơ hơ.

- Hừ hừ! Trước sau cưng cũng chết nghen Mon.

Chị Ngọc cầm chiếc váy đỏ giơ lên cao, bộ ngực chị vẫn cứ phập phông khêu khích mắt người nhìn khiến chính nó cũng cảm thấy nếu không nhìn là có lỗi với bản thân, phát hiện ánh mắt trong sáng của nó chị Ngọc liền kéo chiếc váy lại che trước ngực liếc xéo, nó ho khan một tiếng ngó lơ sang chỗ khác, chị Ngọc rốt cuộc cũng chịu bỏ qua cầm váy đi vô quầy tính tiền bắt đầu gói quà. Nó cười vui vẻ đi lòng vòng trong shop ngắm nghía quần áo chán chê lại lò dò đi vô quầy đứng dựa vô bàn nhìn chị Ngọc chuẩn bị quà tặng.

- Mà chị, cái này nhiêu tiền em tính luôn nè.

- 20 triệu nha cưng.

- Ơ…

- 1tr4 tiền váy, còn lại tiền cưng kiếm chuyện chị nha Mon nha.

- Ơ…vô lý

- Gói quà rồi, hông được quỵt nha cưng. Hừ!

Chị Ngọc nửa cười nửa không hững hờ trả lời, tay vẫn tiếp tục đóng gói quà. Nó cười như mếu ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn không dám nói gì nửa, giờ chọc thêm câu chắc tăng tiền lên trăm tr thì chỉ có nước bán trinh mà trả. Như đang nghĩ gì đó, gương mặt chị Ngọc cười cười có vẻ nguy hiểm, môi nhếch cả lên chợt ngẩn mặt nhìn nó.

- Cái gì đó, làm gì nhìn em ghê vậy. Nảy giờ em im ru không có trêu chọc gì nha.

- Muốn được giảm 100% hông?

- Giảm là giảm sao, đâu nói nghe thử coi.

Chị Ngọc để gói đồ xuống bàn đứng dậy đi vòng qua bên cạnh nó tay gõ nhẹ trên vai.

- Tối nay dẫn chị đi theo sinh nhật chơi.

Nó tròn xoe mắt nhìn, bà chủ shop vẫn nheo mắt nửa cười nửa không sau đó dừng lại trước mặt nó chuyển ánh mắt sang tròn xoe long lanh.

- Ơ…sao tự nhiên đòi đi chi?

- Thì đi chơi, chị thích đi chơi mà. Sao cho đi hông

- Ơ thì…chị có quen ai đâu mà đi?

- Hì vậy cưng có hẹn ai đi chung chưa?

- Ờ không có.

- Rùi cưng có gì với em lễ tân hông? Phải đang cua ẻm hông?

- Đương nhiên là không. Nói linh tinh!

- Vậy chở chị đi theo chơi được rùi chứ bộ hihi cho chị đi với!

Chị Ngọc chống cằm lên vai nó, mắt tròn tròn làm ra vẻ con nít xin xỏ khiến nó hơi bất ngờ một chút nhưng rồi cũng phì cười.

- Ờ…rồi đi thì đi. Mà tự nhiên dẫn theo người khác kỳ không ta?

- Ủa dẫn bạn theo đi tiệc bình thường mà cưng. Hì hì hông dẫn ai theo đi chung thì chỉ có người đang theo ẻm thui ha.

- Khỏi khích đi cô nương. Muốn đi thì đi.

- Hihi vui ghê, được đi chơi.

Nó bật cười nhìn theo bà chủ shop vui vẻ nhảy trở vào bên trong shop tiếp tục gói quà. Ngẫm nghĩ một hồi nó lại lên tiếng

- Cuối cùng cái váy này bao nhiêu?

- Miễn phí nha hihi.

- Thôi bà chủ. Cái nào ra cái đó, chị đi chơi với em thì đi thoải mái, cái nào mua làm quà là mua, đừng có linh tinh.

- Thui có nhiêu đâu nè.

- 1 ngàn cũng phải tính. Nhiêu nè.

- Thì…

- Ờ mà thôi khỏi nói, trên áo chắc có treo giá, để em tự đi coi.

- Hihi hàng mới chưa kịp treo giá.

- Không nói không cho đi chơi nha chị.

- Xùy! Hông có chơi quỵt lời nghen.

- Vậy thì tính tiền cho em đàn hoàng.

- Hì hì vậy chia 50-50, váy 1tr6 giảm giá cho người quen còn 1tr4, chị đi theo em ăn tiệc, coi như hai đứa hùn tiền hen, mỗi đứa 700.

- Thôi em có tiền mà, để em tính hết bửa sau đi chơi có gì chị bao em sau.

- Hông nha Mon, hùn mỗi đứa một nửa. Hông chịu…chị méc con Nguyệt xúi nó đòi theo em. Hừ! Giờ sao trả tiền 700 ha trả đủ 1tr4 kèm theo con Nguyệt!

Chị Ngọc chu miệng ra vẻ quả quyết ăn không được phá cho hôi khiến nó ngẩn mặt ra lắc đầu cười khổ giơ hai tay đầu hàng chịu thua.

- Rồi rồi 700 thì 700. Chơi gì chơi hù.

- Hihi ngoan đó cưng.

Chị Ngọc tươi cười đắc thắng, nó cũng thở dài bó tay. Mình bà cô Nguyệt thôi nó đã ngán tận cổ rồi, bà chủ shop này mà biết nó ngán thêm cục nước đá Đan Thanh đem em ra uy hiếp nó nửa chắc chỉ có đường bỏ xứ mà đi. Nó đã làm gì nên tội để bị mấy cô nàng này quay như chong chóng vậy chứ, thiệt là thích à nhầm thiệt là khổ quá đi mà.

- Nghĩ cái gì ngơ người luôn vậy cưng?

- À…ừ…đang nghĩ tối nay sẽ được ngắm chị mặc sao đi chung.

- Xùy! Nhìn cái mặt gian của em chị biết đang nghĩ gì luôn nè. Khỏi đi ha Mon, đừng hòng chị thử đồ nửa cho em ngắm nha.. Mệt lắm!

- Ơ…chị đi chơi với em, cũng cho em nhìn xíu chứ.

- Quên đi ha, tối nay bảo đảm chị sẽ đẹp, hông làm cưng mất mặt đâu ha, biết vậy được rùi.

- Thì biết chị sẽ đẹp rồi, nhưng….

- Dẹp vụ này qua một bên hen, mà quên cưng yên tâm, sẽ đẹp nhưng hông hở quá mức nè. Xùy chị biết tính em đó nha hihi.

- Trời ơi chị hay quá, cho em nói cái coi, toàn thầy bói đoàn mò.

- Hihi thì nói đi, tui nghe nè ông trẻ.

Nó cười như mếu trước cái sự tài lanh của bà chủ shop, toàn giỏi đoán, làm như nó khó tính lắm không bằng ấy.

- Làm gì làm, không được nói cho ai biết chị đi chơi với em tối nay nha, nhất là chị Nguyệt đó. Vô cái miệng bà cô đó em sống không bằng chết.

Chị Ngọc nhìn gương mặt nghiêm trọng của nó hồi lâu rồi bật cười khúc khích, cười rung cả bộ ngực khêu khích nó nảy giờ.

- Biết rùi ông, ai kêu lăng nhăng quá trời cô chi rùi sợ con Nguyệt dữ. Hihi mà chị hông hiểu em mắc gì sợ nó quá hen?

- Sợ gì…ai sợ đâu, cái này là hơi ngán chút thôi….

Nó ngẩn mặt lên trời ráng rặng miếng nước mắt làm vẻ mặt đáng thương như có thể thấu tận trời xanh tiếp lời

- Haizz có những thứ trên đời…là bản năng, ngán bà cô đó…chắc là bản năng chớ cần gì lý do mà hiểu. Than ôiiii

- Hihi điên hả Mon. Bớt diễn dùm chị đi Mon. Hihi xong rùi nè, để đây tối lấy luôn ha. Giờ chờ mấy đứa về rùi chở chị đi ăn trưa ha, chị cũng đói rùi.

- À ờ…em nói trước, nay em nghèo rồi.

- Xùy xùy! Chị bao hihi

- Quá đã…thôi bấm bill tính tiền cho em.

Chị Ngọc cười tươi lấy máy tính tiền ra bill cho nó, nhận 700 của nó xong chị tự lấy 700 trong ví của mình rồi gom lại vui vẻ để vào máy tính tiền của shop. Trong lúc chờ hai cô bé nhân viên đi ăn trưa về, nó đi loanh quanh shop ngắm nhìn đồ đạc, còn chị Ngọc tranh thủ dặm lại chút son phấn, thay quần áo khác để ra ngoài ăn trưa với nó. Ngồi thêm một chút rốt cuộc hai cô nhân viên cũng về tới, chị Ngọc cũng xinh đẹp với trang phục quần jean áo thun đơn giản, mang một chiếc giày cao gót để đủ cao hơn nó một chút, tươi cười đắc ý bước ra ngoài.

- Chân dài có khác, coi bộ cao hơn em chị vui lắm.

- Tất nhiên, mất công có người chọc chị hoài hihi.

Nó lắc đầu cười khổ cho xe lao đi, chị Ngọc ôm nhẹ vai nó vui vẻ chỉ đường. Bà chủ shop là người SG trẻ trung hiện đại, tưởng dẫn đi đâu ghê lắm, thì ra lại kéo nó vô trung tâm thương mại. Đứng trước tòa nhà to đùng với đầy đủ bảng hiệu nhãn hàng sang chảnh, nó nheo mắt nhìn sang cô nàng đi bên cạnh.

- Nè…ăn đơn giản của chị đây hả?

- Hihi vô đây ăn món nhật rùi đi chơi coi đồ xíu.

- Coi cái gì…tối ngày ở shop coi đồ chưa chán hả?

- Đồ ở shop là đồ bán, còn trong đây là đồ chị mua, khác chứ bộ.

- Thua luôn, rồi thì đi. Bộ chị tính đi với em từ đây tới tối luôn hay sao đó?

- Cũng được luôn, lâu lâu mới có trai trẻ qua chơi với chị bộ.

- Sao tự nhiên em thấy…bà chủ shop hơi nguy hiểm không thua chị Nguyệt rồi đó.

- Hihi đánh chết cưng giờ…đi nhanh lên đói lắm rùi.

- Rồi rồi…nè chân dài thì đi chậm thôi, em theo không có kịp.

- Xùy Xùy!

Chị Ngọc kéo tay nó đi nhanh vô khu bên trong để kiếm chỗ ăn, vì chân nó ngắn hơn nên phải bước khá chậm mới theo kịp chị Ngọc, mắt ngó nghiêng nhìn xung quanh. Đúng là trung tâm thương mại lớn có khác, sức sống của tuổi trẻ bừng bừng khắp nơi, trai xinh gái đẹp qua lại tấp nập, khiến nó sáng rỡ con mắt ngắm nhìn mấy cô gái khác. Phát hiện ánh mắt của nó, chị Ngọc trừng mắt nhéo vô hông nó mấy cái rồi lại kéo nó đi nhanh hơn vô một của hàng đồ ăn Nhật, trung tâm thương mại mà…kéo nó đi chỗ khác thì cũng có thiếu gái đẹp để nó nhìn đâu chứ, bên trong quán đang có vài cô nàng xinh xắn, ngay cả mấy cô nàng nhân viên cũng dễ thương nè. Nếu bình thường nó sẽ chọn chỗ ngồi trong góc quán, nhưng đi với chị Ngọc thì chị lại chọn bàn ở trung tâm quán, trước mặt có cả một cái quầy chuẩn bị vài món ăn đơn giản. Trong lúc chị Ngọc oder món thì nó chỉ việc ngả đầu ra ghế nhâm nhi nước ngọt, đưa mắt nhìn mấy cô nàng xinh xắn ngồi rải rác khắp quán. Trong góc quán bên phải ngay tầm mắt nó là một nhóm cô nàng tuổi teen ăn mặc khá xịn xò nhìn giống mấy cô nữ sinh manga Nhật, nhất là cô bé mặt quay về phía nó, môi như nụ hoa đào vừa hé mở, tóc cột thanh hai chiếc đuôi gà xinh xắn xõa ra hai bên, mắt to tròn chớp động trên sóng mũi thon dài, mặc dù gương mặt còn khá non nhưng nó đoán chỉ vài năm nửa cô bé sẽ trở nên rất xinh, còn bây giờ cô bé như hình tượng cô gái từ manga bước ra vậy. Nó cũng bất giác say sưa nhìn. Chỉ là…cô bé ngẩn mặt lên hình như cũng phát hiện nó đang nhìn, đôi mắt cô bé chớp chớp nhẹ rồi nheo lại như để nhìn cho rõ cái tên con trai đang ngắm nhìn mình. Hơi nhột nhột trong bụng, nó liền giả bộ vu vơ đưa mắt nhìn quanh, rồi lại như vô tình liếc nhìn qua cô bé. Hình như cô bé vẫn nhìn nó, ngón tay cô bé khẽ xoay xoay trên bàn mình, môi mím lại rồi cắn nhẹ khóe môi, nó lại ngơ ngẩn chút xíu rồi cũng bấm bụng tiếp tục giả vờ là thằng nhà quê đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh chứ không riêng gì cô bé. Chị Ngọc cũng vừa chọn món xong, quay qua nhéo lên mu bàn tay nó một cái rõ đau, mặt cau mày lại thị uy.

- Bớt nhìn gái đi nha Mon…tưởng chị hông biết hả cưng.

- Ơ…nhìn gái đâu, trong tầm mắt không lẽ không nhìn.

- Thui đi ông, người gì thấy gái mắt sáng hơn đèn xe hơi, nhìn hông biết ngại luôn đó.

- Nhìn chớ có ai làm gì đâu cấm cản trời.

- Xùy xùy cái miệng hông kéo da non. Nè nè chị cũng đẹp nè, nhìn chị nè nha.

- Chị em nhìn cả buổi rồi, nảy kêu thử đồ cho nhìn có chịu đâu.

- Hông chịu hồi nào, thay 7-8 bộ lần luôn đó…mệt người chùa hả đòi nhìn free hoài.

- Free đâu, tốn 700k lận chứ giỡn à.

- Hihi cái gì cũng nói được hết luôn.

Chị Ngọc cười khúc khích đánh thêm mấy cái lên tay khiến nó phải chụp tay chị lại xoa mấy cái cười khì. Có một món đơn giản vừa được dọn ra trước, nó kệ chị Ngọc sắp xếp đũa muỗng trên bàn, lại dựa người ra ghế nhìn xung quanh, đương nhiên trừ bàn cô bé phát hiện nó nhìn ra, đang nhâm nhi ngụm nước ngọt ngon lành chợt…

- A! Chú Mon! Đúng chú Mon rồi…Chú Mon chú Mon!

Tiếng một cô gái lanh lảnh vang lên khiến nó giật mình suýt phun luôn ngụm nước ra ngoài, mũi cay xè vì bị sặc chút nước ngọt thiếu điều rớt nước mắt, mà nước mắt này là nước mắt phẫn uất tận tâm can, đứa nào chơi kỳ vậy, nó mới có hơn hai mươi tuổi trung trinh phơi phới, đứa nào chơi gì kêu nó tới bằng chú vậy chứ. Có cắn rứt lương tâm không hả =.=