Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 18
........................
Tính nó vốn không thích lắm món cháo nhưng do ngực còn đau từ bên trong chỉ đành nuốt cho hết tô cháo to đùng trước ánh mắt giám sát lạnh như băng của Đan Thanh. Với cục nước đá này ngồi đối diện trong tình trạng yếu xìu của nó thì cả hai cũng chỉ im lặng, nếu bình thường chắc nó sẽ nói gì đó, còn giờ lỡ trêu gì quá đáng thì chỉ có nước ăn hành chứ sức đâu mà chạy. Làm xong tô cháo, Đan Thanh nhìn nhìn nó thêm chút rồi dọn dẹp tô, rót giúp nó một ly nước cùng hai viên thuốc, nhìn viên thuốc trên tay em nó cũng thở nhẹ một cái, uống thuốc không thì được chứ để mới thức dậy lại bị bà y tá hồi sớm mò vô đè mông nó ra tiêm trước mặt em thì còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ. Trả ly nước cho em nó, khẽ chống tay định ngồi thẳng dậy, nhưng người hơi thiếu lực, đang cố quẹt mồ hôi trên mặt thì em tiến sát lại gần, cuối người sát vào mặt khiến nó cũng suýt dừng luôn hơi thở, gương mặt em sát bên, đôi mắt màu lam trong đêm tối như ánh đèn nhỏ soi sáng gương mặt mình, có thể nhìn thấy cả đôi môi mấp máy thơm lừng của em.
- Làm làm gì…
Nó hơi lui đầu ra xa, miệng như thở gấp không thốt nên lời, không lẽ bà cô nhỏ này nhân lúc nó không có sức phản kháng đè nó ra hôn sao. Đang run rẩy hí ha hí hửng…à nhầm ngơ ngác thì môi em khẽ nhếch, nó chắc là môi em nhếch lên một cách nguy hiểm rõ ràng, nhưng rồi môi em cũng bỏ qua môi nó hướng gương mặt sang phía bên kia gường, cái cổ trắng ngần thơm ngát của em khiến nó nhìn say sưa, bất cứ ai trong tình huống này chắc cũng cảm giác như nó, chỉ muốn đè em ra cắn lên đường cong ma mị ấy. Nó tò mò nhìn theo, tay em đang lần mò dưới gối rồi cầm lên một chiếc điều khiển có 4 nút màu đen đỏ, sau đó em bấm vào nút đỏ giữ chặt, chiếc giường của nó đang từ từ nâng phần phía đầu nằm lên cao, đến khi đầu giường áp nhẹ vào lưng nó mới dừng lại. Đúng là hai lúa, biết giường có điều khiển thì nó đâu khổ sở cả buổi. Làm xong việc nâng giường, em nhét điều khiển vào phía dưới giường rồi đứng thẳng người dậy, nó hơi thất vọng à quên hơi nao nao rồi thở dài, không bị đè cưỡng bức tấm thân trung trinh này là tốt rồi. Khẽ liếc nó một cái rồi em quay lưng bước ra khỏi phòng, bỏ nó lại một mình với đủ loại suy nghĩ trong sáng. Cái cô nàng này thiệt là, đang trêu chọc nó thì phải, đâu nhất thiết cúi người sát vậy chứ, vòng qua bên kia cũng cầm lấy điều khiển được vậy, rõ ràng là khêu khích nó, chắc chắn là vậy. Ngẩm nghĩ một hồi cũng chán, nó với tay cầm điện thoại của mình lên xem, vài tin nhắn của mấy cô gái quen, nó thờ ơ xem lướt qua rồi cũng không trả lời, chỉ mở game xếp hình lên chơi giết thời gian, điện thoại của nó không phải cảm ứng nên chỉ có vài game đơn giản để chơi những lúc chán. Căn phòng dịu nhẹ với ánh đèn vàng, không có tiếng động nào len vào từ bên ngoài đường, chỉ có ánh đèn lấp lánh xa xa. Vài phút bấm game, mắt cũng hơi mỏi, nó lại đưa ánh mắt nhìn quanh, khẽ mĩm cười rồi thở phì một cái. Bác sĩ Chánh cũng thiệt là, sao lại cho nó nằm trong căn phòng này nhỉ, mãi đến giờ cửa rèm được ai đó kéo lên, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nó mới nhận ra sự quen thuộc này, chẳng phải đây là căn phòng ngày đó Chị từng nằm đây sao. Không ngờ được có một ngày nó không phải là người chăm sóc mà trở thành người nằm trên chiếc giường này. Nó khép đôi mắt lại, ngả đầu ra phía sau hít thật sâu, tự nhiên cái ý nghĩ cứ nhắm mắt như bây giờ, để rồi mãi mãi không còn mở ra được nửa thì….
“Cạch”
Cửa phòng hé mở đem nó trong những suy nghĩ điên khùng của mình tỉnh dậy, hai bóng người nhẹ nhàng bước vào, là chị Thủy và chị Nguyệt.
- Có nước ấm rùi nè Mon
Nó cười nhếch môi
- Chờ nước ấm của chị em chết khác lâu rồi. Bỏ em lại một mình với Thanh thì có, nước cái gì tầm này.
- Xía! Được ở riêng với gái đẹp chăm ý kiến gì hả?
- Haizzz
Nó thở dài, không thèm tranh cãi với bà cô Nguyệt, tay xoa xoa lên tay chị Thủy tìm niềm vui trước tiếng cười khúc khích nhẹ của chị.
- Ủa nói chứ Thanh đâu chị
- Em ấy về rùi.
- À
- Bé Thanh nói em hông sao rồi, hông có lý do ở đây nửa. Hihi
- Ờ ờ
Nó thở phì, không ở đây nửa thì tốt, cái cô nàng đó ở đây thêm chắc nó áp lực điên mất. Chị Thủy xoa xoa ngực nó vài cái rồi rút đưa nó một cọc tiền được cuộn trong một tờ giấy.
- Gì đây chị?
- Tiền quán của anh Kha qua nay đó, anh Thông mới đem vô. Em đếm lại đi, có ghi chú của ảnh đó.
- À ờ
Nó gật đầu, qua nay có lên quán coi sóc gì được đâu. Nó chưa kịp cầm cọc tiền thì chị Nguyệt đã trề môi giật lấy tiền, mắt liếc liếc nó.
- Để tui coi cho, mới ngủ dậy đầu còn ngáo ngơ biết gì đếm. Cái ông Thông này cũng khùng, biết hắn nằm liệt giường chuyện bên quán tự xử đi, quăng qua cho hắn chi hông biết.
- ….
Cả nó và chị Thủy đều lắc đầu cười trừ, đúng là không có gì nói lại được bà cô đáo để này. Chị Nguyệt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cởi tiền ra đếm, nó cũng kệ không thèm nhìn quay qua chị Thủy.
- Giờ đang làm mà, sao chị chạy vô đây?
- Hihi đi làm hổng yên bụng được, vô coi sẵn đem tiền anh Thông gửi cho em nè.
- Có chị Nguyệt, Thanh ở đây rồi, em có sao nửa đâu mà lo.
- Biết vậy, tại hổng yên trong bụng. Kệ đi, khách chị để con Yến nó chăm rùi, ông Bảo cũng cho chị nghỉ hông sao đâu.
- Khờ quá!
Nó lắc đầu mĩm cười xoa xoa lên tóc chị Thủy.
- Nảy giờ làm gì đó
- Em chơi game
Nó giơ giơ điện thoại của mình lên nháy mắt, chị Thủy nhìn theo cũng bật cười.
- Điện thoại thấy ghê vậy cũng có game hả?
- Giỡn chơi hoài, màn hình xịn sò, chơi game hơi bị ngon luôn.
- Hihi đổi qua điện thoại cảm ứng sài đi ông tưởng, thời buổi giờ tính sài điện thoại vầy hoài hở?
- Haha em quen rồi, nghe gọi thôi cái nào cũng được mà.
- Bó tay em luôn, mới chút tuổi như ông già.
- Đúng rùi á, sài điện thoại mới đi, chơi game nè, lên facebook tán gái nè, toàn gái đẹp nhiều lắm đó Monnn
Nó bật cười, cũng không phải người duy nhất ý kiến vụ nó mãi cho đến giờ chỉ sài điện thoại nút bấm mặc dù có thể mua điện thoại cảm ứng bất cứ lúc nào.
- Thôi em em có facebook đâu mà chơi, cũng không thích lắm kiểu đi ra ngoài cứ cắm mặt vô điện thoại lướt lướt. Sài cái này được rồi.
- Xía! Phải hông có facebook hông? Vậy chứ hùi trước ai nhắn…
- ..
- Hả…nhắn gì? Sao nói nửa chừng im rồi.
Nó tròn xoe mắt nhìn thái độ của hai bà cô trước mắt, chị Thủy thì tủm tỉm cười nháy mắt, chị Nguyệt thì nhìn chị Thủy xong quay qua nó trợn mắt lên thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Gì! Sao?
- Hông saooooo
- Vụ gì nói em nghe coi
- Hông thích nha, im đi đồ nhiều chuyện.
- Ơ…
Nó ngơ ngác, rõ ràng hai bà cô này có gì đó giấu nó đây nè.
- Sao chị Thủy, ý vậy là sao
- Hihi hông gì, kệ con đó đi. Sài điện thoại mới đại đi, nhiều cái tiện lắm luôn. Giờ ai cũng chơi facebook, face Phương đó em lấy sài luôn đi.
- À ở nhà em cũng hay lên coi, kệ muốn lướt ha chơi gì em về sài laptop cũng được, ra ngoài nghe gọi được rồi không cần sài điện thoại mới đâu.
- Bó tay thiệt luôn.
Chị Thủy lắc đầu chỉ chỉ vô trán nó rồi cười nhẹ, còn nó cũng bật cười, chỉ có bà cô Nguyệt là vừa đếm tiền vừa liếc liếc nó cứ như nó gây tội gì trời không dung đất không tha vậy.
- Ông Bảo có nói gì không chị?
- Ổng gửi lời xin lỗi em, kêu lần sau em vô chơi bill bàn ảnh mời. Bên thằng kia ổng hổng tiện ra mặt, mà giờ chắc hổng cần ổng ra mặt luôn rồi. Có người ghê hơn ổng hihi
- Đâu ai vậy?
- Sát bên nè hihi
Nó tròn mắt nhìn sang bên cạnh, chị Nguyệt đang chăm chú đếm tiền cũng ngẩn mặt liếc nó.
- Là sao? Nói rõ hơn coi nào!
- Con quỷ này kéo người quen qua xử thằng đó luôn rùi, ông Bảo coi như hông biết luôn hihi
- …
Nó mồm chữ O miệng chữ A hơi lạnh sống lưng nhìn nhìn bà cô kia thêm phần chột dạ. Chị Nguyệt bĩu môi
- Xử gì xử, cưng coi còn nhiêu tiền chuẩn bị đi đền cho người ta kìa Mon
- Hả hả…đền đền gì, chị làm gì người ta rồi?
- Xía chị hông có làm gì, gái của cưng thì có á
- Hả…gái nào, thôi nói rõ coi, khổ thân em lắm mỉa mai hoài.
- Hihi quân mình chưa kịp làm gì, em Thanh của cưng đánh người ta đang nhập viện luôn rùi.
- Cái gì…aiuiiii sao, Thanh…Thanh saooo
Nó thiếu điều nhảy dựng dậy, lông ngực cũng đau nhói làm chị Thủy cũng vội kéo tay ấn người nó xuống, xoa xoa ngực cho nó
- Nè ngồi yên coi, từ từ nói chuyện ông tướng.
- Hihi hùi qua chị dẫn mấy người quen kiếm nhà tụi nó đó vui y như phim luôn.
- Là sao kể em nghe, nóng ruột quá!
- Hihi gái nhỏ của cưng ghê thiệt. Mới gặp mấy ông anh bên mình chưa kịp làm gì, tại mới đầu mấy ông bên mình còn ngồi bên quán nước tính chờ anh lớn tụi nó ra nói chuyện trước. Thằng kia đang đứng đứng ngoài đường chờ người quen, bà nhỏ Thanh bả đi ra chỉ mặt đòi uýnh lộn tay đôi với nó, thằng đó hông kịp trả lời bả nhàu vô uýnh luôn rồi. Chưa hết nha, bạn thằng đó có mấy thằng đi chung chạy qua tính phụ, ông chú ba của cưng cũng chạy xuống uýnh tụi nó chạy dài luôn. Xong ổng quay lại kéo Thanh ra, tưởng thôi ai dè ổng rút cái cây gì mà người ta để chống cây trồng á quất thằng đó gãy chưn luôn rùi trói nó vô gốc cây. Tới anh lớn tụi nó ra nói chuyện cả buổi mới chịu thả nó ra chở đi bệnh viện.
Nó nghe tới đây miệng nó giật giật, mồ hôi lạnh chảy ngược vô trong hít thở cũng khó khăn.
- Rồi….rồi…sao…nửa
- Hihi lo chuẩn bị tiền đền cho người ta chứ sao.
- Tiền…tiền hả…
Nó ráng hết sức lấy hơi lên, y tá y tá nó cần y tá ngay bây giờ, sùi bọt mép ngủm tới nơi bây giờ. Chị Nguyệt cười tủm tỉm vênh mặt lên thưởng thức nét mặt thê thảm của nó. Giờ thì nó đã hiểu lời bé Xíu kể về chú Ba hình như có thiệt rồi, hồi còn ở quê có mấy ông giang hồ gì đó trên tỉnh xuống tổ chức đá gà rồi đánh luôn mấy thanh niên trong xóm, chú Ba một mình cầm cuốc rượt đánh bắt luôn thằng cầm đầu treo lên cây dừa, công an xuống hòa giải mới thả ra. Bộ đội về hưu không phải chuyện đùa. Còn cái cô nàng Đan Thanh kia nửa, thiệt hết nói nổi, tưởng ăn hiếp được mình nó, ai ngờ…nghĩ đến thôi là thấy đáng sợ rồi.
- Công nhận gái nhỏ của Mon nhà mình ghê thiệt, có cá tính..Nguyệt thích hihi.
- …
- Chị Thủy…lời người này có đáng tin không chị, trời ơi giờ ngồi đó cười nửa.
- Có thiệt, ông Bảo về cũng kể vậy đó hì hì.
- Ê ý gì hả tên kia, dám nghi ngờ chị hả?
- Ờ thì….
Nó trợn tròn mắt, mặt hết sức thê thảm thở dài, chị Nguyệt mặt càng lúc càng gian hơn, hai bà cô này không biết có lừa đảo gì nó không đây. Đầu nó bắt đầu lẩm nhẩm số tiền mình còn trong tài khoản, không biết lỡ bị bắt đền thì có đủ tiền không, kỳ này đổ nợ luôn quá.
- Hihi sao òi thở được hông Mon
- …
- Hihi thui hổng chọc cưng nửa, chút chết hông biết đền sao. Nói giỡn đó.
Nó trợn mắt nhìn gương mặt rất đắc ý của chị Nguyệt, thở dài ngao ngán, thôi kệ cho bà cô này hớn hở cũng được, không có sự việc nghiêm trọng là tốt rồi.
- Chị nói giỡn vụ đền tiền đó
- Phù!
- Mà uýnh người ta nhập viện là có thiệt hihi
- Sặc!...Rồi…rồi…sao
- Trăng sao gì hì hì, chờ cưng khỏe xử lý tiếp sao đâu, hông biết ai phải đền cho ai đâu.
Chị Nguyệt cười một cách nguy hiểm rồi đứng dậy đập cọc tiền lên ngực nó, sau đó quay người sang một bên vươn vai đi lại chiếc giường còn lại trong phòng nằm lên, gương mặt vẫn ra vẻ vô cùng nguy hiểm.
- Nè nè…là sao, nói tiếp đi chớ chị
- …
- Ơ…nói nửa chừng là sao, chị Thủy.
- Kệ con đó đi Mon, hihi lo dưỡng sức cho khỏe được rùi, chuyện nhỏ để mấy ổng giải quyết, còn anh Kha nửa quên hả. Mà chị thấy bên nhà bé Thanh cũng hông vừa đâu, em dư sức biết, lo chi mệt.
Nó cười khổ lắc đầu, ngẩm nghĩ một hồi cũng không biết làm gì, nếu có gì nghiêm trọng thì chắc phải gọi điện cho anh Phong, đúng là cũng không cần lo thiệt, bên nó còn có ông Kha lùn mà, có gì méc chị Tiên bắt ổng giúp. Nhưng mà nói gì thì nói, nghĩ tới cảnh bà cô nhỏ kia đánh nhau thiệt với người ta vừa thú vị vừa bực mình, con gái con đứa ở nhà ăn hiếp nó được rồi, ai dạy cho cái trò ra đường đánh nhau vậy không biết.
- Ê Mon Mon, chị tính rủ Thanh vô nhóm mình chơi đó.
- Cái gì…rủ…rủ ai?
- Gái nhỏ của cưng á
- Rủ làm gì, tự nhiên sao rủ
- Hihi có mối quan hệ hông rõ ràng với ai kia, xinh đẹp, chịu chơi, cá tính mạnh mẽ nhất là uýnh lộn được với đàn ông xấu…chị thích.
- Ơ….
- Để mai kể với tụi kia rùi quyết định luôn, hiihi
- Khoan…Chị Thủy…nói tiếng coi
- Chị cũng thích hì hì
- Ơ….
Nó bật ngửa với bà cô Thủy, tính ra tưởng phe nó ai dè lần này nỡ phản nó luôn rồi, không thể được, ai vô nhóm thì vô, bà cô nhỏ kia mà vô…lấy đường đâu cho nó sống.
……………………………..
Mặc dù bị chị Nguyệt cố tình nhồi nhét bao nhiêu là chuyện hành hạ đầu óc nhưng rốt cuộc nó cũng ngủ gục trên tay chị Thủy bởi thấm thuốc. Vẫn như thường ngày, nó tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức quen thuộc. Hôm nay cơ thể đã tốt hơn nhiều, cơn đau khi tỉnh dậy cũng không còn nặng như hôm qua. Tuy nhiên cử động vẫn còn khó khăn, nó lần mò tay tìm chiếc điều khiển bấm nút ngồi dậy, cơ thể này đôi lúc cũng vô dụng làm sao, ý nghĩ khiến nó cũng tự bật cười. Nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nó nhìn sang bên cạnh, một gương mặt ám ảnh trong từng giấc mơ đang đứng lặng nhìn, mùi nước hoa nồng quen thuộc…
- Ơ
- Sao ra nông nỗi này hả
- Ơ…
Nó á khẩu luôn rồi, tại sao cô đẹp biết nó ở đây…cái vẻ mặt này, hình như không ổn cho lắm. Nó nhìn nhìn quanh, căn phòng không có ai ngoài nó và cô đẹp, bên ngoài cửa kính hình như đang lấp ló bóng một ai đó.
- Cô điệu…à quên cô đẹp, sao…sao vô đây hay vậy?
- …
- Hì hì…cô bình tĩnh, cái này không phải em cố tình trốn học nha. Nay yếu rồi, không có nhéo…uidaaaaaa
- Qua mặt tui hả! Hừm!
- Uiiiiidaaa cô cô tha em, ấy đang đau đang đau, nhéo nhẹ thôi. Ấy…móng mới đẹp đó, em thấy rồi, đau em cô.
- Tại sao bị vầy hông gọi tui biết!
- À thì…khoan từ từ, bỏ em ra trước cái…đau thiệt đó! Hic hic
Cô đẹp nhướng đôi mày kẻ đậm hết mức có thể, đôi môi rực lửa mím lại, càng đứng gần càng nồng mùi nước hoa, đúng là cô điệu phong cách không lẫn vào đâu được.
- Cô…thôi biết biết lỗi rồi, không có cố ý trốn học thiệt mà, em thề! Ấy…thôi…sao...thôi người lớn rồi mắt sao vậy, khóc khóc thiệt hả.
- Điên! Ai khóc hả?
Cô đẹp bỏ tay khỏi eo nó, rút một chiếc khăn giấy mềm để sẵn trong túi ra quẹt quẹt lên mi mắt, chuẩn bị cũng đầy đủ đó chứ, có cả một chiếc gương nhỏ đem ra soi luôn thì nể thiệt rồi. Tân trang lại vẻ đẹp điệu đà của mình, cô mím môi kéo ghế ngồi xuống, hình như tâm trạng cô đẹp của nó không ổn cho lắm nhỉ, nó cũng thôi kiểu tưng tửng lắc đầu thở nhẹ, tay xoa xoa lên bộ móng mới làm của cô.
- Nè…lớn rồi ai lại xụ mặt kiểu này với học sinh chứ. Xụ không đẹp, học sinh thấy cười cho giờ.
- Ai cười, có mình em dám giỡn mặt cười tui thôi nghen.
- Rồi…được rồi em thề mai mốt không cười cô nửa. Nghiêm túc, hết sức nghiêm túc.
- Hừm! Coi chừng tui! Em đó nghen, coi thường tui quá ha
- Gì! Ai làm gì đâu?
- Tại sao bị nông nỗi này hông gọi tui tiếng nào?
Nó hơi ngẩn người một chút rồi cười trừ thở dài
- Có gì hay ho đâu gọi chi…à quên..không không phải, đừng nhìn em kiểu vậy, không có ý đó….tại…à tại qua giờ bị nằm viện, bà y tá toàn cho em chơi thuốc, à không bị cho uống thuốc ngủ li bì, không có dậy được.
- …Em…..
- Thiệt em thề, thôi không làm mặt vậy…cái này….em…
Nó rối tinh rối mù trước ánh mắt hơi lạ cùng vẻ mặt không biết cảm xúc gì của cô đẹp, miệng nói lung tung cả lên để rồi cuối cùng không biết nói thêm gì, chỉ gục mặt xuống một cách bất lực, thôi muốn mắng chửi gì tùy cô đẹp vậy. Chờ hồi lâu không thấy cô nói gì, nó lén ngẩn mặt lên thì bắt gặp ánh mắt long lanh với hàng mi kẻ cũng không phải đậm vừa gì, cô cười khúc khích nhẹ.
- Cười…cười gì đó.
- Hì…
- …
- Đỡ đau chưa? Mai mốt có chuyện gì phải nói cô biết nghe chưa, suốt ngày nghỉ học ai biết em trốn ha bị bệnh hả?
- Ờ thì…cái này bị bất ngờ, em đâu biết trước được. Tính nay đi học đàn hoàng rồi đó chứ, hề hề.
- Khỏi diễn đi Mon. Hông phải ngày một ngày hai cô trò quen nhau ha.
- Thiệt! Em thề, biết nay môn cô, em cũng tính chèo ghe chống gậy trượt xe lăn đi học rồi đó chứ, ai dè cô kiếm tới đây.
- Hihi bị vậy cũng nói điên nói khùng được hả.
Nó cười xòa, chịu tươi lên là tốt rồi.
- Ủa sao cô biết em ở đây vô bắt được hay vậy? Cô thuê người theo dõi em hả?
- Hừm! Bửa nay hông thấy đi học, tui gọi điện thì bạn em bắt máy nói tui mới biết, điên tự nhiên theo dõi em chi tui.
- À…ra vậy….ủa….giờ đang dạy mà, sao bỏ vô đây chi đó.
- Khỏi lo, cô nhờ cô Thảo dạy dùm rồi. Haizzz em làm gì tới bị người ta đánh dữ vậy hả?
- Ờ thì…cái này…em bị đánh oan đó, đã đánh được ai cái nào đâu, đã vậy giờ nằm bẹp trên giường chưa gì bị nhéo muốn rớt thịt luôn đây.
- Hihi ai kêu em hư. Nhéo là còn nhẹ rồi nghen, tin tui báo lên trường em ra đường đánh nhau không.
- Ấy ai làm thế, cô đẹp hiền dịu nhất trường, em theo cô cả học kỳ, không lẽ cô nỡ hại học trò sáng chói nhất, trung thành nhất với cô sao. Hê hê
- Bớt mồm mép đi, học hành kiểu em trước sau gì trường cũng đuổi, khỏi cần tui hại.
- Hehe
Cô đẹp lườm nó một cái rồi lấy dưới giường lên một cái túi vải, sau đó rút ra một bình thủy tinh có nắp đậy màu cam đỏ.
- Cho em bình cam-cà rốt -thơm nè. Uống bổ sung vitamin cho mau khỏe.
- À món này ngon đó, cô làm cho em hả.
- Ai làm cho em, cái này làm sẵn ở nhà uống hông hết, đi qua thăm em tiện tay đem cho bớt thôi.
- À rồi, tiện tay thì tiện tay, em cũng không khách sáo nửa, rót em miếng, khát quá.
- Bớt bớt dùm, chưa thấy em khách sáo với tui lần nào. Để cô rót cho, ngồi im đó.
- Hehe thanh-kíu cô
Cô đẹp hất mặt lườm nó thêm một cái mới chịu quay qua vặn nắp bình rót nước ép ra ly đưa cho nó. Nhận ly nước ép từ cô đẹp, nó đưa lên mũi ngửi ngửi mùi nước ép thơm lừng rồi tu một hơi theo thói quen, quên luôn vụ lồng ngực còn đau, chỉ mới một hớp nhẹ nó đã ho sặc sụa. Thấy vậy cô vội rút khăn ra hứng lấy bên dưới miệng nó, tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng
- Uống từ từ! Coi đó, phải khỏe mạnh bình thường đâu mà uống như trâu uống nước mương vậy hả.
- Hì…em quên.
- Haizz hông nghĩ cũng có lúc em yếu vậy luôn đó Mon. Nhà em biết chưa? Hay cô điện về cho gia đình em biết.
- Thôi cô, em sắp khỏe rồi, điện chi.
- Đi học xa nhà, bị nông nỗi này phải cho ba mẹ biết chứ em.
- Không cần thiệt, em sắp khỏe rồi, điện về mất công nhà em lo nửa.
- Nhưng…
- Thôi cô đừng điện nhà em nha, trên này em có bạn chăm sóc rồi, có gì còn cô đẹp nửa mà phải không, năn nỉ năn nỉ, đừng cho nhà em hay.
- Hừm! Rồi tạm hông điện, em mà hông mau khỏe lên, nghỉ học hoài cô điện về nhà em thiệt đó.
- Rồi rồi! Cô cứ yên tâm, em khỏe như voi, bửa sau hứa lên trường học môn cô đúng giờ luôn.
- Khỏi cần, khỏe thiệt rồi đi học. Về cô dặn lớp trưởng điểm danh cho. Em đó, bao che cho em riết tui bị ngừng hợp đồng luôn quá.
- Haha làm gì tới nỗi, trường em mà thiếu cô, sinh viên nghỉ học hết ngay.
- Thôi đi ông, nói điên khùng không luôn.
- Haha
Chờ nó nhâm nhi xong ly nước ép, cô đẹp mới chịu đứng dậy chào nó đi về. Cửa phòng lại mở ra, lần này là Cycy và Ngân đi vào, tính ra cái bóng lấp ló ngoài cửa khi nảy chắc chắn là hai cô nàng này. Nhưng không chỉ 2 người, chưa kịp lên tiếng thì sau lưng hai cô nàng là Mimi và mấy người khác trong nhóm cả trai lẫn gái đi vào tươi cười chào nó.
- Hi Mon khỏe chưa em
- Mon khùng còn sống hả anh
- Ê sướng ghê ha, có gái đẹp thăm suốt haha
- …
Những tiếng cười đùa trêu chọc rộn vang khắp phòng, may mà phòng khám quen, phòng nó nằm cũng ở tít trên tầng cao cách âm cũng tốt, nếu không chắc nguyên đám bị đuổi ra đường hết. Đủ thứ đồ ăn, trái cây các kiểu chất đầy trên bàn và với cái nhóm này việc nó nằm viện giờ chỉ là cái cớ cho mấy ông bà mở tiệc ăn uống tại phòng chứ tốt lành gì. Lâu lắm mới có người trong nhóm nằm viện thê thảm cỡ này, nguyên nhóm hết người này tới người lấy chiếc giường bệnh của nó làm hình nền để chụp hình khiến nó cũng bất lực để ai muốn làm gì tấm thân nó thì làm. Ăn uống tám chuyện hơn hai ba tiếng đồng hồ các ông bà mới chịu kéo nhau ra về, chỉ còn lại Cycy và Ngân ở lại với nó. Dọn dẹp xong hai cô nàng mới ngồi xuống bên cạnh nó.
- Ủa chị Nguyệt chị Thủy đâu em?
- Dạ mấy chỉ về tắm rửa thay đồ nghỉ xíu rùi anh, hai đứa em thay ca nè.
- Hai bà đó hông biết mệt sao á, tụi em nói quá trời mới chịu về nghỉ.
- À…à anh biết rồi.
- Anh đỡ chưa, sao bị gì em hỏi hoài mấy chị hông ai nói em hết luôn, làm lo muốn chết.
Nó xoa nhẹ lên đầu Cycy cười cười
- Bị động vết đau cũ thôi, không sao đâu, anh sắp được về nhà rồi nè.
- Hông tin! Nó đạp trúng anh có một cái mà anh thở hông được, em hoảng quá chừng. Anh bị vết đau cũ nặng lắm phải hông?
- Ờ cũng hơi hơi, mà em yên tâm không phải giờ anh khỏe rồi sao, như voi luôn.
- Mệt ghê, mấy cái người này suốt ngày giấu em, phân biệt đối xử người mới vô nhóm quá hà.
- Thôi cô nương, anh không có sao thì có gì đâu để giấu em. Đa nghi như bà tào tháo.
- Pleee
Nó bật cười trước cái mặt chu chu của cô nàng Cycy, còn Ngân cũng chỉ ngồi im lặng bên cạnh xoa xoa ngực cho nó. Trước giờ luôn vậy, vì mối quan hệ khác biệt của nó và em cho nên trong mọi cuộc vui em đều rất ít nói chuyện hay giao tiếp nhiều với nó khi có người khác, luôn yên lặng giữ một khoảng cách không mặn không nhạt. Hai cô nàng ngồi nói chuyện phiếm với nó thêm một chút rồi cũng bắt chước chị Nguyệt kêu y tá vô ép nó uống thuốc, suốt mấy nay nó hiếm khi được thức, bộ nó ngủ càng nhiều thế giới càng được hòa bình hay sao ấy. Tỉnh dậy lần tiếp theo thì sắc trời cũng về đêm, hình như trời cũng khuya lắm rồi. Nó khẽ lật tay lần tìm chiếc điều khiển giường, nhưng rồi phát hiện bàn tay con gái đang nắm chặt điều khiển, một bàn tay khác vẫn đặt trên ngực nó, hơi ấm thoảng nhẹ từ bàn tay ấy như muốn dịu dàng sưỡi ấm trái tim. Cũng không cần biết bàn tay ấy là của ai, nó mĩm cười áp nhẹ tay mình lên, làn da mịn và mềm thơm đến say lòng. Nó khẽ đưa mắt nhìn qua bên cạnh, mái tóc màu trắng của em như chuyển thành màu bạc, ánh sáng bên ngoài cửa sổ như hữu ý soi vào tóc em, chợt thấy đẹp đến nao người. Nó mĩm cười thì thầm như tự nói với chính mình
“Xin lỗi! Tôi thực sự không nhớ em là ai”
…..
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tay tui!
- Tay em đang để trên ngực anh đó.
- Tui…tui ngủ quên. Anh bỏ tui ra!
- …
Đan Thanh cau mày, ánh mắt lấp lánh trong đêm, nó nhìn sâu vào em như muốn ngắm nhìn thật kỹ, cố lục lọi trong đầu để tìm kiếm xem em là ai. Đương nhiên em làm gì cho nó cơ hội để làm điều này, em trừng mắt hững hờ, rút tay khỏi người nó rồi đứng dậy đi sang chiếc bàn bên cạnh, đèn bật sáng thêm một chút, nó im lặng nhìn em đang chăm chú chuẩn bị đồ ăn mang theo, có lẽ là cho nó.
- Em!
- Anh nói đi!
- Có thể giúp anh ra ngoài một chút không?
- Làm gì?
- Ừ…hít thở không khí chút thôi, nằm suốt mấy ngày trong này rồi.
- Anh chưa được ra viện đâu, tui hỏi bác sĩ Chánh rồi.
- Trốn đi một chút thôi, được không? Ngột ngạt quá.
Nó mĩm cười nhẹ nhàng, em cũng im lặng nhìn nó một lúc lâu, khẽ gật đầu.
- Được! Ăn xong phần cháo này rồi nói!
- Uhm!
Nó cũng gật đầu, thật không dễ nói chuyện với cục nước đá lạnh băng này chút nào. Đan Thanh đưa phần cháo còn chút hơi ấm thơm ngát cho nó rồi im lặng đi ra ngoài, nó nhìn theo cho đến khi dáng em khuất sau dãy hành lang sâu hun hút bên ngoài cửa rồi mới lắc đầu ăn cháo. Giải quyết tô cháo xong cũng vừa lúc Đan Thanh đi vào phòng, tay em kéo theo một chiếc xe lăn không biết tìm ở đâu, nó ngẩn tò te nhìn, cười tự dĩu với chính bản thân mình, thật không thể nghĩ cũng có ngày ngay cả đi đứng cũng khiến người khác không an tâm, mà nó đâu có yếu đến phải ngồi xe đâu chứ. Đan Thanh im lặng dọn dẹp dụng cụ ăn uống xong xuôi mới đẩy xe lại gần bên giường, nhẹ nhàng rút kim truyền nước ra khỏi tay nó.
- Cái này….
- Tui hỏi y tá rùi.
Nó hơi nheo mày, coi thao tác của em ấy chắc sẽ không sao đâu nhỉ. Rút kim xong Đan Thanh mới quay qua giúp nó đứng dậy, nó cười khì
- Hay là không cần ngồi xe này đâu, anh đi được mà.
- Đừng có xưng anh với tui. Một là ngồi xe, hai không đi đâu hết. Anh chọn đi!
- Ờ thì….
Nó lắc đầu cười như mếu nhìn vào vẻ mặt lạnh băng của em, rồi cũng chịu chống tay rời khỏi giường ngồi xuống chiếc xe lăn màu trắng. Tự nhiên đang khỏe bị bắt ngồi xe lăn nè trời, cái cô nàng này thiệt là biết cách đả kích tinh thần người khác. Đan Thanh mang theo áo khoác của nó rồi đẩy xe ra khỏi phòng bất chấp gương mặt buồn khổ nhăn nheo của nó. Sau khi xuống thang máy, em vẫn yên lặng đẩy nó ra cửa phòng khám, vẫn tưởng sẽ giống như trong phim hai đứa đẩy nhau lén lút trốn viện, bác sĩ y tá sẽ náo loạn tìm kiếm để rồi bắt được hai đứa đem về la mắng vài trận, nhưng không, khi xe đi ngang phòng trực, một chị y tá lớn tuổi đang đứng chờ.
- Đi một chút rồi về nghen em, theo lẽ nay em xuất viện được rồi mà tại bác Chánh muốn theo dõi thêm nên giờ có đi ra ngoài, về sớm sớm dùm chị.
- Dạ em biết rồi, em cảm ơn chị.
- Hai đứa đi đi!
- Dạ!
Cả nó và Đan Thanh đều gật đầu cảm ơn chị y tá, sau đó em đẩy xe nó ra ngoài sảnh.
- Chờ tui một chút.
- Ừ ừ!
Em để nó ở sảnh phòng khám một mình bước ra ngoài, nó im lặng ngồi chờ, những ngọn đèn đường chiếu nhẹ xuống sân, bên ngoài giờ này cũng yên lặng vắng vẻ đến lạ, SG hôm nay vẫn ngủ say hay sao nhỉ. Khoản năm phút chờ đợi, một chiếc xe màu trắng nhẹ nhàng dừng lại trước cửa, ánh đèn sáng chói khiến nó cũng phải nheo mắt đưa tay che lên trán vài giây mới có thể nhìn rõ dần. “Chiếc xe này….”Cửa xe mở, Đan Thanh bước ra khỏi ghế lái tiến lại gần nó
- Cái này….
- Lên xe! Anh lái được đúng hông?
- Uhm!
Đan Thanh lạnh lùng cắt ngang lời nó, tay đẩy xe lăn đến bên ghế lái, sau đó em đỡ nó từ từ ngồi vào xe, một anh bảo vệ nhanh chân đi lại gần giúp Đan Thanh xếp xe lăn lại cho vào cốp, sau đó em nhẹ nhàng ngồi vào ghế phụ. Ánh đèn dịu nhẹ bên trong như mơn trớn lên tóc em, không khí vẫn im lặng đến lạ, nó cũng không biết nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn quanh, dùng một tay sờ lên phía trước xe, những hàng nút bấm, cả màn hình ghế lái quen thuộc. Bụi còn bám mờ , nó khẽ xoa xoa những ngón tay bám đầy bụi nhỏ li ti vào nhau, có một chút gì đó dâng nghẹn trong lòng. Nó hít sâu một hơi dài rồi thở hắt ra, môi mĩm cười…tay chạm nhẹ lướt qua màn hình led phía trước.
“Chào mày! Lâu rồi không gặp!”
Màn hình bật sáng, tiếng nhạc từ từ vang lên như tiếng xe đáp lại lời chào của nó, mọi thứ bên trong xe vẫn vậy, list nhạc vẫn bắt đầu như ngày ấy, những ngày vẫn còn chị bên cạnh líu lo nói nói cười cười. Chiếc xe màu trắng chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng rồi hòa vào dòng xe qua lại trên đường, tiếng máy xe như khẽ thì thầm tiếng cười gặp lại chủ nhân, có thể gọi là vậy, bởi vì chiếc xe này là xe của chị mua sau này, tất nhiên để dành cho nó. Ngày chị đi cho đến giờ, nó vẫn chưa từng đem xe về nhà, bao lâu nay vẫn nằm bên kho nhà anh Phong, cũng chưa một lần nghĩ đến sẽ mang xe về để đi.
………………………………..
“Vì em Phương đã bán xe mình, mua một chiếc xe rẻ hơn để em chịu dùng xe chung, em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Phương, em cũng không muốn Phương phải chịu nắng chịu mưa khói bụi với mình đúng không? Dẹp cái tôi của mình qua một bên, dẹp miệng lưỡi người ngoài như tính em vẫn có, tự trọng của đàn ông là rất tốt, nhưng anh tin em hiểu người yêu mình hơn bất cứ ai. Phương vì em làm rất nhiều chuyện, tới lúc em phải vì Phương mà bất chấp tất cả chăm sóc tốt cho Phương. Bắt đầu từ bây giờ, chiếc xe này là của em, mỗi tháng hai đứa trả cho anh 5tr chừng nào đủ tiền xe thì thôi. Xem như đây là món quà anh chúc phúc sớm cho em và Phương. Trưởng thành thật sự nhanh lên chàng trai, chúng ta có lẽ không còn nhiều thời gian đâu.”
……………………………….
Những lời nói của anh Phong trước khi trở về Mỹ vẫn khắc sâu vào tâm khảm, ngày đó nó còn không hiểu câu nói cuối cùng của anh là gì…Giờ thì nó hiểu rồi, hiểu đến mức hàng trăm hàng ngàn lần muốn có cỗ máy thời gian quay trở về đấm thật nhiều chính mình vì đã luôn từ chối sử dụng chiếc xe này sớm hơn, che nắng che mưa cho chị sớm hơn. Thêm một ngày bên chị, là xóa đi một phần nuối tiếc của bây giờ.
- Tui hông biết anh đang nghĩ gì, nhưng xin anh chú ý vô việc lái xe. Tui hông muốn lần đầu tiên ngồi xe với anh cũng là lần cuối cùng đâu.
Tiếng Đan Thanh lạnh băng vang lên, nó khẽ giật mình nhẹ rồi quay qua mĩm cười nhìn em.
- Có nghĩa sau này em sẽ vẫn ngồi xe tui lái?
- Anh….Hừm! Anh nghĩ nhiều rùi!
Nó bật cười, rốt cuộc em vẫn chỉ là một cô bé cho dù cố tỏ ra mình cool ngầu tới cỡ nào.
- Đồ điên!
Đan Thanh chu mũi mắng nhẹ một cái rồi không thèm để ý tới nó nửa, em dựa đầu vào ghế, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Nó im lặng cho xe chạy đi, những ngọn đèn đường lùi lại sau lưng, bóng cây giữa dãy phân cách mỗi lúc thưa dần, trên con đường khuya vắng người qua lại, có một chiếc xe màu trắng chở hai con người kỳ lạ đi về đâu đến chính người trong cuộc cũng không rõ.
Xe dừng lại bên đường, nó lùi xe lên vỉa hè, tắt máy xe, mở cửa từ từ bước ra ngoài, đang cố vịn cửa xe để đứng thẳng dậy thì em kéo tay nó.
- Anh lái xe được hông có nghĩa đi đứng bình thường được, bác sĩ Chánh nói lưng anh còn đau, đừng có cố gắng quá sức!
- Không sao, anh đỡ rồi.
- Không được!
Đan Thanh trừng mắt, đôi mắt bớt đi lạnh lùng, thêm một phần ngang bướng, nó nhìn nhìn em rồi cũng gượng cười gật đầu.
- Chờ tui xíu!
Em mở cửa xe bên mình đi lại sau cốp xe, lục đục một hồi em cũng đẩy xe lăn ra gần cửa lái, nó thở dài bất lực trước hành động cố chấp của em rồi leo ra ngồi lên lên xe lăn. Khóa cửa xe lại, nó vẫn giữ cửa sổ mở để tiếng nhạc có thể vang ra bên ngoài. Đan Thanh đưa đôi mắt đặc biệt của mình nhìn quanh, nheo mày hỏi
- Đây là đâu?
Nó tự lăn xe mình ra gần hàng rào chắn giữa lề đường và dòng sông rộng lớn bên dưới, nhắm mắt hít thật sâu cái không khí trong lành của đêm SG.
- Đây là chỗ có thể ngắm nhìn thành phố, à phía đó cũng là hướng mặt trời lên đó. Em nhìn đi!
Nó đưa tay chỉ về bên kia sông, những dãy nhà cao tầng với đủ mọi ánh đèn màu lấp lánh, thành phố rực sáng như chưa bao giờ ngủ đi, chút nửa thôi mặt trời sẽ lên, nắng sẽ lung linh tô màu cho ngày mới. Đan Thanh nghiên nghiên đầu nhìn theo hướng nó chỉ, đôi mắt màu lam như hai ngọn đèn nhỏ lấp lánh trong đêm, em bước dần về phía trước, người dựa vào thành lan can bờ sông, rồi quay mặt lại nhìn nó
- Anh vẫn hay đưa chị tui ra đây hả?
Nó im lặng mĩm cười, coi như là câu trả lời. Em chớp nhẹ mắt rồi cũng gật đầu quay lưng nhìn về thành phố. Gió lùa qua tóc em, bên dưới ngọn đèn đường màu vàng, tóc em như đổi sang màu ánh trăng rằm, lấp lánh rọi sáng trong đêm. Vì bị em bắt ngồi xe lăn nên nó không thể cho xe ra sát bờ sông ngắm cảnh, chỉ có thể im lặng nhìn cô gái kỳ lạ trước mặt, phía sau em chính là thành phố đang rục rịch chuyển mình.
- Anh đưa bao nhiêu cô gái tới đây rồi?
Em thì thào, mặt vẫn không thèm quay lại, nó chỉ nhún vai.
- Em là người thứ hai sau chị em, tin không?
- Tui hông tin! Tại sao đưa tui đi tới đây?
- Vậy hỏi anh làm gì?
- ….
- Yên tâm đi, ngoài chị em tui chưa từng đưa người khác tới đây. Vốn định đi loanh quanh đâu đó công viên hít thở không khí, nếu không phải bất ngờ em mang xe này lại, chắc cũng không vô thức đưa em đến đây. Đừng hỏi tui lí do, có lẽ…em là người nhà của cô ấy.
- Tui vẫn hông thèm tin anh!
- …
- Anh là người xấu, tui hông thích anh bây giờ, dáng vẻ của anh giống như chỉ yêu mình chị tui, nhưng mỗi ngày anh gần gũi rất nhiều cô gái. Anh rất lăng nhăng.
- Có nghĩa em thích cái dáng vẻ lăng nhăng thường ngày của tui?
- Tui…tui hông có! Anh suy diễn lung tung.
- Vậy em thích tui bây giờ hay em thích tui của thường ngày.
- Tui thích….hứ! Anh…anh gài tui!
Nó bật cười, cô gái này cũng dễ đối phó quá đi chứ, đã nói rồi đừng tỏ vẻ lạnh lùng với nó, tuổi của em…còn non lắm.
- Tui…từng rất tò mò về anh. Giờ…tui hoàn toàn thất vọng. Nên xin anh bớt ảo tưởng ai gặp anh cũng thích. Anh nghĩ nhiều quá rùi!
- Ừ! Tui cũng hy vọng em đừng bao giờ thích tui. Tui có nhiều người thích mình rồi, tui cũng không thích con gái suốt ngày mặt lạnh tanh đâu.
- Anh!!! Đồ…đồ…
- …
- Đồ mặt trơ trán bóng!
- Phụt!
Nó thiếu điều suýt phụt tất cả những gì có trong miệng nếu đang ăn uống gì đó, cái cô nàng này bửa nay sử dụng từ mới. Nó có xấu đến vậy không nhỉ.
- Anh…hông được nhìn tui như vậy, bỏ đôi mắt dơ bẩn của anh ra khỏi người tui.
Đan Thanh trừng mắt giận dữ, miệng khẽ chu lên…vẻ mặt em rất sinh động. Nó mĩm cười
- Tui thích vẻ mặt của em bây giờ mới hợp với tuổi của em hơn, lạnh lùng như thường ngày hay ho gì đâu.
Đan Thanh giương đôi mắt màu lam như muốn nói gì đó, rồi em lại thôi, môi mấp máy nho nhỏ
- Ai…cần anh thích chứ!
Em cuối đầu quay sang chỗ khác không thèm để ý đến nó nửa. Nó cũng mĩm cười gác hai tay ra phía sau đầu, người khẽ quay qua quay lại cho giãn gân cốt, miệng hít thật sâu cái không khí trong lành của SG lúc rạng sáng. Ngày mới đang đến rồi, cảm giác nhẹ nhõm trong người bình yên đến lạ, nỗi đau trong lòng hình như cũng lặng vào một góc nào đó. Ngắm nhìn thành phố từ phía xa, có một cô gái xinh đẹp để trò chuyện, trêu chọc…tâm trạng cũng tốt hơn thì phải.
- Anh!
Tiếng Đan Thanh lại nhẹ vang lên phía trước, nó mĩm cười nhìn sang em, hình như lần đầu em gọi nó như vậy hay sao nhỉ.
- Sao đó?
- Rớt giày rồi!
Nó ngẩn người, bàn chân trắng muốt của em đang đung đưa về phía trước, đúng là không còn đôi giày trên chân nửa. Nó ráng đẩy xe về phía em, nhưng vì kẹt mấy hàng gạch, nó tức mình đứng dậy luôn bước lại sát bờ sông, vươn đầu khó khăn nhìn xuống bên dưới.
- Rớt xuống sông luôn rồi hả?
- Uhm! Rớt rùi!
Nó thở dài lắc đầu, cái cô nàng này cũng thiệt là, sao tự nhiên giày cũng để rớt, may mà lan can bờ sông cũng cao và hẹp đó, chứ đứng đung đưa chân kiểu như em người rớt được cũng rớt xuống sông luôn rồi.
- Rớt rồi thì thôi, đừng có bắt tui leo xuống sông lấy đó à.
- …
Nó lắc đầu ra vẻ bất lực rồi lùi ra sau ngồi xuống xe lăn, mĩm cười nhìn em từ đầu xuống một bên chân trắng mịn không có giày, sau đó vẫy nhẹ tay chỉ lên giày trên chân nó.
- Mang giày tui đỡ nha, yên tâm giày mới mang, còn thơm lắm.
- …
- Tui ngồi xe lăn, không cần giày đâu.
Nói rồi nó cố cuối người xuống cởi giày mình, đương nhiên cái lưng đau làm gì ủng hộ nó ga-lăng cho được, nó nhăn mặt vì cái đau nhói, đơ cứng nửa thân người trên truyền vào não bộ, mồ hôi tuôn trên trán. Chợt làn hương thơm của con gái thoảng phà vào mũi, ngẩn mặt lên thì thấy em đang đứng trước mắt, đôi mắt màu lam càng ánh lên màu sắc riêng biệt, không dễ có thể nhìn vào mắt em từ khoản cách gần như vầy. Đan Thanh cúi người ngồi xuống, đầu nghiên nghiên như muốn tránh khỏi ánh mắt nó.
- Để tui!
Nói rồi em ngồi xổm một chân xuống đất, hai bàn tay thon dài từ từ cởi giày của nó ra, người em tạo nên những đường cong mềm mại dưới ánh bình minh đang ló dạng. Cởi hết hai chiếc giày của nó xong, em ngồi bệt luôn lên gác chân của xe lăn, đương nhiên là ngồi luôn lên hai bàn chân người bị thương khiến nó cũng ngẩn người ra một lúc, cái cảm giác mềm mại truyền vào chân từ mông em khiến nó cũng phải ho khan vài tiếng. Nhận ra cái hành động hơi vô tư của mình, em cũng khẽ trừng mắt với nó một cái rồi quay mặt sang chỗ khác, đứng dậy nhìn quanh, loay hoay một hồi em cũng chọn được chỗ để ngồi mang giày, làm gì có chỗ nào khác ngoài ngồi lên đầu xe oto của nó. Cái cô nàng này, hình như cố ý thì phải…ơ nhưng mà…chân kia của em đang mang giày boot, mất một lúc lâu em mới cởi chiếc giày đó ra được, vậy mắc gì chiếc giày kia sao rớt xuống sông dễ dàng vậy được. Nó ngẩn người nhìn em, đầu óc mị mị cả đi…bà cô nhỏ này không phải đang kiếm chuyện hành hạ tấm thân nó chứ. Bình minh đang lên, ánh nắng xuyên qua những tòa nhà cao tầng chiếu vào mắt nó, ngày mới đến rồi, mặt trời dần tô điểm cho má em thêm hồng, tóc em thêm màu nắng ấm.