Chương 7: Chương 7: Giết (1)

Chương 7: Giết (1)

Trần Lăng giật mình, đây là con số khổng lồ. Nếu một lượng bạc để ăn một bữa, vậy thì một lượng vàng liền có thể ăn cả năm. 50 lượng vàng chẳng khác nào một nửa đời người, đổi lại Trần Lăng là thương gân động cốt, tổn hại nặng tiền tài. Tạm thời ở đấy, hắn có thể xuất ra số tiền này, nhưng hậu quả còn ở đấy. Trần Lăng còn chưa thể đảm bảo trộm được cuốn sổ, Lưu Hùng sẽ xuất ra cuốn sổ gía cao thì khó lấy.

"Hiện tại, chúng ta có thể xuất ra 50 lượng không." Trần Lăng dò hỏi Bối Vũ, người bên cạnh hắn thân cận.

"Thiếu chủ, ta có thể xuất ra, chỉ sợ khó ăn nói với lão gia." Bối Vũ chắp tay, không cấm nói ra Trần Gia Gia Chủ như một việc liệt, Trần Lăng cần gấp cuốn sổ này như vậy, hắn lại khó có thể vì thiếu chủ nhà mình nghĩ cách.

"Không sao, 50 lượng liền là 50 lượng đi, ngươi liền về lấy." Trần Lăng phân phó Bối Vũ rời đi, người sau cẩn thận khuân tới một rương châu báu. Rương châu báu được 4 người sách lên, còn có 6 người hộ vệ xung quanh, đảm bảo không xảy ra bất trắc trên quãng đường vận tới.

Rương báu mở ra, một màu hoàng kim rọi vào mắt, ánh sáng chói lọi hoàng kim ngập trong 1 khay mâm ngọc. Từng thỏi nén vàng hình thành hàng mâm ngọc đặt sát cạnh nhau trên mặt chữ nhật của rương, tầng trên có 25 thỏi. Trần Lăng không cấm mở ra tầng dưới, đếm đếm số lượng cũng là 25 thỏi.

"Số lượng này đã thỏa mãn ngươi đi " Trần Lăng hỏi.

"Đã đủ, thiếu chủ ngài cấp ra như vậy giá cả, ta nói lời thì không thể nuốt lời." Lưu Hùng nói.

"Ta muốn sổ sách của 7 ngày gần đây." Trần Lăng nói.

Lưu Hùng hắn phân phó hạ nhân chỗ đi xuống quầy hàng mang lên một quyển sách, sách nhìn là phổ phổ thông thông một quyền sách xanh, mặt trên chỗ ô chữ vẽ một ký tự.

"Đây là ký tự để nhận diện quyền sách mà thôi, thiếu gia ngài bớt lo."

"Thì ra là vậy." Trần Lăng tiếp tới quyển sách, chủ động xem trang bìa trong.

"Chúng ta tiệm mua bán pha nhiều, sổ sách nơi cất chưa phải có trật tự, mỗi quyển theo ngày tháng phải xếp theo thứ tự ở một nơi." Lưu Hùng cấp cho hắn giới thiệu.

Trần Lăng mở ra quyển sách có văn tự chia hàng chia cột, mỗi nơi một hàng dọc chỗ phi thường tỉ mỉ, thường thì cột đầu sẽ là thời gian khách hàng giao dịch, tên khách hàng, kế tiếp là món hàng khách hàng giao dịch, sau là tên vật phẩm khách hàng mua bán, số lượng và ký tên nhận dạng của người mua, sau cùng một cột là nhân viên bán, phục vụ cho việc nhận hoa hồng. Dựa theo cái tên này, người bán có thể dễ dàng nhận dạng người mua nếu có nhầm lẫn dựa vào giám định bút ký đại sư? Trong trường hợp không thể nhớ nổi mặt người mua như thế nào. Cụ thể người mua sẽ bị ép viết ra bút ký, đem đi so với chữ kỹ gốc thì mới được lấy hàng.

Trần Lăng đảo quanh rất nhiều hàng cột, tìm từ trên xuống dưới, quá 127 trang thứ tìm được tên người mua. Thực ra người mua độc trước giờ đều không có quá nhiều, loại độc thì lại kỳ phú, Trần Lăng sở bị trúng hỏa độc có tên Liệt Phổi, trong danh sách đồ mua hàng là trùng khớp với cái tên. Chỉ là cái tên kia người không phải Tứ Bát mua. Kỳ thuật rất dễ hiểu, bọn họ mua bán hàng dựa theo bút ký đại sư, lại không dựa theo tên thật, tên thật chỉ là một hình thức. Từ đó xem ra, nếu Trần Lăng đi trộm, nhiều chỗ không hiểu là xem mất công.

"Không biết ta có thể hỏi ngươi, có liên quan tới cuốn sổ này, vì ta đã mua nó. Cái người bán hàng này tên Đức Quán là ai không, ta sợ chỉ nhầm với đối phương tên húy." Trần Lăng hỏi.

"Hắn tên Đức Quan, chỉ bỏ đi một dấu sắc." Lưu Hùng cấp ra đáp án trả lời, chỉ là một tên hạ nhân nhân viên lại không đáng để hắn chú ý tới.

Trần Lăng thẳng xem tới 1 giờ đồng hồ, tý tách thời gian trôi qua, hắn đọc đến trang cuối cùng. Trong lúc đọc đó, hắn chủ động hỏi Lưu Hùng về các cuộc mua bán khác, ngày giờ cụ thể và người bán thân phân, nhằm làm lu mờ lúc đầu động cơ, thẳng đến khép lại cuốn sách, hắn giao về cho Lưu Hùng.

"Ta đã hết việc, thực cảm ơn ngươi lần này."

"Thiếu gia ngài lại nói quá, hôm khác ta còn phải mời thiếu gia."

"Ta phải đi." Trần Lăng chắp tay, mang theo Bối Vũ, hai người cùng đám vệ binh rời đi thang lầu tầng 2, xuống dưới tầng 1, xuyên qua một mảnh chen chúc người đi ra đường phố. Đường phố nhộn nhịp, lại có đông người qua lại. Trần Lăng tuyển hảo một quầy tửu quán, mời mọi người vào làm một bữa ăn, hộ tống hắn suốt một giờ đồng hồ, hẳn là đã đói, cần làm một bữa no nê đi.

.

.

Bàn ăn được Trần Lăng tuyển vào ở cửa sổ tầng chỗ, gió nhẹ vui qua khung cửi có thể mặt hướng đón gió, không khí tà tà vào mặt cảm giác man mát, ngồi tửu lầu 2 bao trọn 1 gian phòng, còn có 4 bề cửa sổ mở đón rộng hướng lộng gió.

Trên bàn bàn ăn có 4 con heo con nước, da heo bỏng mỡ, bên ngoài đỏ ủng chi gian, heo mới mang bên bè mặt còn có hơi nóng bốc lên. Xung là mấy món rau salad khai vị, rau cải xào, sườn nướng cùng với vài món khai vị cái. Xung quanh bàn bổ sung thêm là chén nước uống rượu, chai sứ họa tiết 6 chai, mỗi chai lọ được đựng đầy rượu, rượu rót ra chén cái, tất cả đều hạ lên cạn chén lạch cạnh, vui cười lời nói chúc.

Không khí chỉ khởi động bằng khúc dạo đầu như thế, chủ thượng Trần Lăng chưa có mở miệng muốn chuyện, Bối Vũ cùng đám vệ binh không thể bàn tán chuyện riêng tư lên, không khí trung lâm vào tĩnh lặng.

"Các ngươi cứ tự nhiên đi, còn ngươi thì đi theo ta." Trần Lăng phân phó lên một tiếng, cùng bàn ăn mọi người ăn một bữa đã no, bữa ăn đã no, hắn rời đi đến bên cái cửa sổ. Bối Vũ đi theo hắn, dời đến mép biên, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài phố trung. Trong phố vẫn vậy nhộn nhịp cảnh tượng, chỉ có thiếu chủ của hắn là đang suy tư. Không có Trần Lăng mở miệng, Bối Vũ đành im lặng. Trần lăng tính toán thời gian còn khá sớm, hắn phân phó.

"Ngươi đi xuống gia tìm cập thêm nhân thủ, ta muốn tìm lấy 1 người. Nhớ phải chọn người chỉ thuộc gia chỗ ta, không được để lộ tiếng gió."

"Dạ, hạ nhân biết." Bối Vũ gật đầu tuân mệnh, bản tính để hắn tò mò đánh giá vị này thiếu chủ. Đối phương ổn định hơn mấy hôm trước khá nhiều, chắc là đã thoát khỏi cái kia cuồng táo trạng thái.

"Ngươi đi tìm cho ta tung tích về một người tên Đức Quan, hắn ở trong thành làm người viên bán thuốc, cần là tìm hiểu bí mật nhớ kỹ, nhớ kỹ mang nhân thủ là người mình, nghe ngóng tiếng gió, không để lộ hành tung. Nếu việc ta tìm người tên Đức Quan lộ ra, ta sẽ hành quyết ngươi đầu tiên." Trần Lăng nghiêm túc nói

"Dạ." Bối Vũ gật đầu run rẩy trong lòng, vị này thiếu chủ sau quãng thời gian bị điên thời gian, có lẽ đã trở nên cẩn trọng quá mức, đối với mọi thứ xung quanh quá mẫn cảm. Hắn chẳng biết điều này đối với thiếu chủ là tốt hay xấu. Kỳ thật mà nói, Trần Lăng hành động nơi nơi đều sợ bị người nhìn thấy dường như.

Thời gian đi qua 3 tiếng chung trà, tửu lầu vệ binh đã ở tan tiệc giải tán, chỉ có Trần Lăng ngồi ở cửa sổ hóng gió, cảm nhận thời gian chậm trôi. Hắn đối với kia trong lòng mình tôn tượng đá kia khẩn cầu lên.

"Cầu ngài phù hộ cho ta thần."

Bối Vũ vào phòng hắn báo cáo, cầm trong tay mẩu giấy trắng, bên trên có ghi nét chữ, hắn chậm rãi đến gần Trần Lăng.

"Thiếu chủ, đây là địa chỉ nhà. Ta cùng với mấy huynh đệ hỏi han chỗ đã làm nhanh nhất có thể, mọi thứ đều ở giữ bí mật" Bối Vũ cẩn thận đưa qua tờ giấy, thì thầm vào tai hắn nói, lời nói nhỏ nhẹ người ngoài không nghe thấy. Hơn nữa đây là gian lầu 2, trong phòng không có ai. Nhưng lời nói tiết chế chỗ không để người phòng bên nghe được.