Chương 6: Cửa Hàng Thuốc (2)
Hai người không nhanh không chậm mà tới kia gian hàng Lưu Gia phố, chỗ này Bố Vũ đã điều tra rõ nội dung, Tứ Bát lộ tuyền là ở đi qua giao hàng này dược hiệu. Lưu Gia cũng là trong thành các đại gia tộc, cửa hiệu bảng gian hàng ít phải có mười mấy gian mét vuông. Vào trong dược cửa hàng có thể thấy các giá hàng, các gỗ mỗi bên đều có nắp đóng mở, bên trên điền cái đại tờ giấy ghi tên thuốc. Tủ gỗ các gian tất nhiên đều có người thủ vệ canh dự, đứng nhìn chằm chằm khách nhân mở ra ngăn kéo tủ xem thuốc. Một ngăn tủ có nhiều người xem thì phải xếp hàng, quá trình xếp hàng không tính quá dài, cần phải chậm rãi chờ người phía trước lấy thuốc xong rồi mới đến lượt, thời gian lấy thuốc đều không được vượt quá 10 phút. Đến cuối buổi cửa hàng đóng cửa, ai chưa lấy thuốc cũng chỉ đợi ngày mai.
Tất nhiên, đây là ở Trần Lăng đọc cái bảng quy định treo lù lù trên tường ở đây là biết.
"Ngươi đi chọn thuốc, ta có chút việc, tý ở quay lại. Xem thì cố ý mua 1 chút cho khỏi bị nghi ngờ."
"Dạ." Bối Vũ xưng dạ, nhưng nơi này người đông, hắn cũng không dám chậm trễ thiếu chủ lệnh. Người đang khởi ở chọn thuốc, yên ổn vào xếp hàng. Hắn sẵn sàng ở chọn trung tài liệu có vẻ đôi mắt hướng tới, tận tình đánh giá xung quanh. Trần Lăng lẫn trong đoàn người, thủ vệ hạ cũng ko để ý rõ hắn dị động nhỏ, hắn đang đi vòng quanh đánh giá mọi thứ không phương hướng.
"Này diệu thuốc thật là hương, thật là xuất phẩm tinh phẩm dược thuốc." Trần Lăng bám vai hạ nhân, hỏi kệ đó trên cao bày trưng lọ thuốc, thuộc về quầy thuốc chỗ bồi bàn.
"Này là Hạ Ân Tán, uống vào mùa đông có tác dụng nhuậm họng chống ho, dược liệu thuần ấm, là chúng ta thương lái tiệm ở vùng núi trung du bên trong ngắt tới, vận chuyển tới đây bán."
"Nếu đó là một loại hoa, ắt hẳn phải có rất nhiều."
"Dĩ nhiên rồi đâu chỉ có một lọ, chúng ta cửa hàng còn có vô số lọ, số lượng lớn chuẩn bị. Tiên sinh ngài nếu muốn có thể đặt hàng một vài. Tiệm chúng ta dự trữ bên trong có số lượng lớn." Hạ nhân có vẻ tự hào nói, hắn là người bán thuốc tất có tâm đem thuốc giới thiệu lên, vì cố bán cho được sản phẩm, ở quần thuốc ai bán lấy nhiều sản phẩm, tính theo doanh thu hắn chắc chắn được nhận hoa hồng, huống chi tốn một vài lời nói xuông giới thiệu.
Gương mặt nghiệp vụ bình tĩnh giảng giải chi tiết cho Trần Lăng về loại thuốc này tác dụng. Hắn còn gạ Trần Lăng mua số lượng lớn, sẽ không vì người này ăn mặc rách rưới trước mắt mà phải có phản ứng khác. Người bán hàng cần yên ổn nghiệp vụ, mặt luôn tươi cười nhìn khách hàng như người quen, sẽ không thích cho mình tìm tới rắc rối không cần thiết sự.
"Không cần, ta chưa bao giờ bị ho ốm sốt quá." Trần Lăng lắc đầu.
"Bất quá mẹ già của ta thân thể thường xuyên không khỏe, mua 1 ít thuốc có thể tốt một vài. Ngươi giới thiệu thuốc này tốt, liền cho ta đóng gói mặt hàng một ít, ta với ngươi ra kia quần trà bàn chuyện."
"Được không ?." Trần Lăng hỏi.
"Tất nhiên là được, nhưng sao chúng ta không bàn bạc ở quầy phòng."
"Ta vẫn thích quán trà hơn."
"Theo ý ngài." Hạ nhân vội vui vẻ trả lời, hai người song hành với nhau bước đi ra khỏi dược cửa hàng, kiếm quán trà ở phía đối diện nói chuyện phiếm.
.
.
Quán trà là xạp gỗ nhỏ, chen chúc ồn ào, người ngồi bàn hàng ăn xung quanh nhiều như nêm cuốn. Vì là ở giao lộ có cửa hàng buôn bán dược liệu lưu thị, khu phố khách mua hàng sầm uất, đem đại lượng tiểu thương xạp hàng quầy ăn nhẹ tụ tập về đây, chật kín hai dãy phố. Quán trà nhỏ hắn với hạ nhân nhân viên cửa hàng ngồi miễn cưỡng có một trương tiểu bàn, chiếm cứ một chỗ nhỏ góc phố, bàn gỗ chén nước xộc xệnh, bên cạnh một cái bàn khung cửi cũng đã có người ngồi.
"Chỗ này thật không tốt nói chuyện, chúng ta vẫn nên vào cửa hàng chỗ quầy phòng nói chuyện đi, trao đổi chuyện riêng tư sẽ trở nên dễ dàng hơn. Ngài muốn bao nhiêu Hạ Ân Tán chỉ cần đề cái số lượng, ta sẽ sai người đóng gói vào cho ngài." Hạ nhân thấy khá bất tiện liền nói.
"Từ từ đã, đằng nào ta cũng có việc nhờ ngươi." Vào đến quán trà ngồi, Trần Lăng lúc này mới có tâm trạng nhắc đến vấn đề chính. Ngựa xe như nước đi qua ồn ào, che lấp hắn tiếng nói với nhân viên cửa hàng, chỉ là lời nói buông ra cũng phải cẩn thận đôi chút.
"Vị này tiểu huynh đệ, không dấu gì ngươi, ta bị mất một ít đồ ở chỗ cửa hàng các ngươi, nay ta đến xem lại nó có còn ở đấy không. Nhưng ngươi nghĩ quán nhiều người như vậy sớm đã không còn." Trần Lăn thở dài, có vẻ khá là buồn rầu, làm như kia thứ đồ đối với hắn là quan trọng, hơi lắc đầu tiếc nuối.
"Ta cũng không biết làm sao để giúp được ngài, nếu bị mất, chắc khó có thể tìm lại thứ đó. Đã nhiều ngày ở Lưu Thị cửa hàng đi qua, chỉ cần là một ngày ngài bỏ quên đồ vật, khó lòng mà tìm lại được."
"Không sao ta cũng không có như vậy chấp nhất theo đuổi, hết biện pháp ta sẽ dừng." Trần Lăng cầm trên bàn một tách trà, uống lấy vào miệng, nước trà tươi mát chảy xuống cuống họng hắn, thập phần an tường. Bên tay phải hắn hạ nhân có hơi chút lúng túng không biết nói gì, hắn không rõ vị này khách quan muốn từ hắn điều gì cả.
"Ta muốn xem sổ sách, không biết ngươi có thể cho ta xem không."
"Này tuyệt đối không thể, đây là nguyên tắc của chúng ta Lưu Thị, trái với nguyên tắc đều phải trả giá hậu quả." Hạ nhân là lập tức xua tay cự tuyệt, không chấp nhận lời đề nghị của hắn.
"Ngài có cho ta cái gì ta cũng không để ý, công việc đối với ta là quan trọng việc quan trọng miếng cơm manh áo, không thể vì tiểu lợi trước mắt mà làm liều, ngài nên từ bỏ đi."
Trần Lăng hơi nhăn mày, tựa hồ không nghĩ từ Lưu Thị chỗ lấy sổ sách lại khó tới như vậy. Có thể là lúc ban đầu hắn không suy nghĩ cặn kẽ, việc sổ sách thông tin khách hàng là việc quan trọng cần được bảo mật ưu tiên, tránh cho khách hàng gặp phải trường hợp rắc rối không đáng có, một phần là để đảm bảo khách hàng tin tưởng cửa hàng. Trần Lăng có lẽ đã quên, trong kinh doanh việc quan trọng nhất là chữ tín, không thể đảm bảo được chữ tín thì sẽ không thể tồn tại được lâu.
Đó là các gia nên có vấn đề, Trần Lăng muốn tiếp cận đến sổ sách cũng sẽ không dễ, vị này hạ nhân nếu chịu lấy ra sổ sách. Hẳn là sẽ có một vài tên khách hàng bị thiếu, hay là những món vật phẩm quan trọng sang quý giao dịch bị che lấp, không phải đầy đủ bản.
"Được rồi đấy, bút trướng này là có thể tính, ngươi có thể đi rồi. Về việc đặt mua Hạ Ân Tán, ta sẽ không chi dù chỉ 1 đồng, ngươi đi đi." Trần Lăng ngồi dậy khỏi bàn trà, lập tức giờ đi, cũng không chào hỏi tên hạ nhân này, để lại hắn thở dài, cảm giác cọc mua bán có chút mất mát.
Đối phương là hạ nhân buôn bán, chắc chắn đã từng gặp qua những trường hợp mua bán hủy đơn kiểu này, tâm phải có chuẩn bị tâm lý trở lại vào công việc.
Trần Lăng trở về cửa hàng, gọi lên Bối Vũ, lập tức dẫn theo hắn đi cửa hàng trưởng gian phòng.
Cửa hàng trưởng gian phòng là 1 gian cách vạch phòng gỗ ở sau quầy hàng, được gắn lên một tấm cửa gỗ, Trần Lăng tinh ý có thể nhìn thấy mặt sau cửa. Quản lý người đều không phải lúc nào cũng sẽ xuất đầu lộ diện, bọn họ hay thường thích bất chợp xuất hiện chỉ đạo, quản lý ưu thích khán phòng, quay ra điều khiển hậu trường từ xa. Trần Lăng ra lệnh cho Bối Vũ kéo lên thanh cửa gỗ cho hắn đi vào.
Cửa gỗ phía sau là 1 thang cầu thang gỗ hướng lên bên trên, Trần Lăng bước lên bậc cầu thang cọt kẹt, đi lên lầu 2. Lầu 2 chỗ là 1 gian bàn ghế bằng gỗ, hướng tới là lan can. Nhằm có thể thấy 1 người đang ngồi ở đấy.
"Trần gia nhị thiếu, sao ngài lại tới Lưu Thị vậy." Cửa hàng trưởng đứng dậy, cho hắn 1 cái thỉnh tư thế vào bàn gỗ thượng, hắn ăn mặc nho nhã, lại có đúng tư thế hướng tay chỉ ghế dựa ngồi.
"Ta chỉ muốn sổ sách buôn bán mấy ngày gần đây mà thôi, ngươi có thể cho ta nó liền được." Trần Lăng không nghĩ muốm tốn thêm công sức ở đây, vị này người trước mắt là cửa hàng trưởng, hắn chắc chắn phải có cách. Nếu thật sự không được, Trần Lăng chỉ có thể đi làm trộm.
"Và cũng xin giới thiệu trước, ta là Lưu Hùng, cửa hàng trưởng của quầy buôn bán này, sau này có thể mong thiếu gia ngài chiếu cố. Thiếu gia ngài là công tử của một gia, tiền tài lẫn bối cảnh đều quá ta cái này tiểu nhân vật, ta thật sự không muốn quá đắc tội." Lưu Hùng nói ra lời nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào cho ta xem sổ đâu." Trần Lăng đi bộ hướng tới, ngồi xuống ghế gỗ nhỏ, ngay sát cái lan can tầng 2. Từ trên tầng 2 phóng đãng qua lan can gỗ nấu, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tầng 1 cảnh tượng, người lấy đồ dược hiệu chen chúc ở ngăn tủ, đối lập với lượng người vào ít hơn hẳn.
Tầng 2 nói là thanh đãng như vậy, vẫn còn bị tiếng ồn bên dưới làm cho điếc. Bất quá tiếng ồn truyền lên tầng 2 đã có thiên giảm cùng dễ thở hơn phần nào. Lưu Hưng thỉnh hắn uống trà bị hắn, cả ngày uống trà từ sáng đến chiều, miệng lưỡi đã sinh ra một chút chán ngấy vị trà.
"Vừa rồi quan sát ngài ở lầu 1 phía dưới, ngài thực sự là cần cuốn số đó. Không phải ta không cho ngài được, mà là sợ phạm húy, Lưu Thị người trên tránh xuống. Tuy nhiên, ngài cung cấp ra số tiền đủ lớn, đủ để ta đánh đổi số kia sổ sách. Việc này liền thành." Lưu Hùng nói.
"Không thành vấn đề, ngươi cần bao nhiêu."
"50 lượng vàng." Lưu Hùng cấp ra đáp án.