Anh điềm đạm trở ra phòng bếp, thuận tay dọn dẹp lại bát đũa vừa ăn xong, ánh mắt lại vô thức chạm phải tấm thiệp cưới, mới dừng tay cầm nó lên.
Đám cưới diễn ra vào đầu tháng sau ở một trung tâm tiệc cưới tại Hà Nội. Anh thầm nghĩ, có vẻ như đây là một hôn lễ rất hoành tráng, chú rể theo lời kể của Hạ Linh cũng rất tốt.
Vậy là hội bạn chơi thân của anh và Hạ Linh đều đã lập gia đình cả rồi, trừ anh. Anh vẫn đang chật vật với sự nghiệp ở Mĩ, thăng tiến chưa vững vàng, chuyện yêu đương lại càng vớ vẩn, cũng chỉ gặp gỡ người nọ người kia chứ chưa nghĩ đến chuyện chung sống trọn đời với ai.
Vì anh đến bây giờ vẫn chưa tìm được một người thật sự có ý nghĩa với anh, khiến anh muốn kết hôn.
Anh từng là một chàng trai sát gái, không cố ý tán tỉnh ai nhưng luôn nổi tiếng với nữ sinh ngày anh còn ở Việt Nam. Cuộc sống của anh chưa từng có cô gái nào quá quan trọng, và Hạ Linh là người đầu tiên bước vào thế giới quan của anh.
Anh và Hạ Linh đã từng rất vui vẻ, anh cũng luôn cảm nhận được sự chân thành từ cô gái ấy, một người sẽ không vì những hào quang bên ngoài của anh mà tiếp cận anh, thật tâm thấu hiểu con người thật của anh, tường tận từng nết xấu của anh. Hạ Linh là một cô gái hướng ngoại, nói nhiều, nhưng đối với anh lại luôn kiên nhẫn lắng nghe những suy nghĩ, những tâm sự về bản thân anh mà ngay cả anh còn cho là nhàm chán. Và cô ấy đã luôn ghi nhớ nó.
Anh trân trọng Hạ Linh, một cô gái bên cạnh anh không vì điều gì. Nhưng anh chưa từng nghĩ, cô ấy lại thích anh.
Bởi vì anh để lộ cho cô ấy thấy nhiều thói xấu của anh, anh nói chuyện với cô ấy cũng chẳng mấy khi dịu dàng, vậy nên ngay khi cô ấy nói thích anh, anh vốn không tin.
Biết cô ấy thích anh, anh cũng tặc lưỡi cho rằng cô ấy đối với anh cũng giống như bao cô gái khác, chỉ là hứng thú nhất thời.
Anh thật ngốc, vì bây giờ, sau mười năm, Hạ Linh lại tìm đến anh trước hôn lễ của cô ấy để nói rằng cô ấy đã luôn thích anh nhiều đến mức nào.
Lúc anh còn là một thằng nhóc chưa lớn, anh luôn cảm thấy thích thú khi các cô gái chú ý đến mình, thích mình. Nhưng bây giờ, anh lại ao ước rằng Hạ Linh cô ấy đừng thích anh. Một người si tình và chân thành như cô ấy sao lại thích một thằng lấc cấc như anh chứ?
Cô ấy không thích anh sẽ tốt hơn cho cô ấy…
Nhưng mà, anh lại luôn biết ơn cô ấy vì đã đến trong cuộc đời của anh. Một người bạn anh trân trọng, một cô gái hiểu chuyện hơn cách cô ấy thể hiện ra đã khiến cho anh thay đổi rất nhiều.
Anh cầm tấm thiệp cưới màu kem, lẩm bẩm. “Hạ Linh, cậu nhất định phải hạnh phúc…”
.
.
.
Sáu giờ sáng hôm sau, anh tỉnh dậy để đưa cô ra sân bay về nước. Nhưng mà gõ cửa phòng cô rất lâu cô cũng không trả lời, anh liền mạnh dạn mở cửa. Căn phòng mà cô nghỉ lại vô cùng lạnh lẽo, chăn gối được gấp gọn gàng, vali của cô cũng không còn trong góc.
Trên giường là một lá thư viết tay của cô, những nét chữ rất xinh đẹp của cô ngày ấy tự nhiên lại quen thuộc.
Anh cầm lên đọc, giây sau chỉ đành đưa tay lên ôm mặt, nôi tâm phức tạp vô cùng.
Cô gái ấy thật sự cũng ngốc mà…
…
“Gửi cậu, thanh xuân của tớ…
Cậu chắc hẳn đang nghĩ tớ là một đồ dở người khi bắt chước phim ảnh biến mất sớm rồi viết thư tay thế này, nhưng mà thật sự tớ không thể nào đối diện cậu được. Vì vậy tớ đã nói dối, bây giờ chuyến bay của tớ đã cất cánh rồi.
Đây là một hộp quà tớ chuẩn bị cho cậu mười năm trước, lúc chia tay cậu đi du học. Nhưng mà cuối cùng tớ đã không đủ dũng khí tặng cậu, bèn mua vội một chiếc ốp điện thoại thế chỗ vào.
Vì tớ sắp kết hôn, tớ cũng không nên giữ nó nữa. Thứ nên tặng cho cậu, đành gửi về cậu vậy.
Lời cuối, tớ muốn cho cậu biết rằng, tớ thích cậu chưa một lần vì những thứ hào nhoáng của cậu. Những lần bên cạnh cậu nhỏ nhặt, gom lại khiến tớ từ từ yêu cậu, yêu con người thật của cậu. Tớ tin rồi cậu sẽ gặp được một người cũng yêu cậu chân thành như vậy, và cậu cũng yêu cô ấy. Vậy nên làm ơn đừng nghĩ rằng mọi người bên cạnh cậu vì vỏ bọc bên ngoài của cậu nhé.
Tớ, rồi cả Khanh, cả thằng Tuấn đều rất trân trọng cậu.
Mong đợi ngày cậu về Việt Nam với bọn tớ.
Hạ Linh.”
…
Anh cẩn thận nâng túi quà cô để lại lên. Một chiếc túi giấy đã sờn cũ, một chiếc hộp bám bụi dù đã cố lau nhưng cũng không thể hết, đây đều là kiểu gói quà rất phổ biến của mười năm trước. Anh cẩn thận mở ra, bên trong lại thấy những thứ tưởng như sẽ không bao giờ thấy nữa.
Những ngôi sao bằng giấy xếp chật kín chiếc hộp. Anh nhớ trên phim có tình tiết là viết những lời tâm sự vào bên trong ngôi sao rồi gấp lại. Hạ Linh là một cô gái khá lãng mạn với những chuyện này, nhưng anh vốn không hy vọng cô sẽ làm như thế.
Anh thuận tay mở một ngôi sao ra. Quả nhiên là, cô ấy lại viết thật, những lời tâm tình của cô ấy kín đặc chiếc hộp, là một cô gái rất ngốc.
Anh lật mở từng ngôi sao, biết được rất nhiều thứ ngày hôm đó. Cho đến cuối hộp, anh tự nhiên lại cảm thấy có vật nằm ở dưới, liền đào những ngôi sao lên.
Một chiếc ổ khóa nhỏ hình trái tim, màu hồng là màu cô ấy thích nhất ngày đó. Bên trên được khắc tên anh, và tên cô Hạ Linh, và một ngày tháng – ngày 12 tháng 3 mười năm trước.
Có một tờ giấy kẹp một chiếc chìa khóa nhỏ, bên trong là những dòng chữ của cô ấy từ rất lâu rồi.
“Đây là chiếc ổ khóa tớ mua ở cầu Tình Yêu lúc đi Đà Nẵng. Mùa hè năm nay phải chia tay cậu rồi, tớ đã nghĩ về cậu và đến cầu Tình Yêu một mình. Chị gái bán ổ khóa cho tớ đã rất ngạc nhiên khi thấy một mình tớ mua một chiếc ổ khóa nhưng không hề cài nó lại ở cầu. Vì tớ thích cậu là đơn phương mà, cầu Tình Yêu với ý nghĩa nguyện cho tình yêu vĩnh cửu không dành cho tớ, nên tớ đã đem về và tặng cậu.
Ngày 12 tháng 3 năm ngoái, là ngày tớ bắt đầu thích cậu, đó là vào chuyến dã ngoại xa của lớp mình. Ổ khóa này luôn khóa chặt, cũng giống như tình cảm tớ dành cho cậu vốn không thể nào phai đi. Nhưng nếu cậu muốn tớ đừng thích cậu nữa, cậu hãy cầm chìa khóa và mở nó ra nhé. Và tớ sẽ từ từ quên cậu đi.
Tớ thích cậu, thích cậu, rất thích cậu.”
Cô gái này thật sự rất thích viết.
Tình cảm dành cho anh, Hạ Linh viết ra nhiều hơn là nói.
Nếu như ngày hôm ấy, cô ấy tặng anh món quà này, anh sẽ sớm biết được tình cảm của cô ấy và giải thoát cho cô ấy. Nhưng rồi cô ấy đã giữ lại món quà, giữ lại chiếc ổ khóa luôn đóng chặt, giữ lại một mối tâm tình đơn phương đằng đẵng mười năm không thể nào buông dứt.
Anh cầm chiếc ổ khóa lên, từ từ tra vào ổ. “Hạ Linh, đừng nặng lòng về tớ nữa. Mong cậu bên cạnh chú rể có thể hạnh phúc an yên cả một đời.”
Tiếng lách cách vang lên một thanh âm trong sự tĩnh lặng, chiếc ổ khóa mở ra, buông dứt cho nỗi lòng của một cô gái, một tình yêu thật tâm nhưng không được đáp trả…
…
Trên giường, từng mảnh giấy gấp sao được mở ra, trải kín.
“Tớ đã mong rằng mình có đủ dũng khí theo cậu sang Mĩ du học như trong phim, nhưng xem ra tớ không thể rồi.”
“Tớ thích cậu biểu hiện rõ ràng như thế, cậu biết, hay là không biết hả?”
“Cậu thật khó đoán, đã có những giây phút cậu cho tớ hy vọng là cậu cũng thích tớ…”
“Trăng sáng, sáng cũng vô ích, vô ích cũng vẫn sáng. Tớ thích cậu, thích cũng vô ích, vô ích nhưng vẫn thích.”
“Cậu thôi nghĩ con gái thích cậu vì cậu đẹp trai hát hay nhà giàu đi được không? Tớ đây nè!”
“Cái hôm đi dã ngoại, tớ ngủ quên trên vai cậu, là giả vờ đấy.”
“Mùi của cậu rất thơm, tớ rất thích mùi của cậu.”
“Cậu chắc chắn đang nghĩ tớ thật sến và bày đặt khi làm trò trẻ con này đúng không?”
“Tớ không thể nào tưởng tượng được thành phố này không có cậu sẽ nhàm chán đến mức nào…”
…
Thật nhiều, thật nhiều mảnh tâm tình của cô. Anh cẩn thận gom lại, gom những yêu thương trẻ con nhưng chân thành ngày ấy cất vào.
Vì cô đã giúp anh nhớ lại những kí ức anh vô tình quên đi…
“Đúng rồi nhỉ, ngày ấy, chúng ta đã từng như thế…”