“Cậu có nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng cùng nhau len lén thầy thể dục cúp học đi ăn vặt không?”
“Cậu có nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng bị cô giáo trừ nửa số điểm vì bài kiểm tra hai đứa mình giống nhau gần hết không?”
“Cậu có nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng cùng nhau tập nhảy, rồi diễn trên bao nhiêu sân khấu, còn bảo nhau nhất định phải giành giải nhất không?”
“Cậu có nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng thân thiết đến mức cô chủ nhiệm phải tìm cách tách hai đứa ra vì một giai đoạn kết quả học tập của bọn mình không đủ tốt không?”
Hạ Linh đứng dậy khỏi bàn, bước sang chỗ anh, chất giọng tự nhiên nghẹn xuống.
“Tớ vẫn luôn nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng chơi cùng nhau, khiến cho trên dưới trường bao nhiêu người phải ghen tị.”
“Tớ vẫn luôn nhớ, ngày ấy, chúng ta đã từng rất vô lo vô nghĩ, chơi cả một năm, đến thi cuối kì mới cắp mông lên học. Kết quả cao, lại cười thầm đắc ý với cô chủ nhiệm.”
“Tớ vẫn luôn nhớ, ngày ấy, cậu đã từng giận tớ không rõ lí do, tớ còn giả bộ ghét cậu, nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn luôn nhìn theo cậu. Tuyệt giao hai tháng, lúc đấy đã có cảm giác xa vời. Còn bây giờ đã cách nhau đến tận mười năm.”
“Tớ vẫn luôn nhớ, ngày ấy, tớ đã từng tỏ ra mình ngốc, hoặc tớ ngốc thật. Để được ở bên cạnh cậu thật lâu, để được cùng cậu viết nên bao nhiêu kỉ niệm.”
“Tớ vẫn luôn nhớ, ngày ấy, tớ rốt cuộc đã đem lòng thích cậu nhiều đến mức nào…”
Giọng của Hạ Linh dần dần nghẹn cứng lại, từng thanh âm phát ra không tròn chữ. Đôi môi xinh xắn gượng gạo nở nụ cười, nhưng cũng chẳng thể che giấu được hết những xúc động, rồi cứ thế co giật nhẹ nhàng. Một vẻ mặt phức tạp của một cô gái suốt mười năm qua giữ khư khư từng mảnh kỉ niệm, không cho phép bản thân mình quên đi.
Lúc anh đi được một năm, có những ngày Hạ Linh nhớ anh quá đỗi liền hoảng loạn nhắn tin cho anh lúc nửa đêm, cũng có lúc cô uống say liền gọi điện cho anh, giọng run rẩy. Đêm giao thừa đầu tiên anh xa nhà, cô đã nói cho anh một sự thật mà anh chưa bao giờ biết, rằng cô đối với anh đã động tâm từ lâu rồi.
Anh nhớ chứ, những điều cô kể, bản thân anh cũng đã từng trải qua. Chỉ là có những chuyện mà anh vốn không tự nhớ, thời gian đã xóa nhòa tất cả mọi kỉ niệm trong anh, chỉ cho đến khi cô nhắc anh mới giật mình sững người hồi tưởng, kiểu như “Đúng rồi nhỉ, ngày ấy, chúng ta đã từng như thế…”
“Cậu nhớ nhiều thật đấy?” Anh ôm đầu, cười nhạt mà vô thức bật ra, đôi chân tự nhiên mỏi mệt liền buông người thả ra sau.
“Thói quen của một đứa con gái thôi.” Hạ Linh nhún vai, nụ cười nở trên môi có một hai phần gượng gạo. “Tớ đã luôn viết nhật ký. Những ngày bên cạnh cậu, có rất nhiều kỉ niệm nhỏ nhưng lại khiến tớ muốn nhớ mãi, nên đã ghi lại. Cậu đi học, lâu lâu tớ lại nhớ cậu nên liền quay vào đọc lại, bởi vậy tớ vốn luôn nhớ.”
“Ví dụ?”
“Tháng chín năm bọn mình học lớp mười một, tớ đã thu một món đồ của cậu, và cậu đã vươn người sang đòi lại, tình cờ hai cánh tay cậu ôm trọn lấy tớ. Đó là lần đầu tiên tiếp xúc vật lý giữa tớ và cậu nhiều đến như vậy.” Hạ Linh đỏ mặt nhớ lại. “Tháng một năm sau, bọn mình tập nhảy cho sự kiện vào buổi đêm, thời tiết rất lạnh. Cậu chở tớ về, tớ đã luồn tay vào túi áo cậu, gần như ôm cậu. Tay cậu và tay tớ trong cùng một túi, và cậu đã nắm lấy tay tớ.”
Anh cười nhạt nhún vai. “Quả thật là những kỉ niệm nhỏ, nhưng đó cũng là vô tình…”
“Đúng, là vô tình.” Hạ Linh cúi xuống, đem tay vuốt trán anh, gương mặt ngập tràn nuối tiếc khẽ cúi xuống, nghẹn giọng. “Một cử chỉ vô tình của cậu lại khiến tớ vui vẻ một đoạn thời gian dài. Một quãng đời bên nhau vô ý của chúng ta rốt cuộc lại khiến tớ ôm lòng tương tư bao nhiêu năm không dứt.”
Hạ Linh đem trán mình áp vào trán anh, khóe mắt cô vô thức chạm vào da thịt anh. Anh tự mình cảm nhận được một chút ươn ướt trên đôi mi rất dày và cong của cô.
Tiếc nuối tràn ngập trong chất giọng Hạ Linh. “Chúng ta quen nhau chỉ hai năm, tớ thích cậu một năm, nhưng rồi đến tận bây giờ tại sao tớ lại không quên được cậu chứ?”
“Hạ Linh, cậu thật sự…”
“Tớ sắp kết hôn rồi.” Hạ Linh điềm đạm cắt ngang giọng anh, bàn tay thuận tiện rút trong túi ra một tấm thiệp màu kem sang trọng đặt lên bàn. “Đừng nghĩ nhiều, vì hôm nay là ngày cuối cùng tớ được phép thích cậu, nên tớ mới có những hành xử quá giới hạn như thế thôi.”
Anh sững sờ quay đầu, nhìn tấm thiệp đặt trên bàn. Tên anh được đề rất nắn nót bên ngoài bìa, còn có cái tên của Hạ Linh, bên cạnh là một cái tên xa lạ.
Hạ Linh cũng đã hai mươi bảy tuổi, là một độ tuổi thích hợp để kết hôn. Chuyện kết hôn vốn không có gì bất ngờ, nhưng anh lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Có thể là vì sau những hành động gần gũi quá mức của cô, cô lại rút một tấm thiệp mời cưới. Suy nghĩ của con gái so với anh đương nhiên có chút phức tạp và khó hiểu hơn.
“Chúc mừng cậu.” Anh mỉm cười, thành tâm thành ý chúc mừng. “Tớ sẽ thu xếp để trở về dự.”
“Thật sao?” Hạ Linh sung sướng hỏi lại. Bởi vì anh những năm gần đây không còn trở về Việt Nam nữa, vậy mà vì hôn lễ của cô lại đồng ý lặn lội nửa vòng trái đất trở về.
“Ừm. Chú rể có tốt không?”
“Hơn cậu.” Hạ Linh không ngờ lại nhí nhảnh đáp lại. “Anh ấy rất giỏi, vốn là khách hàng của công ty tớ do tớ chăm sóc. Hiển cũng vô cùng yêu tớ, yêu tới ngốc luôn.”
“Chắc cậu cũng yêu anh ta nhiều lắm?”
Anh hỏi vu vơ thuận miệng, nhưng câu trả lời từ cô lại không phát ra. Anh thoáng ngây ngốc nhìn cô, lại cứng người khi thấy một nụ cười có chút tiếc nuối.
“Đồ ngốc, đời này tớ căn bản không thể yêu ai nhiều hơn cậu.” Câu trả lời của cô thật sự giống như một loại ám ảnh. “Tớ đối với Hiển, giống thứ gọi là nghĩa, là thương. Còn cảm giác yêu một người bằng tất cả nhiệt huyết và tấm lòng, chỉ một mình cậu là đủ.”
Anh bất giác trút ra tiếng thở dài.
Cô gái này, quả thật cũng ngốc lắm rồi.
Anh cư nhiên lại buột miệng nói. “Chàng trai đó tốt như vậy, cậu vẫn nên quên tớ đi.”
“Cậu thật sự muốn tớ quên cậu sao?” Hạ Linh đột ngột hỏi lại.
Câu hỏi của cô cũng thật dứt khoát, ánh mắt lại tràn ngập sự nghiêm túc quá mức cho một câu hỏi, phút chốc lại khiến anh se lòng.
“Ừm… Ừ…” Anh đảo mắt lảng tránh ánh nhìn của cô, không tự tin lắm mà đáp.
“Thật lòng?”
Lúc này, anh không thể đáp qua loa, tự nhiên lắng lại sâu hơn một chút, đắn đo. Cũng phải rất lâu sau, từng câu từ của anh cẩn thận phát ra. “Tớ chỉ muốn cậu không nên suy nghĩ về tớ nữa, nhưng những kỉ niệm giữa chúng ta vì cậu là người nhớ rất rõ, tớ không muốn cậu cố ý quên đi. Giữa tớ và cậu, tớ vạn nhất không muốn chúng ta là người dưng.”
Chân mày của Hạ Linh từ từ giãn ra, khóe miệng cong lên một nụ cười rất hiền, rất xinh đẹp.
“Tớ sẽ làm thế.”
“Đồ ngốc này, làm sao mà tớ có thể nhớ tớ yêu cậu như thế nào được chứ? Tớ viết nhật ký, chỉ có thể lưu giữ lại kỉ niệm giữa chúng ta, còn những xúc cảm ngày ấy dành cho cậu, tớ sẽ không thể nào nhớ trọn vẹn. Tớ nhớ tớ vui vì điều gì, buồn vì điều gì, nhưng vĩnh viễn không thể nhớ tớ đã vui như thế nào, buồn như thế nào. Quãng thời gian bên cạnh cậu là quãng thời gian xinh đẹp nhất thời niên thiếu của tớ, quyển nhật ký là báu vật đắt giá nhất của tớ, làm sao mà tớ có thể nỡ lòng quên cậu đi được chứ? Cậu vẫn luôn ngốc như vậy, vẫn luôn cho rằng tớ không đủ yêu cậu…”
Ánh mắt của Hạ Linh dừng lại rất lâu ở đôi môi anh, cô nhận ra nhịp đập của tim mình bỗng nhiên ngày càng mạnh mẹ. Đôi môi của anh, cô từng quan sát rất lâu ngày ấy. Có ai đó nói với cô, rằng con trai môi mỏng là bạc tình. Ngày ấy, cô đã từng vì điều này mà băn khoăn suy nghĩ rất lâu như một con ngốc. Anh không giỏi biểu đạt cảm xúc, cô còn trách anh vô tâm. Bây giờ lớn rồi, cô cũng đã hiểu chuyện hơn, người như anh lại là một người quá để tâm về người khác.
Hạ Linh cúi đầu, ánh mắt hơi đen đi. “Có thể hôn tớ không?”
Anh sững lại vì đề nghị có chút đột ngột của cô.
Hạ Linh thấy biểu cảm của anh có chút không khả quan, liền giật mình luống cuống khua tay phân bua. “Nụ hôn đầu của tớ, tớ muốn để cho cậu, chỉ là thế thôi…” Thế rồi giọng cô dần dần yếu đi. “Một nụ hôn, cậu cũng tiếc với tớ sao?”
Sự băn khoăn hiện rõ trên gương mặt anh. Suy nghĩ rất lâu, anh không đành lòng mà lắc đầu. “Tớ sống ở Mĩ, một nụ hôn tất nhiên sẽ không tiếc. Nhưng vì đó là cậu nên tớ mới không thể.”
Hạ Linh gượng gạo cười.
Có một lần anh về Việt Nam, từ rất lâu trước đó, cô đã đề nghị với anh cho cô một ngày hẹn hò với anh. Nhưng mà anh cũng đã bày ra vẻ bối rối này, bảo cô rằng, “Tớ luôn coi cậu là một người bạn thân, chuyện tình cảm tớ không thể làm được.”
Câu trả lời ấy của anh đến tận bây giờ cư nhiên vẫn không thay đổi.
Anh luôn muốn trân trọng cô, như một người bạn.
“Đừng nghĩ nhiều, nhất thời tớ buột miệng linh tinh thôi mà.” Hạ Linh gãi đầu, xua tay phân bua. “Thôi muộn rồi, tớ đi nghỉ trước đây. Sáng mai tớ phải về Việt Nam rồi.”
“Cậu về sớm thế?” Anh có chút sửng sốt.
“Tớ đã dùng hết ngày nghỉ phép của quý này để sang đây rồi đấy.” Hạ Linh vươn vai, ngáp một cái.
“Mấy giờ cậu bay? Tớ sẽ tiễn cậu.”
“Ừm, bảy giờ tớ cần làm thủ tục check-in rồi.”
“Được, mai tớ sẽ đưa cậu ra sân bay.” Anh cùng cô trở về phòng, cho đến lúc cô cẩn thận đóng cửa lại, mỉm cười mà bảo. “Hạ Linh, ngủ ngon.”
Cánh cửa đã đóng lại rồi, nên có vẻ như câu này của anh không đến được tai cô.