Chương 5: Dung nhan của nàng

"Tư Ấn, ngươi có nguyện ý bỏ đi thân phận vốn có, trở thành đệ tử của ta, chủ nhân của Ma giới không?"

Tư Ấn: !!!!

Hắn cho dù ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng tuyệt đối không ngờ tới được, nam nhân hắn tùy tiện bái làm sư phụ kia vậy mà là người tôn quý nhất trên thế gian này, Ma Quân Ma Giới!

Cho nên, hắn đánh bậy đánh bạ một chút, vậy mà lại ôm được một Ma Quân về làm sư tôn rồi?

Hắn có gì để một người tôn quý nhường ấy, lại có thể không để tâm thân phận của hắn, không quan tâm xuất thân của hắn, ngay cả tên của hắn là gì cũng không biết, cũng đã đồng ý nhận hắn là đồ đệ đây?

Thực ra Tiểu Tư Ấn ngây thơ nhà chúng ta không hề biết rằng, nhận hắn làm đồ đệ chẳng qua chỉ là Tư Quân nhất thời nổi hứng, nhàm chán kiếm chuyện, thuận tiện trả lại chút uất ức mà "người kia" đã tặng nàng mà thôi.

Hừ, người lớn không trả, tìm người nhỏ đòi!

Tư Ấn vẫn không biết mấy suy nghĩ hết sức thiếu đạo đức của sư tôn nhà mình, vẫn đang chìm đắm trong sự cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, mắt long lanh nhìn Tư Quân, khấu đầu một cái.

"Đệ tử nguyện ý! Từ nay về sau nguyện cắt đứt quá khứ, thay tên đổi họ, cả đời phụng sự vì sư tôn. Ân của sư tôn, đệ tử cả đời này trả không hết, chỉ đành hiến dâng sinh mạng nhỏ bé này, cả đời về sau Tư Ấn là người của sư tôn, sống vì sư tôn, chết vì sư tôn!"

Sư tôn của hắn là ai không quan trọng. Kể từ một khắc kia sư tôn nguyện ý thu nhận hắn, hắn đã quyết định, một đời về sau chỉ dùng để báo ân, giao toàn bộ sinh mệnh của bản thân cho nam nhân trước mắt này, chết không hối hận.

Tư Quân đáy mắt có quang mang lập lòe, thấy đứa nhóc này nghiêm túc như vậy lại không nhịn nổi mà sinh ra chút ý nghĩ trêu chọc. Nàng cúi người xuống, đưa tay nâng cằm thiếu niên còn đang cúi người cung kính kia, khóe miệng cong lên, ánh mắt câu lên ý tứ tà mị trêu chọc.

Tư Ấn giật mình, hắn chưa từng nhìn sư tôn ở khoảng cách gần như vậy. Đôi mắt màu hồng ngọc kia cực kỳ xinh đẹp, rèm mi thật dày, sóng mắt lưu chuyển như thủy linh, mặt nạ bạc che đi quá nửa khuôn mặt, nhưng nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân. Rõ ràng là nam nhân, lại toát lên phong thái nhu mị như nước, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra mấy phần dịu dàng. Hơi thở nóng bỏng phả vào khiến khuôn mặt non nớt đỏ bừng, e lệ cúi đầu, hai tai phiếm hồng nhạt, nóng như lửa đốt.

Tư Quân nhìn phản ứng của Tiểu Tư Ấn, cực kỳ mỹ mãn hài lòng mà thu hồi ánh mắt.

Hừ, bổn tọa vẫn cực kỳ có mị lực nha. Sao kiếp trước cái tên kia không chịu nhận ra nhỉ? Lần nào gặp cũng chỉ biết chém chém giết giết, thật không ưa nổi mà.

Nàng ung dung đứng dậy, khôi phục vẻ đạm nhiên thong dong, thản nhiên nói.

"Như vậy, ta ban cho ngươi họ An Bội, lấy tên Minh Ấn. An Bội Minh Ấn, trở thành đệ tử của ta không có quá nhiều ước thúc, thế nhưng, có điểm này ngươi nhất định phải nhớ kĩ."

Tư Quân dừng một chút, ánh mắt sắc bén áp đảo. Nàng tựa như một thanh kiếm rời vỏ, lạnh lùng mà sắc bén, tàn nhẫn mà quyết tuyệt.

"Không được phản bội ta. Nếu như phản bội đại giới của ta, ngươi... không trả nổi cái giá đâu."

An Bội Minh Ấn vốn dĩ còn chưa kịp cúi đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào tia sắc bén lóe qua trong mắt sư tôn. Trong nháy mắt, đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi kia chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị hàng ngàn độc xà quấn quanh người, có vạn lưỡi dao chĩa vào bản thân, lạnh tới đáng sợ.

Loại khí chất này, hắn chỉ từng gặp trên người đúng một người.

Hoàng thúc của hắn, Nhân giới Đế Quân.

"Minh Ấn.. biết rõ."

Kết thúc việc đối thoại, hứng thú cùng kiên nhẫn của Tư Quân với nơi này cũng đã dùng hết. Nàng muốn đem theo đứa nhỏ này ra ngoài, lại ngại tốn thời gian, vì vậy dứt khoát quỳ một gối xuống, một tay ôm Minh Ấn lên.

Minh Ấn giật mình, theo bản năng lùi lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã rơi vào một lồng ngực mềm mại. Thân thể của Minh Ấn bởi vì ăn uống không đủ mà nhỏ hơn những đứa trẻ cùng lứa không chỉ một chút, dễ dàng bị ôm trọn vào lòng. Đứa nhỏ này còn theo bản năng không ngừng co rụt lại, tận lực thu lại diện tích tiếp xúc.

Trong tiềm thức của hắn, sư tôn của hắn quá mức quá mức mỹ lệ, hắn lại quá xấu xí nhơ bẩn, hắn không muốn vấy bẩn sư tôn của mình.

Tư Quân hơi hơi nhíu mày.

Minh Ấn co người lại là bởi vì bị ánh mắt nàng khi nãy dọa sợ sao?

Nàng khẽ thở dài trong lòng, có lẽ nàng quá mức nghiêm khắc với hắn rồi. Không cần biết trước kia hắn thế nào, hiện tại hắn vẫn còn là một đứa trẻ, nàng không nên so đo mới phải.

Nghĩ vậy, động tác ôm Minh Ấn của nàng lại nhẹ hơn mấy phần, tận lực không động vào vết thương trên người hắn, không nhanh không chậm rời đi.

Nhưng chẳng qua, ánh mắt của Tư Quân càng về sau lại ngày một âm trầm.

Nàng cũng biết Minh Ấn bị thương, lại không biết rằng, hắn vậy mà thương nặng đến độ này!

Đám người Ma tộc kia quá ác độc, vậy mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với một đứa bé. Những vết thương này chắc chắn không phải một hai ngày, mà là thương chồng chương từ nhỏ, thậm chí từ lúc ba bốn tuổi!

Thậm chí còn hủy dung hắn!

Ánh mắt lạnh lẽo phảng phất nhỏ ra nước, sát khí ngút trời.

Kiếp trước nàng chỉ thấy một nam nhân cường đại lại lạnh lùng sát phạt, ngày ngày chạy theo nàng đuổi giết, lại không biết được rằng, hắn khi nhỏ lại phải chịu khuất nhục nhường này.

Nàng còn chưa giết hắn, ai dám!

Mà Minh Ấn không hề nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Tư Quân, hắn chỉ cảm thấy một trận choáng váng, bản thân đã rơi vào một lồng ngực xa lạ ấm áp. Nhưng mà lồng ngực này cũng không rắn chắc giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại cực kỳ mềm mại đàn hồi. Rõ ràng là thân thể của nam nhân, vì sao lại mềm như vậy?

Nhưng không để Minh Ấn kịp suy xét rõ ràng, cảm giác mệt mỏi ùn ùn kéo đến làm hắn lập tức hôn mê. Hắn chỉ là tinh thần đã căng chặt quá lâu, tùy thời đều phải lo lắng đối phó những người muốn làm hại hắn, hiện tại mới có được một chút an toàn, chậm rãi thiếp đi trong lòng Tư Quân.

Tư Quân cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, hiển nhiên đã ngủ say, nàng liền không chút chần chừ, lấy tốc độ như gió quét mà rời khỏi Đấu giá Hội. Nơi tràn ngập dơ bẩn này, nàng thật sự không muốn ở lại thêm một giây một khắc nào nữa.

Tư Quân thi triển một pháp chú nhỏ ngăn cách âm thanh của bên ngoài với Minh Ấn, nàng nhẹ gọi một tiếng.

"Dạ."

"Có."

Ở sau lưng nàng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hắc ảnh, toàn thân nội liễm lạnh lùng, cung kính hướng về phía nàng quỳ một gối, không phải Dạ Quỷ thì là ai?

Dạ Quỷ vẫn duy trì bộ dạng như vậy, không mặn không nhạt, không kiêu không siểm, nhanh chóng đáp lời, thanh âm bảo trì ba phần cung kính.

"Một người cũng không giữ lại"

Tư Quân ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một lần, hờ hững lạnh nhạt hạ lệnh.

Loại đạm mạc như vậy, hờ hững như vậy lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng. Phảng phất giống như nàng chẳng qua chỉ giết con sâu cái kiến nhỏ bé, nghiền nát tảng đá qua đường, mà không phải mấy trăm mạng người còn sống sờ sờ!

"Rõ, quân thượng."

"Chờ đã."

Dạ Quỷ vốn muốn trực tiếp đi chấp hành mệnh lệnh của Tư Quân, lại bị gọi giật lại, lập tức cung kính quay người.

"Quân thượng còn có gì muốn phân-"

Lời còn nói chưa hết, đã trực tiếp bị đánh gãy.

"Ta không nói ngươi đi, nhiệm vụ kia kêu Lạc Lĩnh tới làm. Thông tri Anh Linh, lập tức tới đây mang đứa nhỏ này về Hồng Thường Điện. Ngươi, theo ta đến Sát Luyện Tộc du ngoạn một chút."

"Kêu bọn hắn, nửa nén nhang, không hơn, kiên nhẫn của ta không nhiều như vậy."

"Rõ"

Đúng nửa nén nhang sau, Tư Quân mang theo Dạ Quỷ rời đi, phương hướng trực chỉ Sát Luyện tộc.

"Quân thượng, Quyền Đầu bình thường đều ở lại Minh Kính Điện, cách nơi này không xa."

"Thi thể của Quyền Phong?"

"Ở đây."

Dạ Quỷ nhanh chóng lấy ra từ trong áo một chiếc giới chỉ, hiển nhiên là pháp khí không gian, chẳng qua chỉ là pháp khí cấp thấp.

Khóe miệng Tư Quân khẽ cong, nàng hài lòng nhất vẫn là năng suất làm việc của Dạ Quỷ, phải nói là chưa từng khiến nàng thất vọng.

Hữu dũng hữu mưu, có đầu óc cũng có thực lực, lại không cầu quyền lực, một lòng vì nàng sở dụng. Dạ Quỷ có thể trở thành thủ hạ thân cận nhất bên người nàng, tất nhiên cũng không chỉ bởi vì hắn thực lực mạnh mẽ.

Trong Minh Kính tẩm điện.

Màn sa ám muội nhẹ nhàng lay động, ở trong trướng bồng truyền ra thanh âm kiều nhẹ của nữ nhân, hòa cùng tiếng nam nhân thở dốc thô suyễn.

"A...nhẹ một chút.."

"Ân..đại nhân.."

"Ưm...ân..đại nhân, ngươi nhẹ một chút..a"

"Kiều Kiều...ngươi thật đẹp.."

Thật lâu sau, một màn khiến người khác mặt đỏ tim đập này mới mỹ mãn kết thúc. Quyền Đầu mười phần thỏa mãn mà ôm nữ nhân mới bị hắn giày vò tới mệt mỏi kia, kéo lại chăn, một bên dịu giọng an ủi nàng.

Lúc này, từ trong bóng tối truyền ra tiếng cười khẽ, là thanh âm của nữ nhân. Âm giọng thanh lãnh trong trẻo như chuông bạc, rõ ràng nghe rất vui tai, lại dọa hai người ở trên giường kia giật bắn.

Quyền Đầu dù sao cũng đã từng tham gia binh chủng, phản ứng nhanh hơn một chút. Hắn dứt khoát cầm lấy áo ngoài, tạm bợ che đi thân thể rắn chắc, bén nhọn quát lên.

"Ai?!"

Người này tiến vào phòng hắn vô thanh vô tức, không biết đã ở đó bao lâu rồi, hắn vậy mà một chút cũng không nhận ra! Chỉ có thể nói rằng, nhân vật thần bí kia, võ công cao hơn hắn không chỉ một bậc.

Nữ nhân trong bóng tối kia không có trả lời hắn, trái lại tiếng cười tựa chuông bạc kia lại vang lên.

"Ngoài kia sóng gió lớn như vậy, Quyền tộc trưởng ở trong đây lại có vẻ rất thoải mái?"

Quyền Đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào vị trí phát ra thanh âm kia. Hắn không dám vọng động, đành phải lên tiếng thăm dò, thân thể cũng đã vào tư thế cảnh giác cao nhất, tùy thời chiến đấu.

"Các hạ là ai? Không biết Quyền mỗ đã có điều gì đắc tội các hạ?"

Mồ hôi lạnh sau lưng Quyền Đầu cũng đã mơ hồ thấm ra, hắn vậy mà không thể cảm ứng được vị trí của nữ nhân kia! Mỗi một vị Trưởng lão Ma giới hắn đều đã từng gặp, tuy rằng hổ thẹn tài không bằng người, nhưng hắn cũng có thể ngầm so sánh ước lượng được. Bốn vị Trưởng lão đó, thực lực tuyệt đối kém xa người này!

Hắn căng chặt da đầu suy nghĩ, không lẽ là hai vị Nhị tôn luôn luôn thần bí không lộ mặt kia sao? Hắn hình như cũng không làm gì đắc tội hai đại nhân vật này mà...

Trong lúc Quyền Đầu còn đang căng thẳng suy nghĩ, người kia cũng đã bước ra ngoài, khiến cho da đầu hắn căng chặt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo người mới bước ra kia, hô hấp của hắn giống như trong một khắc bị đình chỉ, buông hết cả phòng bị lẫn manh giáp.

Người mới bước ra là một nữ nhân, còn là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức không có lời nào có thể đủ diễn tả dung mạo của nàng.

Phảng phất bất luận một thứ gì đặt bên cạnh nàng đều phải hoa dung thất sắc, kiêu ngạo không nổi. Trong sáng như ánh trăng, lại nóng bỏng như dương tuyền.

Hồng y như lửa, suối tóc đen tuyền xõa tung, uốn lượn ôm lấy khuôn mặt điệt lệ, còn có một đôi mắt màu hồng ngọc mang theo ý cười.

Mi không điểm mà hồng, môi không họa mà nồng, dung nhan phong hoa tuyệt đại đến mức khiến người không dám nhìn thẳng. Đôi mắt hồng bảo lưu li mang theo vô hạn mị diễm, phảng phất có thể nhìn thấy hỏa đang thiêu đốt trong con ngươi của nàng. Váy đỏ tinh tế mỏng manh ôm lấy thân thể mê người, tuyết phong trước ngực bị kín đáo che mất, lại khiến lòng người dậy lên sóng gió. Một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, một mỹ mạo đoạt hết xuân hoa thu nguyệt phong tình.

Cơ hồ, chỉ cần nàng một lần nhăn mày cười này đó cũng đủ đem trái tim cùng hồn phách đều câu đi mất.

Ánh mắt của Quyền Đầu dường như bị khóa lại trên người Tư Quân, ánh mắt có chút dại ra, mang theo vô hạn trầm luân mê luyến. Thật lâu sau, nữ nhân tên Kiều Kiều bên cạnh không nhịn được mà kéo kéo tay áo của hắn, thanh âm bất mãn mang theo một chút ủy khuất kéo lại thần trí của Quyền Đầu.

"Đại nhân"

"A, ta..."

Quyền Đầu giật mình, từ trong mê luyến tỉnh lại, không nhịn được mà khẽ rùng mình. Hắn vậy mà vừa rồi ở trước mặt địch nhân, bị sắc đẹp của địch nhân liêu tới thất thần! Nếu như vừa rồi nàng động thủ với hắn...

"Người đâu! Ở đây có thích khách! Lập tức bắt người lại cho ta!"

Mỹ nhân có xinh đẹp như thế nào, mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.

Hơn nữa, nếu như là đem nàng bắt lại, vậy...

Trong lòng Quyền Đầu tràn ngập tâm tư dâm uế, lại cười bất thiện nhìn binh sĩ đang lao tới, bao vây thân ảnh yêu kiều kia.

Binh lính phủ đệ của hắn luyện tập tương đối kĩ càng, có lẽ là do xuất thân nhà binh của hắn. Sau khi nghe được động tĩnh cũng đã lập tức chạy tới, hàng ngũ chỉnh tề, đao kiếm sáng loáng, bao vây Tư Quân ở giữa.