Chương 4: Ân công, cầu ngươi thu ta làm đồ đệ

"Không phải bất luận một nhân vật vô danh nào cũng có tư cách làm đồ đệ của ta"

Thanh âm ô uế của Quyền Phong vẫn ồn ào không dứt bên tai Tư Quân, càng thêm vào những âm thanh hỗn tạp của quần chúng, Tư Quân đã bắt đầu không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh đi.

Khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười, bất quá nụ cười này không có vẻ gì ấm áp, lại có chút quỷ dị lạnh lẽo. Lãnh quang lóe lên, âm thanh lập tức im bặt, lúc này, ánh mắt của Tư Quân mới thoáng hòa hoãn một chút.

Cấm ngôn pháp.

Về những quần chúng bên ngoài đó, nàng cũng không thể hạ cấm pháp với tất cả được, vì vậy Tư Quân cũng chỉ đơn giản hạ một kết giới ngăn cách âm thanh, ngăn cản thanh âm từ bên ngoài truyền vào, cũng khóa mọi âm thanh truyền ra. Tất nhiên, sẽ không ngăn cách Dạ Quỷ.

Tư Quân có chút không vui. Nếu không phải để chuẩn bị cho một màn đằng sau, nàng thật sự rất muốn cắt cái lưỡi ô uế kia!

Nụ cười mang theo thiết huyết cùng lệ khí, Tư Quân từng bước tiến lại gần thiếu niên kia. Đứa nhỏ này vẫn đang mờ mịt ngây ngốc, sắc đỏ đậm trong mắt đã tiêu tán, khôi phục lại màu hổ phách lưu li.

Một luồng quang nhận lạnh lẽo được đưa đến trước mắt thiếu niên, đi theo đó là một giọng nói tràn đầy ý tứ.

"Cầm lấy, mệnh của hắn, liền là của ngươi"

Tư Quân thân nam nhân, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên kia, trong đôi mắt hồng bảo xinh đẹp lại xuất hiện vài tia khác lạ.

Không ngờ, cửu biệt trùng phùng, sinh tử chi thù, hôm nay lại gặp hắn trong bộ dạng này.

Trong đầu thoáng qua một hình ảnh một nam nhân, bóng lưng thẳng tắp, đôi mắt hổ phách lưu li luôn mang vẻ thâm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh, phảng phất không bao giờ cười.

Lần đó, nam nhân kia cao cao tại thượng, chĩa mũi kiếm vào nàng.

Nàng hiện tại, lại đứng ở vị trí của hắn, đưa cho thiếu niên kia bội kiếm của mình.

Luân hồi tuần hoàn, thật sự thú vị.

Một khắc sau, thiếu niên kia không chút do dự cầm lấy Luân Ý kiếm, ánh mắt ngoan tuyệt nhìn chằm chằm vào Quyền Phong đang nửa quỳ giãy giụa, muốn gào thét lại không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể ú ớ vài tiếng khác lạ.

"Phập"

Máu tươi như hoa lê nở rộ, nhuộm đẫm mặt đất.

"Aaaaa, tiện chủng..."

Tư Quân đứng một bên xem kịch, khóe miệng giương lên rất cao hứng, một bộ dạng ngại thiên hạ chưa đủ loạn, còn thuận tay giải trừ cấm ngôn.

Thiếu niên tại độ tuổi niên hoa nhược quán, chậm rãi rơi xuống địa ngục, trầm luân vào Hoàng Tuyền, không phải rất có ý tứ sao?

Lại giương ánh mắt, nhìn thiếu niên kia mặt mày lạnh lùng, không cảm xúc mà chém rớt tay của Quyền Phong, đáy mắt Tư Quân thoáng qua phức tạp, lại xuất hiện một tia không nỡ.

Phảng phất giống như thấy được bản thân năm đó ánh mắt, năm đó điên cuồng

Thế nhân nói, nàng âm ngoan thủ lạt, cực kỳ tàn nhẫn, nàng không phủ nhận.

Người đời truyền nhau, nàng có thủ đoạn thông thiên, phàm là người đắc tội nàng, nàng không bỏ qua một ai.

Mọi người đều biết, thời điểm nàng xuất thế, lấy máu của Ma tộc huyết tế con đường nàng đi qua. Vì tranh đoạt vương quyền, nàng cái gì cũng dám làm.

Thế nhưng có ai từng nghĩ tới, nàng vì sao lại làm như vậy?

Quyền lực? Mạng người? Đây đều là nàng muốn sao?

Bọn họ đều thấy một tân Ma Quân bàn bạo đáng sợ, sát phạt mưa máu, lại đã có ai từng vì An Bội Tư Quân suy nghĩ, nàng sinh ra đã như vậy sao?

Nhân chi sơ tính bổn thiện, nếu không phải bọn hắn bức nàng, nàng như thế nào sẽ biến thành dạng này?

Nàng cũng đã quen rồi, không cần người khác thấu hiểu, cũng không cần người khác đồng cảm. Con đường nàng chọn, định sẵn là cô độc.

Không có ai nhớ tới, đằng trước vị Ma Quân địa vị chí cao vô thượng kia, nàng cũng chỉ là một An Bội Tư Quân. Mà ở phía trước An Bội Tư Quân, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ, một nữ hài chưa hiểu thế sự.

Đã không còn có thể vãn hồi.

Ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, thế nhưng nụ cười bất biến trên mặt một khắc cũng không đình chỉ.

Tùy thời khống chế tâm tình của bản thân, là thứ Tư Quân am hiểu nhất.

Không thể yếu đuối, vô số địch nhân bên cạnh đang nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi giây phút nàng ngã xuống mà nhào đến cắn xé.

Không thể tin tưởng người khác, có ai biết được, người nào sẽ một khắc trước còn cùng bản thân vào sinh ra tử, một khắc sau quay lại đâm mình một nhát?

An Bội Tư Quân ta, thà rằng phải phụ cả thiên hạ, cũng tuyệt không để thiên hạ phụ ta!

"Phập"

Trước mắt nàng, thiếu niên kia cực kỳ tàn nhẫn mà từng chút một gọt đi tứ chi của Quyền Phong.

"Aaaaaaaa, đau!! Đau quá, phụ thân...phụ thân tới cứu cứu ta... Cầu ngươi, cầu ngươi, đừng giết ta, đừng!!"

"Phập"

"Phập"

Đường kiếm không nhanh không chậm, mỗi một lần vung lên đều chuẩn xác mà đem tứ chi của Quyền Phong, từng cái một gọt bớt. Mà thanh âm khàn khàn nức nở xin tha lúc đầu còn tương đối lớn, nhưng càng về sau càng yếu dần, đến cuối cùng là im bặt. Quyền Phong bởi vì quá sợ hãi đau đớn mà miệng sùi bọt mép hôn mê.

Thiếu niên mặt mày lạnh lùng, mày cũng không nhấc lấy một lần, vung lên đường kiếm cuối cùng, kết thúc sinh mạng của Quyền Phong. Sau khi xong việc, hắn nhìn thi thể to lớn nằm trong vũng máu, lại nhìn thân kiếm xinh đẹp dính đầy máu đang cầm trên tay, nhíu nhíu mày.

Chết như vậy, quá tiện nghi cho hắn.

"Chết như vậy, quá tiện nghi cho hắn"

Thiếu niên giật mình, ánh mắt như ưng nhìn qua người đã phát ra thanh âm, cư nhiên lại là nam nhân xa lạ lúc nãy đã cho hắn mượn kiếm.

Hắn chung quy là có nợ người này một ân cứu mạng.

Tư Quân đương nhiên là cảm giác được ánh mắt đầy kinh ngạc của tiểu tử kia, trong lòng thản nhiên mà tặng hắn một nụ cười.

Người kia tựa hồ bởi vì nàng cười mà có chút luống cuống thu hồi tầm mắt, nhưng rồi lại nhớ đến cái gì, thiếu niên mười phần ngại ngùng mà đi đến trước mắt nàng, hai tay dâng bội kiếm, giọng nói khàn khàn mang theo một chút non nớt chưa tan lần đầu vang lên.

"Đa..đa tạ ân công tương trợ"

Tư Quân hơi ngạc nhiên bởi vì cách xưng hô này, sau đó lại nhớ ra, hình như khi nãy bản thân thuận tiện cứu hắn một mạng?

Nghĩ đến có thể bán cho người này một nhân tình, nàng không nhịn được có chút cao hứng, cười nhẹ.

"Không cần trả lại ta. Nếu ngươi đã cầm, vậy thứ đó là của ngươi"

Thiếu niên kia ánh mắt ngốc lăng, biểu tình cực kỳ mờ mịt.

"Như này...hình như không tốt lắm? Thứ này tốt xấu cũng là kiếm của ân công..."

Hắn tuy rằng không hiểu biết về kiếm nhiều lắm, nhưng nhìn thanh kiếm này trên thân tỉ mỉ điêu khắc, sắc bén dị thường, chắc chắn là bảo vật, làm sao có thể cứ như vậy mà đưa hắn cầm được?

Cho dù người kia không để ý, hắn cũng sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác, hơn nữa người kia vừa rồi đã cứu hắn một mạng, hắn không thể nợ thêm ân tình nữa.

"Có cái gì không tốt? Một bội kiếm mà thôi, đưa liền đưa, nếu ngươi không thích thì tùy tiện ném đi, dù sao ta cũng sẽ không nhận lại"

Tư Quân biểu tình hờ hững, phảng phất thứ nàng vừa ném đi đó không phải là bảo kiếm theo nàng bao nhiêu năm, mà là một thứ rác vô giá trị...

Thiếu niên kia lại không như thế, há hốc miệng nhìn "ân công" của hắn. Hiện giờ quý tộc ở Ma giới đều giàu như vậy à?

À, tất nhiên không phải quý tộc nào cũng giàu thế, nhưng Tư Quân cũng không phải là "quý tộc" bình thường...

Ở một phía khác, Dạ Quỷ một tay ôm mặt.

Quân thượng...Luân Ý bảo kiếm, bài danh thứ tư trong Ngũ Đại Bảo Kiếm, ngàn người cầu còn không được, cứ như vậy bị ngươi ném đi sao? Còn là tặng cho một đứa nhỏ xa lạ nhìn không khác gì khất cái! Quân thượng a!! Người có thể xót của một chút không?!

Bất quá, hắn cũng không nhiều lời với nàng. Theo Tư Quân nhiều năm như vậy, hắn ít nhiều cũng có kiến giải nhất định đối với hành động của Tư Quân. Mỗi một hành động của nàng đều có chủ ý cùng tính toán của chính mình, tuyệt sẽ không hành sự qua loa tùy ý. Quân thượng nhà hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện đơn giản đem bảo kiếm của mình tặng cho một đứa nhóc bình thường, chỉ có thể nói, nàng nhìn trúng thứ gì đó trên người đứa nhỏ này.

Hoặc giống như chuyến "trốn việc" ngày hôm nay cũng vậy, nhìn qua giống như Tư Quân chỉ tới du ngoạn tham quan, hiệp nghĩa ra tay tương trợ thiếu niên bị vũ nhục, thế nhưng, phải biết nàng là Ma Giới Chi Chủ, là người đã từng lấy thủ đoạn như lôi đình vạn quân, đoạt về toàn bộ quyền hành của Ma giới từ tay Ma Quân tiền nhiệm trong vòng ngắn ngủi ba tháng!

Phải biết là, quyền hành Ma giới không có nhỏ như vậy, trừ thế lực của Ma Quân tiền nhiệm ra còn không ít thế lực phản loạn mang tâm tư trục lợi, chực chờ Ma giới binh biến mà mưu quyền đoạt vị. Chưa kể Ma Quân tiền nhiệm cũng không phải cái bình hoa, mỗi một thủ hạ dưới trướng đều cực kỳ trung thành, thà chết không theo hai chủ, còn có thế lực phản loạn bày mưu trong tối, âm thầm chia rẽ nội bộ. Cục diện hỗn loạn như vậy, Tư Quân còn có thể một tay thu thập gọn gàng, càng không nói đến hiện tại?

Ánh mắt của thiếu niên kia trái lại không hề hiện lên một chút nào kinh hỉ, ngược lại ngày càng âm trầm đề phòng.

Một người xa lạ, lại nguyện ý cứu mạng hắn, tặng hắn bảo kiếm. Thế gian này có sự tình nào tiện nghi như vậy sao?

Chỉ có thể nói, người này muốn từ hắn đạt được thứ gì đó.

Nghĩ đến đây, khóe miệng thiếu niên lại dâng lên một mạt cười tự giễu.

Ma chướng a, hắn hiện tại còn có gì để người khác lợi dụng sao? Một nô lệ, một hỗn huyết, Nhân giới không giữ, Ma giới không nhận, hắn còn thứ gì để người khác muốn sao?

Bỏ đi, nếu ân công của hắn muốn, vậy cho là được, dù sao, hắn chẳng còn gì để mất.

Nếu qua được kiếp nạn này, nếu như có thể báo được thù, chỉ cần người này muốn, hắn cái gì cũng có thể dâng cho y, cho dù, là sinh mệnh này.

Bàn tay nhỏ nhắn hữu lực đem thanh kiếm đinh trên mặt đất, tiếp sau đó, thân hình gầy yếu của thiếu niên bang một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tư Quân.

"Ồ?"

Tư Quân có chút hứng thú dạt dào nhìn thiếu niên, xem thử đứa nhỏ này muốn làm cái gì, nhưng trong đó lại trộn lẫn một tia không hài lòng.

Đầu gối của nam nhân có dát vàng, quỳ thiên quỳ địa quỳ phụ mẫu, đứa nhỏ này lại dễ dàng quỳ xuống như vậy trước một người xa lạ, tiền đồ đâu?

"Vì sao lại quỳ trước ta?"

"Ân công, cầu ngươi thu ta làm đồ đệ"

Thanh âm non nớt mang theo trảm đinh chặt sắt, mỗi một chữ đều vô cùng rành mạch hữu lực, ánh mắt cố chấp nghiêm túc, hiển nhiên không phải quyết định nhất thời. Hắn là đang dùng lời nói cùng biểu cảm cho nàng thấy, hắn không nói đùa.

"Ta biết ta thiên tư thấp kém, đầu óc vô tri, vốn dĩ không xứng nhưng..."

"Đồ đệ?"

Tiếng cười khẽ như chuông bạc, trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, cơ hồ khiến da đầu hắn căng chặt, trái tim nhảy nhót khẩn trương, bàn tay nhỏ bé theo bản năng siết chặt lại.

Đây là ván cược cuối cùng của hắn, cược người này nếu như có thể cứu hắn, tặng hắn bảo kiếm, vậy đương nhiên bản thân đối với hắn có chỗ hữu dụng. Nếu như thua ván cược này, hắn sẽ mất tất cả. Ván cược này, hắn cược cả sinh mệnh mình, nếu như thắng, nguyện một đời về sau vì hắn ra sức báo ân, nếu như thua, tử sinh không oán.

"Không phải bất luận một nhân vật vô danh nào cũng có tư cách làm đồ đệ của ta"

Lời nói này của nàng thật sự không ngoa, không phải bất cứ một người tùy tiện nào cũng có tư cách trở thành đồ đệ của chủ nhân Ma giới.

Một câu này rơi xuống, cơ hồ đẩy thiếu niên vào tận cùng hầm băng. Bên dưới đầu nhỏ đang cúi, thiếu niên nặng nề khép lại hai mắt, khóe miệng khô khốc cười tự giễu. Cũng đúng, một Hỗn Huyết Nhân như hắn, không thể tu luyện, làm sao có thể trở thành đồ đệ của người kia được. Ân công của hắn, lần đầu tiên nhìn cũng biết người này khí chất bất phàm, chắc chắn không phải người có địa vị thấp trong Ma giới, làm sao sẽ nhìn trúng hắn được.

Trong lúc hắn còn đang chìm trong suy nghĩ tận cùng của tuyệt vọng, phía trên lại truyền đến một tiếng cười khe khẽ.

"Vậy nên, ngươi nói, tên của ngươi là?"

Một câu này làm cho thiếu niên ngốc lăng thật lâu, một lúc sau mới nhận ra nàng đang nói cái gì, vừa mừng vừa sợ, kinh hỉ tột cùng mà ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt màu lưu li đỏ rực.

Tư Quân có chút buồn cười xem đứa nhỏ này một màn tự biên tự diễn, hình như trước đây nàng chưa từng thấy người đó thất thố đến độ này, có chút thú vị. Nàng cười nhẹ nói.

"Phát ngốc cái gì? Vi sư hỏi ngươi tên gì?"

Thiếu niên giật mình, khó khăn rời tầm mắt khỏi hai khối ngọc quá mức đẹp đẽ kia, thanh âm run rẩy.

"Đệ tử Tư Ấn, bái kiến ân sư"

Tư Quân nghe thấy hai chữ này, ánh mắt xẹt qua tia khác lạ. Quả nhiên là hắn, không sai.

Không ngờ sẽ có một ngày nàng nhận hắn làm đồ đệ. Bước đi này của nàng, không biết là đúng hay sai đây?

"Ngươi họ Tư?"

Thiếu niên kia giống như bị chạm đến cái gì, thân hình thoáng run rẩy một chút.

"Không, sư tôn, ta không có họ. Tên của ta là Tư Ấn, chỉ Tư Ấn mà thôi."

Tư Quân thoáng nhíu mày. Hắn không có họ sao?

Trong ký ức của nàng, người kia là một nam nhân lạnh lùng sát phạt, không bao giờ để lộ yếu điểm của mình trước mặt người khác, thứ gì cũng không thích để tâm, chỉ có mỗi việc đuổi theo giết nàng là chấp nhất vô cùng.

Một người như vậy, rốt cuộc đã trải qua những gì?

"Hảo, Tư Ấn. Nhưng mà, làm đệ tử của ta không thể không có họ."

Tư Quân không nói dối, làm đệ tử của chủ nhân Ma giới không thể là một người lai lịch bất minh, càng không thể không có khiếm khuyết, đặc biệt là tên. Nếu không, những kẻ kia sẽ soi mói vào điều này mà gây bất lợi cho hắn, ảnh hưởng rất lớn đến danh vọng cùng địa vị của hắn ở Ma giới.

Là đệ tử của Tư Quân nàng, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nghi ngờ thân phận của hắn.

Tư Ấn nghe thấy lời này, sắc mặt tức thì khẩn trương, ánh mắt thoáng ảm đạm. Làm sao bây giờ, sư tôn của hắn có khi nào sẽ bởi vì điều này mà thay đổi chủ ý không, nhưng thứ kia...

"Vậy...phải làm-"

"Vậy ta cho ngươi một cái tên?"

Tư Ấn ngẩng phắt dậy, ánh mắt tràn ngập kinh hỉ.

"Tư Ấn, ngươi có nguyện ý bỏ đi thân phận vốn có, trở thành đệ tử của ta, chủ nhân của Ma giới hay không?"