Chương 35: Hội nghị thượng đỉnh

Ở một vùng đất xa xôi cách Xuyên quốc khoảng bốn triệu kilomet về hướng bắc, trung tâm Long Xuyên đại lục, cũng được coi là trung tâm của Trung Thiên thế giới, tại một quốc gia tên là Thiên Sứ thành quốc, ở đây tồn tại một tổ chức có tên là Thiết Thủ.

Thiết Thủ là một thế lực được Liên Hợp Quốc lập lên nhằm đáp ứng một số nhiệm vụ quan trọng của thế giới như chống khủng bố, bảo vệ các sự kiện quan trọng của nhân loại, điều tra các thế lực nguy hiểm đến từ bên ngoài, bảo vệ chính khách hay có khi là thực hiện các nhiệm vụ giải cứu con tin..

Nằm trong Thượng Tứ Hội, Thiết Thủ là một tổ chức có danh tiếng trên thế giới, thành viên chỉ bao gồm mười người và được sự bầu chọn kỹ lưỡng từ các quốc gia, đặc biệt những người này đều phải có thực lực ít nhất trên ngũ tinh bát cấp Thần Vương, ngoài ra còn phải nằm trong biên chế quân đội và để đảm bảo công bằng mỗi nước tối đa chỉ được hai người được vào mà thôi, ngũ cường cũng không ngoại lệ.

Có một điều khá ngược đời là mặc dù được tạo ra bởi Liên Hợp Quốc nhưng thành viên Thiết Thủ không nhất thiết phải làm theo những gì Liên Hợp Quốc sai khiến, họ có thể từ chối một số nhiệm vụ mà liên minh này giao phó nhưng điều này cũng sẽ ảnh hưởng tới uy tín của họ rất nhiều.

Trụ sở Thiết Thủ hội là một tòa nhà lớn 5 tầng nằm trong Thiên Sứ quốc.

Trong căn phòng lớn có tổng cộng mười người, có kẻ ngồi, có kẻ đứng, có kẻ đang tựa vào cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh ở ngoài với đôi mắt lười biếng, điểm chung là người nào người nấy bộ dạng đều rất bí ẩn, ánh mắt sắc lạnh, khí chất cũng hết sức hơn người, rõ ràng đều là cao thủ nhất đẳng trong nhất đẳng.

Một kẻ cao gầy, mặc áo phanh ngực phanh cả bụng để lộ ra mấy cái xương sườn, người này tên là Dương Văn Tùng, thượng tá của Phụng Xuân đế quốc, hắn là người mở lời nói trước: “CP0, lần này ông gọi một lúc mấy người chúng tôi tới làm gì vậy? Chúng tôi đang bận lắm đó”.

Ngồi chính giữa là một người mặc áo da báo sang trọng, cổ áo che đi mất một nửa khuôn mặt, hắn là CP0, dĩ nhiên đây chỉ là bí danh. CP0 là nhân vật kết nối giữa Liên Hợp Quốc và Thiết Thủ.

Hai tay đan vào nhau, hắn bình thản nói: “Dĩ nhiên là có việc, liên quan đến Thiên Môn, chúng bắt đầu hành động rồi.”

Tên phanh ngực môi chưa tắt nụ cười hướng kẻ có khuôn mặt soái ca phía đối diện nói: “Có nghe, mà Thiên Môn thì lại phải hỏi bạn Tuấn đây rồi”.

Người ngồi đối diện đúng là Kiến Diện Tất Sát Trần Quốc Tuấn, hắn cũng là một thành viên trong Thiết Thủ, hơn nữa năm xưa khi được đề cử vào hội hắn còn là kẻ đạt được số phiếu bầu cao nhất, điều này cũng làm một nước nhỏ bé như Xuyên quốc cảm thấy vô cùng tự hào.

Trần Quốc Tuấn lành lạnh đáp trả: “Bớt nói lời dư thừa, CP0 ông nói tiếp đi”.

Người có bí danh CP0 tiếp tục: “Tình báo của chúng ta cho biết rất có thể cuộc họp thượng đỉnh sắp tới đây chúng cũng sẽ có hành động. Dù chưa có bằng chứng xác thực nhưng tuyệt đối cũng không thể ngồi yên, cho nên chúng ta lần này cần phải có kế hoạch đối phó trước”.

Một kẻ khác mũ áo trùm đầu, chỉ để lộ ra một đôi mắt đỏ au, hắn tên là Dương Văn Vinh, đại tá Phú Khanh đế quốc nói: “Ta không quan tâm lắm, chỉ muốn biết môn chủ của chúng lần này có tới không thôi”.

CP0 lắc đầu: “Tên môn chủ Nguyễn Thế Quang Long này hành tung bí ẩn luôn thấy đầu không thấy đuôi, hơn nửa năm nay tình báo chúng ta đã đi do thám rất nhiều nhưng không hề phát hiện ra tung tích của hắn”.

Dương Văn Vinh cười nói: “Càng im lặng càng chứng tỏ có vấn đề, Kiến Diện Tất Sát ngươi có giải quyết được hắn không? Nếu không thì gặp hắn ở đâu báo với ta một tiếng, tự tay ta sẽ giải quyết hắn hộ cho Xuyên quốc các ngươi”.

Mọi người đều cười khẩy, bởi vì họ đều biết môn chủ của Thiên Môn có mối quan hệ như thế nào với Trần Quốc Tuấn, với Xuyên quốc.

Dương Văn Vinh lại quay sang nói với một kẻ khác, hắn chính là cái tên lười biếng đang đứng tựa cửa sổ, tên là Nguyễn Đức Hiệp, cũng là một đại tá trong quân đội Kim Trung đế quốc: “Ê, Kim quốc các ngươi cũng không tránh liên quan, đã nuôi béo chúng như vậy rồi chắc ngươi cũng biết hắn ta đang ở đâu chứ? Hay hắn đang được giấu trong Kim Đô để sử dụng cho mục đích riêng rồi?”

Bùm!

Một phát súng nổ lên chặn ngang lời nói, viên đạn găm thẳng lên bàn, dĩ nhiên cú bấm cò này chỉ là lời đe dọa.

“Ngươi bớt lời đi không ta sẽ bắn chết ngươi tại đây trước khi ngươi tìm được hắn đấy”.

Dương Văn Vinh cười ha ha nói: “Ngươi nổi nóng cái gì? Thích thì solo, ta chấp thêm cả tên “hến thối” kia nữa đó”.

Cách!

Đạn lại lên nòng chĩa thẳng vào đầu Dương Văn Vinh, Nguyễn Đức Hiệp thật sự nóng máy.

Rầm!

CP0 đập tay xuống bàn mắng: “Các ngươi im hết đi, họp hay là đánh nhau? Các ngươi thế này còn là thống lĩnh quân đội một nước sao?”

Các bên hết đá xoáy lại cãi nhau muốn đánh nhau, Thiết Thủ là vậy đó, đây là một hội mạnh nhưng không thể nói là bền vững, cũng vì mỗi người đều đến từ một quốc gia, trong quá khứ kiểu gì cũng đã từng có xung đột, nhất là trong hai lần đại chiến thế giới gần đây cho nên đôi lúc họ còn có cảm giác thù địch với nhau mặc dù đang hoạt động chung một nhóm.

Ví dụ Trần Quốc Tuấn và Dương Văn Tùng, hai người đại diện cho hai quốc gia Xuân quốc và Xuyên quốc. Phụng Xuân đế quốc trong quá khứ đã không ít lần xâm lược Xuyên quốc, kể cả trong thời bình cũng rất khó nói hai nước đang hòa thuận, nhất là ở vị trí biên giới, như cách đây không lâu chính Trần Quốc Tuấn đã phế đi một chân của binh lính thuộc Xuân quốc cho nên đôi bên càng thêm hận thù sâu sắc.

Dù sao Liên Hợp Quốc cũng không quan tâm nhiều đến những điều này, họ chỉ cần Thiết Thủ hoàn thành được nhiệm vụ là được, việc để các cặp hợp tác với nhau cũng hoàn toàn là do họ tự quyết định hoặc có đôi lúc Liên Hợp Quốc cũng sẽ dựa vào năng lực của mỗi người để đề xuất cho họ bắt cặp với nhau, mỗi nhóm hai thành viên là số lượng tốt nhất để có thể hợp tác và hỗ trợ nhau trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ.

CP0 cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Được rồi mỗi người đều bớt sân si lại một chút, thật tình ta rất ghét phải ở vị trí này, suốt ngày phải nghe các ngươi cãi nhau, chỉ còn nửa tháng nữa là hội nghị quan trọng của chúng ta sẽ bắt đầu, ta sẽ phổ biến nhanh một số công việc như sau”.

Mọi người cùng chăm chú lắng nghe vị này nói, theo đó trước thời gian diễn ra hội nghị thượng đỉnh, an ninh sẽ được thắt chặt từ trong ra ngoài, Thiên Sứ thành vốn đã là một địa phương có mức độ an ninh rất cao nhưng họ cũng không thể chủ quan, dù sao cũng chỉ là mượn đất của người ta, không cẩn thận chút là không được.

Hai người trong Thiết Thủ có năng lực trinh sát sẽ đứng trên cao quan sát để tránh các mối hiểm họa từ trên bầu trời.

Hai người sẽ liên tục đi tuần dưới các cung đường để phát hiện rủi ro.

Hai người sẽ ở trong trụ sở Liên Hợp Quốc từ đầu tới cuối để bảo vệ quá trình hội nghị được diễn ra an toàn, tổng thể chỉ có 6 thành viên bởi vì các nguyên thủ khi tới đây cũng đã có cao thủ riêng đi theo hộ tống, thêm cả các cường giả Thiên Sứ thành luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cho nên người không cần quá nhiều.

Đồng thời CP0 cũng tiết lộ, một tổ chức khác nằm trong Thượng Tứ Hội là Vô Sắc hội, lần này Liên Hợp Quốc đã có lời mời họ theo kèm Thiết Thủ để hỗ trợ nếu có sự cố xảy ra, Vô Sắc đã đồng ý và danh tính người tham gia sẽ sớm được hội trưởng của họ báo lại sau.

Người cũng đã được sắp xếp cụ thể, Trần Quốc Tuấn và một cô gái đến từ Lương Khê đế quốc sẽ cộng tác và làm nhiệm vụ đảm bảo an ninh tại chính điện nơi hội nghị diễn ra.

Cô gái này tên là Phương Thanh, thiếu tướng quân đội Lương quốc, một cô gái trẻ khoảng ba mươi mấy tuổi, nhan sắc xinh đẹp, mái tóc trắng được thắt hai bím kéo dài xuống ngang lưng, nàng chạy lại chỗ Trần Quốc Tuấn đang rời đi mỉm cười nói: “Chúng ta được làm cộng sự của nhau rồi này, lần đầu tiên luôn”.

Trần Quốc Tuấn gật đầu đáp: “Hợp tác vui vẻ”.

Sau đó thì liền quay mặt đi luôn để cô gái ngẩn tò te đứng lại đó sau câu bắt chuyện hết sức thân thiện của mình.

Người đời thường nói Trần Quốc Tuấn không quan tâm đến nữ sắc chỉ quan tâm đến rượu ngon, ngoài ra tâm trí của hắn đều dồn hết vào việc chiến đấu, câu này cũng đúng tuy nhiên lần này hắn còn có bận tâm khác, hôm trước hắn đã nhận được lời nhắn từ Nhiên biết được câu chuyện của Kiệt, lòng nóng như lửa đốt vốn muốn về hội ngay nhưng lại vướng phải những chuyện quan trọng, bỏ đi không được, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa hội nghị quan trọng của thế giới sẽ diễn ra có cả sự góp mặt của nhà vua Xuyên quốc, hắn không thể để đầu óc bị phân tâm quá nhiều.

“Đẹp mà chảnh quá, lần nào cũng vậy”. Phương Thanh bĩu môi một tiếng.

Hội nghị hai tuần nữa diễn ra nhưng công tác chuẩn bị coi như đã hoàn tất, nguyên thủ gần ba mươi nước lớn nhỏ tại Trung Thiên thế giới cũng đã rục rịch di chuyển tới Thiên Sứ thành.

Thiên Sứ thành nằm ngay ở trung tâm đại lục Long Xuyên, đây vốn dĩ là một thành quốc và là một nước trung lập, các đời đế vương của Thiên Sứ thành luôn đối với sự tranh giành quyền lực của các đế quốc tỏ ra bâng quơ không màng tới.

Thiên Sứ thành thuộc quyền kiểm soát của Thiên Sứ đại gia tộc, một trong thất tộc hiển hách, tuy chỉ là một thành quốc nhỏ nhoi lại bị vây quanh giữa các ông lớn nhưng quốc gia này xưa nay chưa từng một lần bị xâm phạm bởi vì đây được coi là vùng đất thánh của nhân loại, vị Thánh Nhân năm xưa tiêu diệt Ma tộc lấy lại hòa bình cho Trung Thiên thế giới chính là tổ tiên Thiên Sứ tộc, hiện đang được thờ phụng tại nơi này.

Tuy đã trải qua vạn năm nhưng thần uy của ông vẫn luôn hiện hữu, bảo vệ và che chở cho vùng đất thiêng liêng này. Kể cả không phải như thế cũng không có một quốc gia nào nguyện ý muốn gây chiến với Thiên Sứ tộc bởi vẫn còn sự tôn kính với vị Thánh Nhân đó.

Thiên Sứ tộc cũng không phải chỉ có cái uy danh từ vạn năm trước để lại, nghe người ta nói mấy vị đang tọa trấn bên trong Thiên Sứ Điện kia đều là quái vật, không ai biết rõ thực lực chính xác của họ nên chẳng kẻ nào dám coi thường, cũng ít tên điên nào muốn lao vào mà thăm dò

Vị trí đắc địa, là nước trung lập, an ninh lại tốt nên chẳng có lý do gì các quốc gia lại bỏ qua nơi này.

Mấy chục năm trước gần như tất cả các nước trên thế giới đã kết nối thành một liên minh, đó chính là Liên Hợp Quốc hiện tại và sau khi bàn bạc đã quyết định xin đặt trụ sở tại nơi này. Đề xuất được đưa ra và Thiên Sứ tộc rất nhanh đã đồng ý đủ để thấy họ thân thiện tới mức nào.

Và cũng từ đó một tòa nhà lớn được lập nên ở phía tây thành được gọi là Liên Hiệp Thánh Điện, những ngày thường Thiên Sứ tộc vẫn có thể sử dụng Liên Hiệp Thánh Điện cho mục đích riêng của mình, đây coi như là tiền thuê đất vậy nhưng từ nửa năm trước nó đã được chuyển giao lại cho Liên Hợp Quốc để chuẩn bị cho cuộc họp thượng đỉnh sắp được diễn ra.

Cuộc họp thượng đỉnh thế giới diễn ra ba năm một lần, các nguyên thủ quốc gia sẽ gặp gỡ và bàn bạc các vấn đề nóng của thế giới, cũng có thể là hòa giải cho các nước đang xích mích hoặc đơn giản nếu không có gì quan trọng thì ăn uống trò chuyện gắn kết tình đồng chí đồng đội.

Liên Hiệp Thánh Điện này chính là nơi để các vị đế vương gặp nhau, cũng có thể nói chính là đầu não của thế giới. Bao quanh nó là bốn tòa nhà nhỏ hơn thuộc kiểm soát của Thượng Tứ Hội bao gồm: Hội Đồng, Thiết Thủ, Vô Sắc và Thiên Hoàng.

Thiên Sứ thành khoảng thời gian gần đây vô cùng sôi động, các nguyên thủ quốc gia đã tới sớm mấy ngày để chuẩn bị.

Trong Thiên Sứ thành quốc có một tổ hợp kiến trúc khổng lồ nằm ngay chính giữa thành, là nơi tôn nghiêm nhất.

Tại đây có ba tòa nhà lớn được xây dựng kiên cố và đẹp đẽ, bên trái là một tòa tháp lớn hình xoắn ốc, rộng mười ngàn mét vuông chính là nơi hoàng thất nghị sự và ăn ở. Bên phải là một tòa nhà cũng na ná như vậy có tên là Thiên Sứ Thánh Điện, là nơi các trưởng lão cao nhất ở ẩn và bảo vệ cho nơi này.

Đứng trước hai tòa kia và nằm tại chính giữa là một tòa lớn và hoành tráng nhất, có tên là Cung Phụng Điện, đây là nơi thờ cúng vị Thánh Nhân năm đó, là nơi người dân hay vào cúng bái và hoàn toàn mở cửa để khách du lịch vào tham quan, còn hai tòa phía sau hoàn toàn bị cấm vào.

Phía trước là một khoảng sân rộng đủ chứa cho khoảng hai trăm người, hôm nay đã có rất nhiều người đang đứng tại đây, ai nấy đều mặc áo vàng lộng lẫy, đúng vậy, đây chính là ba mươi nguyên thủ cùng tùy tùng đang tới Cung Phụng Điện để bái kiến vị kia.

Ở chỗ này tất cả các loại máy bay đều bị cấm, người đang phi hành cũng phải dừng xuống mà đi bộ, một là về vấn đề an ninh, hai là để tỏ lòng tôn kính với vị Thánh Nhân kia.

Tất cả các thiết bị bay qua chỗ này đều sẽ bị hủy diệt ngay lập tức, và đừng cố thử xem đây có phải là sự thật không nếu không bị bốc hơi cả người lẫn vật cũng chẳng phải là chuyện bất ngờ.

Đúng tám giờ sáng Cung Phụng Điện đã mở cửa, phía dưới đứng đầu là đế vương của năm quốc gia lớn cùng mọi người tiến vào, tới đây là phải bái phỏng, đây là nguyên tắc cũng là thói quen suốt mấy chục năm nay những khi có sự kiện lớn diễn ra tại Thiên Sứ thành cho nên dù thời gian hội nghị chưa tới nhưng tất cả vẫn có mặt sớm như vậy.

Ngũ đại cường quốc:

Phụng Xuân đế quốc: Lê Bá Hiển đại đế.

Kim Trung đế quốc: Phương Mỹ Chi nữ đế.

Sơn Lý đế quốc: Trương Anh Quốc đại đế.

Lương Khê đế quốc: Nguyễn Quốc Liên đại đế.

Phú Khanh đế quốc: Nguyễn Quang Phát đại đế.

Năm vị đại đế này đã quá quen mặt nhau rồi, mỗi người đều làm chủ một phương, hôm nay cũng sẽ là năm người họ chủ trì cho lần hội nghị này.

Tất cả bước vào căn phòng rộng lớn, tại chính điện là một bức tượng khổng lồ màu vàng son đang đứng với tư thế uy nghi lẫm liệt, hai mắt có thần, dù chỉ là một bức tượng được đúc bằng đồng từ rất lâu rồi nhưng lại ngập tràn thần uy tạo cho người ta cảm giác muốn thần phục.

Người này hai vạn năm trước chính là nhân loại đầu tiên bước lên cảnh giới Thánh Nhân, tạo ra một trận đại chiến kinh thiên động địa với Ma Đế cùng Ma tộc để lấy lại bình yên cho tam giới, đồng thời sau khi trận chiến kết thúc đã không tiếc thân mình dùng tất cả linh lực cùng thân xác hóa thành năng lượng sống tái tạo lại toàn bộ thế giới khi đó đã bị phá hủy gần như triệt để, đến cây cỏ còn không mọc nổi, nhân loại từ đó tôn ông là Tổ Hoàng.

Đứng sẵn trong điện bấy giờ có hai ông già mặc áo choàng cao quý, tuổi có lẽ đã ngót nghét trên trăm, hai người này là hai trong bốn đại trưởng lão của Thiên Sứ tộc.

Bốn đại trưởng lão bao gồm Minh Thần, Luyến Thần, Bệ Thần và Ngai Thần, người đứng bên trái có vẻ ngoài bất nhất, một nửa trắng một nửa đen, trên mặt cũng đeo chiếc mặt nạ nửa trắng nửa đen, hông dắt kiếm vàng, ông ta được gọi là Hắc Bạch Ngai Thần. Người còn lại tướng mạo bình thường, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, chức vụ của ông là một Bệ Thần.

Hai người đi tới hướng các vị lãnh đạo nói: “Hoan nghênh các bậc đế vương đến thăm viếng Tổ Hoàng Thánh Nhân cùng Thiên Sứ thành”.

Lương đế ung dung mỉm cười nói: “Hai vị trưởng lão khách sáo rồi”.

Mọi người sau đó bước tới cúi đầu chào bái bức tượng vàng phía trên, ai cũng hết sức cung kính, dù họ đều là bậc đế vương nhưng nên nhớ cũng nhờ vị kia họ mới được như ngày hôm nay.

Phía sau cùng có một người rất quen mặt cũng đang chuyên tâm hành lễ, chính là Trần Quốc Tuấn, đứng phía trước hắn là một vị lão niên tuổi đã ngoài bảy mươi, ăn mặc hết sức giản dị, nhìn qua sẽ không biết vị này cũng là vua một nước đấy, ông chính là quốc vương Xuyên quốc tên là Nguyễn Ngọc Dương, người ta hay gọi ngắn gọn là Dương vương hay Xuyên vương.

Đứng dưới ông, ngang hàng với Trần Quốc Tuấn là một lão niên tuổi có lẽ còn hơn ông nhiều, chính là hộ vệ đi theo bảo vệ Dương vương lần này. Bình thường mọi năm đều là Trần Quốc Tuấn đi theo bảo vệ Dương vương tới đây nhưng lần này hắn có công tác khác, chính là phải lấy thân phận Thiết Thủ để đảm bảo an ninh cho kỳ hội nghị nên người khác đã được cử đi thay.

Sau khi hành lễ thì ai về nhà nấy, chuẩn bị cho mấy ngày sau sẽ tiến hành hội nghị.