Bờ sông gần Xuyên Đô.
Nhiên đợi hai người kia đã một tiếng hơn rồi, cũng không biết họ đã đi đâu, nàng nhanh chân chạy tới tìm mà chẳng thấy ai cả, Kiệt cùng Băng Phượng Hoàng đã mất tăm mất tích.
“Hai người này.. Chẳng lẽ họ có ý tứ gì với nhau? Cùng nhau bỏ trốn rồi sao?”
Nhiên cũng không quan tâm nữa mà quay đầu trở về.
Nói không quan tâm nữa cũng không đúng. Về hội nàng cứ đăm chiêu mà đợi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy người về, Nhiên cũng không thể triệu hồi được Băng Phượng Hoàng nữa, mỗi ngày chỉ đủ linh lực để gọi nó lên một lần mà thôi.
Ân tung tăng đi về, thấy Nhiên vẻ mặt buồn buồn mới hỏi: “Ơ Kiệt đâu, hai đứa đi chơi với nhau mà, sao trông chán đời thế”.
Đức Duy hội trưởng cũng thắc mắc: “Phải đó, hắn đi đâu sáng tới giờ mà không thấy vậy?”
Nhiên vốn không định nói gì nhưng nghĩ thế nào nàng lại đem chuyện ngày hôm nay kể lại khiến Ân có chút hốt hoảng nói: “Không phải cậu ta nghĩ quẩn đấy chứ?”
Lê Đức Duy lắc đầu: “Không thể, nó không phải loại người tiêu cực như vậy, hôm trước còn hỏi ta về Vạn Độc Lâm, không lẽ..”
Ông nhìn Ân, Nhiên hỏi: “Nó có nói với hai đứa điều gì không?”
Ân giật mình nhớ ra bức thư, liền lấy đưa cho Nhiên: “Cậu ta bảo đến tối hãy đưa cho em đọc, anh đã nghĩ là thư tỏ tình, có liên quan không?”
Nhiên cầm lấy bức thư, lập tức xé bao ngoài ra, lấy thư bên trong đọc một chút, sau đó lại đưa cho Lê Đức Duy xem.
Lời thư có viết:
“Gửi Nhiên, hội trưởng và những người khác anh yêu qúy tại Ngân Nga hội!
Lời đầu tiên anh muốn nói với mọi người là ‘anh xin lỗi’, xin lỗi vì đã gây phiền toái cho tất cả quá nhiều.
Ngân Nga hội chúng ta trước khi anh đến luôn yên bình và vui vẻ nhưng sau khi anh tới nó đã rối tùm tum cả lên, ai cũng luôn phải xoắn xuýt, không ai được yên.
Cho nên hôm nay anh đã đưa ra một quyết định, chính là rời đi, anh thừa nhận đã lợi dụng em, lợi dụng cả Ân. Đầu tiên là lợi dụng em đưa Băng Phượng Hoàng tới để bỏ trốn, sau là lợi dụng Ân để ra đi mà không cần chào hỏi mọi người một lời chính thức, nhất là hội trưởng ạ.
Anh đơn giản chỉ muốn giải thoát cho mình và mọi người, anh sẽ đến một nơi xa tự tìm con đường chữa bệnh.
Nếu còn sống anh sẽ trở về tạ tội.
Anh sẽ luôn là một thành viên của Ngân Nga hội, mãi mãi như thế.
Xin lỗi hội trưởng giúp anh.
Xin lỗi Ân giúp anh, nói với Trang anh đi chữa bệnh rồi, khi nào khỏi sẽ về, sẽ có quà cho em ấy.
Sếp Tuấn có về thì cứ nói sự thật, bảo anh ấy đừng có ghét thằng Kiệt.
Giúp anh báo một tin cho Văn tướng là anh vẫn bình an.
Anh không giỏi biểu đạt ngôn từ cho nên cũng nhờ em nói khéo giúp anh thêm một tý, chắc hội trưởng sẽ bớt nổi giận với anh đi một chút.
Nhiên à,
Cảm ơn em, vì tất cả!
Mực đen chữ xấu nhưng lời nói thật lòng,
Viết chẳng hay nhưng tấm lòng chỉ một!
Đứa con của Ngân Nga hội.
Nguyễn Phong Kiệt!”
Đọc xong những lời này ai nấy đều tâm trạng não nề, chữ xấu gì chứ, rõ ràng chữ của hắn rất đẹp, chỉ có ngôn từ là không thể chấp nhận được thôi.
“Thằng này có ai chê nó phiền phức đâu chứ”.
Đức Duy hội trưởng thở dài đưa lá thư cho Nhiên rồi đi ra chỗ khác, Nhiên, Ân cũng chẳng ai nói gì, không những thế khi Trang đi vào họ còn phải giả vờ cười nói với cô bé Kiệt đã đi theo một vị thế đạo cao nhân để chữa bệnh rồi, chắc phải mấy năm nữa mới về.
Hôm nay cả hội tâm trạng ai nấy đều vô cùng nặng nề.
…
Bìa rừng Vạn Độc Lâm.
Sau một khoảng thời gian bay hộc tốc Kiệt cũng đã tới được nơi cần tới, hắn nhìn đồng hồ, đã mất một giờ bay.
Tốc độ của Băng Phượng Hoàng quả nhiên không thể chê vào đâu được, dù nó không phải là linh thú thiên về tốc độ nhưng bay khoảng cách mấy nghìn cây chỉ với một tiếng đồng hồ quả là rất ấn tượng.
Trước mặt Kiệt hiện tại là một khu rừng lớn khủng khiếp nhưng toàn bộ không gian phía trên đều đã bị một lớp sương mù dày đặc che phủ không nhìn thấy đường.
Theo ghi chép, Vạn Độc Lâm là một khu rừng rộng lớn tới mười triệu kilomet vuông, rộng hơn rất nhiều các quốc gia tại Trung Thiên thế giới, trải dài từ phía tây Sơn Lý Đế quốc tới hết phía tây nam Kim Trung Đế quốc, hình dáng là một hình thon dài, nó giống như một bức tường khổng lồ ngăn cách hai đại quốc với biển tây vậy.
Kiệt đã nhìn nó trên bản đồ, tuy rằng thứ này diện tích rất lớn nhưng chủ yếu là chiều dài, bề ngang của nó không quá rộng nên hắn hoàn toàn có tự tin cả hai sẽ tới kịp lúc nếu đi đúng đường.
Băng Phượng Hoàng bấy giờ đã dừng lại trước lớp sương mù dày đặc kia, chờ đợi phản ứng của Kiệt.
“Cô có nhớ đường tới đó không?”
“Cứ đi theo hướng trung tâm sẽ thấy mấy cái cây khổng lồ đó, vì nó rất lớn nên có thể nhìn thấy từ tận phía xa”.
Kiệt quan sát đồng hồ của mình, đồng hồ của hắn có la bàn, hy vọng bên trong đó không có thứ gì lạ tác động làm ảnh ảnh hưởng tới hoạt động của nó.
Kiệt lấy trong nhẫn ra một chiếc mặt nạ phòng độc mà hắn đã cất công chế tạo mấy hôm nay đeo vào, cũng không biết có được bao nhiêu tác dụng nhưng đối phó với khí độc hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nó.
Băng Phượng Hoàng hỏi: "Sẵn sàng chưa?"
Kiệt gật đầu: "Tới đi".
Rất nhanh sau đó Băng Phượng Hoàng tăng tốc bay vút vào bên trong.
Quả nhiên làn khói quá dày đặc chẳng nhìn thấy nổi đường, Kiệt xem la bàn, phát hiện không có gì bất thường, la bàn vẫn hoạt động bình thường là tốt rồi, hắn ra hiệu cho Băng Phượng Hoàng cứ theo mình chỉ định mà bay.
"Ngươi biết hướng cần đi sao?"
"Không biết, nhưng máy móc biết, đừng coi thường nhân loại, chúng ta trong mấy trăm năm qua đã phát triển một thứ gọi là khoa học kỹ thuật, những máy móc này chẳng hề thua kém khả năng nhận biết đường của động vật đâu".
“Sao cũng được, đi đúng đường là được”.
Kiệt nhìn đồng hồ, hắn còn khoảng hơn một tiếng nữa cho tới khi Băng Phượng Hoàng biến mất.
“Như cô nói những cây cổ thụ đó khá cao nên rất dễ nhận biết, bao phủ cũng một vùng rộng lớn, nên chúng ta cứ thẳng hướng này mà đi sẽ gặp sớm thôi".
Băng Phượng Hoàng vẫy mạnh đôi cánh một cái, lập tức một trận gió lớn ào tới, thổi bay sương mù dày đặc, tạm thời có thể thấy một chút đường nhưng cũng không ăn thua lắm, bởi ngay sau đó đám sương mù đó lại tụ lại. Kiệt đứng lên lấy Phong Thần Kiếm ra giúp cô một tay, liên tục dùng Long Quyển đánh về phía trước cuốn bay sương mù cho tới khi kiệt sức mới thôi.
Bất ngờ một con thú có cánh từ đâu lao tới, suýt thì tông vào hai người bọn họ, cũng may đôi bên đều né kịp, con thú này khá lớn nhưng so với Băng Phượng Hoàng chẳng đáng là gì, vừa chạm mặt Băng Phượng Hoàng nó cũng hoảng hốt rẽ đi chỗ khác không dám đứng lại, sợ rằng Vạn Độc Lâm thần bí quỷ dị này cũng không nhiều quái thú có can đảm đứng lại gây sự với Băng Phượng Hoàng, Kiệt cảm thấy đi cùng với cô ta đúng là ý hay.
Ga! Ga! Ga!
Băng Phượng Hoàng vừa bay vừa kêu lên những tiếng lớn inh tai nhức óc, nó muốn báo hiệu cho mọi thứ đang có mặt tại đây đừng có dại mà tới gây sự, quả nhiên xung quanh mọi sinh vật khi nghe được tiếng kêu này đều bạt mạng bỏ chạy ra xa, đây chính là Phượng Uy, một loại uy mãnh của Cát Tường Chi Điểu mà không nhiều loài có được.
Điều này giảm tải cho hai người rất nhiều phiền phức, la bàn vẫn hoạt động, hai người vẫn tiến tới không chút trở ngại.
Từng mảng sương bị đóng băng rơi xuống, cơ thể Băng Phượng Hoàng rất lạnh, hàn khí mà nó tạo ra đủ để mọi thứ xung quanh đây đóng băng hết. Mặc dù ngồi ngay trên lưng cô ta nhưng Kiệt lại không thấy lạnh, thay vào đó là một cảm giác rất lạ, hình như sức mạnh của hắn đang suy giảm rất nhanh.
Từ việc cơ thể yếu đi Kiệt cảm thấy trong người có chút không ổn, ngồi trên một khối băng khổng lồ mà hắn có cảm giác hơi nóng đang bừng bừng bốc lên, đầu óc cũng bắt đầu ong ong.
“A a a a..”
Kiệt hét thật lớn làm Băng Phượng Hoàng giật mình không hiểu chuyện gì.
“Làm gì mà la hét vậy?”
Kiệt ôm chặt lấy cô, hơi thở trở nên gấp gáp vô cùng, đúng là không ổn, bệnh tình của hắn lại bắt đầu tái phát rồi.
Hai tay nắm chặt lấy những sợi lông khổng lồ trên lưng Băng Phượng Hoàng, Kiệt cố rúc thật sâu vào người cô tránh để mình bị rơi xuống và cũng để hạn chế không gian vùng vẫy của hắn.
“Tên này không lẽ lại phát bệnh rồi?”
Kiệt không la hét nữa mà nghiến răng nghiến lợi cố gắng chịu đựng cơn đau đớn thấu xương này, lông bên dưới của Phượng Hoàng Băng rất cứng và sắc đã khiến hắn bị thương không ít, từng giọt máu đỏ hồng chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng lông trên lưng của nó.
Băng Phượng Hoàng cố gắng chịu đựng bay thật nhanh đi, cánh vẫn không ngừng quẫy tan sương mù phía trước.
Bay được một thời gian khá lâu sau thì Băng Phượng Hoàng mừng rỡ vì đã thấy thấp thoáng phía dưới có gì đó, đúng rồi là những cây cao lêu nghêu chọc trời, chính là thứ họ đang tìm kiếm.
Nhưng mặc dù đã thấy nhưng chắc chắn còn rất xa nữa mới tới.
Mắt của động vật so với mắt con người tinh tường hơn rất nhiều, nhưng môi trường khắc nghiệt nên Băng Phượng Hoàng cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ, đó là bóng dáng thấp thoáng của những thân cây rất lớn, trên cả ba đại thế giới loại cây này rất hiếm cho nên có thể khẳng định luôn chính là nó.
Tăng tốc lên phía trước, chẳng bao lâu sau đã tới, đối diện với Băng Phượng Hoàng lúc này là một cái thân cây khổng lồ, thậm chí lớn hơn kích thước của nó rất nhiều, mà Băng Phượng Hoàng cũng đâu phải nhỏ nhắn gì, trông cô ta có khác gì một ngọn núi đâu chứ, nhất là khi tung cánh thì còn to lớn hơn nữa.
Phía trên lưng Kiệt vẫn im lìm như vậy, chỉ có tay hắn là vẫn túm cực kỳ chặt vào những sợi lông của Băng Phượng Hoàng, cũng không thấy ú ớ gì nữa.
Băng Phượng Hoàng không suy nghĩ nhiều liền lập tức đổi hướng bay vút lên như một mũi tên băng không thể ngăn cản, thời gian của cô không còn nhiều.
Cái cây này thực sự cũng quá bá đạo rồi, không những lớn mà còn cực kỳ cao nữa, cây cũng rất ít cành, đến khi họ bay lên tới độ cao sáu, bảy ngàn mét mới bắt đầu thấy cành lá xum xuê của nó.
Băng Phượng Hoàng đã thấm mệt nhưng quyết định không nghỉ mà tiếp tục đưa Kiệt lên cao, cho tới khi lên đến gần ngọn thì cũng kiệt sức luôn, dù có là phượng hoàng nhưng nó đã bay một khoảng cách cực kỳ xa mà không nghỉ ngơi rồi, không chịu được nữa đành tới một cành cây lớn gần đó nghỉ mệt.
Bây giờ có lẽ đã xấp xỉ tới 10 ngàn mét độ cao rồi, dù là Băng Phượng Hoàng đã sống rất lâu cũng không mấy lần nhìn được loại cây có chiều cao đột biến như thế này.
Băng Phượng Hoàng cảm thấy mệt mỏi toàn thân, bình thường ở độ cao này nó không có sợ nhưng do quãng đường bay quá dài lại ở cách xa người triệu hồi nên thể lực không được đảm bảo, dù sao đây cũng không phải thế giới của nó, cố gắng đến vậy cũng là rất tốt rồi.
Nhìn quanh thì phát hiện nơi đây không còn bị sương mù bao phủ nữa chỉ là bị mây che khuất đi nhiều, nhưng cũng đủ để thấy xung quanh.
Quanh đây cũng đầy rẫy những cây như vậy, thậm chí có cây còn cao hơn, lớn hơn và tán lá cũng rậm rạp hơn nhiều nữa.
Băng Phượng Hoàng cảm thấy quá phí, lần trước tới đây nó chỉ lướt qua mà không có lên xem chi tiết, cảnh tượng hùng vĩ như vậy đây cũng là lần đầu nó nhìn thấy.
“Thôi chết còn tên tiểu tử kia”.
Mãi suy nghĩ suýt thì quên luôn cả Kiệt đang nằm trên lưng, Băng Phượng Hoàng bây giờ mới hóa lại thành hình dáng nhân loại cho hắn rơi xuống.
Nhìn Kiệt bây giờ thật thương tâm, quần áo bị những chiếc lông đâm thủng ngập tràn máu me, chiếc mặt nạ phòng độc cùng bình dưỡng khí - mấy thứ bảo hộ cũng đã rơi ra khỏi người từ lúc nào, vậy mà hắn không bị độc chết cũng may mắn đấy, nhưng sẽ phải đối mặt với một điều tệ hại chẳng kém rồi, đó là không khí trên này cực kỳ loãng.
Băng Phượng Hoàng ngồi xuống nhìn Kiệt, chọt chọt mấy cái vào người hắn nhưng không thấy động tĩnh, sờ mũi thì thấy vẫn còn thở, hắn còn sống coi như cũng được rồi.
“Tên tiểu tử này lúc ngủ nhìn cũng dễ thương lắm”.
Băng Phượng Hoàng đứng lên, cảm giác thời gian mình ở thế giới này đã sắp hết liền định biến đi thì bỗng một bàn tay đưa ra túm chặt lấy chân cô.
“Tên này.. giả chết sao?”
Kiệt hơi thở gấp gáp cười nói: “Giả chết cái gì, ta sắp chết thật rồi đây”.
Hắn cố gắng đứng dậy nhìn người con gái trước mặt, lại bất giác phát hiện xung quanh đây toàn là mây bồng bềnh, giật mình hỏi: “Chúng ta tới rồi hả?”
“Tới rồi”.
Từng cơn gió mạnh thổi qua khiến Kiệt chới với, gió trên này lớn hơn ở dưới kia nhiều lắm, lại nhìn xuống, phát hiện nơi hắn đứng là một cành cây khổng lồ chu vi có lẽ lên tới mười mét, thế này thì gió to cũng không sợ bị thổi bay rồi.
Ngước lên quan sát lại thấy ngọn nó phía trên, cách nơi họ đứng khoảng mấy chục mét và ngọn nó xếp tròn lại giống như một con rắn vậy, Vạn Cốt Thụ thì ra là thế này.
Bấy giờ cảm thấy đau đau Kiệt mới nhìn lại mình, toàn thân hắn hiện tại máu thấm đẫm cả áo rồi.
“Lông trên người cô quả thật sắc nhọn quá, chọc ta đau không chịu được”.
Băng Phượng Hoàng nhíu mày nói: “Ngươi còn trách ta được à, ngươi nhìn tác phẩm tạo ra cho ta đây”.
Cô xoay người để lộ ra nửa lưng trắng ngần phía sau của mình, nhưng mà có vết nâu sẫm giống vừa bị thương.
“Là ta gây ra sao?”
“Còn ai vào đây?”
Kiệt gãi đầu, giờ cũng không biết làm sao nữa.
“Ta không trách ngươi nên không cần tự dằn vặt”.
Kiệt gật đầu nói: “Ừ, không biết sau này có sống được không nữa, ta cũng chẳng biết phải báo đáp cô thế nào”.
Băng Phượng Hoàng nhíu mày nhìn Kiệt một cái sau đó nói: "Nhân tộc các ngươi là một giống loài rất đặc biệt. Luận về trí tuệ, khả năng sáng tạo và sức sống các ngươi đã vượt xa các đại tộc còn lại. Dù cho là linh thú chúng ta, Tiên tộc hay thậm chí Ma tộc cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sống theo ý trời, nhưng mà nhân loại lại có thể cải biến càn khôn, thay đổi trời đất, cho nên ta hoàn toàn tin tưởng ngươi có thể sinh tồn được ở nơi đây, sống sót còn về thăm cô bạn gái của ngươi".
Kiệt nhìn Băng Phượng Hoàng một cái, bất giác bật cười ha ha, đây có lẽ là lần đầu tiên Kiệt thấy cô khen nhân loại, hắn nói:
"Ta phải thừa nhận nhân loại rất giỏi, nhưng có lẽ vì thế mà chúng ta nhỏ bé, yếu ớt, thọ mệnh lại quá ngắn chứ không được như những chủng tộc khác, vậy mà con người vẫn có thể thống trị một đại thế giới rộng lớn như thế này, tuyệt vời đúng không?".
Băng Phượng Hoàng không thèm trả lời mà nói: “Được rồi, nhiệm vụ của ta cũng đã hết, ta đi đây”.
“Này..” Kiệt lại kêu cô lại.
“Chuyện gì nữa?”
Kiệt tay chân hơi run, giọng sau đó cũng run run nói: “Cảm.. cảm ơn!”
Băng Phượng Hoàng chẳng nói gì, rồi thì bùm một cái, nó biến mất tiêu chỉ để lại một làn sương trắng lành lạnh, thời gian đã hết, Băng Phượng Hoàng đã phải về thế giới của mình rồi.
Kiệt thở ra một hơi dài lấy lại sự bình tĩnh, hắn lẽ ra còn một câu tính nói, rằng “tới Thượng Thiên thế giới nhất định ta sẽ đi tìm cô”, ấy vậy mà Băng Phượng Hoàng đã đi quá nhanh không để nói hết.
Nhìn cảnh vật xung quanh, từ bây giờ chính thức hắn sẽ phải tự lực cánh sinh, sẽ không ai có thể giúp hắn nữa.
Xung quanh mây mù bồng bềnh che lấp khoảng không.
Việc đầu tiên mà Kiệt làm đó là lấy điện thoại lên chụp chụp mấy kiểu, thấy chưa ổn lại quay video, trong lòng cười thầm một cái, suy nghĩ nếu sau này có may mắn sống sót thì để mọi người cùng xem, cùng trải nghiệm với mình, tất cả những thứ quan sát được dĩ nhiên cũng sẽ được hắn ghi lại trong Bách Tuệ Thiên Thư.
Kiệt ở lại đây một mình, xung quanh không có bóng dáng chim muông, thực ra cũng không có loại động vật nào sống được ở độ cao này cả, nếu có chắc cũng là dị thú, con người mà gặp chúng thì chắc là chết.
Nghĩ đến đó Kiệt nhận ra điều này khá là có lý, vậy là không rảnh tay hắn chạy đi chọn một vị trí đẹp trên thân cây, cũng vừa vặn là chỗ quan sát tốt nhất lấy kiếm ra đục một cái lỗ lớn, tạo cho mình một nơi trú thân an toàn.
Mà chỉ làm được một lúc đã mệt bở hơi tai, trên này không khí quá loãng, lại không có dụng cụ chuyên dụng để làm nên có chút vất vả.
Bình thường thì nhẫn giới của hắn cũng chứa nhiều thứ lắm nhưng chuyến đi này hắn đã thay thế hết bằng đồ ăn thức uống rồi, có lo xa nhưng rất hợp lý.
Vật vã cả ngày cũng khoét được một cái lỗ trên cây, cũng may đây gần phần ngọn nên mặt gỗ không quá cứng, đến nửa đêm Kiệt cũng tạo ra được một căn phòng nho nhỏ đủ để nằm được, nhưng chỉ làm lỗ chui vào rất nhỏ, chỉ vừa vặn thân mình để phòng tránh nguy hiểm, xong còn cẩn thận lấy lá cây che lại đề phòng bất trắc, rồi sau đó mệt quá đánh một giấc đến sáng luôn.
Sáng hôm sau Kiệt thức dậy, nhìn qua lỗ cửa vẫn là một màu đen tối, hắn cảm thấy kỳ lạ, lẽ ra đã trải qua một giấc rất dài rồi thì trời phải sáng rồi chứ, lấy điện thoại ra xem thì đúng là đã là bảy giờ sáng.
Nhìn dự báo thời tiết trên đồng hồ thấy không khí khá ẩm và nóng, dự báo hôm nay là một ngày không có mưa.
“Tịch tịch tịch”.
Có thứ gì đó đang chuyển động, cẩn thận nhìn lại, hình như thứ đó chắn ngoài cửa phòng rồi, thảo nào làm cả phòng tối thui như vậy, hắn cẩn thận bật đèn pin nhìn lại, thứ này màu đỏ, óng ánh như đá hồng ngọc, sờ vào thì như da rắn vậy.
Kiệt còn đang mông lung trong suy đoán thì bất ngờ thứ đó đột ngột chuyển động mạnh hơn làm hắn giật cả mình.
Rất nhanh nó phóng vút qua một cái cây khác phía đối diện, Kiệt lấy hết can đảm đưa mắt ra nhìn, kết quả thấy một hình ảnh cực ấn tượng đang diễn ra trước mặt hắn.
Khung cảnh phía trước là rất nhiều các loại động vật đang thi nhau ăn quả trên cây. Quả trên cây lớn bằng cái rổ, hình dáng tròn tròn, mọc thành chùm như trái nhãn, màu nâu đen, các động vật đang không ngừng tranh nhau ăn thứ đó, thậm chí có chỗ còn hung hăng tới mức đánh nhau.
Con vật ban nãy chắn trước cửa nhà Kiệt là một con rắn khổng lồ, rắn cũng ăn trái cây, điều này làm Kiệt cảm thấy hết sức buồn cười.
Hắn bắt đầu thắc mắc không biết đó là loại trái cây gì, có ngon không, con người có ăn được không, trong sách cũng viết loại cây này có quả nhưng không thấy miêu tả mùi vị, còn nữa, hôm qua Kiệt cũng không từng thấy qua nó, chả lẽ trong một đêm nó có thể vừa mọc hoa vừa ra trái vừa chín luôn sao?
Đám động vật này có đủ loại: rắn, chim, sóc, khỉ.. mỗi con đều siêu to khổng lồ, con bé nhất là con sóc kia cũng lớn tới bằng một chiếc mô tô rồi.
Kiệt lặng lẽ đưa đồng hồ ra quay lại.
Quần thảo khoảng một tiếng đồng hồ trái cũng bắt đầu bị ăn hết, những trái còn lại đều rụng cả rồi, có lẽ loại quả này tuổi đời rất ngắn, mọc nhanh mà tàn cũng nhanh.
Sau khi đã ăn chán chê động vật lũ lượt rời đi, chỉ còn lại Kiệt đang thơ thẩn ngồi đó hai tay chống cằm quan sát, hắn vẫn chưa dám ra ngoài vì không chắc lũ kia đã đi hết chưa, cũng không chắc chúng chỉ ăn chay hay không.
Ngồi rảnh hắn lấy Bách Tuệ Thiên Thư ra ghi chép thêm cho khỏi đánh rơi cảm xúc, cảm thấy thích thú khi những thứ mình viết ra chính là tài liệu cho cho các thế hệ sau tham khảo, thế này chẳng khác gì vĩ nhân đi khai phá đất hoang rồi, như Colombo vậy.
Khi thấy không gian xung quanh thật sự yên tĩnh Kiệt mới ló đầu ra nhìn, không còn bóng dáng con thú nào nữa, có lẽ nơi này không thích hợp cho chúng sinh sống nên ăn xong quả chúng đã trở về nơi ở của mình rồi, có thể vẫn là ở cây này, ở một độ cao thấp hơn cũng nên.
Tình cờ phát hiện phía trước ngay chỗ hắn đứng vẫn còn sót lại một trái, chính xác là cả chùm còn mỗi một trái đó khi rơi xuống có lẽ đã bị mắc kẹt vào cành này.
Kiệt nuốt nước bọt, vừa muốn thử ăn nhưng cũng vừa sợ, vừa muốn lên lấy lại vừa sợ chết.
Hắn cứ ngồi dưới nhìn một lúc, không biết làm thế nào.
"Phong Bộ Xung Thiên! Phong Bộ Xung Thiên! Mình có môn công pháp bay nhảy sao lại không thể dùng lúc này".
Miệng hắn lẩm nhẩm mấy câu này, tay đã bắt đầu hành động, hắn đang đào rộng thêm cái hang của mình ra, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cảm thấy ngồi bất lực không phải ý hay.
"Mình đã luyện rất nhiều rồi mà, độ cao so với chỗ này cũng không phải cao lắm, phải thử chứ".
Nói vậy Kiệt quyết định thử sức mình, hắn ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu lấy đà muốn đạp gió nhảy lên đó.
Nghĩ thế nào một lúc sau vẫn thấy hắn run rẩy bò chậm chạp từng chút một trên cành cây, dĩ nhiên là hắn quá sợ hãi không dám liều, công pháp gì chứ, trượt chân cái là tan xác.
Cũng may cành cây ở đây khá lớn, Kiệt hai tay hai chân run run bò trên đó, thỉnh thoảng có cơn gió thốc qua làm hắn co rúm cả người. Nhìn xuống chỉ toàn thấy mây là mây nhưng ai mà không biết nếu rơi xuống thì chỉ rơi tự do thôi chứ chả có mây nào giữ được cả.
Lò dò một lúc Kiệt cũng gần tới được chỗ cái quả đó rồi, hắn đứng dậy bám vào một cái cảnh phía trên rồi cứ thế đi, khi chỉ còn cách quả đó một mét thì liền đưa tay lên, để cái nhẫn hướng về đó, niệm một cái, cũng may không có gì trắc trở, quả đó ngay lập tức được thu vào trong nhẫn.
Kiệt mừng rỡ, hắn nuốt nước bọt bắt đầu đi xuống, lần này là bò lùi, luống cuống đến suýt thì ngã luôn, trên này khá lạnh mà mồ hôi đã vã ra như tắm.
Lật đật một lúc cũng về chỗ an toàn, Kiệt ngồi trong nhà mà thở phì phò, không phải hắn mệt, mà hắn quá sợ, tinh thần thật sự đã xuống đáy rồi.
Ổn định một lúc thì trạng thái háo hức đã xuất hiện thay thế, Kiệt mở quả đó ra, là một quả đã bị ăn hết một nửa rồi, để lộ lớp thịt trắng ngần bên trong. Kiệt ngửi thấy nó hơi giống mùi trái lê, đang ngẫm nghĩ xem nó có ăn được không.
"Chắc không sao đâu, chim ăn được thì người cũng ăn được, Mai An Tiêm có nói rồi mà".
Nghĩ là vậy nhưng tên này vốn rất nhát, hắn chỉ dám cấu một tý lớp thịt bên trong thử đưa vào miệng, vì ít quá nên chẳng cảm nhận được vị gì, hắn lại lấy một miếng to hơn ăn thử, lần này đã thấy rồi, nó hơi có vị ngọt và mát, cắn đại một miếng lớn lại thấy cũng khá dễ ăn, vậy là một mạch ăn hết luôn.
"No rồi, quả to thế này chắc phải ăn được hai bữa ấy chứ".
Ăn xong liền lập tức ghi lại điều này vào Bách Tuệ Thiên Thư, từ hương thơm cho tới mùi vị, hơn nữa quả này còn không có độc vì hắn ăn qua một lúc rồi vẫn chẳng thấy có vấn đề gì cả, chưa có vị tiền bối nào sở hữu cuốn sách này được ăn qua Vạn Cốt quả ngoài hắn, Kiệt chắc chắn thế. Kế đó hắn đã sửa sang lại ngôi nhà cho rộng rãi và tiện nghi một chút, đương nhiên vẫn không quên nhiệm vụ chính là tìm kiếm Lam Vân Tinh.
Hắn đã chuẩn bị cả ống nhòm để quan sát cơ mà.
Sửa chữa xong nhà Kiệt lập tức lấy ra xem ngay, nhưng vừa cầm cái ống nhòm trên tay bỗng nhiên hắn cảm thấy trong mắt mình có thứ gì đó, cũng không rõ đó là cái gì, nó cộm cộm, không khó chịu lắm nhưng hơi kỳ lạ. Lấy điện thoại ra xem, nhìn đôi mắt mình phản chiếu qua màn hình nhưng không có gì cả.
Không để ý nhiều Kiệt cố gắng đi xuống, bò vào chỗ nằm, làm mát cái khăn rồi đắp lên hai mắt, quyết định nằm nghỉ một lát.
Sau một lúc tỉnh dậy cũng thấy dường như mọi chuyện đã trở lại bình thường, điều này làm hắn có chút nghi hoặc, lúc đầu còn lo sợ liệu có phải thứ quả kia có độc, ăn vào hai mắt sẽ bị hủy, nghĩ tới đó thôi mà không khỏi rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa.
Kiệt lại leo lên chỗ cành cao đó quan sát, chỗ hắn chọn khá thoáng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cũng đồng thời trong lúc đó hắn làm hai việc khác: Tu luyện Khống Phong Thần Công hy vọng trong thời gian rảnh rỗi này có thể hoàn toàn thuần thục nó và thứ hai suy nghĩ xem đến một ngày nào đó thật sự không thể ở lại đây nữa thì sẽ rời đi như thế nào.
Đêm nay lúc chuẩn bị đi ngủ Kiệt lại quằn quại đau đớn vì cái thứ quái quỷ kia phát tác, đo nhiệt độ ở trên này về đêm là khoảng âm 30 độ nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại tối nào nằm cũng toát đầm đìa mồ hôi, nói về đêm qua hắn đã co giật suốt đến tờ mờ sáng nay mới dứt, mới ngủ ngon được một chút.
Cuộc sống và những cơn đau đớn hành hạ cứ thế như một chu kỳ mà tiếp diễn ngày qua ngày, Kiệt vậy mà đã ở đây được một tuần rồi.
Những ngày qua cũng đã chứng kiến thêm nhiều điều mới. Thì ra thứ quả này có chu kỳ mọc nhưng không rõ ràng. Cứ khoảng một tuần nó lại ra hoa, kết trái trong đêm và đến sáng thì đã chín rồi. Quả cũng chỉ duy trì thêm gần hai tiếng thì bắt đầu rụng xuống, trong thời gian đó động vật kéo tới đây ăn quả rất đông, Kiệt muốn bắt lấy 1 con để đổi món mà không làm sao được, quá buồn.