Tất cả đang ăn ngon lành thì bỗng Trần Quốc Tuấn dừng lại một nhịp, nói: “Chúng ta có khách tới thăm”.
Trừ Nhiên ra thì bốn người xung quanh đều khựng cả lại và tỏ ra lo lắng, họ cũng đã lâu không tiếp xúc với người ngoài rồi, không biết người đến là người như thế nào.
Kiệt lúc đầu vẻ mặt ngơ ngác một chút thì sau đó cũng trở lại bình thường sau khi nhìn thấy biểu hiện của Nhiên, cô gái này lúc nào cũng bình thản như vậy, nhưng đây là điều nên học theo, không thể để người khác nhìn thấu được mình, đây có lẽ là thứ Kiệt cần phải rèn luyện.
“Ta đi trốn một chút.” Trần Quốc Tuấn nói xong cái lập tức lẩn ra phía sau lán để trốn.
Chẳng bao lâu sau có một toán người tiến tới, bao gồm hai người đi đầu và khoảng hai chục người theo sau.
Hai người đi đầu bao gồm một nam một nữ, nam khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo hở ngực, trong ánh trăng để lộ ra hình xăm một đầu thuồng luồng lớn, người này chắc chắn có số má mới dám xăm hình như vậy.
Nữ nhân đi bên cạnh trẻ hơn, chỉ độ 30 tuổi, tóc dài đỏ tươi, mặc một bộ y phục màu xanh lá, vô cùng xinh đẹp.
Đi sau là một tốp người đi đứng nghiêm chỉnh rất có quy cách, người đều mặc giáp nhẹ, nhìn cũng biết mấy ông này thuộc biên chế quân đội.
Trung niên và cô gái chầm chậm đi tới, nhìn năm người hỏi: “Các ngươi làm gì ở đây?”
Kiệt đáp: “Chúng tôi đang cắm trại ở đây tổ chức liên hoan, có vi phạm pháp luật hay sao?”
Trung niên lắc đầu: “Không có, chỉ là thời gian gần đây biển này luôn xuất hiện dị tượng, các ngươi có biết gì không?”
Mấy người nhìn nhau để dò hỏi câu trả lời, không ai phản ứng gì, Nhiên mới đứng ra trả lời nhanh gọn một câu: “Chúng tôi có thấy, nhưng không có liên quan.”
Vị tướng quân kia nói: “Ta thấy ba người kia rất quen, hình như có trong danh sách truy nã, các ngươi cần phải đi với ta một chút rồi.”
Kiệt muốn nói gì nhưng lại bị Nhiên giữ lại, căn bản họ không phải là đối thủ của mấy người kia, hơn nữa cũng chẳng lo vì điều tra hai người không dính dáng gì sẽ thả ngay thôi.
Ba tên cướp kia lại có vẻ không muốn an phận, tên béo nói: “Chúng ta có làm gì đâu mà bắt?”
Nữ tử áo xanh lần đầu tiên cất tiếng nói: “Chỉ là tạm giữ để phục vụ điều tra thôi, các ngươi không phải lo lắng.”
Cô ta phất tay một cái lập tức mấy tên lính phía sau tiến lên hành động, chỉ Nhiên và Kiệt đứng yên còn ba tên kia lại thủ thế, chúng quả thật chính là những kẻ làm ăn không lương thiện, bị bắt là chấm hết.
“Này sao bắt nạt đàn em của ta?” Trần Quốc Tuấn vốn dĩ định trốn rồi nhưng sau khi thấy họ bắt người mình thì cũng đành phải ra mặt.
Nhìn thấy hắn trung niên kia tay đập vào trán một cái.
Nữ nhân đi cùng lại tỏ ra cực kỳ vui vẻ nhưng sau đó lại có chút ngại ngùng, muốn tiến lên chào nhưng lại ngập ngừng không dám.
“Sao lại là ngươi chứ?”
Trần Quốc Tuấn vặn vẹo cái người nói: “Sao lại không thể là ta, Thủy sư đô đốc Trần Thường Trọng, Đô đốc Nguyễn Ánh Viên, xin chào”.
Thì ra hai người này thuộc lực lượng hải quân của Xuyên quốc, doanh trại đóng tại một thành cách đây không xa. Trung niên đi đầu kia là Thủy sư đô đốc, tên Trần Thường Trọng, hắn hiện là một Thần Vương 87 cấp, người có cấp bậc cao nhất trong lực lượng hải quân Xuyên quốc, chức vụ Thủy sư đô đốc hắn đang nắm giữ ngang với cấp bậc Thượng tướng của Trần Quốc Tuấn trên đất liền, đôi bên có thể coi như là người đồng cấp.
Cô gái xinh đẹp áo xanh kia là Nguyễn Ánh Viên, một người cực kỳ nổi tiếng trong hải quân Xuyên quốc với khả năng bơi lội, săn thủy quái và giết địch dưới nước sâu, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi nhưng với những thành tích cực khủng đạt được trong các trận chiến trước đã xứng đáng được đề cử làm đô đốc hải quân, cô còn có một biệt danh, là Kình Ngư Xanh.
Một tên lính ở phía sau nhận ra Trần Quốc Tuấn, ngay lập tức nói nhỏ với những người bên cạnh, sau đó tất cả tiến lên tay đặt lên trán cùng nghiêm mình chào: “Kính chào Thượng tướng quân đại nhân”.
Dù đôi bên một dưới biển một trên bờ, một lục quân một hải quân không có liên quan lắm nhưng thuộc hạ cấp dưới gặp cấp trên thì vẫn phải thi lễ như thường.
Trần Thường Trọng hỏi: “Trần Quốc Tuấn sao ngươi lại ở đây? Nghe nói được nghỉ ngơi dài ngày mà?”
Trần Quốc Tuấn cười đáp: “Chính vì rảnh nên mới dẫn mấy đứa nhỏ trong nhà qua đây chơi”.
Trần Thường Trọng lại hỏi: “Mấy hôm nay biển động đều là do ngươi và cây kích kia đấy hả? Đã thuần phục được nó rồi?”
Tuấn cười nói: “Cũng không hẳn, năng lượng nó phát ra vẫn rất mạnh, ta cũng chỉ là miễn cưỡng áp chế, ở trên biển lại càng khó kiểm soát”.
“Thật tiếc ngươi lại không tham gia hải quân, nếu không với năng lực của nó thì hải quân chúng ta càng thêm mạnh mẽ”.
Hai người Kiệt và Nhiên nghe cũng hiểu qua câu chuyện, lâu nay lại không để ý, Hải Thần Phá Thiên Kích của Trần Quốc Tuấn vốn bắt đầu với hai từ 'Hải Thần', có lẽ sức mạnh của nó sẽ thật sự được phát huy nếu đứng trên biển cả rộng lớn, rất đáng tiếc khi Trần Quốc Tuấn lại không phải là một hải quân nhân.
Năm xưa vị Thủy sư đô đốc kia vốn là đề xuất Trần Quốc Tuấn lên làm chức vụ này nhưng hắn lại không đồng ý, bởi hắn không thích biển, bơi cũng không tốt nên chọn ở trên đất liền làm nơi để vùng vẫy, tuy vậy cho dù có đi đâu Trần Quốc Tuấn vẫn chứng minh được thực lực của mình, trên cạn hắn vẫn là một Kiến Diện Tất Sát khiến người người ngưỡng mộ.
Ban đầu Kiệt chỉ nghĩ điểm mạnh nhất của Trần Quốc Tuấn là tốc độ, đúng nhưng giờ mới biết thêm hắn còn có năng lực Hải Thần điều động được cả sóng thần bá đạo không kém, mấy hôm nay mọi người đều đã được chứng kiến rồi.
Ba tên cướp kia giờ thì đã há hốc mồm ra không nói được câu gì, thì ra người bọn chúng tiếp xúc lâu nay lại là một Kiến Diện Tất Sát nổi tiếng lạnh lùng tàn ác, giết người như ngóe, mặc dù chúng trong một tuần nay đã nhận không ít chỗ tốt từ hắn nhưng nghĩ lại vẫn thấy ớn lạnh sống lưng, may mà không có tên nào làm điều gì ngu ngốc nếu không ba cái mạng nhỏ có lẽ đã bị bóp chết lâu rồi.
Nguyễn Ánh Viên ánh mắt ngượng ngùng nhìn Trần Quốc Tuấn, rõ ràng là để ý tới người ta, dịu dàng nói: “Anh tới mà không qua đây chơi, còn gây náo động làm toàn quân tưởng có Vua Biển hay quái vật đại dương xuất hiện cơ”.
Trần Quốc Tuấn trả lời: “Không muốn tới, thời gian hiện tại ta chỉ muốn dạo chơi thôi.”
Ặc! Viên sụp đổ rồi, hắn có thể nói khéo một tí cũng được mà, vậy nhưng lại nói thẳng bản thân không muốn tới luôn.
“Còn chuyện gây sóng gió ở đây làm kinh động tới mọi người thì thành thật xin lỗi, phải nhờ hai vị giải thích một chút rồi”.
Qủa thật mấy hôm nay các làng chài quanh đây đã đồn thổi không ít thông tin về sự biến động dữ dội của đại dương, mặc dù phạm vi đều ở xa bờ nhưng cũng không thể biết được khi nào sóng thần sẽ đánh tới đây.
Thực tế khi đi săn quái vật biển Trần Quốc Tuấn cũng đã xem xét kỹ càng xung quanh không có người, không có thuyền bè qua lại mới phát động tấn công, khó nhất là con Hải Tượng Ngư kia, hắn phải lặn rất sâu xuống đáy biển mới tìm thấy nó, lại phải một hồi giao chiến kịch liệt và mất gần một đêm mới có thể bắt được.
Cũng vì các dị tượng trên nên hải quân mới quyết định cho người đi tuần tra tìm hiểu và hôm nay tới đây thì đụng phải nhóm của Kiệt, hóa ra lại toàn người nhà.
Viên nhớ ra điều gì nói: “Có điều chắc anh không biết, ở biên giới gần đây có biến động đấy.”
Trần Quốc Tuấn ánh mắt ngạc nhiên hỏi: “Biên giới? Phía bắc?”
Hai người gật đầu, Thủy sư đô đốc Trần Thường Trọng nói: “Phụng Xuân đế quốc dạo này rất khoa trương, liên tục khiêu khích và gây sức ép cho quân ta, đáp trả điều này bệ hạ đã tiến hành điều động thêm binh lính tới đó.”
Thấy ánh mắt hào hứng của Trần Quốc Tuấn, Trần Thường Trọng hỏi: “Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi lại muốn tới đó góp vui đấy à?”
Hắn gật đầu: “Tới chứ, đã lâu rồi không được đánh một trận đã tay rồi”.
Vị Thủy sư đô đốc cười ha ha nói: “Ngươi đến đấy chả biết là tốt hay xấu nữa, nhưng ta nói trước kẻ thù chính là đang khiêu khích để chúng ta sa vào cái bẫy đó, coi chừng Hiển đế phát động chiến tranh thì ngươi sẽ trở thành tội đồ đấy”.
Trần Quốc Tuấn thong dong nói: “Ta sẽ hết sức kiềm chế”.
Câu nói này của hắn hai người kia chẳng ai có thể tin được, thấy hắn hứng thú như vậy cũng không biết bản thân nói ra chuyện này là đúng hay sai nữa.
“Này hai đứa, ra chiến trường chơi không?” Trần Quốc Tuấn hướng hai người Kiệt và Nhiên hỏi.
Kiệt trong lòng có chút hồi hộp, hắn sống trong hòa bình quá lâu rồi, chiến tranh hay chiến trường chỉ có trong tưởng tượng, Trần Quốc Tuấn ra đề nghị này làm tâm trạng hắn có chút dậy sóng.
Nhiên thì vẫn đúng như cái tên của mình, rất điềm nhiên nói: “Được ạ”.
Ánh mắt Trần Quốc Tuấn nhìn Kiệt rồi đánh sang chỗ cá đang bị đóng băng để ăn dần, Kiệt hiểu ý đáp: “Được ạ, để em làm một bữa cuối.”
Nhiên cũng từ từ xắn tay áo lên nói: “Để em giúp anh”.
Ba tên kia nãy giờ khép nép đứng một góc không dám nói gì thấy hai người Nhiên, Kiệt đi làm cá cũng vội vã chạy theo, để lại không gian cho mọi người nói chuyện.
“Này, Trần Quốc Tuấn đó có phải là Kiến Diện Tất Sát nổi tiếng, nằm trong Thiết Thủ đó không?”
Tên đầu trọc ghé sát Kiệt hỏi, tất nhiên ban nãy hắn đã nghe rõ ràng nhưng vẫn còn muốn xác nhận lại, bởi tin này quá rung động người nghe, Kiệt gật đầu một cái đáp: “Chắc thế”.
Lại quay qua hỏi nhỏ Nhiên: “Thiết Thủ là cái gì đấy?”
Nhiên nói: “Một hội được tạo ra nằm dưới quyền quản lý của Liên Hợp Quốc, gồm có mười người thuộc đa quốc gia, là cánh tay đắc lực của Liên Hợp Quốc trong các vấn đề chung của thế giới”.
Chỉ đơn giản như vậy, Kiệt cũng là lần đầu nghe thấy cái tên này và Trần Quốc Tuấn nằm trong hội này, một hội khác ngoài Ngân Nga.
Nhưng hắn không biết thân phận này cực kỳ vinh quang và cao quý, Thiết Thủ chính là được bầu chọn từ quân đội của nhiều quốc gia, mỗi quốc gia giới hạn không quá hai người, quan trọng là thần lực ít nhất phải đạt trên 85 cấp, Xuyên quốc là một quốc gia nhỏ không có nhiều quyền lực trên trường quốc tế nhưng lại vinh dự được một người góp mặt đó là Trần Quốc Tuấn, đây cũng là niềm tự hào của toàn thể đất nước này.
Đôi bên mỗi bên một việc, bên làm tiệc bên bàn chính sự, xong xuôi mọi người cùng đốt lửa thật to để ăn uống, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Trần Quốc Tuấn mặt hơi buồn bùi ngùi kể lại: “Thật nhớ lại khoảng thời gian trước kia, có một lần một mình ta trong vòng vây của 5000 quân thù, đánh dai dẳng đến nỗi mất luôn ý thức, cứ thấy thứ gì động đậy là giết, đánh đến lúc không còn sức nữa mà ngất xỉu, khi thức dậy đã thấy xác người nằm la liệt xung quanh, lúc đó thật là đói, người cũng lạnh ngắt cả đi, cũng may gượng dậy đốt được một đống lửa sau đó nướng thịt ăn”.
Kiệt kinh hãi: “Anh nướng quân thù để ăn? Ăn thịt người sao?”
Trần Quốc Tuấn gõ cho hắn một cái thật đau nói: “Luyên thuyên, anh mi mọi rợ vậy à? Lúc đó có mấy con chim sà xuống rỉa xác người ta giả chết túm được một con, ăn xong thì sức lực cũng hồi lại, sau đó ôm mình đầy thương tích trở về”.
Viên hỏi: “Trận Khe Lau phải không? Anh đã dẫn dụ quân thù đi để cứu đồng đội, bảy ngày sau về với chi chít vết thương”. Đôi mắt nàng tỏ ra ngưỡng mộ khi nhắc về điều này.
Trận Khe Lau là một chiến tích huy hoàng, luôn được các tướng lĩnh lưu truyền trong quân đội Xuyên quốc, đương nhiên trong lực lượng hải quân cũng được nghe nhiều, khi ấy Trần Quốc Tuấn còn mới chỉ là Thần Vương, bây giờ hắn đã mạnh hơn hồi đó nhiều.
Trần Thường Trọng tuy lớn tuổi hơn Trần Quốc Tuấn, quyền lực ngang hàng nhưng sức mạnh lại không thể so sánh, ông vẫn luôn dành cho chàng trai này một sự tôn trọng nhất định.
Ở tại thế giới này tuổi tác không phải là cái gì to tát cả, thực lực mới là thứ khẳng định vị thế của một người.
Trần Quốc Tuấn nói: “Khi đó quá nguy hiểm, về mới phát hiện xương sườn gãy mất mấy cái, một bên phổi cũng bị biến dạng, vết thương dưới chân bắt đầu bị hoại tử, cũng may kịp thời chữa trị nếu không đã thành người tàn phế rồi, hòa bình không phải dễ dàng mới có được, các ngươi hãy trân trọng lấy.”
Binh lính và những người xung quanh chăm chú lắng nghe trải nghiệm của vị thủ lĩnh thậm chí là thần tượng của mình, thật sự chả mấy khi có cơ hội được nghe lời bộc bạch chân thật từ chính chủ như thế này.
“Phải rồi, quân cán bệ hạ điều động thế nào rồi?” Trần Quốc Tuấn hỏi.
Trần Thường Trọng đáp: “Đã xuất phát từ hôm qua, năm trăm quân tinh nhuệ, dự kiến tuần sau sẽ có mặt tại Châu thành”.
“Tốt, ăn xong chúng ta lên đường bắt kịp họ”. Tuấn nhìn Kiệt và Nhiên nói.
“Được ạ”.
Nguyễn Ánh Viên tỏ ra hơi hụt hẫng hỏi: “Anh không ở lại đây lâu hơn sao?”
Trần Quốc Tuấn lắc đầu: “Ta phải tới đó hội ngộ với Đại tướng thật nhanh, ông ấy là người nhẫn nhịn sợ rằng mấy bữa nay phải chịu thiệt thòi rồi”.
“Được, vậy chúng ta uống hết bữa này sẽ chia tay vậy, bay đâu mạng rượu ra đây”.
Trần Thường Trọng sảng khoái nói một câu, lập tức có mấy anh lính vác rượu tới, cả hội cùng chung uống vui vẻ.
Họ vừa uống vừa tiếp tục trò chuyện, món ăn không những ngon mà cực kỳ bổ dưỡng càng làm không khí thêm phần vui vẻ.
Sau đó chia tay, ai đi đường nấy.
Trước khi đi Viên có kéo Tuấn lại một góc thì thầm to nhỏ mấy câu.
“Anh vẫn chưa lấy vợ sao?” Cô gái hỏi.
“Có thể là đời này sẽ không lấy”. Trần Quốc Tuấn thong dong đáp.
“Tại sao? Anh có thuộc tính mạnh như thế sau này sinh con có thể sẽ được di truyền, Xuyên quốc ta sẽ có thêm một trụ cột rồi.”
“Xuyên quốc xưa nay chưa bao giờ thiếu nhân tài, không cần phải trông cậy vào chuyện này.”
Trần Quốc Tuấn chỉ vào hai thanh niên Kiệt và Nhiên nói: “Hai đứa đó thấy không, chúng chính là lớp nhân tài mới, cô có tin không, không đến ba mươi năm nữa nhất định chúng sẽ trở thành những nhân vật nhất đẳng trong nhất đẳng."
Trần Quốc Tuấn hoàn toàn có niềm tin vào con mắt nhìn người của mình, trái lại Nguyễn Ánh Viên vẻ mặt ủ rũ buồn rầu nói: “Vậy lời đề nghị của tôi lúc trước anh có từng nghĩ tới chưa?”
Trần Quốc Tuấn lắc đầu: “Có nghĩ tới, nhưng chỉ muốn nói một câu xin lỗi với cô”.
Ánh Viên thở dài: “Vậy à.. Tôi biết rồi, anh vẫn còn giận tôi..”.
“Không giận, chỉ đơn giản là không muốn nhớ tới nữa.”
Nói rồi Trần Quốc Tuấn nhẹ nhàng rời đi, cô gái khuôn mặt tràn trề sự thất vọng còn chàng trai vẫn luôn điềm đạm với một nụ cười nhẹ trên môi như vậy.
“Này người ta nói gì với anh đấy? Em đoán thế giới lại có thêm một người thất tình phải không?” Nhiên lần đầu tiên mở lời trêu trọc ông anh.
Trần Quốc Tuấn không nói gì, dường như trong lòng cũng có rất nhiều tâm sự, cứ thẳng thừng như vậy mà đi.
Binh lính thấy vị cấp trên của mình đi liền lập tức tất cả cúi đầu kính cẩn: “Tạm biệt thượng tướng quân.”
Ba người bên này bước đi thì ba tên cướp kia cũng lầm lũi đi theo, chúng không thể để bị bắt tại đây được, Kiệt quay lại nói: “Anh ấy đã tha cho các ngươi rồi còn muốn đi theo chúng ta làm gì?”
Bọn chúng gãi đầu ngượng ngùng không trả lời, mấy bữa nay tên nào cũng cố nghĩ cách thoát khỏi đây mà hiện tại lại có chút không nỡ đi, hơn nữa còn đang có khả năng bị bắt phải ngồi nhà đá, Trần Quốc Tuấn giờ lại chính là chỗ dựa tinh thần cho bọn chúng, sơ sẩy một chút là vào trại ngay.
Thấy ba tên này tự nhiên dừng lại Trần Thường Trọng hỏi: “Các ngươi không đi cùng hắn sao?”
Lê Bá Khánh Trình cười gượng gạo nói: “Không, chúng tôi.. đi hướng này”.
Nói rồi kéo hai tên đàn em của mình ra một hướng khác, qua mấy ngày được Trần Quốc Tuấn dạy dỗ và truyền bá tư tưởng thì bọn chúng sau này chắc cũng không dám chặn đường ăn cướp nữa đâu.