Chương 25: Một tuần vật vã

Trận đấu không rườm rà mà được bắt đầu ngay, Lê Bá Khánh Trình ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiệt khiến hắn có cảm giác ớn lạnh toàn thân, không dám nói gì nữa lập tức tập trung nhìn lại đối thủ.

“Cầm lấy!” Trần Quốc Tuấn tung cho Kiệt một cành cây, hắn bắt lấy làm vũ khí cho mình, phía bên kia Trình cũng được một khúc củi để đảm bảo công bằng.

Nội lực vận lên, lúc này trong phạm vi ba mét quanh Kiệt gió rít lên mạnh mẽ từng cơn, nhưng phía bên kia Trình vẫn đứng yên như không quan tâm đến điều gì đang xảy ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiệt.

Kiệt trong lòng có chút lo lắng, nhưng dù có lo thế nào thì cũng phải đánh, hắn vung cành cây lao tới đồng thời hét lên một tiếng: “Kiếm tới, chịu thua đi.”

Xung quanh họ bốn người vẫn đang chăm chú quan sát, ai cũng cũng thầm mong Kiệt là người sẽ dành lợi thế dù biết đây là điều bất khả thi, nhưng mong thì vẫn mong, ít nhất như thế cũng sẽ làm trận đấu trở nên hấp dẫn hơn.

Cành cây trên tay Kiệt lúc này đã lao thẳng tới chỗ Trình, trên khuôn mặt lãng đạm của Trình nãy giờ vẫn không có gì thay đổi, hắn đạp chân lùi lại hai bước, cành cây trên tay Kiệt cũng đồng thời tăng tốc độ, trong chớp mắt đã lao theo truy kích, lập tức bên ngoài hai người bên phe Trình hô lên một tiếng cỗ vũ.

Trong khoảnh khắc, tay phải của Trình đã vung ra trấn giữ trước mặt.

Bặp!!!

Hai thước gỗ va chạm tạo ra một âm thanh chắc nịch vang lên.

Lực lượng của Kiệt so với đối thủ vẫn yếu hơn rất nhiều nên sau cú va chạm khá mạnh này lực phản chấn liền dội ngược lại khiến tay hắn tê dại hẳn đi.

Trình dơ vũ khí lên, thần lực quanh người hắn bộc phát dữ dội, toàn bộ không khí xung quanh như bị đè nén lại khiến Kiệt dần cảm thấy khó thở.

Chỉ trong một tích tắc ngắn thanh củi trên tay Trình mang theo uy áp rơi xuống, hướng thẳng về phía Kiệt, thanh thế vô cùng hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Kiệt sắc mặt ngưng trọng, trên trán mồ hôi đã chảy ra, cảm thấy vô cùng kinh hãi trước uy thế dũng mãnh này, khí thế này chẳng lẽ là muốn giết người sao? Hắn không kịp nghĩ nhiều thì đã thấy khúc củi kia đã ở ngay trước mặt mình.

Cành cây trên tay Kiệt ngay lập tức cũng vung ra đón đỡ lấy chiêu này, trong giây lát vũ khí của hai người đã va chạm và giao tranh dữ dội với hai tông vàng và.. không màu.

Bình! Bình! Bình!

Chỉ một lát sau hai người đã tách nhau ra, vẻ mặt Trình vẫn bình thản như không nhưng phía bên kia sắc mặt Kiệt đã xám ngoét lại rồi.

“Còn đấu được nữa không đó?”

Kiệt lau đi vết bẩn trên mặt nói: “Còn chưa thua được.”

Phía ngoài Nhiên lên tiếng nhắc: “Đã sắp hết mười phút rồi đó.”

Trình lại không hề tỏ ra lo lắng, hắn nãy giờ còn chưa dùng tới thần kỹ đó mà, chỉ là dạo chơi thôi, muốn thắng tên này có lẽ dùng một phút vẫn là hơi nhiều.

Nhưng cũng không để thời gian trôi qua vô ích, Trình thét lên một tiếng, thần lực từ người hắn lại mạnh mẽ tuôn ra một lần nữa, một luồng nhiệt khí cũng từ đó phả thẳng vào mặt Kiệt khiến trái tim hắn đập nhanh tới mấy lần.

Đây chính là tác hại của việc thiếu kinh nghiệm thực chiến, tâm lý quá yếu đã khiến Kiệt trở nên yếu đuối trước khí thế của đối phương.

Trình lần này mang theo uy áp gấp mấy lần tiến tới, hắn giã từng nhát cực mạnh xuống người Kiệt khiến Kiệt phải khốn đốn mà chống lại, chẳng phải không có phương thức đáp trả mà do lần đầu gặp phải đối thủ mạnh lại bị đánh không nương tay như vậy đã khiến hắn quên sạch những gì mình đã học, đã luyện bấy lâu nay rồi.

Trong khói bụi mờ mịt chỉ thấy Kiệt mặt nhăn mày nhó khó nhọc đỡ từng chiêu đang đánh tới, thậm chí hắn còn căng thẳng đên mức nhằn nát cả môi, nếu đây là một trận chiến đấu thật sự, nếu trên tay Trình là vũ khí có sát thương thì e là hắn đã chết lâu rồi.

Khí thế lẫn lực lượng áp đảo của đối phương dần khiến Kiệt lâm vào trạng thái đánh loạn, trong một khoảnh khắc không phản ứng kịp hắn đã bị thanh củi của đối thủ thúc thẳng vào phía sườn trái, một cơn đau dữ dội truyền lên tới tận óc, Kiệt lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, toàn thân quay cuồng muốn ói.

Lúc này chỉ nghe một tiếng rống lớn vang lên, cành cây trên tay Kiệt vung lên thật mạnh đánh bật Trình lùi về sau một nhịp, nhưng cũng chỉ là đình chỉ được một tích tắc đó thôi, Trình tiếp tục lao đến, lửa từ trên người hắn bùng tới giống như muốn nuốt trọn đối thủ.

Kết quả chỉ trong ba chiêu tiếp theo Kiệt đã bị đánh văng ra ngoài, nhìn hắn bây giờ khá thương tâm khi y phục toàn thân cháy sém, một số vị trí còn có khói mờ bốc lên, vài chỗ trên người đã bị đốt bỏng, mùi khét tỏa ra, dù đứng xa cũng ngửi thấy được.

Khi Nhiên đến kiểm tra thì Kiệt đã ngất xỉu rồi, nàng nhanh chóng dùng hơi lạnh của mình làm dịu đi các vết bỏng tránh cho vết thương nặng hơn, tuy rằng tình trạng tốt hơn so với lần bị thương trước nhưng có lẽ cũng phải nằm một, hai ngày.

Lê Bá Khánh Trình đi tới xoa xoa tay nói: “Đánh không tệ, có điều tâm lý còn yếu quá dẫn đến chùn tay không dám bung sức.”

Hắn hướng hai tên đàn em của mình nói: “Các ngươi có vẻ tốt hơn hắn về điểm này.”

“Đại ca quá khen rồi.” Hai tên này cười cợt nói.

Trần Quốc Tuấn bấy giờ mới lên tiếng khen: “Làm rất tốt, ta muốn ngươi tiếp tục cứ đánh như thế.”

Trình cười đáp: “Vâng, sẽ như sếp muốn.”

Tuấn lại nói: “Để đáp trả lại công sức của ngươi hôm nay chúng ta sẽ ăn món mới.”

Cả ba người ánh mắt như sáng lên, háo hức hỏi ngay: “Hôm nay lại có món mới bổ dưỡng hơn sao? Món gì vậy sếp?”

“Nghĩ đã!” Nói xong thân ảnh Trần Quốc Tuấn lại vụt biến mất.

Lát sau hắn trở về với một con bạch tuộc lớn được kéo theo sau, hôm nay đúng là đổi món từ ăn cá được chuyển sang loài khác rồi.

Có điều Kiệt vẫn chưa tỉnh nên tất cả phải tự biên tự diễn, dễ nhất là nướng lên, các hương vị đều để sẵn đó rồi, mặc dù đã quan sát cách Kiệt ướp tẩm gia vị từ rất lâu, bản thân chắc chắn ghi nhớ đúng nhưng Nhiên chẳng hiểu sao mình không thể tạo ra vị được như Kiệt đã làm.

Nàng suy ngẫm một hồi và đoán rằng có lẽ do chế độ lửa của mình làm không thích hợp, lẽ ra cũng có thể bảo Kiệt dạy cho nhưng cô gái này tính nết khá lười, thường sẽ không tự làm mấy việc này nên cũng thôi, chưa bao giờ nói chuyện này với hắn.

Đêm hôm nay trời đầy sao sáng, là dấu hiệu dự báo cho những ngày nắng cháy da đầu sắp tới.

Trong căn lán nhỏ có một người đang ngủ nhưng da mặt cứ thỉnh thoảng lại giật giật vài cái, giống như hắn đang mơ ác mộng vậy. Người này không phải ai khác mà chính là kẻ hôm nay đã bị đánh cho nội thương trầm trọng phải ngất đi, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh Nguyễn Phong Kiệt.

Kiệt đúng là đang mơ nhưng không phải ác mộng, mà giấc mộng này có phần hơi buồn.

Trong cơn mơ hắn đã gặp lại cô gái mà mình rất thích, Chu Ngọc Khuê, và đang nói chuyện với nàng giống như đôi bên chưa bao giờ chia xa.

Vẫn là khuôn mặt đáng yêu đó, vẫn là tính cách hoạt bát đó, vẫn là cái cách nói chuyện từa lưa không lẫn đi đâu được, tuy thế lại khiến Kiệt không bao giờ có thể quên được.

“Này, bà có nhớ tôi không?”

“Nhớ? Sao phải nhớ?

“Trả lời, nhớ hay không? Một chút cũng không sao?”

“Ưm.. Để coi.. Nếu cuối tuần ông dẫn tôi đi ăn nướng thì có lẽ tôi sẽ nhớ chút chút đấy.”

Kiệt bật cười một tiếng, mời nàng một bữa ăn, chuyện này có khó gì, thậm chí hắn còn làm thường xuyên, nhưng làm sao để cô gái này biết là hắn muốn vượt giới hạn đây?

Đánh cược một lần, Kiệt liền liều lĩnh hỏi: “Khuê, tôi hỏi bà một câu.”

“Được, cứ hỏi.”

“Bà thấy tôi thế nào? Nếu yêu, bà có chọn tôi không?”

Khuê sắc mặt có chút ngưng trọng, nàng hỏi lại: “Muốn trả lời thật hay là an ủi?”

Kiệt nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái mình yêu nói: “Bà biết tính tôi mà, nói thật lòng đi.”

Khuê dơ hai tay ra nói: “Được rồi, vậy tôi nói đúng suy nghĩ của mình thôi.”

Nàng đưa tay đặt lên vai Kiệt nói: “Nói thật, ông là một chàng trai tốt, siêu tốt luôn, chính là nơi mà con gái có thể dễ dàng trút bỏ niềm tâm sự cũng như là nơi chia sẻ vui buồn, nhưng tôi không muốn yêu.”

“Không? Muốn? Yêu?” Kiệt từng câu từng chữ hỏi lại.

Khuê gật đầu đáp: “Phải, ông là người đàn ông tốt, nhưng tôi sẽ không muốn ông làm người yêu của mình, nhưng nếu sau này chọn một người để lấy làm chồng, thì tôi sẽ chọn ông.”

Kiệt đờ đẫn cả người nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra gì, tim hắn như bị ai bóp chặt sau câu nói vừa rồi, toàn thân tự nhiên lại thấy đau nhức cứ như đang bị nhiều cái búa gõ vào.

Khuê sau khi nói xong thì bật cười sau đó chạy đi, nàng tung tăng lượn quanh những đóa hoa đang nở phía trước để lại Kiệt ở phía sau luôn nhìn vào bóng lưng cô gái này.

Chẳng biết vì sao cũng đúng lúc này hắn thức giấc, nhiều chỗ trên thân thể cảm thấy đau đớn, đó là các vết thương hôm nay nhận phải, nhưng so với nỗi đau xác thịt thì nỗi đau trong tim hắn còn mạnh mẽ hơn.

Nhìn đồng hồ đã là hai giờ sáng, Nhiên đang ngồi bên cạnh và trong trạng thái minh tưởng, Kiệt không muốn ngủ nữa, hắn vừa mơ một giấc mơ bản thân không muốn một chút nào, liền rời lán, đi xuống bãi đất trống kia và đốt lại đống lửa đã gần tàn rồi.

Khuôn mặt u buồn của hắn lập lờ hiện lên sau ngọn lửa, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy, giấc mơ quá vớ vẩn.

Giấc mơ là của hắn, do hắn làm chủ, người trong mơ làm sao có thể trả lời giống như có trí tuệ vậy? Hay là Khuê trong thực tại cũng muốn nói với hắn như thế?

Thật đau đớn, có gì đau đớn hơn việc trong giấc mơ của mình cũng không được hạnh phúc, vậy mà người ta lại bảo cuộc sống khó khăn thì hãy cứ ngủ và mơ đi.

Tất cả đều là giả dối!

Kiệt ôm đầu chán đời và suy nghĩ đủ thứ chuyện, cho tới khi trời sáng hắn cũng vẫn ngồi đó với tư thế đó, đến lúc người đầu tiên rời lán đi xuống thì lúc này mới lại điều chỉnh khuôn mặt mình sang trạng thái bình thường và chào hỏi.

Thức ăn nhiều nhưng Kiệt cũng chẳng đói, hắn theo lệnh Trần Quốc Tuấn tiếp tục bài tập chiến đấu với Trình như hôm qua, và tất nhiên lại là cả ‘rổ hành’ bị bón vào mặt, nhưng lần này khá hơn hai lần trước khi không bị ngất xỉu, chỉ là kiệt sức đến độ không thể chiến đấu được nữa mà thôi.

Liên tiếp sau đó một tuần, ngày nào Kiệt, Trình hai tên này cũng giao thủ đều đặn, ngày ít thì một trận, nhiều thì ba, bốn trận tùy sức của Kiệt.

Kết quả vẫn luôn như một, Kiệt là người thua thảm hại, dù đấu với hình thức gì cũng không thể cố gắng trụ được quá mười phút. May là với kiếm thuật hắn lẽ ra đã hơn một lần có cơ hội thắng rồi nhưng Trình lại quá bản lĩnh, luôn có thể lật kèo và dành chiến thắng trong phút chót.

Đổi lại dù thua nhưng Kiệt cũng dần có được rất nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu, ngày thứ bảy giao chiến hắn đã tự tin hơn, Thần Phong Loạn Liên Trảm có thể đánh tới chiêu ba mươi không ngừng nghỉ cho tới khi không thể khống chế nữa mới ngừng, bộ kiếm thuật này đã gây ra cho Trình vô số khó khăn đấy.

Trần Quốc Tuấn vẫn luôn đi săn các món hải sản tươi ngon về để cả hội bồi bổ sức khỏe, tính ra đám cướp này gặp nhóm của Kiệt không những không phải chuyện xấu mà còn được lời lớn ấy chứ.

Qua thời gian này Nhiên cũng cảm nhận được bản thân mình đã dần có thể đột phá 62 cấp rồi.

Lúc này là vào buổi trưa, cả hội đang ngồi ăn uống, hôm nay mỗi người được ăn một con cua, cua khá to do Trần Quốc Tuấn bắt được dưới đáy biển sâu, ngoài ra còn được uống nước dừa, khung cảnh giống như đang dã ngoại gia đình vậy.

Kiệt tay run run gỡ từng chút thịt trong chiếc càng cua vừa mới bẻ, hắn cũng là vừa bị thương nên mới như thế, giao chiến với Trình không ngày nào hắn không bị tên này đánh cho thương tích đầy mình, không chỗ này thì chỗ nọ.

Nhiên đã muốn giúp hắn ăn nhưng tên này không muốn, tất cả mọi người mấy ngày hôm nay bị chôn chân ở đây cũng là vì hắn, hắn không muốn mình cứ mãi vô dụng như vậy.

Lê Bá Khánh Trình vừa vứt đi một cái chân cua vừa ăn và nói: “Không phải khen đâu sếp, tên này hôm nay có tiến bộ đấy, thắng thì không thể đâu nhưng nếu giữ tỉnh táo được trong mười phút giao tranh với tôi thì hắn nhất định sẽ làm được trong một vài lần đấu nữa thôi.”

Trần Quốc Tuấn hướng Kiệt hỏi: “Chú mi có ý kiến chi không? Mấy hôm nay có cảm ngộ gì?”

Kiệt nói: “Cảm giác mình dần tiến bộ lên, việc mất bình tĩnh trong chiến đấu cũng đã giảm đi nhiều rồi, nếu trong chiến đấu thật sự cho em dùng kiếm thì kết quả sẽ tốt hơn.”

Trần Quốc Tuấn nói: “Nếu thật sự phải giao chiến ngoài đời thì chú mày nên dùng kiếm ngay lập tức đừng có cất suốt, đối thủ dù yếu cấp hơn đi nữa nhưng sẽ có kẻ ẩn giấu con bài tẩy để phản lại các đổi thủ chủ quan, luyện thần là một con đường gian nan, sơ sẩy là có thể mất mạng, cần đi và học với Nhiên nhiều hơn.”

Nhiên không nói gì, nàng vẫn tập chung ăn đồ của mình, có lẽ cô nàng này coi đây là chuyện đương nhiên, cũng không biết cô gái này có coi Kiệt là gánh nặng, có khó chịu khi đi cùng hắn không nữa.

Kiệt rất khó nghĩ, hắn trong lúc suy tư đã nghĩ tới việc sẽ có ngày tách ra đi lẻ, không đi chung với bất cứ ai để tránh làm ‘cục tạ’ cho người ta, nhưng chỉ là nghĩ thôi, cứ tưởng tượng ra cảnh các đối thủ ngoài kia thực lực lẫn sự xảo quyệt hơn mình gấp trăm lần mà hắn thấy lạnh cả người, mặc dù đã chết một lần rồi nhưng vẫn sợ chết lắm.