“Xin người xót thương cho chúng con
Xin người hãy từ bi độ lượng
Xin hãy ban cho con dân của ngài sức mạnh để vượt qua được thời điểm khó khăn này”.
Những lời nói từ đâu vang lên trong đầu Kiệt, kèm theo 1 tiếng nổ lớn làm hắn
giật mình tỉnh giấc.
Kiệt tỉnh dậy, dụi dụi con mắt và bỗng thấy mọi thứ xung quanh mình thật lạ
lẫm. Đó là 1 nơi hắn chưa từng thấy bao giờ, 1 khán đài, không, nơi này trông
giống 1 đàn tế thần hơn, với rất nhiều kẻ kỳ lạ xung quanh đang chỉ trỏ vào hắn
và hình như bọn chúng cũng đang làm 1 ma pháp gì đó khủng khiếp lắm thì
phải, còn Kiệt thì giống như kẻ được chọn để hiến tế cho thần linh vậy.
“Gì đây? Mình đang nằm mơ à?”
“Ngươi là ai?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Kiệt nhìn về hướng giọng nói đó, là một kẻ đeo mặt nạ dị hợm trên mặt, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn đang phát ra ánh sáng anh biếc trông như mắt mèo làm Kiệt hơi hãi.
“Xuyên không? Mình xuyên không hả?” Kiệt tự hỏi bản thân.
“Tên kia ngươi là ai?” Gã chủ tế lại một lần nữa hét lên làm Kiệt điếc hết cả tai, mấy tên lâu la lăm le giáo mác cũng tiến sát hắn hơn.
Kiệt suy nghĩ trong ba giây, nhớ tới những lời hắn nghe ban nãy, ho một tiếng nói: “Ta là sứ giả được Ngài đưa tới đây theo lời thỉnh cầu của các ngươi đây”.
“Ngài?” Cả bọn trố mắt nhìn Kiệt, như vẫn nửa tin nửa ngờ.
Kiệt lại nói: “Phải, nhưng đáng tiếc Ngài trong thời gian ngắn không thể tới đây, cũng không thể chiếu cố các ngươi được đâu”.
“Rốt cuộc Ngài đã xảy ra chuyện gì?” Một kẻ lớn giọng hỏi.
Kiệt thở dài, tỏ vẻ tang thương nhưng thật ra là tranh thủ thời gian để nghĩ mà bịa thêm câu chuyện cho phần sinh động.
“Ngài lúc trước đã nghe được lời thỉnh cầu của các ngươi, vậy là bèn truyền lại năng lực để ta làm sứ giả thay Ngài xuống giúp các ngươi, nhưng trong lúc đang làm phép thì..”
“Thì sao?”
“Lũ ma nhân tấn công, Ngài ra sức đánh lại Ma Vương, cùng lúc đó vì muốn cứu ta nên đã đẩy ta xuống dưới này, trong khi ta còn chưa lấy trọn vẹn lại sức mạnh của mình”.
Im lặng!
Toàn bộ không gian im lặng trong ba giây!
Cả lũ nghe xong thì vũ khí trên tay đột nhiên rớt hết xuống, bọn chúng khóc lóc thảm thiết làm Kiệt cũng thấy hãi, không biết có bịa chuyện quá đáng không, nếu ‘Ngài’ kia là do bọn này mê tín thì cũng không sao, nhưng nếu đó là tồn tại có thật, nghe được những lời Kiệt nói hôm nay thì hắn phải bị ngũ mã phanh thây là cái chắc.
Kiệt từ tốn bước xuống, tim đập thình thịch nhưng cố tỏ ra bình thản, đi qua bọn chúng.
“Sứ giả”.
Tên chủ tế gọi một tiếng làm Kiệt giật bắn cả mình.
“Ngài có truyền đạt lại gì nữa không ạ?”
Kiệt sau phút mất hồn thì lấy lại bình tĩnh, hắn sờ sờ trong túi thấy chiếc điện thoại của mình thì cực kỳ mừng rỡ, cũng may hắn còn thứ này.
Kiểm tra quả nhiên đúng như trong phim, xuyên không thì điện thoại thường không có sóng, hơi chán nản một chút, hắn chắp tay lại nói:
“Để ta đọc thần chú xem tình hình trên đó thế nào”.
Mắt lim dim, miệng lẩm nhẩm bắt đầu đọc nhỏ:
“Úm ba la.. Abani, suzuki bút bi bút máy”.
Kiệt giả bộ thở dài một cái, cầm điện thoại mở thư mục ra, phát một đoạn nhạc, những người xung quanh để ý tới từng động tác của hắn.
“Nghe cho kĩ lời Ngài truyền đạt đây”.
Lời trong máy từ từ phát ra: “Không nên trộm cắp, trộm cắp là do lòng tham lam, ham muốn được sống thảnh thơi an nhàn, có nhiều của cải tài sản và được ăn ngon mặc đẹp mà chẳng cần phải làm lụng vất vả..”
Máy nói một lô những lời giảng dạy rất uy tín, làm bọn chúng cứ ngây ngốc nghe theo, xong đấy một người nói: “Sứ giả à những thứ này quá cao siêu chúng con không hiểu được, nhưng sao lại là giọng nữ nhân vậy?”
Kiệt gắt: “Nữ tất nhiên là nữ sứ giả rồi, chứ Ngài có bao giờ mở miệng nói đâu, Ngài toàn truyền đạt cho chúng ta bằng bằng ý niệm thôi”.
Một kẻ tới chỗ tên chủ tế nói thầm điều gì đó, Kiệt trông thấy nhưng giả bộ làm lơ không quan tâm.
Hắn quay sang nhìn Kiệt nói: “Thân phận của sứ giả còn quá nhiều điều bí ẩn ta chưa thể tin được, vậy sứ giả chịu khó ở lại một thời gian, nếu đúng chúng tôi xin nguyện cung phụng chu đáo”.
Kiệt thấy giờ mà thoái thác thì không phải ý hay, vậy là hắn giả bộ gật đầu không chút do dự, rồi theo mấy tên lâu la đi vào trong, đành chờ đợi cơ hội bỏ trốn sau vậy.
Trên bàn có một cái gương, Kiệt nhìn vào đó phát hiện mình đã trẻ lại mấy tuổi rồi, còn vỗ vỗ hai má của mình như chưa tin vào sự thật lắm, hắn bây giờ trông như hồi mới là sinh viên năm nhất, chắc khoảng 19, 20 tuổi gì đó.
Khuôn mặt trông khá thư sinh và điển trai, dù gì ngày xưa hắn cũng từng là hotboy lạnh lùng trong trường đấy, chỉ tại ham chơi điện tử quá mà ngày càng xuống sắc đi thôi.
Tự nhiên thấy mình trong gương là lại cảm giác dường như thanh xuân đang trở lại một lần nữa.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chẳng mấy chốc mà cơ hội đã đến, Kiệt thấy bên kia đang đốt một đống lửa, hắn chờ đợi đám lính canh lơ là liền len lén tới đó lấy một khúc củi đang cháy chạy về, sau đó châm vào mấy cái lều gần nhất rồi nhanh chân về chỗ mình, đắp chăn nằm chờ.
Chẳng mấy chốc tiếng hô vang dập lửa vang vọng khắp nơi, Kiệt giả bộ đi ra ngoài vươn vai một cái, nhìn đống lửa mặt không chút biểu cảm.
Hắn thấy mọi người đang nhốn nháo thì tới gần, giả bộ nói bâng quơ một tiếng: “Các ngươi không tin ta, giam lòng sứ giả của Ngài, đây chỉ là sự trừng phạt mở đầu mà thôi”.
Nghe xong mọi người cả kinh, nhưng tên chủ tế đang đứng bên kia ra vẻ vẫn không tin tưởng thằng này lắm, vẫn sai hai người giám sát Kiệt.
Kiệt có nhìn thấy hai tên này, lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn không thể có biểu hiện gì ra mặt, giả bộ không quan tâm.
Một lát khi không thấy tên chủ tế đa nghi kia nữa mới quay lại hai tên lính đang trông chừng mình giả bộ mắng: “Các ngươi không đi dập lửa còn đứng đó à?”
“Nhưng mà chúng tôi còn phải trông chừng sứ giả..”
“Trông ta thì được cái gì, đến lúc cháy hết thì có ta hay không cũng chả quan trọng nữa, hơn nữa đây là sự trừng phạt của Ngài vì các ngươi đã xúc phạm tới sử giả của Ngài là ta, các ngươi không rõ sao? Còn không mau đi dập lửa để cứu vãn tội lỗi?”
Bị Kiệt mắng cho một trận hai gã kia sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy đi dập lửa, Kiệt cũng đến cảm phục trước giọng điệu thần thánh như thật của mình, quay ngang quay ngửa phát hiện đã không còn ai theo dõi hắn liền lẩn lẩn bỏ đi, qua được cổng làng phát là lập tức bỏ chạy luôn không dám quay đầu.
“Ở lại rủi bị phát hiện thì chỉ có chết, cứ trốn đi cho lành”.
Không biết lấy đâu ra động lực mà khiến hắn chạy suốt được một đêm, gặp một tòa thành thì trời cũng vừa sáng, thành này nhìn có nét giống ở thời phong kiến dùng để ngăn giặc ngoại xâm.
Khi đi vào lại không có người gác cổng, có lẽ đây là một nơi yên bình.
Kiệt bước vào trong thì đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp, tiếng huyên náo vang vọng bốn phương, nhưng hắn bắt đầu thấy đói, nhìn đồ ăn được đặt trên những sạp bán rong trên đường mà phát thèm, móc túi ra có một ít tiền, nhưng chắc là không tiêu được ở đây.
Để ý thấy ở đây người ta giao dịch với nhau bằng một loại tiền được gọi tên là ‘kim đồng’.
Lại quan sát cách ăn mặc, phục trang đúng kiểu thời phong kiến kết hợp với cả hiện đại, cho nên Kiệt ăn mặc như hiện tại cũng không tính là khác biệt.
Kiến trúc và máy móc cũng vậy, tuy còn có chút thô sơ nhưng đã có động cơ, đây có lẽ là thời đại cách tân nằm giữa phong kiến và hiện đại.
Hắn loay hoay một hồi không kiếm được cái ăn, lại quá buồn ngủ vậy là kiếm đại một góc khuất để làm một giấc, thầm nghĩ mình đúng là cứ thích tự làm khổ, ở trong kia được ăn uống no đủ, chăn ấm đệm êm không thích lại chạy cả đêm tới đây, giờ đến cả chỗ ngủ cũng không được tử tế, phải nằm vất vưởng ngoài đường, nhưng hắn quá mệt rồi, những thứ đó không quan trọng nữa, ở đâu cũng có thể làm giường hết.
Khi ánh nắng chói chang chiếu vào mặt Kiệt cũng là lúc trời đã quá trưa, hắn tỉnh dậy trong cơn đau nhức bên vai, có lẽ do nằm lệch. Dậy đã thấy thêm mấy kẻ khác, nhìn ăn mặc chắc là ăn mày đang nằm bên cạnh.
Có điều Kiệt nằm ở đây cũng không bị bọn chúng đuổi đi, hắn còn tưởng ăn mày cũng có địa bàn riêng cơ.
Một người trong đám nói: "Chàng trai trẻ trời đẹp mà không đi kiếm cái ăn lại ngủ thế à? Bây giờ trời nóng rồi cậu nhịn đói là cái chắc"
Hiển nhiên người này cũng lầm tưởng Kiệt là ăn mày giống bọn họ, nhưng hắn đâu còn hơi sức mà quan tâm mấy thứ hiểu lầm đó, bụng quả nhiên là đói thật, quay sang hỏi người đó:
"Vâng cháu mệt quá, chú có gì ăn được không ạ?"
Kiệt đói quá rồi, giờ cho cái gì hắn cũng ăn được hết, hồi tưởng lại lúc ngủ gục trên bàn phím của mình hắn cũng chưa ăn gì cả.
Người ăn mày già kia lắc đầu: "Bọn ta hằng ngày đi ăn xin, thức ăn còn không đủ làm gì mà có đồ dự trữ".
Kiệt nghe thấy hơi thất vọng, hắn đứng dậy chào ông ta rồi lếch thếch bước đi trên đường, mong kiếm được cái gì đó bỏ bụng.
Lang thang một hồi lại bỗng thấy một người chim bay qua trên đầu.
"Cái gì vậy nhỉ?"
Kiệt dụi dụi đôi mắt nhìn lại, hắn không bị ảo giác, quả nhiên là một người, sau lưng là một đôi cánh bảy màu đang bay dần về phía xa.
Kiệt không tin vào mắt của mình, vậy là nói hắn đã xuyên không về một thế giới có phép thuật sao?
Vỗ vỗ vào má mấy cái cho tỉnh, Kiệt trong lòng cực kỳ phấn khích, xem ra chuyến xuyên không này không phải là chuyện xấu, nếu hắn cũng luyện cho có cánh thế kia thì cũng sẽ biết bay, thỏa nguyện ước muốn xưa nay của hắn rồi.
Đang cơn vui sướng tột độ thì bỗng phía trước có tiếng va chạm, Kiệt đi tới thì thấy là một cô gái có dáng người thon thả, mái tóc bạch kim, mặt bị khăn che không rõ tuổi tác nhưng có lẽ đang còn rất trẻ vừa bị té ngã, nàng bị một tên lưu manh không biết trời đất đi qua đụng ngã xuống đường, mấy tờ giấy trên tay bay lả tả xung quanh.
Tên kia còn ngang ngược quay lại lớn lối: "Ranh con không có mắt nhìn à?".
Kiệt cảm thấy bất bình thay cô gái, nhưng nhìn thằng chó cao to như vậy hắn cũng không dám làm gì, xung quanh mọi người dường như cũng không có ý giúp, biết đánh không lại hắn liền đi tới nhặt mấy tờ giấy giúp nàng ta.
Kiệt có nhìn qua, thì ra là mấy tờ truy nã, mười triệu, hai mươi triệu.. Cô gái này có vẻ là một thợ săn tiền thưởng, đoán thế.
Nhận lại đồ, nàng cúi đầu lịch sự cảm ơn Kiệt, ở khoảng cách này Kiệt có thể nhìn rõ nữ nhân này hơn.
Đây là một cô gái có dáng người cực kỳ đẹp, eo thon da trắng tay búp măng, nàng che khăn nên chỉ thấy được đôi mắt xanh biếc như đại dương, phải nói là đôi mắt này rất cuốn hút, Kiệt không lầm thì đây chính là một mỹ nhân không thể sai.
"Cảm ơn anh!"
Kiệt gật đầu nói: "Không sao, ở đâu cũng gặp thể loại ngang ngược thế này, sau em nên đi cùng bạn trai cho yên tâm".
Cô gái hơi ngẩn người nhìn Kiệt, hẳn là thấy lạ lẫm với hai từ ‘bạn trai’ này, đang tính nói gì thì nghe tiếng ‘ọc, ọc’, thì ra là cái bụng Kiệt đang kêu.
Kiệt gãi đầu ngại ngùng, thế này thì thẹn chết mất thôi.
Cô gái che miệng cười, lấy từ trong người ra hai cái bánh bao nhét vào tay Kiệt, đồng thời cho hắn thêm ít tiền xu nói: "Giữ lấy, mua thêm cái gì mà ăn".
Kiệt giật mình vội giải thích: "Anh giúp em không phải vì cái này đâu.."
Nàng cũng không có ý phân bua, liền cúi đầu chào Kiệt rồi rời đi, để lại hắn vẫn còn ngại ngùng đứng đó.
"Thật là một cô gái tử tế, có điều hơi kỳ lạ".
Kiệt thầm khen một câu, lại nhớ tới cái bụng rỗng tuếch của mình hắn vội vàng nhồm nhoàm nhai lấy nhai để hai cái bánh bao, thoáng cái đã hết sạch rồi, cái bụng chưa no nhưng tạm thời cũng không kêu nữa.
"Thật là sảng khoái đi mà".
Vỗ vỗ cái bụng của mình đầy thích thú, Kiệt nhìn lại ít tiền xu trên tay, nhiêu đây khoảng hai trăm ngàn kim đồng, đủ cho hắn ăn thêm mấy bữa, nhưng rồi sẽ chẳng còn gì nữa.
"Phải nghĩ cách kiếm thêm tiền thôi".
Lôi điện thoại ra, nó đã tắt ngúm rồi, Kiệt thất vọng thật sự, ở đây điện hình như cũng có rồi mà kiếm đâu ra sạc mà sạc pin kia chứ, trình độ của hắn còn chưa chế tạo được thứ này.
Hắn bắt đầu đi lòng vòng quanh thành một hồi tìm hiểu, cũng chưa có ý tưởng gì rõ ràng lắm nhưng thôi kệ cứ đi quan sát trước đã.
Rất nhanh trời đã chuyển về chiều mà vẫn chưa thu thập được gì.
Cái bụng lại đói rồi, Kiệt đã tia thấy một số chỗ đẹp đêm có thể ngủ được, về khoản này thì tạm yên tâm nhưng cái ăn thì hắn vẫn chưa kiếm ra.
Nghe nói ở ngoài thành cách đây không xa là đồng ruộng, Kiệt quyết định khi trời còn sáng sẽ tới đó thăm dò, đợi khi phát hiện có củ quả gì ăn được đến tối sẽ thực hiện hành vi trộm cắp.
Chao ôi chưa bao giờ hắn cảm thấy miếng ăn đối với mình lại quan trọng và bôi nhọ danh dự bản thân đến thế, giờ mới thấm câu nói: Vật chất quyết định ý thức!
Qua cổng phía tây, Kiệt theo đường đất đi tới một khu rừng nhỏ.
Hắn kiếm được một gốc cây ra đó đái bậy, đồng thời ngó nghiêng xem có người không để hỏi thăm đường đi.
Xong xuôi, vừa kéo khóa quần thì một giọng nói từ không xa vang tới, nghe không rõ lắm nên Kiệt tiến lại gần xem.
Đi lên phía trước thì bắt gặp mấy người đang trò chuyện, bao gồm hai nam một nữ, mà ô kìa, đó là cô gái đã cho Kiệt bánh bao hồi trưa nay còn gì, hình như còn đang gặp phiền phức.
"Bé con ngoan ngoãn giao đồ cho ta, nếu không để anh đây nổi giận thì nàng mệt đấy". Một tên ánh mắt trơ tráo nhìn nàng nói.
Cô gái lạnh lùng nói: "Ta không thích đưa có sao không?"
Tên còn lại nói: "Đừng nói nhiều, giết ả lấy đồ, giữ xác nguyên vẹn một tí sẽ có có nhiều trò vui hơn".
"Được".
Tên kia đưa tay ra, bàn tay xuất hiện một chút khí tức nhàn nhạt từ từ bước tới, ngược lại việc phải đối diện với hai gã đàn ông lại không khiến cô gái này có chút nào sợ hãi.
Dù chẳng biết đúng hay sai nhưng nàng là ân nhân của Kiệt, Kiệt nhanh tay vớ lấy một khúc cây gần đó chạy lại che trước mặt nàng.
"Mấy tên khốn kiếp, đàn ông lại đi bắt nạt phụ nữ à?"
Hai tên kia ngạc nhiên: "Đồng bọn à? Nhưng sao trông chẳng cảm nhận được tý nội lực nào cả?"
"Kệ, giết hết".
Gã lao lên tấn công, Kiệt nuốt nước bọt miễn cưỡng đỡ được được hai đòn thì bị tay không của gã đánh bật cành cây ra ngoài.
Kiệt từng học võ thuật cùng kiếm thuật nhưng chưa bao giờ lại thấy mình phải thất thủ sớm đến thế này.
Một trảo lao tới, khi gần chạm vào được cổ Kiệt thì có bóng người lướt tới tay trái lôi hắn lại đồng thời tay phải vung ra đối chưởng với gã kia.
"Đại Hàn m Chưởng".
Hai bên va chạm, gã nam nhân kia phải lùi lại mấy bước, Kiệt đứng đằng sau mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương truyền vào cơ thể mình.
Gã bị trúng chưởng nhìn lại tay mình mà kinh hãi thốt lên: "Băng thuật, ả ta là người Băng tộc?"
Kẻ đứng sau ánh mắt cũng trở nên khó chịu hơn rất nhiều, hắn ước chừng mình không phải là đối thủ của nữ nhân trước mặt rồi, kể cả hai người hợp sức thì cũng chưa chắc thắng dễ.
Kiệt thở dài một tiếng, thì ra hắn nhiều chuyện rồi, người ta có thể lo được mà, cho nên mới có cái điệu bộ thản nhiên thách thức như thế chứ.
Biết thân biết phận Kiệt liền lùi về phía sau nhường chiến trường cho nàng.
"Cẩn thận đấy nhé". Hắn không quên nhắc nhở cô gái.
Hai tên kia liếc nhau, một tên sau khi khống chế được khí lạnh xâm nhập vào người thì tiếp tục lao tới tấn công nàng, kẻ còn lại lầm lũi phía xa quan sát.
Đôi bên đánh được mấy chiêu lập tức gã lại bị đánh bay ra, quả nhiên không phải đối thủ của nàng.
Nhưng trong lúc không quan sát thì kẻ còn lại đã biến mất, lúc nàng nhận ra thì gã đã chạy tới chỗ Kiệt, từ đằng sau một tay bóp lấy cổ hắn.
"Đánh hay lắm, đánh tiếp đi".
Kiệt cũng giật cả mình, hắn còn chưa phản ứng kịp thì cổ đã bị túm chặt lấy, không biết tay tên này làm bằng thứ gì mà cứng như kìm sắt, Kiệt bị kẹp đến mắt trợn tròn lên, tưởng như không thở nổi nữa.
Cô gái bằng giọng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi lại ra tay với một thường nhân?"
Gã cười khanh khách nói: "Ta biết cô rất lo cho tên này. Nếu lo cho hắn như thế thì đưa thứ ta muốn có ra đây".
Cô gái thở dài một tiếng: "Thật bỉ ổi".
Nói rồi ném cho hắn một thứ giống như lệnh bài, Kiệt nhìn không rõ lắm, hắn thậm chí còn cảm thấy dường như sắp chết đến nơi rồi, tên này còn bóp thêm một chút nữa là hắn chết thật luôn đó.
"Cho ngươi, thả người ra đi".
Gã đưa tay túm lấy, miệng cười gian xảo, cảm thấy lấy được quá dễ dàng lại được nước làm tới: "Tháo khăn che mặt của cô ra đi".
"Ngươi lại muốn gì nữa?"
"Muốn ngắm dung nhan nàng thôi, làm sao mà phải che mặt thế? Nếu không phải bị dị tật thì cũng là một mỹ nhân, nhưng nhìn thân hình quyến rũ này thì.."
Hắn nhìn từ dưới lên trên, liếm môi một cái ra vẻ thèm thuồng.
"Tháo ra".
Cô gái im lặng, dường như nàng không muốn ai thấy được khuôn mặt mình tí nào, Kiệt dù sắp chết nhưng hai tay vẫn quơ quơ ra vẻ không muốn nàng làm vậy. Dù sao hắn cũng là bị truyền tới đây, biết đâu chết rồi lại được quay về thế giới cũ thì sao, cũng chẳng mất gì cả mà.
Gã còn lại cười khanh khách nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy?"
Từ phía sau phát ra một tiếng nổ lớn, khói bụi mờ mịt, đem cô gái bao phủ vào bên trong.
Tên đang ghì Kiệt lên tiếng mắng đồng bọn: "Cái thằng này sao lại ra tay nặng thế, nát hết cả người ả ta rồi".
Hắn buông lỏng tay, để cho Kiệt được giải thoát một chút.
Gã kia cười nói: "Ngươi có tin cô ta có năng lực bảo vệ mình khỏi thứ này không? Ả đánh ta, ta nhất định phải đả bại ả."
Mấy giây sau khói bụi tan hết, Kiệt nhìn thấy cô gái không bị làm sao cả thì mới thở phào một cái, nếu nàng có thương tổn gì chẳng phải hắn là người đáng tội nhất sao, chỉ căm hận mấy tên tráo trở này, lấy hắn ra làm con tin, hiện tại hắn không có bất cứ một cơ hội chút cơ hội nào đánh lại cả, nhưng mà vẫn phải liều.
Lợi dụng lúc bản thân vừa được giải thoát Kiệt vặn người tung một cú đá quét ngang, nhưng mà ơ kìa, cước chiêu của hắn lại xuyên qua người tên kia giống như đi qua vòi nước đang phun vậy.
Tên đó nhìn hắn cười nói: "Đúng là chẳng có một tí sức lực nào cả, năng lực của ta có thể hóa thân thành nước, ngươi định đánh kiểu gì đây?"
Nói xong liền bồi một cú đá khiến Kiệt văng ra một góc, nằm sõng soài ra đất, miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Đau.. đau quá!”
"Ấy ta quên mất, ngươi còn là con tin, không thể để chết người được".
Quay lại bên kia, cô gái không chịu thương tổn quá nhiều từ vụ nổ, nhưng chưa kịp định thần lại thì đã dính phải ám khí công kích đợt hai.
Ngón tay của tên người nước bên này nhẽ nhích một cái, lập tức những giọt nước nhỏ như sương xung quanh lao tới người cô gái.
Nàng phất tay một cái lập tức khiến tất cả chúng đóng băng, nhưng vẫn lọt một giọt cứa qua cánh tay, máu chảy ra.
Nàng ôm lấy tay, lông mày có chút nhăn lại, có vẻ cô gái này đã bị thương từ trước, vẫn chưa kịp hồi phục lại thực lực thì đã đụng phải hai tên trơ tráo này.
"Chỉ trúng một? Mà thôi vậy cũng đủ rồi".
Cô gái nhanh chóng nhận ra trong giọt nước nhỏ ban nãy có kịch độc, không phải là loại độc trí mạng mà tiêu hao sức lực từ từ, liền nhanh chóng phong tỏa chỗ vết thương lại.
"Đừng cố, đây là độc gia truyền nhà ta, nếu mà cô ở trạng thái đỉnh phong còn có thể dùng nội lực chế ngự nó, nhưng cô bị thương rồi, cứ từ từ đợi nó phát tác đi".
Hắn lại thở dài một cái nói: “Thật ra ta chỉ muốn nhìn dung nhan của cô một chút thôi, có gì mà phải khổ vậy”.
Nói xong liền tiến lại chỗ Kiệt.