Hôm nay sau khi hoàn thành xong bài tập luyện chân buổi sáng và các công tác trong quán Nguyễn Phong Kiệt lại tiếp tục tới bìa rừng tìm Nguyễn Thế Kiệt.
Bữa nay là học cách cầm kiếm.
Phong Kiệt mới múa vài đường đã làm anh ta lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không ưng ý.
“Không phải cứng nhắc thế, kiếm pháp này không đánh như thế”.
“Vậy phải làm sao anh?”
“Nhìn đây”.
Lấy một cành trúc, Thế Kiệt vung kiếm, lập tức chỉ hai giây sau Phong Kiệt đã không thấy kiếm đâu nữa, không phải nó biến mất mà vì quá nhanh mắt thường không thể nhìn ra được, nhưng đồng thời hắn lại thấy hình ảnh hàng loạt đường kiếm khí khác mù mịt bay về phía trước.
Phong Kiệt nhận ra mà, đây không phải là ảo ảnh mà là kiếm pháp kết hợp với thuộc tính phong, tạo nên trăm ngàn phong kiếm khí vây công đối thủ.
Thế Kiệt lướt tới một tảng đá lớn mà thi triển để Phong Kiệt dễ quan sát hơn.
Mới đó mà đã qua năm mươi chiêu, thêm khoảng hai, ba mươi chiêu nữa thì anh ta mới dừng tay.
Nhìn lại thì trên mặt đá đã xuất hiện chi chít vết chém ngang dọc xiên xẹo, Phong Kiệt thầm nghĩ liệu đối thủ trước mặt hắn có thể đỡ được tất cả thứ này không?
“Phong thái tiêu dao, khi xuất kiếm thì như nước chảy mây trôi, kiếm khí đánh ra liên miên bất tuyệt như bão mưa sa không cho đối thủ có cơ hội phản kích, đây mới là Trảm Phong kiếm pháp, chứ không phải cứng tay, máy móc như ban nãy cậu đánh”.
Nói xong Thế Kiệt gõ nhẹ một cái vào tảng đá, nó nát bươn, thì ra đã bị cắt xuyên đến tận phần bên kia, Phong Kiệt lần đầu mới thấy được kiếm pháp đỉnh cao như vậy, mà vừa rồi anh ta chỉ cầm một thanh trúc thôi đấy, thứ không có một chút độ sắc bén nào.
Thế Kiệt nói: “Kiếm cậu đánh ra đúng là đã luyện được như trong kiếm phổ miêu tả, nhưng chỉ được dáng vẻ, lực cũng chỉ toàn là sức mạnh cơ bắp bên ngoài, không ẩn chứa nội lực bên trong, thành ra chiêu thức dù giống cũng không phát huy được uy lực của nó”.
“Cho nên phải chăm chỉ, tiếp tục luyện nội công và học cách điều khiển nó, rồi cậu cũng sẽ khiến viên đá này vỡ nát được như tôi vừa làm”.
“Rồi luyện đi”.
“Vâng ạ”. Phong Kiệt đáp.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần, hai người hôm nay cũng đã có thể đối kháng với nhau.
“Anh ơi”.
“Nói đi”.
“Em thấy kiếm pháp này có thêm một điểm thú vị”.
Bảy ngày thời gian qua hắn cứ sáng luyện công chiều luyện kiếm, tiến bộ thấy rõ, hôm nay giao thủ với Thế Kiệt lại phát hiện ra thứ mới.
“Kiếm pháp này lúc vây công lấy anh khiến anh liên tục phải đỡ, tình cờ em lại thấy mấy chỗ anh ít phòng thủ nhất..”
Thế Kiệt nói: “Đúng vậy, đó có thể nói là những điểm yếu của ta”.
Khi phát động Thần Phong Loạn Liên Trảm, Phong Kiệt đã nhìn ra mấy điểm Thế Kiệt rất ít khi đỡ được, cho nên hắn đã cố tình nhiều lần tấn công vào đó, nhưng mà chênh lệch đôi bên quá lớn khiến hắn chưa một lần thành công.
Thấy Phong Kiệt đã nhận ra điểm thú vị nên Thế Kiệt cũng chẳng giấu giếm nói: “Thực ra bộ kiếm này có một tác dụng phụ, đó là khiến người thi triển nhìn ra được những chỗ sơ hở của đối thủ, những chỗ mà hắn ít quan tâm nhất hoặc điểm mù, hoặc nơi mà hắn gượng tay không thể quay ra phòng thủ được, nói chung đây cũng là một điểm khá có lợi, tuy nhiên ta nhìn thấy thì đối thủ, nhất là cao thủ cũng biết, cho nên không nên quá tin tưởng vào nó”.
Phong Kiệt gật đầu: “Em lại thấy quá tốt đi chứ anh, nó cũng cho mình thêm một phương án để kết thúc trận đấu còn gì”.
Mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng biết không thể chủ quan, cao thủ thường không để lộ ra mấy thứ sơ hở lộ liễu đó thậm chí có thể là cái bẫy để dẫn dụ ta vào, điều này có thể xảy ra, hoặc có thể do Phong Kiệt đã lo lắng quá nhiều.
“Vâng, anh bao nhiêu cấp rồi ạ?” Phong Kiệt đột ngột hỏi.
“Ta trước lúc chết là một Thần Tôn 76 cấp”.
Vừa nghe xong còn chưa kịp phản ứng thì Phong Kiệt bỗng thấy cả người sôi trào, máu, khí tất cả như đang muốn bốc ra khỏi người.
“Anh ơi em thấy lạ quá”.
Như đã biết điều gì, Thế Kiệt trầm lặng nói: “Là thăng cấp, không ngờ lại tới nhanh vậy, ngồi xuống thả lỏng, cứ để tự nhiên đi”.
“Vâng ạ”.
Phong Kiệt làm theo, một luồng khí trong suốt từ trong người hắn tỏa ra, nhắm mắt lại chầm chậm cảm thụ trạng thái này, cứ vậy kéo dài tới hai tiếng, Thế Kiệt bên cạnh hộ pháp cho hắn, chẳng mấy chốc mà việc thăng cấp đã thành công, việc đột phá cấp ở tầng này vẫn đang còn khá đơn giản.
“Thật sảng khoái, đã là 20 cấp nội lực rồi, quá đã”. Sau khi thoát khỏi trạng thái đột phá Kiệt thống khoái nói một câu.
Thế Kiệt nói: “Cứ ngồi đấy, ta dạy cậu thêm một thứ nữa”.
Phong Kiệt vừa định đứng lên thì Thế Kiệt đã ấn vai hắn ngồi xuống.
“Ta sẽ dạy cậu một thứ gọi là minh tưởng, để ổn định lại nội lực và giúp thăng cấp tiến giai”.
Thế Kiệt nói tiếp: “Mấy ngày qua cậu đã luyện tập nhưng chưa hề luyện khí để hấp thu tất cả những thứ mình đã luyện, bây giờ là lúc đó rồi”.
Thế Kiệt để cho Phong Kiệt tiếp tục ngồi khoanh tròn, sau đó chỉ cho hắn cách hít thở để ổn lại tâm tình, tinh thần Phong Kiệt như lạc vào một thế giới khác, một thế giới huyền ảo hoàn toàn màu trắng như mây khói, ở đây hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, nội lực cũng tự nhiên tăng một cách từ từ lên.
“Minh tưởng là một loại trạng thái nghỉ ngơi để ôn dưỡng tinh thần nhưng trong quá trình đó cũng giúp ta tiêu hóa tất cả những tích lũy bấy lâu, minh tưởng để đạt được sự bình ổn trong tâm hồn cũng như giúp cho căn cơ nội lực trong cơ thể ổn định hơn, từ đó tạo sự phát triển cho bản thân..” Lời Thế Kiệt văng vẳng bên tai, Phong Kiệt ngồi đó lắng nghe và minh tưởng, hô hấp bình thản nhưng dài và sâu.
Hai mốt cấp! Hai hai cấp!
Bỗng nhiên có sự lạ.
Chỉ minh tưởng một lúc lại tăng thêm hai cấp độ, thế này cũng quá tuyệt rồi, lâu nay Thế Kiệt không dạy minh tưởng cho hắn là vì hắn căn cơ còn quá yếu, để dồn một lúc rồi hấp thu một thể sẽ tốt hơn.
Hôm nay thấy Phong Kiệt đột phá cấp độ nên hắn quyết định dạy luôn, hơn nữa thời gian của hắn cũng không còn nhiều.
Kiệt thở một hơi thật dài ra, từ từ mở mắt.
“Thấy thế nào?”
“Toàn thân sung mãn”.
Thế Kiệt gật đầu nói: “Nội lực là gì? Chính là ý niệm bản thân mỗi người tích tụ lại, thời gian càng dài nội lực càng lớn, mà mỗi lần tích tụ như vậy lại cần phải minh tưởng để tiêu hóa nó, để nó thấm vào thân thể của mình, nhớ lấy phương pháp này”.
“Vâng e ghi nhớ rõ”.
Cái này thật ra cũng không khó lắm, Phong Kiệt thấy nó giống như cách ngồi thiền thôi, bản thân để thả lỏng, suy ngẫm lại những gì đã học được, và đặc biệt là phải để tinh thần thật thoải mái vì đây cũng là một phương pháp để nghỉ ngơi sau quãng thời gian dài tập luyện, Phong Kiệt chỉ minh tưởng có một lần mà rất nhanh đã nắm bắt được nguyên lý cũng như triết lý hoạt động của nó rồi.
“Từ bây giờ mỗi tối đều phải minh tưởng để nội lực thêm tinh thuần, hơn nữa cũng là để bản thân tham ngộ ra thêm nhiều thứ khác”.
Thế Kiệt không quên nhắc nhở hắn, Kiệt cũng nhanh hào hứng đáp ứng: “Vâng, em sẽ luyện tập để lên cấp thật nhanh”.
Thế Kiệt nói: “Cũng đừng có dục tốc bất đạt, thực lực không đủ, lên cấp nhanh thì có tác dụng gì chứ”.
Phong Kiệt chưa hiểu lắm nhưng cũng không nói gì thêm, việc của hắn là cứ nghe thôi.
Thế Kiệt tỏ ra ưu tư nói: “Cậu có biết tại sao thế giới này người yếu kém lại quá nhiều vậy không? Bởi vì không ai muốn làm cao thủ chậm cả, ai ai cũng muốn mình mạnh lên thật nhanh, nhưng mà không ai có thể giỏi chỉ sau 1 đêm được, con người ta phải biết ngồi, biết bò, biết đứng rồi mới biết chạy.. quy luật cả ngàn năm nay đều vậy rồi, tâm lý muốn đi nhanh, cuối cùng lại khiến căn cơ bất ổn, để bản thân mãi kẹt trong cảnh giới đó không tiến lên nổi”.
“Những kẻ mạnh nhất chính là những kẻ kiên trì luyện tập ngày đêm, khổ luyện không biết mệt mỏi liên tục trong một thời gian dài mới được như thế”.
“Đi theo ta”.
Phong Kiệt còn chưa kịp tiêu hóa hết mấy lời đó thì đã bị Thế Kiệt một tay túm lấy vai kéo lên trên một ngọn cây, sau đó cùng hắn phi vào trong rừng.
Họ đi khá xa Thế Kiệt mới dừng lại thả người xuống, trước mặt hai người là một khu rừng lớn và có vẻ còn khá hoang sơ ít người qua lại.
Chỗ này âm u, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió đưa xào xạc khiến kẻ yếu bóng vía cảm thấy lạnh cả gáy.
“Bài học tiếp theo, sinh tồn”.
“Là sao anh?”
Cậu hãy ở đây trong đêm nay, sáng mai ta sẽ qua đón cậu, ở đây không thiếu thú dữ đâu, cố mà sống sót tới lúc đó nhé”.
Nói rồi anh ta nhón chân một cái đã không thấy đâu, sự biến mất đột ngột làm Phong Kiệt có hơi chút bối rối.
“Gào! Gào!”
Chưa đứng được một phút thì từ đâu đó trong rừng vang lên những tiếng gầm thét ghê rợn không dứt.
Bọn thú hoang với cái mũi cực thính đã nhận ra có mùi lạ, tiếp sau đó tiếng thở gấp gáp ngày càng áp sát tới. Phong Kiệt qua mấy ngày luyện tập độ nhạy bén trong các giác quan đã gia tăng thêm một chút, hắn cảm nhận được có nguy hiểm đang tới gần mình.
Có tiếng động, hắn nhìn sang phía bên, nhận ra đó là một con gấu đen, nó cao tới gần hai mét, đôi mắt đỏ au, toàn thân lông lá, đặc biệt bàn tay to như cái chảo với kỹ năng tát bay đầu người đã được nghe nhiều trong truyền thuyết, ánh mắt háu đói của nó nhìn vào Phong Kiệt như nhìn một đống thức ăn, bốn chân nặng nề bước gần lại.
Phong Kiệt dĩ nhiên chưa bao giờ thấy con gấu ngoài đời thật, càng không tưởng tượng được nó lại to lớn như vậy, nhìn bàn tay siêu to khổng lồ của nó mà không dám tưởng tượng nếu đụng tới mặt mình thì sẽ ra sao, bất giác lo lắng lùi lại phía sau, tay từ từ rút kiếm ra khỏi bao.
“Ào”.
Con gấu nhích người lao thẳng về phía Phong Kiệt, móng vuốt lộ ra, cắm thẳng xuống mặt hắn. Lúc tới gần bỗng nhiên tốc độ của nó thay đổi, nhanh đến không tưởng làm Phong Kiệt giật nảy cả mình.
Nhanh quá.
Không tưởng tượng được thân gấu nặng nề như vậy lại có thể đột ngột tăng tốc, đây chả lẽ là kỹ năng sao? Phong Kiệt vội vàng rút về phía sau, để con thú bị hụt chiêu, móng vuốt cắm xuống đất, khiến một tảng đá lớn nằm ở đó vỡ nát, gió mạnh tạt tới cộng với bụi bay mù mịt phả thẳng vào mặt Phong Kiệt khiến mồ hôi hắn túa ra như tắm, tích tắc vừa rồi dường như hắn cảm nhận được tử vong đã ngay kề.
Không luộm thuộm, không rườm rà mà trực tiếp đánh xuống uy lực mạnh mẽ, đây chính là cách tấn công của con gấu.
Phong Kiệt cố gắng hít thở đều, giữ cho đầu óc tỉnh táo, luôn nhắc nhở bản thân không được sợ hãi mà đánh mất đi lý trí.
Tay kia của con gấu tấn công thêm một lần nữa nhưng Phong Kiệt nhanh nhạy lách qua tránh được, vừa rồi trong lúc không tự chủ hắn đã thể hiện ra kỹ năng di chuyển kết hợp trong Trảm Phong kiếm pháp cùng kiểu nhảy bấy lâu đều luyện ở bờ sông để tránh né, một tàn ảnh lưu lại làm con gấu trong phút chốc hơi sững người.
Thế Kiệt đứng phía trên quan sát không khỏi “ồ” lên một tiếng, anh ta nhìn thứ này rất quen, rõ ràng mình cũng học nhưng không đúng lắm, lại nghĩ chẳng lẽ do thằng này ngẫu hứng mà thành?
Con gấu đã tấn công hụt, Phong Kiệt không muốn mất cơ hội phản công nên chân vừa chạm đất liền lập tức nhún một cái chĩa thẳng mũi kiếm bật nhảy lên, nhè cổ của nó mà đâm tới.
“Xoạch”.
Gấu theo phản xạ nhấc tay lên đỡ, thanh kiếm đâm trúng vào cổ tay nó nhưng không thể đâm xuyên qua được lớp da quá dày đó, Kiệt bị tay còn lại của nó hất ra, ngã nhào xuống miệng hộc máu.
Chỉ một cú vung tay đơn thuần trúng đích cũng khiến khí huyết trong lồng ngực Phong Kiệt sôi trào dữ dội.
Lồm cồm bò dậy, hắn nhanh chóng lăn ra sau một tảng đá lớn, ngồi đó thở hổn hển.
“Uỳnh”.
Chẳng được mấy giây tảng đá lại bị phá vỡ ra thành trăm mảnh, con gấu có thể định vị được con mồi qua tiếng thở.
Phong Kiệt hiện tại đầu óc trống rỗng, hắn không thể suy nghĩ được đấu pháp nào để trả đũa lại thậm chí là để trốn thoát, nhưng không chống lại sẽ chết, ai biết được Thế Kiệt có đang ở gần đây không, có sẽ giúp hắn khi nguy hiểm ập tới không chứ.
Người từ từ thả lỏng, Phong Kiệt cố gắng dồn nội lực lên lòng bàn tay, rồi truyền qua thanh kiếm.
Thanh kiếm có chút lóe sáng lên, dường như nó cảm nhận chủ nhân đang cần tới mình, lập tức thân kiếm khẽ rung nhẹ.
“Một chiêu, chỉ cần một chiêu chính xác thôi ít nhất mình sẽ cải thiện được thế trận này không để nó đè đầu cưỡi cổ nữa.”
Con dã thú hung hăng tiếp tục lao tới, Phong Kiệt cũng thét lên một tiếng lớn, chém thẳng vào bàn tay đang đưa xuống của nó, chẳng có đấu pháp nào cả, hắn chỉ đơn giản suy nghĩ là cứng đối cứng một lần. Hai bên va chạm kịch liệt, Kiệt nhỏ người hơn liền bị văng ra xa, nhưng mà con thú ngay lập tức cũng kêu lên một tiếng thảm thiết. Mặc dù cánh tay, thân hình, cả kiếm của Phong Kiệt đều không thể so sánh được với con thú to lớn nhưng một kích này lại mang theo sự quyết tâm rất cao cùng toàn lực của hắn, thêm cả sức mạnh từ Phong Thần Kiếm bất ngờ bộc phát khiến cánh tay con gấu bị cắt một đường khiến nó tóe máu, người lảo đảo ngã về phía sau, lưng đập phải một tảng đá, kêu gào thảm thiết.
Nhìn sang bên kia, tuy tay của Phong Kiệt đã tê rần đến mức cầm kiếm không còn chắc nửa, đầu óc quay cuồng nhìn đường cũng còn chẳng rõ nhưng cơn điên trong đầu hắn lại đang bộc phát dữ dội, hắn nghiến răng cầm kiếm đâm mạnh về phía trước.
Con gấu nhìn thấy con mồi của mình bắt đầu vùng dậy tấn công thì cũng điên tiết giáng một đòn xuống, nhưng mà Kiệt cực kỳ linh hoạt, hắn lại phát động bộ pháp kia nhẹ nhàng lách người ra phía bên trái con thú, thanh kiếm găm thẳng vào hông nó, một cú đâm kèm theo toàn bộ sức mạnh cơ bắp của mình. Phong Thần Kiếm quả nhiên sắc bén dị thường, lần này lớp lông dày không giúp được cho con gấu, mũi kiếm hung hãn đâm xuyên qua tới tận nôi tạng của nó.
“Gao! Gao!”
Con gấu thét lên một tiếng đau đớn giãy giụa hất Kiệt đi chỗ khác, lồm cồm ngồi dậy bỏ chạy thật sâu vào trong rừng.
Trận đầu tiên Phong Kiệt đã thắng.
“Tốt”. Thế Kiệt đứng phía trên khuôn mặt nở một nụ cười hài lòng, nhưng hắn cũng biết được lần này Phong Kiệt thắng là do có vũ khí tốt trong tay, đầu đang suy nghĩ lẽ ra nên cấm hắn cầm Phong Thần Kiếm chiến đấu có lẽ tốt hơn.
“Vậy là thắng rồi sao?”
Phong Kiệt mắt nhắm mắt mở, thở không ra hơi, hắn vẫn chưa hoàn hồn lại sau trận chiến vừa rồi.
Nhìn sang đồng hồ, bây giờ đang là tám giờ tối, trận chiến vừa rồi chỉ mới trải qua mấy phút mà thôi, vậy là hắn còn phải ở trong rừng này cả chục tiếng nữa mới được ra sao?
“Ôi mẹ ơi!”.
Tuy đã thắng lợi nhưng trông Phong Kiệt lúc này thật là thê thảm, tay chân run rẩy như người động kinh, áo quần rách nát, mắt còn không mở ra nổi, nằm vật xuống đất thở hổn hển.
Nhưng bọn dã thú trong này đâu có cho hắn được yên, chỉ một lúc sau, lại có những kẻ khác đã lần lượt xuất hiện.
Lần này là một con khỉ lớn, mắt xanh lè, răng nanh dài ngoằng, tay nó còn cầm một thanh đao lớn không biết đã nhặt được ở đâu hung hăng nhìn Phong Kiệt, liếm môi liên tục như đã lâu ngày rồi chưa được ăn.
Một tia sáng lớn lóe lên, con vật chồm tới vung đao chém tới tấp vào con mồi trước mặt.
Phong Kiệt lập tức gióng kiếm lên đỡ, lại thấy vô cùng kỳ lạ, tuy là dã thú nhưng con khỉ này dùng đao rất dẻo, có lẽ nào là học được từ con người chăng?
“Lần đầu luyện tập đã gặp được kẻ dùng kiếm rồi, thật là hay”.
Phong Kiệt không còn cảm thấy sợ hãi nữa, hắn hít một hơi thật sâu, vận lực đi khắp cơ thể, đồng thời lẩm nhẩm nhớ lại toàn bộ chiêu thức mà mình đã được học, lao tới chém toán loạn con vật.
“Tuy tay chân linh hoạt nhưng không có chiêu thức gì hết, để ta dạy cho ngươi thế nào là dùng kiếm nhé”.
Con vật bị phản công trở lại, hơi giật mình dơ đao lên đỡ nhưng bất ngờ không đỡ được, vì chỉ đỡ được chiêu đầu tiên các chiêu sau liền biến đổi, mới đầu chỉ thấy có một thanh kiếm, sau đó là ba thanh, bốn thanh.. kiếm khí bao vây hết thân thể của nó.
Thú hoang cuối cùng thì vẫn là thú hoang không thể có nhận thức như con người, nó chỉ biết giơ kiếm lên đỡ theo bản năng nhưng chiêu thức quá xảo diệu khiến con khỉ này có chút khó thở, bị kiếm chém khắp người trọng thương, máu tươi ứa ra.
Phong Kiệt chém tới khi sức cùng lực kiệt, chiêu không thể nhanh hơn được nữa thì mới dừng lại, chờ đợi kết quả.
Con khỉ kia không thể chống đỡ được công kích quá bá đạo như thế, không những bị thương khắp người, mà đao của nó cũng mẻ mất mấy miếng. Phong Kiệt cũng phải cảm thán: “Phong Thần kiếm quá sắc bén”. Có thể thấy tuy rằng các chiêu kiếm của Kiệt vẫn còn vụng về nhưng đã phần nào thể hiện được khí thế bá đạo của Trảm Phong kiếm pháp.
Điều kỳ lạ là tuy đã bị thương như vậy nhưng con khỉ này không hoảng sợ, cũng không bỏ chạy như con gấu kia, nó vẫn gan lỳ nhìn vào Phong Kiệt, điều này làm hắn rất thán phục.
Sao nào, mày vẫn muốn chiến tiếp hả?
Phong Kiệt phỏng đoán bản thân đã không còn bao nhiêu sức lực, đấu với con gấu đã làm hắn mệt mỏi đến muốn ngất đi, đến lượt con khỉ này càng làm thể lực của hắn bị bào mòn đi rõ rệt.
Con vật lại hung hăng lao đến chém Phong Kiệt, nhưng bị một chỉ khí bay tới xuyên qua bụng khiến nó lại nằm lăn quay ra, bất động không rõ sống chết.
Bạo Phong Chỉ! Kỹ năng ám sát bá đạo trong Khống Phong Thần Công.
Thời gian đôi bên nghỉ ngơi đã giúp Phong Kiệt tích tụ được phong lực lên đầu ngón tay để cho nó một chiêu chí mạng.
Hiện tại Bạo Phong Chỉ của Phong Kiệt khoảng cách tối đa có thể phóng ra là 6m, nhưng như vậy cũng đủ để lật ngược thế cờ rồi.
Hắn đi từ từ lại chỗ con khỉ, phong lực lần này lại dồn vào chân, một chiêu Phong Thần Cước chuẩn bị để nếu con vật có thể bật lại thì Kiệt có thể bồi thêm một cú nữa, hoặc nếu không thì có thể bỏ chạy.
Đứng đó nhìn con khỉ một lúc, nó nằm đó thở hổn hển, máu từ vết thương do chỉ pháp tạo thành đang không ngừng chảy ra.
Phong Kiệt thở dài một cái, hắn lại gần đá thanh đao ra xa, xé áo mình quấn lại chỗ vết thương cho con khỉ, cho nó uống một chút nước, con vật bắt đầu thở đều trở lại.
“Sau thấy con người thì tránh xa ra nhé, Gặp kẻ mạnh hơn mày thì mày sẽ chết đấy”.
Trị thương cho nó xong Phong Kiệt muốn rời đi, thấy để nó dưới đất thế không yên tâm nên lại quay lại.
“Không muốn giết mày, mà để đây mày sẽ lại bị kẻ khác giết mất”.
Hắn nhìn lên phía trên mấy tán cây, nuốt nước bọt mấy cái.
Mấy hôm nay hắn đã lén học Phong Bộ Xung Thiên, nhưng mà chưa thành thục lắm, cũng chưa có tự tin, nhưng nếu lần này có thể dùng được nó di chuyển trên cao, ở trên cao quan sát thì phiền phức sẽ giảm đi rất nhiều.
Hắn nhấp nhổm nhảy mấy lần lên, chỉ lên được một cành thấp nhất, cũng tạm được, hắn ôm con khỉ nhảy lên để ở đó, thôi thì cho nó tự sinh tự diệt đi vậy.
Cũng muốn tránh phiền phức nếu nó bất ngờ tỉnh lại, Phong Kiệt nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, lần này hắn quyết định di chuyển bằng Phong Bộ Xung Thiên, nhưng chủ yếu là nhắt nhảy từ cành này sang cành nọ thôi, hắn mặc kệ dù cho có ngã gãy chân cũng được, hắn không tin Thế Kiệt lại để hắn nằm chết ở đây.
Mà trước tiên vẫn phải hồi sức đã, Phong Kiệt kiếm một cành cây lớn ngồi lên đó, lần này khôn hơn một chút, hắn giữ nhịp hơi thở của mình nhẹ nhàng nhất có thể, tránh để dã thú có giác quan thính nhạy phát giác.
May mắn là chỗ đó khá kín đáo, hắn bình an minh tưởng được khoảng ba mươi phút thì kẻ địch khác mới mò tới, lần này là một con mãng xà lớn. Toàn thân nó màu nâu, ở trong đêm tối cực kỳ khó phát hiện ra, trong ánh trăng chỉ thấy loang loáng một chút, Phong Kiệt nhận ra độ dài của nó vào khoảng 6 đến 8m, đầu to như cái gối, trong ánh sáng nhàn nhạt thấy có răng nanh, có nghĩa nó là rắn độc.
“Vù!”
Nó phóng người lao tới, Phong Kiệt nhanh chân đạp một cái xuống cành cây khiến cành gãy làm con rắn cũng rơi xuống theo.
Kiệt nhanh chân nhảy theo.
“Phong Thần Cước”.
Hắn dồn hết lực vào chân, đồng thời lợi dụng sức nặng của thân thể rơi từ trên cao để giáng một đòn nặng như búa bổ vào đầu nó.
Con rắn vì trong thế bị động lại không có tay chân nên không thể đỡ được thân thể, bị một cú đạp cực mạnh găm chặt đầu nó xuống đất sâu đến gần một mét.
Đây là thành quả của kinh nghiệm thu thập được từ hai trận đấu trước, rất nhanh Phong Kiệt một kiếm cắt con mãng xà ra làm hai khúc, vẫn là Phong Thần Kiếm sắc bén, tất nhiên thân thể con vật này cũng không thể so sánh với con gấu nâu lúc nãy.
Sau khi hạ sát đối thủ thứ ba Phong Kiệt tiếp tục dùng bài cũ, hắn kiếm một chỗ cao và chắc chắn để hồi lại sức và thuận tiện cho việc quan sát.
Lần lượt, từng con hoang thú khác lại tiếp tục đến khiêu chiến, liên tục như vậy cho tới sáng, hôm đó là một ngày chém giết đẫm máu của Phong Kiệt, vật vã cả đêm khiến hắn mệt bở hơi tai.
Các trận đầu còn gắng gượng chống đỡ được, đến các trận sau không thể cố được nữa, hắn toàn bỏ chạy. Cũng may dã thú tuy nhanh nhưng không có trí khôn, Phong Kiệt cũng vận dụng được các kỹ thuật của mình chạy trối chết. Phong Bộ Xung Thiên, lại thêm bộ pháp kia đã trợ lực hắn rất nhiều, điều này cũng giúp hắn có thêm cơ hội để luyện tập.
Đến sáng thì Phong Kiệt đã nằm im thin thít bên một bờ suối, ánh mặt trời làm mắt hắn díu lại, hắn muốn ngủ lắm rồi, nhưng mà mãi vẫn chưa thấy Thế Kiệt tới đón nữa. Nhìn lại trên người đã chằng chịt những vết thương, áo quần bị vướng gai với cành cây khi chạy cũng rách nát hết cả rồi.
Vừa đang nghĩ tới Thế Kiệt thì anh ta cũng xuất hiện thật, từ đâu nhảy xuống nhẹ nhàng như một cơn gió, ngồi bên cạnh Phong Kiệt, cười nói:
“Vẫn còn sống là tốt rồi, sức sinh tồn của cậu cũng cao đấy, đứng dậy được không?”
Thấy im ắng, Thế Kiệt mới rút từ trong túi ra một quả lạ màu xanh lá cây rất đẹp.
“Ăn đi”.