Chương 783: Lễ tình nhân (Hạ) (P4-2).

Hoàng Vinh Tiến vốn nghĩ rằng, chỉ là đánh nhau với một bảo vệ của khách sạn thôi, căn bản là không phải chuyện lớn, tốn chút tiền bồi thường là có thể giải quyết nhẹ nhàng rồi.

Nhưng chờ sau khi đến nới mới biết được suy nghĩ của mình sai rồi, mọi người khó giải quyết hơn dự tính!

Sau khi chạy vài vòng xong, mà ngay cả mặt của người phụ trách còn chưa gặp chứ đừng nói là quản lí hay bảo vệ này nọ.

Không chỉ không cho gặp mặt Kỉ Tiểu Hạp, còn không cho hắn biết thế nào, nói cái gì cũng không thả người, còn tuyên bố là chờ quản lí trở về sẽ bắt Kỉ Tiểu Hạp đến cục cảnh sát, trước mặt mọi người mà ẩu đả với nhân viên công tác, tội danh này muốn lớn thì nó lớn mà muốn nó nhỏ thì nó sẽ nhỏ.

Người ta căn bản là không quan tâm đến lời nói của Hoàng Vinh Tiến, nhất là người bảo vệ bị đấm bầm mắt kia, nhìn Hoàng Vinh Tiến bằng con mắt rất không thân thiện.

Trong lòng Hoàng Vinh Tiến giận đến cực độ, làm trò gì chứ? Không phải chỉ là một thằng bảo vệ thôi sao, làm gì mà cuồng dữ vậy! Nhưng mà, bây giờ dù sao cũng đang ở chổ người ta, Hoàng Vinh Tiến cũng không dám làm bậy.

Mang theo sự tức giận đi ra khỏi khách sạn, Hoàng Vinh Tiến đứng hít thở không khí để bình tĩnh, cũng may, tập đoàn của gia tộc vẫn có lui tới với một công ty mậu dịch ở đây, quan hệ cũng rất tốt, Hoàng Vinh Tiến quyết định tìm đến giám đốc của công ty này để ra mặt giùm.

“Alo, là Tống ca sao?” Hoàng Vinh Tiến khách khí nói.

“Ồ, là tôi, xin hỏi là ai vậy?” Tống Hằng lưng dựa vào ghế, tay thì đang vuốt ve bộ ngực của nữ thư kí, gần đây, Tống Hằng sống rất yên bình, chỉ ở trong phòng làm việc chơi trò ông chủ và cô thư kí mà thôi, không dám đi ra ngoài gây chuyện, Dương Minh cũng không gây phiền toái cho hắn nữa, nhưng mà, Tống Hằng muốn khiêm tốn nhưng người ta không cho, bởi vì ở Tùng Giang, trên thương trường, danh tiếng của Tống Hằng rất là nổi.

“Em là Hoàng Vinh Tiến, là con thứ hai của Hoàng Hán Thiên ở Sin ga po” Hoàng Vinh Tiến vội vàng tự giới thiệu.

“À, là Hoàng lão đệ à, xin chào, xin chào!” Tống Hằng đã nhớ ra đây là ai, nhưng mà, tuổi của Tống Hằng cũng chẳng lớn hơn Hoàng Vinh Tiến bao nhiêu, cho nên hai người có thể nói là ngang hàng nhau, nói : “Nghe Hoàng chủ tịch nói, Hoàng lão đệ đến Tùng Giang, anh còn muốn đứng ra làm chủ, nhưng mà Hoàng lão đệ lại không cho anh cơ hội này!”

“Tống ca, việc này có rãnh rồi nói... lần này em có chuyện làm phiền anh...” Hoàng Vinh Tiến do dự một chút rồi nói, hai nhà có thể nói là hợp tác vui vẻ, cho nên Hoàng Vinh Tiến có chuyện nhờ hắn là bình thường.

“Ồ, chuyện gì vậy, nói nghe một chút đi, nếu có thể anh sẽ giúp hết sức” Tống Hằng nghe xong liền nói.

“Là như vậy, Kỉ Tiểu Hạp, Tống ca còn nhớ không?” Hoàng Vinh Tiến hỏi.

“Ồ, anh có nghe qua, Kỉ gia ở chổ của chú cũng là một tập đoàn tài chính lớn, thực lực rất hùng hậu” Tống Hằng gật đầu : “Kỉ Tiểu Hạp là thiếu gia của Kỉ gia, anh đã nghe Hoàng chủ tịch giới thiệu qua”

“Hôm nay Kỉ Tiểu Hạp gây chuyện đánh người rồi bị bắt, đối phương không chịu thả ra...” Hoàng Vinh Tiến thở dài nói.

“Đánh người? Đánh ai?” Tống Hằng thu hồi vẻ tươi cười, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn, dù sao, đánh người là chuyện đơn giản, nhưng, quan trọng chính là người bị đánh là ai?

“Một bảo vệ của khách sạn...” Hoàng Vinh Tiến đáp.

“Cái gì? Bảo vệ?” Tống Hằng sửng sốt :”Cái này bồi thường một chút tiền là xong rồi, sao không chịu thả người nữa?”

“Nhưng mà... đối phương, Tống ca, anh xem có thể ra mặt giúp em được không?” Hoàng Vinh Tiến hỏi.

“Khách sạn gì?” Tống Hằng thuận miệng hỏi, theo hắn nghĩ, đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nế có thể hỗ trợ, đương nhiên là phải giúp rồi.

“Thiên Thượng Nhân Gian” Hoàng Vinh Tiến đáp.

“Thiên Thượng Nhân Gian? Cái gì? Chú nói là Thiên Thượng Nhân Gian?” Tống Hằng nghe xong cả kinh hét lớn : “Đánh người của bọn họ? Vậy là tiêu đời rồi!”

“Tiêu đời?” Hoàng Vinh Tiến cũng ngẩn người, kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của th, hỏi :”Tống ca, rốt cục là thế nào? Tại sao lại tiêu đời?”

“Hoàng lão đệ, chuyện này, anh thật sự không thể giúp chú rồi, Thiên Thượng Nhân Gian anh không thể trêu vào, mà ở Tùng Giang cũng không có ai dám khiêu khích!” Tống Hằng cẩn thận khuyên giải : “Thật sự xin lỗi...”

“Tống ca, Thiên Thượng Nhân Gian này có bối cảnh thế nào? Sao giống như là một nơi nguy hiểm thế?” Hoàng Vinh Tiến khó hiểu hỏi.

“Được rồi, để anh nói thật cho chú biết...” Tống Hằng nói : “Bảo vệ của Thiên Thượng Nhân Gian đều là người của công ty bảo an Danh Dương, mà công ty bảo an Danh Dương đời trước chính là là xã hội đen... anh nói vậy chú có hiểu chưa?”

“Làm xã hội đen? Tổ chức bang phái?” Hoàng Vinh Tiến cả kinh, không ngờ Kỉ Tiểu Hạp lại gây chuyện lớn như vậy.

“Chú ngẫm lại đi, tuy rằng bạn của chú đánh một bảo vệ, nhưng mà, còn mặt mũi của lão đại để đâu? Chú đánh thủ hạ của người ta, chẳng khác nào chú vả vào mồm của người ta, người ta có thể bỏ qua sao?” Tống Hằng giải thích : “Thiên Thượng Nhân Gian và công ty bảo an Danh Dương đều cùng một chủ, cũng là lão đại của Tùng Giang, anh không phải không muốn giúp, mà căn bản là không làm được gì....”

“Vậy... đã làm phiền Tống ca, em tự mình nghĩ biện pháp vậy” Hoàng Vinh Tiến nghe Tống Hằng nói như vậy, hoàn toàn hiểu được, phiền toái lần này của Kỉ Tiểu Hạp rất lớn!

Hoàng Vinh Tiến bỗng nhiên hỏi : “Đúng rồi, Tống ca, anh có quen người nào tên Dương Minh không?”

Hoàng Vinh Tiến vốn không muốn làm phiền Dương Minh, nhưng rồi, trái lo phải nghĩ, ở Tùng Giang quả thật không quen biết ai, nhưng mà, nếu Kỉ Tiểu Hạp đã chọc đến một người tai to mặt lớn như vậy, ngay cả đầu xà như Tống Hằng mà cũng không có biện pháp, cho nên tự cho rằng bên Dương Minh cũng như vậy.

Nhưng mà, vẫn ôm thái độ thử một lần, Hoàng Vinh Tiến vẫn hỏi tình hình của Dương Minh thế nào rồi tính tiếp.

“Cái gì!” Tống Hằng vừa nghe thấy cái tên này, xém tí đã bị hù chết, hét ầm cả lên, đứng bật dậy khỏi ghế còn nhanh hơn cả tên lửa : “Chú nói cái gì? Dương Minh? Chú chọc vào hắn? Má ơi, nghe anh khuyên, chú nhanh chóng chạy trốn đi là vừa...”

“Chạy trốn? Có ý gì?” Hoàng Vinh Tiến khó hiểu hỏi.

“Chú chọc vào Thiên Thượng Nhân Gian và người của công ty bảo an Danh Dương, cùng lắm là chỉ chịu thiệt một chút, nhưng chú sẽ không bị gì, nhưng nếu chú đụng vào Dương Minh, vậy thì chỉ có chết...” Tống Hằng cầm điện thoại mà tay run cầm cập, mỗi lần nhớ lại cảnh mà Dương Minh tìm mình, Tống Hằng xém tí đã đái trong quần luôn.

“Tống ca, anh nói loạn cái gì vậy? Dương Minh làm sao? Anh nói Dương Minh nào?” Hoàng Vinh Tiến còn cho rằng Tống Hằng lầm người : “Dương Minh mà em nói là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi, dáng người rất cao, khoảng một mét tám mươi ba... sao anh nói cứ như là ác ma vậy?”

“Chính hắn!” Tống Hằng cả kinh : “Chú không chọc vào hắn chứ? Vậy thì xong rồi...”

Hoàng Vinh Tiến lúc này thật sự không hiểu gì hết, cái này rốt cục là thế nào, nhưng mà, vẫn trả lời : “ Em không chọc hắn, em chỉ quen biết hắn, hắn có để lại cho em số điện thoại, nói rằng ở Tùng Giang nếu có chuyện gì, có thể tìm hắn... em chỉ muốn xác nhận thân phận của hắn mà thôi...”

“A!” Tống Hằng nghe Hoàng Vinh Tiến nói xong, nhất thời sửng sốt, nhưng mà lập tức vui vẻ nói : “Thì ra là vậy! Vậy được rồi, chuyện này chú cứ tìm hắn, nếu hắn nói giúp chú, có lẽ sẽ được!”

Hoàng Vinh Tiến còn muốn hỏi thêm, nhưng Tống Hằng không chịu nói! Cũng khó trách, Tống Hằng làm sao mà dám kể lại những chuyện xưa ghê người đó, sao có khả năng tùy tiện nói cho người khác biết! Hoàng Vinh Tiến còn tưởng rằng Tống Hằng không dám nói lung tung, cũng không hỏi nữa, nói cảm ơn xong liền vội vàng cúp máy.

Nhưng mà, Hoàng Vinh Tiến lại không cho rằng bản thân Dương Minh dọa người, vì rất bình dị, gần gũi, lại hài hước nữa, nhớ lại hành động của Dương Minh lúc ở trên thuyền, Hoàng Vinh Tiến vẫn cảm thấy buồn cười.

Dò trong danh bạ số điện thoại vừa lưu hôm nay của Dương Minh, rồi gọi qua.

Bây giờ, Dương Minh đã trở lại du thuyền của mình, đang cùng Trần Mộng Nghiên ôm nhau giống cảnh của Jack và Rose trong Titanic, không ngờ điện thoại đột nhiên vang lên, làm phá hủy cảnh tượng lãng mang.

Nhìn thoáng qua màn hình, thấy cái số quen quen, Dương Minh mới nhấn trả lời : “Alo, xin chào”

“Xin chào, là Dương Minh lão đệ sao?” Hoàng Vinh Tiến hỏi thử.

“Là tôi, xin hỏi là ai vậy?” Dương Minh hỏi, bởi vì cái xưng hô Dương Minh lão đệ này nó kì kì, có rất ít người gọi hắn như vậy.

“Anh là Hoàng Vinh Tiến, vừa quen trên thuyền...” Hoàng Vinh Tiến vội nói.

“À, là Hoàng ca à, xin chào” Dương Minh thầm nghĩ, hèn chi mình thấy số điện thoại này nó quen quen, thì ra là người hồi sáng mới gặp.

“Dương lão đệ, anh... ngượng ngùng mở miệng...” Hoàng Vinh Tiến do dự, dù sao thì vừa mới quen biết người ta mà đã đi nhờ người ta, nói thế nào cũng thấy ngại.

“Chuyện bên kia không giải quyết được? Có gì cần hỗ trợ, cứ việc nói đi” Dương Minh cười cười, đại khái đã đoán đước, Hoàng Vinh Tiến trước đó cũng vì chuyện này mà rời đi vội vả, bây giờ gọi cho mình, khẳng định là không giải quyết được chuyện này.

“Dương lão đệ, em nói trúng rồi, thật sự là vậy” Hoàng Vinh Tiến cười khổ nói : “Bạn của anh đánh một bảo vệ của Thiên Thượng Nhân Gian, cho nên đối phương không chịu thả người ra...”

“Ồ? Vì sao?” Dương Minh đã rõ mọi chuyện, nên nhàn nhạt hỏi.

Trong lòng Hoàng Vinh Tiến rùng mình, quả nhiên là có thể! Không thể nghi ngờ Dương Minh là một người rất có bối cảnh tại Thiên Thượng Nhân Gian, không cần hỏi cái gì hết, nhảy trực tiếp vào hỏi vì sao, vậy chứng minh rằng, bối cảnh của Dương Minh rất lớn.