“Đúng thế, cô và chú lần này đến Tĩnh Sơn thăm dì ba” Vương Quế Phân nói: “Hay là cháu đi cùng chúng tôi”
Vương Quế Phân muốn mang theo Dương Minh để khoe khoang một chút, dù sao dì ba kia thường hay ra vẻ mới mình. Bây giờ có Dương Minh làm chỗ dựa nên Vương Quế Phân không muốn bỏ qua cơ hội.
“Cháu không đi đâu, cháu và Tùy Quang Khải không quá quen thuộc” Dương Minh lắc đầu nói.
Triệu Đại Toàn kéo áo vợ. Người này mặc dù thành thật nhưng đầu óc tỉnh táo hơnVương Quế Phân nhiều, vừa nghe Dương Minh nói liền biết không có quan hệ gì đặc biệt với Tùy Quang Khải. Vì thế lão nói: “Như vậy thì không đi làm gì, dù sao cũng không quen mà. Cô chú chỉ đi thăm rồi về”
Vương Quế Phân mặc dù có chút không tình nguyện nhưng không có cách nào. Vương Quế Phân cũng thấy Dương Minh không thích Tùy Quang Khải mấy, chỉ có thể nói: “Đúng thế, cũng không phải quan hệ quá gần. chẳng qua không có biện pháp, xuất phát từ lễ phép nên phải đi”
Triệu Đại Toàn nghe xong không nói gì chỉ là thầm bĩu môi? Không biết lúc trước ai muốn tạo thân thích với người ta. Bây giờ con gái có bạn trai lập tức đổi lời.
“Bố, mẹ, tối bố mẹ ở đâu?” Triệu Oánh có chút khó chịu với mẹ. Nhưng Dương Minh nếu giải vây cho nàng, nàng cũng không thể không cảm ơn, hơn nữa đang cố gắng đổi đề tài.
“Bố mẹ vốn đến thăm hai đứa rồi đi. Nhưng ngày mai phải đi xem nhà và xe cho con cho nên không cần đi gấp” Vương Quế Phân đây là suy nghĩ cho Dương Minh và Triệu Oánh.
Điều này làm Dương Minh muốn cười, chẳng qua không hề tức giận. Dương Minh đại khái cũng có thể hiểu Vương Quế Phân sợ mình lừa Triệu Oánh. Cho nên Vương Quế Phân cố gắng muốn tranh thủ lợi ích cho con gái, nhưng hơi gấp một chút mà thôi.
Chỉ là mình mua mấy thứ này cho Triệu Oánh, thì quan hệ giữa mình và Triệu Oánh hình như có điểm không rõ. Chẳng qua điều này Dương Minh lại mong thấy.
“Hay là ở khách sạn đi?” Dương Minh nói: “Muộn thế này cũng chỉ có thể vào khách sạn ở thôi”
Vương Quế Phân thầm nghĩ Dương Minh bố trí khách sạn tự nhiên không kém, vừa định gật đầu đáp ứng thì lại nghe Triệu Oánh nói: “Không cần đâu. Em trước kia thuê phòng với Yên Yên bây giờ vẫn để trống, ở đó là được rồi”
Nghe Triệu Oánh nói thế, Vương Quế Phân không tiện nói gì khác: “Vậy cũng được. chẳng qua Tiểu Dương ở đâu?”
“Dì, cháu về nhà” Dương Minh dở khóc dở cười. Xem ra Vương Quế Phân nghĩ bình thường hắn và Triệu Oánh hay ngủ cùng nhau.
Đưa người nhà Triệu Oánh về, Dương Minh mới lái xe về nhà. Trên đường đi hắn gọi điện cho Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh về đến nhà vào phòng khách thì thấy Dương Đại Sơn đang ngồi ở đó nói chuyện với bố.
Chẳng qua lúc này Dương phụ đã không còn vẻ thành thật như trước nữa, nói chuyện rất vui vẻ với Dương Đại Sơn. Dương Đại Sơn cũng đã có thay đổi một chút, nói chuyện trước mặt Dương phụ trở nên vô cùng cẩn thận.
Người nhà Dương Minh đột nhiên giàu lên điều này đả kích Dương Đại Sơn rất lớn. mặc dù biết Dương Minh có cửa nhưng bây giờ xem ra không hiểu rõ.
Thực ra với thực lực Dương Minh thể hiện ra thì ai hiểu được.
“Cháu về rồi à?” Dương Đại Sơn thấy Dương Minh vào vội vàng đứng dậy cười nói.
“Bác ngồi đi, thấy cháu sao phải khách khí như vậy?” Dương Minh cười cười. Từ sau khi biết ân oán ban đầu giữa Dương Đại Sơn và Dương phụ, Dương Minh không còn lạnh nhạt với Dương Đại Sơn như trước nữa.
“Đại Minh, vừa lúc con đã về. Con ngồi xuống nghe một chút rồi quyết định hộ bố và bác?” Dương phụ không còn coi Dương Minh là trẻ con như trước nữa.
“Chuyện gì vậy bố?” Dương Minh có chút khó hiểu dừng bước ngồi xuống ghế. “Là như thế này, bác con ... Anh, anh nói đi” Dương phụ gật đầu nói với Dương Đại Sơn.
Dương Đại Sơn nói: “Làm muối mặc dù kiếm tiền nhưng con người luôn hy vọng làm lớn mà phải không cháu?”
“Bác, bác không phải định nghĩ đến ngành hư vô mờ mịt gì đó chứ?” Dương Minh nghe xong nhíu mày: “Bác, cháu khuyên bác một câu, ngành nghề mình không quen thuộc thì đừng dính vào là tốt nhất. Hơn nữa thị trường tài chính đang nghiêm trọng, mặc dù nói không ảnh hưởng gì nhiều đến Trung Quốc nhưng dù sao cũng bị lan đến, cháu thấy làm muối là tốt mà”
“Cháu, cháu nghe bác nói hết đã” Dương Đại Sơn cười khổ nói: “Bác làm câu lạc bộ thì là nóng đầu, nhưng lần này bác đã tính kỹ rồi”
“được rồi, bác nói đi, nếu có thể thì tiền không thành vấn đề” Dương Minh gật đầu quyết định cho Dương Đại Sơn một cơ hội.
“Bên phía vựa muối làm nhiều năm như vậy tất cả đều đi vào quỹ đạo, bảo bác gái cháu quản lý là được, không cần đến bác” Dương Đại Sơn nói: “Mấy ngày nay bác đã suy nghĩ công ty của Đại hải có phải là sản suất được máy móc công trình lớn không? Ví dụ như máy xúc, máy ủi ... các sản phẩm lớn này thì yêu cầu kỹ thuật thấp một chút, nhưng tiêu thụ dễ. Trong tỉnh chúng ta vẫn chưa có công ty như vậy.
“Ồ?” Dương Minh có chút sửng sốt không ngờ Dương Đại Sơn nghĩ là chuyện này: “Việc này đúng là đáng để suy nghĩ, dù sao bây giờ chúng ta không thiếu kỹ thuật”
Máy móc này thì tin rằng Lao Feng có tài liệu liên quan. Sản xuất không vấn đề gì, nếu như đồ tốt cũng không khó để tiêu thụ.
Chẳng qua Dương Đại Sơn đến đây là cho Dương phụ ý kiến ư? Dương Minh có chút buồn bực: “Ý của bác là muốn tham dự vào soa?”
“Tham dự vào?” Dương Đại Sơn lắc đầu nói: “Công ty của bố cháu có tài sản lớn như vậy, bác dù dồn hết tiền cũng không tạo được một bọt nước bay lên. Bác suy nghĩ nếu như thành lập việc tiêu thụ máy móc công trình có thể cho bác giữ một chức vụ không. Làm một chủ vựa muối dù nghe như thế nào cũng là kẻ mới nổi, không dễ nghe như công ty”
“Vậy không có vấn đề gì” Dương Minh nhìn Dương phụ rồi nói: “Bác khá quen thuộc mấy thứ này, nếu như thật sự có thể làm thì để bác phụ trách việc tiêu thụ và khai thác thị trường”
Dương Minh cũng không đề phòng Dương Đại Sơn làm gì, chỉ là thứ trung tâm thì không thể có họ hàng tham dự.
Mà tiêu thụ lại không có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ là liên hệ với thương nhân, tuy nói có thể kiếm chút chỗ tốt nhưng đều không quá quan trọng.
Dương phụ gật đầu. Dương phụ vốn tưởng rằng Dương Minh không đồng ý Dương Đại Sơn đến công ty. Nhưng bây giờ xem ra Dương Minh không phản đối. Hơn nữa Dương phụ rất tán thành ý kiến của Dương Minh.
“Bố và bác nói chuyện, con về phòng” Dương Minh không muốn can thiệp nhiều vào công ty của bố. Nếu để Dương phụ làm, Dương Minh không muốn làm ông chủ đứng phía sau.
“Được, vậy bố và bác nói chuyện một chút. bố cảm thấy hứng thú với ý tưởng của bác” Dương phụ gật đầu nói.
Lúc này Dương mẫu đi tới nói: “Đại Hải, muộn rồi, tôi gọi điện xuống kêu nhà hàng dưới lầu mang đồ ăn khuya lên, ông và anh vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Được, tôi cũng đang đói bụng” Dương phụ cười nói: “Bà đi đi”
Dương Minh về phòng tiện tay bật máy tính lên, muốn xem có bài báo nào nhằm vào công ty châu báu không?
Bật QQ lên, lựa chọn trạng thái ẩn, chẳng qua vẫn có tin tức nhắn tới.
Dương Minh mở ra thì thấy là Cô giáo dã man đã lâu không gặp.
“Có ở đó không?” “Có đó không?” Cô giáo dã man nhắn bốn năm tin, hỏi Dương Minh có ở đó không.
Dương Minh vốn định lên mạng đọc báo nhưng thấy nhiều tin tức như vậy thì nghĩ có việc gấp, vì thế nhắn lại: “Tôi vừa lên, có chuyện gì?”
“Hả. Cậu cũng trên mạng” Cô giáo dã man rất nhanh nhắn lại.
“Ừ” Dương Minh
“Có rảnh không?” Cô giáo dã man
“Có, chẳng qua nói chuyện qua đêm với cô thì không được” Dương Minh
“Tôi lâu rồi không chơi Địa chủ, hôm nay tâm trạng không tốt nên muốn tìm người nói chuyện” Cô giáo dã man
“Ha ha, mỗi lần cô tìm tôi nói chuyện hình như đều có chút buồn bực, sao, vấn đề tình cảm ư?” Dương Minh gần đây cảm thấy tình cảm của mình rất thuận lợi, đã ôm được Lâm Chỉ Vận lên giường, Trần Mộng Nghiên cũng đã thỏa hiệp. Hình như cũng hấp dẫn được bà chị Triệu Oánh. Cho nên tâm trạng Dương Minh khá vui.
“Ừ, hôm nay tôi đã gặp anh ấy” Cô giáo dã man
“Sau đó thì sao? Nếu gặp người cô thích thì sao tâm trạng cô lại không vui?” Dương
“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ cảm thấy hôm nay gặp không tốt” Cô giáo dã man
“Cô có nói gì hoặc làm gì khiến hắn ta ghét không?” Dương Minh kiên nhẫn hỏi. Dù sao Cô giáo dã man là một trong số người bạn thân trên mạng của hắn mà.