Chương 719: Vay nặng lãi

“Vâng, Dương ca” Bạo Tam Lập gật đầu nói.

“Đúng, Tiểu Dương, sao cháu gọi anh ta là Báo tử, anh ta sao gọi cháu là Dương ca?” Lâm Trường Thanh có chút kỳ quái mà nói.

“....” Dương Minh sửng sốt một chút, thật không ngờ vấn đề này lại bị Lâm Trường Thanh hỏi. Bạo Tam Lập cũng hốt hoảng, cũng may nhanh nhẹn mà nói: “Chú, tôi trông già hơn tuổi”

“Ồ” Lâm Trường Thanh chỉ là thuận miệng hỏi, không quá để tâm đến chuyện này.

Mà người trong xe đều có suy nghĩ của mình, đang nghĩ đến chuyện nhà Hà Lộ Lộ, nên không để ý đến việc này.

Đường đi không có gì nói, xe vừa ra khỏi cao tốc vào nội thành Tùng Giang, sau đó chạy đến địa điểm mà Hà Lộ Lộ nói.

Đây là một khu công nghiệp, sau khi được cải tạo đã thành nơi buôn bán với bên ngoài của thành phố Tùng Giang, ở đây có mấy siêu thị khá lớn, các tòa nhà cao tầng, bên trên đều là một loạt công ty thương mại. Mà công ty của Hà Chí Bác cũng nằm ở đây.

Xe dừng lại tại cửa tòa nhà, Hà Lộ Lộ không chờ được nữa mở cửa xuống xe. Trầm Nguyệt Phong cũng theo sát phía sau.

“Chúng ta ...” Trầm Nguyệt Bình vừa định mở miệng nói có nên đi vào không thì bị Dương Minh cắt ngang. Chuyện của Hà Lộ Lộ, Dương Minh không muốn quan tâm.

Thấy Dương Minh như vậy, Trầm Nguyệt Bình cũng biết Dương Minh khó chịu Hà Lộ Lộ. Trầm Nguyệt Bình thở dài một tiếng không xuống xe. Chẳng qua Trầm Nguyệt Bình đứng ngồi không yên nhìn về phía đám Trầm Nguyệt Phong đi tới.

Trầm Nguyệt Phong đi theo Hà Lộ Lộ không kịp đợi thang máy, chạy theo cầu thang bộ lên công ty trên tầng ba. Hà Lộ Lộ đẩy cửa ra thì thấy một đám hung thần ác sát vây quanh phòng làm việc của bố.

Mà ngồi trên ghế giám đốc không phải Hà Chí Bác, mà là một người đàn ông béo cụt tay độc trọc.

“Bố” Hà Lộ Lộ có chút khẩn trương lao qua người tên béo.

“Lộ Lộ, sao con lại tới đây?” Hà Chí Bác sợ hãi nói: “Không có chuyện của con, mau về nhà đi”

Vừa nãy lão Diêu đã nói tin tức Hà Lộ Lộ về cho Hà Chí Bác. Lần này con gái về, Hà Chí Bác không hề vui vẻ. Hà Chí Bác hy vọng con gái không về.

“Ồ? Tôi nói giám đốc Hà này, đây là con gái ông đang học ở nước ngoài sao? Được đó” Đỗ Độc Tử mở miệng nói.

“Ông là ai? Có phải ông hại bố tôi?” Hà Lộ Lộ căm tức trừng mắt nhìn Đỗ Độc Tử.

“Tôi là người như thế nào thì hỏi bố cô” Đỗ Độc Tử ra vẻ vô tội: “Về phần tôi hại bố cô. Tôi hại lão ta làm gì?” “Lộ Lộ, đừng làm loạn, ngoan, mau về đi” Hà Chí Bác lo lắng, sợ đám người Đỗ Độc Tử sẽ gây bất lợi cho Hà Lộ Lộ. Thấy Trầm Nguyệt Phong bên cạnh Hà Lộ Lộ, Hà Chí Bác nói: “Cậu là bạn trai của Lộ Lộ phải không? Cậu mau mang Lộ Lộ rời đi. Lộ Lộ giao cho cậu”

Hà Chí Bác nói như vậy chẳng khác nào cam chịu quan hệ giữa Hà Lộ Lộ và Trầm Nguyệt Phong. Hà Chí Bác bây giờ chỉ hy vọng Trầm Nguyệt Phong có thể mau chóng mang Hà Lộ Lộ rời đi, vấn đề thì không có gì. Huống hồ Hà Chí Bác lập tức trắng tay, còn có tư cách gì mà kén rể.

“Lộ Lộ ... chúng ta ...” Trầm Nguyệt Phong do dự một chút, cầm tay Hà Lộ Lộ mà nói.

“Anh là đồ nhát gan. Sợ cái gì” Hà Lộ Lộ hất tay mà nói: “Anh muốn thì đi một mình đi, tôi không đi”

Vừa nói Hà Lộ Lộ trừng mắt nhìn Đỗ Độc Tử rnoi: “Bố tôi không phải nợ tiền của ông sao? Ông ép bố tôi như vậy làm gì? Bố tôi thiếu bao tiền, chúng tôi trả cho ông là được chứ gì?’

“Ồ, sảng khoái” Đỗ Độc Tử vỗ tay xuống bàn rồi nói: “Tốt, vậy trả tiền đi, bố cô nợ tiền tôi ... ừ, tôi giảm giá cho cô, mười triệu thôi”

“Cái gì? Mười triệu?” Hà Lộ Lộ há hốc mồm: “Sao nhiều như vậy?”

“Chẳng qua đây là giảm giá cho cô rồi đó’ Đỗ Độc Tử cười hắc hắc rồi nói: “Tôi đang bàn bạc với bố cô việc dùng công ty trả nợ”

“Bố, sao bố nợ nhiều tiền như vậy?” Hà Lộ Lộ không thể tin mà nói: “Có phải là bố bị hại?”

“Bố đâu biết vay nặng lãi lại cao như vậy. Lúc đầu bố chỉ mượn 1 triệu” Hà Chí Bác cười khổ nói.

“Cái gì? Một triệu?” Hà Lộ Lộ nghe xong không tức giận không được, chỉ vào Đỗ Độc Tử mà nói: “Các người đang hại người khác. Nợ 1 triệu, dựa vào cái gì bắt chúng tôi trả 10 triệu?”

“Nghề gì có quy củ nghề đó, gia có gia quy. Chúng tôi mở dịch vụ, tự nhiên có phương pháp tính lãi. Cô ngại cao, có thể không vay, không ai ep cô vay” Đỗ Độc Tử bĩu môi mà nói: “Được rồi, thiếu nợ trả tiền là chuyện từ xưa vẫn vậy. Nếu không cô ngủ với tôi hai đêm, tôi giảm giá cho cô nữa”

“Ông ... vô sỉ” Hà Lộ Lộ dậm chân, tức giận nói: “Nguyệt Phong, chúng ta báo cảnh sát. Em không tin còn trị được đám người này”

Hà Lộ Lộ vừa dứt câu, Đỗ Độc Tử kiêu ngạo cười lớn: “Ha ha ha, cô em vừa du học về hả? Báo cảnh sát? Tôi có giấy cho vay, cô báo đi, xem ai sợ”

“Ông lừa người” Hà Lộ Lộ nói: “Tôi muốn nhìn xem vay 1 triệu sao có thể trả 10 triệu”

“Được, vậy cô báo đi. Đỗ Độc Tử tôi nói được làm được. Cô em, nói cho cưng biết trừ phi vĩnh viễn trốn ở nước ngoài, nếu không thì cô em không có ngày nào sống yên ổn đâu” Đỗ Độc Tử sa sầm mặt, lạnh lùng quát.

Đỗ Độc Tử thực ra cũng sợ chuyện này thành lớn. Hà Lộ Lộ nếu báo cảnh sát, chẳng những cảnh sát gây khó dễ. Sau khi về có thể bị Bạo Tam Lập tức giận mà diệt mình.

Cho nên khi Hà Lộ Lộ nói sẽ báo cảnh sát, Đỗ Độc Tử tức giận uy hiếp lại.

“Được rồi, Lộ Lộ, con đừng xen vào nữa. Có một số việc con không biết” Hà Chí Bác sợ hãi trong lòng. Đỗ Độc Tử là ai? Đó là hắc đạo. Những người này làm không sợ gì hết, Hà Chí Bác sao có thể kết thù với bọn chúng.

Nếu hôm nay Hà Lộ Lộ báo cảnh sát, chuyện có thể được giải quyết, chẳng qua tiếp theo sẽ vô cùng phiền phức. Đỗ Độc Tử bị thiệt, có thể buông tha bọn họ sao?

Sau này người nhà mình đừng mong ở lại đất Tùng Giang này nữa. Trừ phi có người có trọng lượng ra mặt, hoặc là trực tiếp chạy trốn.

“Bố, con sao không hiểu? Đối phó người xấu, bố càng nhu nhược, bọn chúng càng làm càn” Hà Lộ Lộ lớn tiếng nói: “Chúng ta báo cảnh sát, bọn chúng sẽ sợ. Lão ta đang lừa người, đây là tội lớn. Bố còn hy vọng lão ta có thể đi ra sao? Sẽ bị xử tù”

“Ai” Hà Chí Bác thở dài một tiếng. con gái mới ra đời sao hiểu được gì chứ? Cho dù Đỗ Độc Tử bị tù, vậy đám đàn em của Đỗ Độc Tử thì sao? Đám đàn em suốt ngày gây phiền phức thì mình cũng không chịu được mà. Đến lúc đó không biết chừng còn cửa nát nhà tan.

“Được, cho cô em báo cảnh sát đó” Đỗ Độc Tử cắn răng nói với mấy thằng đàn em: “Bọn mày thấy đó, nếu tao có chuyện gì, bọn mày biết làm như thế nào chưa?’

“Yên tâm đi Đỗ ca, bọn em đều là người lăn lộn trên đời, không ngại thêm Hà gia” mấy thằng đàn em của Đỗ Độc Tử nói.

Quả nhiên là như vậy. Hà Chí Bác hít sâu một hơi. Mà giờ phút này Hà Lộ Lộ cũng rốt cuộc hiểu tại sao Đỗ Độc Tử không sợ.

“Được rồi, Lộ Lộ, con và Tiểu Trầm về nhà trước đi. Bố và ông chủ Đỗ đi làm thủ tục” Hà Chí Bác thở dài một tiếng, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Nhưng ...” Hà Lộ Lộ thấy công ty của bố cứ như vậy mà mất, trong lòng rất lo lắng.

“Lão Lâm, Nguyệt Phong lên lâu như vậy có thể gặp chuyện gì không?” Trầm Nguyệt Bình nhìn đồng hồ, có chút lo lắng.

“Ai biết được” Lâm Trường Thanh thở dài một tiếng, không ngờ em vợ mới về đã xảy ra chuyện.

“Dương Minh, cô có chút lo lắng, cô và chú lên trên một chút, cháu và Vận nhi chờ ở dưới. Nếu có việc thì cũng tiện gọi người” Trầm Nguyệt Bình không ngồi yên được nữa, vì thế nói.

“Vậy cùng lên thôi ạ” Dương Minh không có biện pháp, mặc dù nói không muốn quản, nhưng đó lại là cậu của Lâm Chỉ Vận. Dương Minh nói xong liền quay đầu lại nói với Bạo Tam Lập: “Đám vay nặng lãi ở Tùng Giang ngưu nhỉ”

Một câu nói như bình thường của Dương Minh lại làm trán Bạo Tam Lập đầy mồ hôi. Tự nhiên đây là Dương Minh đang nói Bạo Tam Lập. Bạo Tam Lập gần đây vừa được Dương Minh khẳng định, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Không phải Dương Minh nghi ngờ năng lực của mình sao?

Bạo Tam Lập có thể ngồi trên vị trí này không dễ dàng. Mặc dù thoạt nhìn hắn được nhiều người ở Tùng Giang ủng hộ, nhưng chỉ có một mình hắn hiểu rõ tại sao lại ngồi lên được vị trí. Quyền lực hắc đạo Tùng Giang bây giờ đã bị phân hóa. Hầu Chấn Hám đã chiếm hơn phân nửa, hơn nữa Hầu Chấn Hám còn nắm tài chính. Đây là mệnh mạch.

Mà mình thực ra chỉ xử lý chuyện trên đường, nói dễ nghe thích thì đổi người. Cho nên Dương Minh chỉ cần thấy không thuận mắt với hắn, muốn hạ hắn không khó gì.

Cho nên lúc này Bạo Tam Lập đang tức? vay nặng lãi ư, giỏi, ông hôm nay sẽ tính sổ đám vay nặng lãi chúng mày. Bạo Tam Lập muốn xem ai ăn gan hùm như vậy.

Lâm Trường Thanh và Trầm Nguyệt Bình đi trước, Dương Minh, Lâm Chỉ Vận đi ở giữa, Bạo Tam Lập đi theo phía sau. Năm người tìm được công ty của Hà Chí Bác.

Trầm Nguyệt Bình lo lắng đẩy cửa ra, thấy Trầm Nguyệt Phong không có việc gì mới yên tâm: “Nguyệt Phong, em dâu, hai em không sao chứ?”

“Chị, anh rể, sao hai người lại đi lên?” Trầm Nguyệt Phong nhìn cửa rồi nói: “Bọn em không sao, bọn em sắp đi rồi”