Chương 718: Xảy ra chuyện

Trầm Nguyệt Bình cười cười không nói gì. Bà không phải người thích tranh cãi.

Hà Lộ Lộ gọi điện.

“Alo, Diêu thúc sao, là cháu, Lộ Lộ, cháu về nước rồi” Hà Lộ Lộ cười nói: “Cháu không gọi là vì muốn làm bố cháu ngạc nhiên. bố cháu đâu?”

Điện thoại bên kia không nói gì, Hà Lộ Lộ biến sắc vội vàng nói: “Cái gì? Diêu thúc, chú nói gì?”

“...” bên kia lại nói vài câu, tay Hà Lộ Lộ run lên rồi nói: “Vậy sao các người không báo cảnh sát? Ồ ... cháu biết rồi”

Hà Lộ Lộ dập máy, ngồi ngây ra đó.

“Lộ Lộ, sao thế?” Trầm Nguyệt Phong đang có chút khó chịu với thái độ vừa nãy của Hà Lộ Lộ. Nhưng bây giờ thấy Hà Lộ Lộ thất thần lại khẩn trương.

“Nguyệt Phong” Hà Lộ Lộ cầm tay Trầm Nguyệt Phong, có chút hoảng hối mà nói: “Diêu thúc nói, công ty bố em bị đám người cho vay nặng lãi bao vây, bảo em đừng về, bảo em đi trốn”

“Vay lặng lãi? Rốt cuộc là sao?” Trầm Nguyệt Phong sửng sốt một chút: “Công ty Hà thúc sao lại có quan hệ với đám người cho vay nặng lãi?”

“Diêu thúc nói, bắt đầu từ năm nay bố em mê cá độ. kết quả thua hết tiền trong nhà, sau đó cầm công ty đi vay nặng lãi, mượn một món tiền, kết quả lại thua. Bây giờ đám người cho vay tìm đến cửa, muốn tịch thu công ty của bố” Hà Lộ Lộ không còn giữ hình tượng cao quý nữa, run giọng mà nói.

“Hả” Trầm Nguyệt Phong lập tức nói: “Vậy chúng ta mau đến xem. Thiếu bao tiền? nghĩ biện pháp trả bọn họ là được mà”

“Vâng” mặc dù Hà Lộ Lộ biết bây giờ đi cũng không tốt gì, nhưng không đi thì trong lòng không yên, vì thế gật đầu.

Hà Lộ Lộ không cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng. Công ty bố Hà Lộ Lộ giá trị dù như thế nào cũng phải vài chục triệu, lần này kiểu gì cũng qua được mà.

Nghe xong Hà Lộ Lộ nói, Dương Minh nhíu mày ngẩng đầu nhìn Bạo Tam Lập đang lái xe.

Bạo Tam Lập lúc này có chút khẩn trương, nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của Dương Minh, thấy Dương Minh nhìn mình, trong lòng vừa động.

Cho vay nặng lãi là một ngành đen tối bên rìa hắc đạo. Dương Minh từng ra lệnh Bạo Tam Lập không dính đến ngành này, hơn nữa cũng yêu cầu hắn tăng cường giám sát đám cho vay nặng lãi ở Tùng Giang.

Vay nặng lãi mặc dù dễ kiếm được tiền nhưng lại rất dễ xảy ra chuyện. Việc này khác với thu tiền bảo vệ. bây giờ công ty bảo vệ thu tiền là có trong luật pháp.

Nhưng vay nặng lãi lại khác, người vay nặng lãi bị ép quá sẽ làm ra một vài chuyện, đến lúc đó khó thu thập. Không biết chừng toàn bộ hắc đạo thành phố đều bị liên lụy.

Công ty bảo vệ mặc dù không sợ, nhưng đàn em của Bạo Tam Lập ít nhiều cũng có những người không hợp pháp. Cho nên vì đảm bảo ổn định tình hình, Bạo Tam Lập thi thoảng tìm đám cho vay nặng lãi đến nói chuyện, bảo bọn họ chú ý một chút, nếu không tự gánh trách nhiệm.

Hôm nay những tên này vây công ty người ta, nếu tiếp tục như vậy rất dễ đưa tới một ít phóng viên. Thực ra Bạo Tam Lập cũng không khống chế đám cho vay nặng lãi, nhưng bọn chúng muốn lặn lộn ở Tùng Giang thì nhất định phải tôn trọng Bạo Tam Lập. Nếu không diệt bọn chúng chỉ là một câu nói mà thôi.

Nhưng lợi ích quá lớn vẫn có người mạo hiểm.

Đỗ Độc Tử chính là một người như vậy. Đỗ Độc Tử cũng là kẻ lăn lộn nhiều kinh nghiệm. Năm đó làm lái xe cho Lão Đại hắc đạo Tùng Giang. Sau đó Hồ Tam xảy ra chuyện, Đỗ Độc Tử cũng bị bắt với Hồ Tam.

Đỗ Độc Tử không phải có cái tên này từ đâu, mà tên là Đỗ Thượng Tiến, kết quả lúc đánh nhau trong tù bị người chặt đứt một cánh tay, biến thành thằng cụt.

Có thể là Đỗ Thượng Tiến cảm thấy cái tên của mình không hay. Đỗ Thượng Tiến? Đi ra lăn lộn còn lên nữa sao? Làm cho người ta nghe được không cười chết sao? Vì thế Đỗ Thượng Tiến đổi danh hiệu của mình thành Đỗ Độc Tử, dù sao mình cũng cụt tay mà.

Sau khi từ trong tù đi ra, hắc đạo Tùng Giang đã thay đổi lớn. Bởi vì năm đó Hồ Tam làm chuyện quá ác, bị xử lý, hắc đạo Tùng Giang không ai dám thò đầu ra. Nhưng Vu Hướng Đức và Bạo Tam Lập lại lăn lộn khá được, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đám lưu manh, còn kém xa hắc đạo.

Đỗ Thượng Tiến không có chỗ dựa, nhưng dựa vào danh tiếng của Hồ Tam năm đó, kêu gọi và thu mấy thằng đàn em, mở trò cho vay nặng lãi. Bởi vì hang ổ của Đỗ Độc Tử tại thành Bắc, cho nên lúc đầu có quan hệ rất tốt với Vu Hướng Đức. Sau này Vu Hướng Đức xong đời, hắn tìm được Bạo Tam Lập, hy vọng có thể dựa vào việc mình lăn lộn từ trước để được đối phương chiếu cố một chút.

Bạo Tam Lập không muốn người ta rét lạnh, cũng không động đến hắn. Dù sao người này chỉ dựa vào việc đòi tiền mà kiếm ăn, không có xung đột về lợi ích với Bạo Tam Lập. Chẳng qua Bạo Tam Lập đã cảnh cáo nếu Đỗ Độc Tử làm chuyện gì động tĩnh quá lớn thì đừng trách mình không khách khí.

Sau khi Bạo Tam Lập tiếp quản hắc đạo Tùng Giang đến nay, Đỗ Độc Tử coi như an phận. chẳng qua Đỗ Độc Tử nghĩ mình đã gần 50, còn làm được mấy năm nữa cơ chứ?

Vì thế Đỗ Độc Tử suy nghĩ nhiều ngày liền quyết định làm lớn, cơ hội đã tới.

Hà Chí Bác – bố của Hà Lộ Lộ, công ty thương mại của hắn có thể bị Đỗ Độc Tử đoạt tới tay, như vậy coi như từ đen thành trắng, nửa đời sau không phải lo lắng.

Bây giờ Đỗ Độc Tử đang ngồi trong phòng làm việc của Hà Chí Bác:

- Tôi nói rồi, giám đốc Hà, món nợ của chúng ta thanh toán như thế nào?

- Đỗ ca, ngài cho thêm ba ngày đi, chờ tiền từ nước Úc chuyển tới, tôi sẽ trả tiền cho ngài.

Hà Chí Bác đứng ở bên, cẩn thận nói.

- Gia hạn? Tao cho mày một tháng rồi. Mẹ kiếp, hôm nay nếu không trả tiền, tao cho mày ra máu.

Đỗ Độc Tử trừng mắt nhìn.

“Cái này ... Đỗ ca, ngài thấy tôi không có tiền mà. Ngài dù lấy máu tôi, ngài cũng không có chỗ tốt mà” Hà Chí Bác nhăn nhó rồi nói.

“Không có tiền thì lấy công ty mà trả. Đừng nói gì nữa, lập tức đến cục Công thương thay đổi pháp nhân” Đỗ Độc Tử phất duy nhất mà nói.

“Đỗ ca ... tôi vay có một triệu, công ty của tôi mấy chục triệu mà” Hà Chí Bác sợ hãi, không ngờ Đỗ Độc Tử thật sự nhìn trúng công ty của mình.

“Một triệu?” Đỗ Độc Tử cười lạnh một tiếng rồi nói: “Lãi, vốn là một triệu, bây giờ một tháng đã lên 30 triệu. Tính ra tao còn bị lỗ vốn”

“Hả? 30 triệu?” Sao lại như vậy, có lầm không?” Hà Chí Bác sửng sốt một chút, nói với lái xe: “Lão Diêu, lúc đầu anh không phải nói mượn một triệu, lãi không cao sao?’

Lão Diêu thấy Hà Chí Bác gọi mình, vội vàng nói: “Giám đốc Hà, một tháng trả lại thì đúng là một triệu hai, nhưng ngài kéo dài một tháng, bọn họ cho vay liền tính như vậy’

Hà Chí Bác chính là thông qua lão Diêu mà biết Đỗ Độc Tử. Hà Chí Bác cũng có nghe nói cho vay nặng lãi thì lãi rất cao, nhưng không ngờ đến mức như vậy. Vốn tưởng kéo 1 tháng thì là mấy trăm ngàn mà thôi, chờ thêm vài ngày 3 triệu chuyển về là có thể trả hết, Hà Chí Bác không quá để ý. Nhưng không ngờ hôm nay lại bị Đỗ Độc Tử dẫn người vây công ty.

Mà một tháng trước tiền từ 1 triệu 2 bây giờ thành 30 triệu. Hà Chí Bác hoảng hốt.

Không còn gì nữa? Hà Chí Bác nhìn hoàn cảnh quen thuộc, nhìn phòng của mình, sau này không thuộc về mình nữa sao? PHấn đấu 20 năm trong nháy mắt đã biến thành của người khác.

“Suy nghĩ kỹ chưa? Đàn em của tao không kiên nhẫn đâu. Nếu bọn chúng sốt ruột xảy ra chuyện gì thì đừng trách tao” Đỗ Độc Tử uy hiếp.

“Giám đốc Hà, ngài chuyển công ty cho Đỗ ca đi, còn núi sợ gì thiếu củi đốt” lão Diêu mở miệng nói.

“lão Diêu, công ty cho hắn ta, tôi thành hai bàn tay trắng. Con gái tôi học ở nước ngoài còn cần tiền mà” Hà Chí Bác đau đớn mà nói.

“Ồ? Nghe nói con mày là thạc sĩ phải không? Không sai, tao thích đàn bà học cao. Hay là mày gọi nó đến, tao nuôi nó học?’ Đỗ Độc Tử cười cười dâm đãng.

“Mày ...” Hà Chí Bác tức giận đến tái xanh mặt lại, chỉ vảo Đỗ Độc Tử mà nói: “Mày không sợ tao trả thù mày sao? Vua thua thằng liều, tao không còn gì, mày đừng ép tao”

Nhìn Hà Chí Bác dữ tợn như vậy, Đỗ Độc Tử hơi chột dạ. Nếu chuyện này làm lớn rồi truyền vào tai Bạo Tam Lập, như vậy Đỗ Độc Tử biết chạy đi đâu.

Vì thế Đỗ Độc Tử nói: “Tao chỉ đùa chút thôi. Tao thấy thế này, chúng ta hay là nghiên cứu vấn đề chuyển giao công ty đi?”

“Ai” Hà Chí Bác thở dài một tiếng, chuyện còn gì để nói nữa.

“Chị, có thể đến công ty nhà Lộ Lộ không? Bố Lộ Lộ xảy ra chuyện” Trầm Nguyệt Phong nói với Trầm Nguyệt Bình.

Hà Lộ Lộ mặc dù không nói to, nhưng không gian trong xe vốn nhỏ, nên mọi người nghe thấy rõ. Trầm Nguyệt Bình cũng biết nhà Hà Lộ Lộ xảy ra chuyện, vì thế nói: “Dương Minh, chúng ta đến công ty của Lộ Lộ nhé?’

“Được ạ” Dương Minh tự nhiên nghe theo ý của Trầm Nguyệt Bình: “Ở đâu?’

Hà Lộ Lộ vội vàng nói địa chỉ, trọng giọng không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa.