Chương 707: Người hàng xóm mới

Thấy Lâm Chỉ Vận kiên quyết như thế, Lý Đại Đông cũng không thể nói gì, con gái khi yêu, luôn quên cả chính mình, như thiêu thân lao vào trong lửa, cũng không phải là một câu nói suông.

Biết nói gì cũng đã không còn tác dụng, Lý Đại Đông cũng bất đắc dĩ thở dài.

“Đại Đông ca, chuyện này, anh có thể giữ bí mật giùm em được không? Đừng nói cho cha mẹ em biết... cũng đừng nói cho ai khác biết...” Lâm Chỉ Vận cầu khẩn Lý Đại Đông.

“Anh.. được rồi... tùy em thôi!” Lý Đại Đông không đành lòng nói.

“Cảm ơn anh, Đại Đông ca!” Lâm Chỉ Vận cười ngọt ngào nói : “Cũng không nên nói với Dương Minh, được không?”

“Anh biết” Lý Đại Đông gật đầu.

“Đến công ty làm nhé?” Lâm Chỉ Vận liền thay đổi đề tài.

“Được rồi...” Lý Đại Đông nói : “Anh đến hỗ trợ cho em, nếu Dương Minh dám đối xử với em không tốt, anh sẽ không tha cho hắn!”

“Haha... vậy đi, em về trước...” Trên mặt Lâm Chỉ Vận tuy rằng vui vẻ, nhưng trong lòng đang rất khó chịu, những lời vừa rồi chỉ nói riêng với Lý Đại Đông mà thôi, chứ tình huống chân thật thì còn phức tạp hơn như vậy rất nhiều!

Lâm Chỉ Vận cũng không biết, quan hệ của mình và Dương Minh sẽ duy trì được bao lâu, có nên đem chuyện này nói cho Dương Minh biết thay không? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, liền bị Lâm Chỉ Vận dập tắt.

Loại chuyện uy hiếp người khác như vậy, Lâm Chỉ Vận tuyệt đối không làm. Nhanh chóng trở về văn phòng Triệu Tư Tư, Dương Minh cũng đã nói chuyện xong với Triệu Tư Tư, đang chuẩn bị đi tìm Lâm Chỉ Vận!

“Chỉ Vận, em nói xong chưa?” Dương Minh nhìn Lâm Chỉ Vận, cười hỏi.

“Dạ, Đại Đông ca đồng ý đến công ty làm” Lâm Chỉ Vận cũng không nhắc lại chuyện ấy, mà chỉ nói rằng Lý Đại Đông sẽ đến công ty làm việc thôi.

“Thì ra anh ấy đã nghĩ thông suốt, vậy thì tốt lắm, thế thì chuẩn bị khi nào đến?” Dương Minh hỏi.

“Hai ngày nữa...” Hôm nay, tâm tình của Lý Đại Đông không tốt, nên đã về trước, chẳng qua, cũng không có vấn đề, hai ngày nữa đến làm cũng không sao.

“Được rồi, Tư Tư, chuyện này bạn phụ trách thu xếp đi, cứ làm y như việc chúng ta vừa nói, để cho hắn phụ trách quản lý nhân sự và kỷ luật” Dương Minh nói.

“Ừ” Triệu Tư Tư gật đầu nói.

“Cùng đi ăn cơm?” Dương Minh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm chiều rồi.

“Không được, mình phải đến bệnh viện đưa cơm cho Trương Tân” Triệu Tư Tư cười, lắc đầu nói.

“Được rồi, vậy đi gặp Trương Tân đi” Dương Minh nói xong, đứng dậy : “Chúng tôi đi trước”

Cùng Lâm Chỉ Vận đi ra khỏi công ty, Dương Minh mới hỏi : “Lý Đại Đông tìm em, chỉ nói chuyện đi làm cho công ty?”

“Dạ...” Lâm Chỉ Vận giật mình, lắp bắp nói.

“Không còn cái khác/” Dương Minh nhìn bộ dáng của Lâm Chỉ Vận, cũng biết nàng không nói thật.

“Không, không có!” Lâm Chỉ Vận vội vàng lắc đầu.

Dương Minh cười cười, không hỏi nữa. Mỗi người đều phải có quyền riêng tư, Dương Minh cũng không phải là bát quát đại vương, không cần phải hỏi kỹ càn như vậy.

“Đi đâu?” Dương Minh hỏi.

“Anh... không đi gặp bạn gái anh sao?” Lâm Chỉ Vận cẩn thận hỏi.

“Không phải anh đang đi với bạn gái của mình sao?” Dương Minh tỏ vẻ không hiểu, giơ tay ôm lấy cái eo của Lâm Chỉ Vận.

“Em... em đang nói Trần Mộng Nghiên...” Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ nói.

“À, em nói nàng à?” Dương Minh cười nói : “Ngày hôm qua anh đã đi với nàng, hôm nay phải đi với em, vả lại cũng xử lý công việc nữa...”

Có được sự cho phép của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cũng bắt đầu to gan hơn.

“Cái gì thế...” Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, tim đập đùng đùng, hai chóp mũi đều đã chảy đầy mồ hôi.

“Không có gì, đói bụng chưa? Đi lấp đầy bao tử rồi tính” Dương Minh kéo Lâm Chỉ Vận lên xe.

“Mẹ em hẳn là đã chuẩn bị cơm xong rồi, chúng ta trở về ăn nha?” Lâm Chỉ Vận nói.

“Ơ?” Dương Minh được Lâm Chỉ Vận nhắc nhớ, bây giờ mới nhớ ra, vì thế nói : “Ừ, tay nghề của dì Trầm rất tốt!”

Không biết là vì sao, Lâm Chỉ Vận hôm nay đặc biệt dễ dàng đỏ mặt, có lẽ bởi vì đã nói thẳng hết tâm sự với Lý Đại Đông, mặc dù chưa nói với Dương Minh, nhưng mà thật ra đã đặt hết tâm tư lên người của Dương Minh...

Lần trước chia tay từ bãi giữ xe của Thiên Thượng Nhân Gian, hai ngày nay Dương Minh đã chưa liên hệ với Thư Nhã, người phục trách của công ty giải trí Danh Dương đã lương thượng xong với bên Thư Nhã, chuyện này không cần Dương Minh nhún tay vào.

Huống chi, hai ngày nay Dương Minh cũng thật sự rất bận, sáng sớm, chổ trang trí biệt thự gọi đến, có một phòng ngủ có vấn đề, cần Dương Minh đến tự quyết định.

Trang trí là công việc vất vả nhất, tuy rằng đã đem ý tưởng của mình nói cho bên công ty trang trí nghe, nhưng có nhiều chi tiết không hiểu thì bên công ty vẫn phải gọi điện đến cho hắn, để hắn tự mình xác nhận.

Thật ra điều này cũng không thể trách công ty trang trí được, dù sao làm việc trong ngành này, cho dù người trang trí cảm thấy hài lòng, thì chủ nhân của căn nhà vẫn chưa chắc là đã nghĩ như vậy. Vì thế, để tránh phiền toái không cần thiết, bọn họ sẽ phải gọi điện cho chủ nhân để thương thảo.

Chuyện này, Dương Minh cũng không có biện pháp, sáng sớm phải lái xe đến biệt thự, muốn chạy vào bên trong sân biệt thự luôn, nhưng không ngờ, ngoài cổng lớn của khu biệt thự đã bị một đống gỗ lớn chặn đường.

Dương Minh nhíu nhíu mày, mấy người này cũng thật là, tuy rằng mỗi ngày đều có người đến lấy rác, nhưng mà, cũng không thể vứt rác trước cửa nhà mình thế chứ?

Vừa định lấy điện thoại gọi cho người bên trong, thì lại bỏ điện thoại xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, mấy người này bị mình thúc giục phải làm cho nhanh, làm gì có thời gian để bận tâm đến mấy chi tiết nhỏ này.

Hơn nữa, mấy thứ này cũng là thứ phế thải, không thể yêu cầu để ở một vị trí cụ thể được.

Thấy đống gỗ phế liệu này cũng không nhìu, vì thế Dương Minh dừng xe gần đó, tự mình xuống dọn đống rác này, sợ dơ đồ, nên Dương Minh liền mở cốp xe ra, lấy cái áo khoát công nhân của Hầu Chấn Hám khoát lên người.

Vừa mới dọn được một nửa, đã thấy Lý Nhất Tầm ôm một bó hoa hồng chạy đến, nhìn thấy Dương Minh, rõ ràng là sửng sốt, lại thấy trang phục mà Dương Minh đang mặc, liền nghĩ rằng Dương Minh đang làm việc, vì thế nói : “Cậu đang làm việc ở đây?”

Dương Minh cười khổ, nhìn nhìn bộ đồ trên người, cũng khó trách Lý Nhất Tầm hiểu lầm, chẳng qua, Dương Minh cũng không tính là quen thuộc với Lý Nhất Tầm, cũng không cần phải giải thích với hắn, Càng giải thích, thì ngược lại ra vẻ đang che dấu cái gì đó, vì thế cứ đơn giản hàm hồ một tiếng.

“Không phải chứ, sống khổ thế này, trong nhà Trần Mộng Nghiên cũng có quan hệ mà, tùy tiện tìm cho cậu một công việc không được sao?” Lý Nhất Tầm nói : “Nếu cậu không muốn nhờ con gái, thì cứ nói với tôi, bạn bè với nhau thì có gì mà mất mặt, tôi tìm công việc cho cậu!”

Dương Minh cười cười, nói : “Không cần, cái này cũng được rồi, cậu có chuyện gì thì cứ đi làm đi!”

“Tôi có chuyện gì? Haizzz!” Lý Nhất Tầm thở dài nói : “Ngày nào mà tôi chẳng đến đây một lần?Ngay cả điện thoại của tôi, người ta cũng không thèm nghe, hoa hôm nay, xem ra mua cũng uổng phí!”

“Điện thoại không nghe, mua hoa thì phí? Cậu đang nói cái gì?” Dương Minh nghe không hiểu gì hết.

“Vương Tiếu Yên, cũng mua một căn biệt thự không này!” Lý Nhất Tầm giận dữ nói : “Mẹ nó, bây giờ tôi rốt cục đã biết, vì sao tôi vay tiền của nàng, nàng cũng không tìm tôi đòi, thì ra nhà nàng không thiếu tiền!”

Dương Minh sửng sốt, Vương Tiếu Yên cũng mua biệt thự không này?

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Dương Minh, Lý Nhất Tầm lắc đầu, sau đó nói: “Trong đó, chính là căn biệt thự nàng mới mua...”

“Đã vào ở?” Dương Minh ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, đã ở được mấy ngày” Lý Nhất Tầm gật đầu nói.

Dương Minh vỗ ót cái bốp, thầm nghĩ, xem ra mình đã hiểu lầm những người của đội trang trí rồi, biệt thự bên cạnh cũng có người mua! Nhưng mà không ngờ rằng, hàng xớm mới này lại là Vương Tiếu Yên.

“Vậy cậu tiếp tục cố gắng đi!” Dương Minh sợ hắn quấn quít lấy mình, kêu mình tiếp tục dạy hắn bí quyết tán gái, nói cho qua một câu, rồi tiếp tục dọn phế liệu.

“Haizzz!” Lý Nhất Tầm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện gì đó, đột nhiên vỗ vào bả vai của Dương Minh, nhất thời hét lớn : “A... mẹ nó... đau chết mất...”

Dương Minh cố nén cười, thầm nghĩ, người này giật mình một cái kiểu này không đau chết hơi phí.

Thì ra, trong tay của Dương Minh đang ôm một tấm ván gỗ, bị Lý Nhất Tầm vỗ bả vai một cái, Dương Minh liền thuận tay buông tấm gỗ ra, tấm ván gỗ rớt ngay chân của Lý Nhất Tầm, làm hắn đau đến mức muốn nhảy dựng lên.

“A? Xin lỗi... cậu xem... cậu vỗ tôi, làm tôi hoảng sợ...” Dương Minh lắc đầu.

“Không liên quan đến cậu... haizzz, thật là xui xẻo...” Lý Nhất Tâm đau đến nhếch môi, nói : “Giúp tôi một chuyện được không?”