“Ý của anh là, em có biết thái độ làm người của Dương Minh hay không? Bình thường hắn hay tiếp xúc với ai...” Lý Đại Đông ám chỉ.
“Hiểu... hắn là bạn trai của em, sao em lại không biết được” Lâm Chỉ Vận tuy rằng cảm thấy kì quái, nhưng mà vẫn trả lời.
“Vậy em có biết, Dương Minh bên ngoài còn có bạn gái khác không?” Lý Đại Đông liếc nhìn bảo an bên ngoài, tuy rằng biết rõ bọn họ sẽ không nghe được, nhưng vẫn nhỏ giọng nói.
“Em...” Trong lòng Lâm Chỉ Vận cả kinh, hay là Lý Đại Đông đã biết? Sắc mặt Lâm Chỉ Vận nhất thời trở nên tái nhợt, nàng không biết trả lời câu hỏi của Lý Đại Đông thế nào.
Bây giờ, quan hệ của nàng và Dương Minh quả thật rất tuyệt vời, làm bạn trai bạn gái giả, nhưng cũng không khác gì bạn gái chính thức cả, ít nhất là Lâm Chỉ Vận cũng có cảm giác như thế, nam nữ trong lúc yêu nhau điên cuồng, đại khái là có cảm giác như vậy sao?
Có đôi khi, Lâm Chỉ Vận cũng lâm vào mê mang, chẳng qua, phần lớn mọi chuyện nàng đều giả ngu, không nghĩ đến tương lai của hai người, mà trên thực tế, nàng cũng không muốn suy nghĩ.
Mẹ là một người rất bảo thủ, theo quan điểm của mẹ, con gái nên có một chổ dựa cả đời, mà quan hệ của mình và Dương Minh, mẹ cũng tán thành vô cùng, chẳng qua, nếu thật sự chia tay với Dương Minh, mẹ phỏng chừng là không chấp nhận nỗi.
Mà trong lòng Lâm Chỉ Vận rất rõ ràng, lần đầu tiên của mình đã cho Dương Minh, trong tiềm thức, nàng vẫn luôn hy vọng sẽ tiếp tục với Dương Minh như thế này, cho đến vĩnh viễn.
Chẳng qua, sự thật luôn có sự chênh lệch so với suy tưởng, khi Lâm Chỉ Vận biết được tin Trần Mộng Nghiên đã biết sự tồn tại của nàng từ miệng của Dương Minh, Lâm Chỉ Vận liền sinh ra cảm giác nguy hiểm, thậm chí là cảm giác chịu tội.
Cho đến bây giờ, Lâm Chỉ Vận vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ độc chiếm lấy Dương Minh, nếu như có suy nghĩ này, thì trước kia đã dùng chuyện này uy hiếp Dương Minh rồi, tình huống bây giờ đã làm cho nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Như mà, Lâm Chỉ Vận cũng biết, thỏa mãn bây giờ, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bắt Dương Minh làm bạn trai giả với mình cả đời sao? Cho dù Dương Minh đồng ý, thì Trần Mộng Nghiên có đồng ý hay không?
Nàng luôn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần đừng thích Dương Minh, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện ra Dương Minh đã ở trong tâm trí của mình, chiếm một vị trí rất lớn.
Những lời này cũng không thể nói với Lý Đại Đông, tuy rằng Lâm Chỉ Vận đã xem Lý Đại Đông là anh trai của mình, chẳng qua, chuyện này thuộc loại riêng tư của mình, đừng nói là hắn, ngay cả cha mẹ cũng không thể nói được!
Lâm Chỉ Vận không có khả năng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lý Đại Đông nghe, bắng không, Lý Đại Đông sẽ tiếp tục hỏi tiếp hỏi tiếp, sau trung học em đã làm gì? Bạn trai của em từ đâu mà có? Lần đầu tiên cho ai?
Lâm Chỉ Vận không có cách trả lời, nàng cũng không thể nói sự thật ra, không biết làm sao, bây giờ Lâm Chỉ Vận rất muốn bảo vệ hình tượng của Dương Minh, không muốn để cho người khác biết giữa hai người có một chuyện không thoải mái ấy.
“Chỉ Vận? Em làm sao thế?” Thấy Lâm Chỉ Vận có biểu tình mờ mịt, Lý Đại Đông nghĩ rằng tin tức của mình làm cho nàng chấn động, vội vàng nói : “Chỉ Vận, anh cũng vừa mới biết, em họ của em chính là bạn học thời trung học của Dương Minh, quan hệ vô cùng tốt, mà Dương Minh, trừ em ra, ở bên ngoài còn có một người bạn gái, tên là Trần Mộng Nghiên!”
“Em... em biết...” Lâm Chỉ Vận bị Lý Đại Đông nói, làm cho không biết phải làm sao, chỉ đành đáp cho qua.
“Cái gì? Em cũng biết?” Lý Đại Đông kinh ngạc nhìn Lâm Chỉ Vận : “Chỉ Vận, em đang nói cái gì vậy? Em rốt cục có hiểu anh đang nói gì không?”
“...” Lâm Chỉ Vận không biết nên trả lời Lý Đại Đông thế nào, chuyện phức tạp bên trong này cũng chỉ có nàng mới hiểu được.
“Chỉ Vận, nói chuyện đi” Lý Đại Đông vội la lên.
“Đại Đông ca, chuyện này, về sau anh đừng xen vào nữa... em... em, có một số việc, em cũng không thể nói...” Lâm Chỉ Vận chua sót nói : “Anh đừng ép em được không....”
“Chỉ Vận, sao em lại hồ đồ như vậy? Em... em kêu anh nên làm thế nào bây giờ, em làm anh tức chết...” Lý Đại Đông xanh mặt nói : “Có phải là do hắn nắm được nhược điểm của em, áp chế em hay không?”
Lý Đại Đông nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Chỉ Vận, trong lòng nhảy dựng lên, bây giờ, trên mạng có đủ các bài viết nói về những vụ việc như vậy, hay là Dương Minh đã quay lén hoặc chụp hình lại, rồi dùng mấy cái đó để uy hiếp Lâm Chỉ Vận?
Cũng không trách được Lý Đại Đông có trí tưởng tượng phong phú, vì loại chuyện này không phải không có, mà ngược lại là còn rất nhiều.
Muốn nói nhược điểm, thì phải nói là Lâm Chỉ Vận nắm nhược điểm của Dương Minh mới đúng, chẳng qua, Lâm Chỉ Vận không muốn uy hiếp Dương Minh mà thôi, lắc đầu nói : “Đại Đông ca, anh đừng đoán, không phải như anh nghĩ đâu...”
“Cái gì mà không phải? Chỉ Vận, em đừng sợ, nếu có chuyện gì, Đại Đông ca sẽ chịu trách nhiệm giúp em!” Lý Đại Đông nghiêm mặt nói : “Chúng ta sẽ đi kiện hắn...”
“Kiện cái gì...” Lâm Chỉ Vận cắn môi, quanh co nửa ngày mới nói : “Em... em là nhỏ... anh... anh hiểu không?”
“Nhỏ?” Lý Đại Đông sửng sốt, lập tức hiểu được lời của Lâm Chỉ Vận. Ý của nàng là, nàng mới thật sự là người thứ ba, là vợ bé của Dương Minh, hoặc là tình nhân...
Điều này làm cho Lý Đại Đông cảm thấy khó hiểu! Mở to hai mắt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Vận! Từ nhỏ Lâm Chỉ Vận đã là một cô gái ngoan ngoãn học giỏi danh phẩm lại tốt, cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm chuyện gì khác người. Hơn nữa, tuy rằng tính cách nhu nhược, nhưng nguyên tắc làm người rất mạnh, không thể làm ra chuyện gì vi phạm nguyên tắc được!
“Chỉ Vận... em... tại sao em lại trở nên như thế này?” Lý Đại Đông vừa sợ vừa giận, tức đến run lên cả người.
Lâm Chỉ Vận thấy bộ dáng của Lý Đại Đông, biết rằng, nếu hôm nay không nói cho hắn biết, thì hắn khẳng định sẽ không bỏ qua, thậm chí có thể đi nói cho cha mẹ biết, nếu như vậy thì mọi chuyện sẽ rất ầm ĩ!
Vì thế, suy nghĩ nửa ngày, cuồi cùng thở dài nói : “Lúc đó... cha của em bị tai nạn, cần phải mổ gấp, những người có thể mượn, em và mẹ đã đến mượn rồi, chẳng qua, ai cũng không có, mà nếu không có tiền thì sẽ không thể phẫu thuật được... không còn cách nào, em là con gái, thì có cái gì đề bán?”
“Cùng đường, em chỉ có thể bán đứng bản thân... em đi đến cửa một quán rượu, muốn tìm một người khách, bán lầu đầu tiên của mình...”
“Chỉ Vận, tại sao em phải làm vậy? Không phải anh đã nói rồi sao, anh đi dạy kèm, nhất định có thể kiếm đủ tiền phẫu thuật mà!” Thần sắc của Lý Đại Đông kích động, hét lên.
“Dạy kèm....” Lâm Chỉ Vận cười tự giễu nói : “Em cũng đã từng dạy kèm, một thám, có thể kiếm được mấy trăm là tốt lắm rồi, hơn nữa, tiền phẫu thuật đến ba ngàn đồng, phải đợi đến khi nào? Nhưng mà, phẫu thuật không thể đợi được...”
Lý Đại Đông im lặng, thấy Lâm Chỉ Vận nói rất đúng. Đúng vậy, phẫu thuật có thể đợi được sao?
“Người lấy đi lần đầu tiên của em, chính là Dương Minh...” Lâm Chỉ Vận hàm hồ nói, vì nàng không biết nói dối, mà chuyện khúc mắc ấy nàng không thể nói ra, chỉ có thể đại loại qua loa kể lại.
“Anh hiểu rồi...” Lý Đại Đông cúi đầu, vẻ đau khổ trên mặt không lời nào nói được, sau một hồi mới lên tiếng : “Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa gì, anh hiểu được tâm tình của em lúc đó... em cũng không nợ hắn cái gì, em có thể rời hắn đi! Hơn nữa... hơn nữa, anh cũng không vì vậy mà ghét bỏ em..”
Lý Đại Đông nói thật, quả thật, Lâm Chỉ Vận là bị cuốc sống bức bách, cho nên mới làm ra loại chuyện này, Lý Đại Đông hoàn toàn chấp nhận chuyện này được!
“Haha...” Lâm Chỉ Vận cười lên, nói : “Cảm ơn anh, Đại Đông ca, em đã nói rồi, giữa hai ta, chỉ có thể là quan hệ anh em thôi...”
“Anh... anh chỉ là ...” Lý Đại Đông xấu hổ nói : “Anh muốn nói là, trong thời đại này, con gái có còn cái đó không... cũng không còn quan trọng nữa rồi”
“Em đến với Dương Minh... là bởi vì... em không muốn rời đi... Lâm Chỉ Vận nói ra những lời này, cũng cả kinh! Phần tình cảm nằm sâu trong đáy lòng, rốt cục cũng lòi ra trên mặt : “Em... em thích hắn!”
“Nhưng mà... em làm vậy, chẳng phải là... haizzz, em làm vậy cũng phải nói cho anh biết chứ...” Lý Đại Đông thở dài, nhìn Lâm Chỉ Vận nói : “Vậy em đã suy nghĩ cho tương lai chưa?”
“Đi một bước, tính một bước vậy...” Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.
“Chú Lâm và dì Trầm có biết không?” Lý Đại Đông im lặng một hồi lại hỏi.
“Không biết... em không muốn cho hai người biết...” Lâm Chỉ Vận lại lắc đầu : “Hai người ấy chỉ biết rằng, Dương Minh là bạn trai của em, quen biết sau khi học xong trung học...”
“Em không hối hận?” Dương Minh ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn hỏi.
“Không!” Lâm Chỉ Vận kiên định nói, từ lúc tha thứ cho hành động của Dương Minh, vốn đã không còn hối hận.