Chương 668: Mang Thư Nhã trở về

Sau khi nhận được cú điện thoại kia, Tiếu Tình đứng ngồi không yên, nàng cứ đinh ninh rằng chuyện dù sao cũng đã qua lâu như vậy, chắc là người ta cũng quên rồi, với lại đã một thời gian dài như vậy bản thân mình lại không liên lạc với người kia, nhưng mà không nghĩ đến người kia lại chủ động liên lạc với mình.

Tiếu Tình thấy rất đau đầu, trong đầu cứ lẩn quẫn một câu hỏi không biết nàng ta tìm mình có chuyện gì nữa? Chẳng lẽ lại muốn… cùng mình, vừa nghĩ Tiếu Tình lắc lắc đầu xua tan cái ý nghĩ ấy đi. Bởi vì trong lòng nàng lúc này ngoài hình bóng của “Em nuôi” Dương Minh ra không thể chứa thêm một ai nữa.

Ban đầu Tiếu Tình đã muốn quên chuyện này đi, nàng cứ nghĩ rằng mình chỉ cần yên lặng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng chuyện gì càng muốn quên thì nó lại cứ hiển hiện ra trước mắt Tiếu Tình chỉ còn biết khổ sở mà đón nhận thôi.

Bây giờ Tiếu Tình đang rất khó xử nàng lúc trước sở dĩ không nói cho Dương Minh biết vì nàng sợ, sợ Dương Minh sẽ nghĩ mình là người con gái không bình thường thậm chí nàng còn định dùng từ “Biến thái” để phê phán mình nữa chứ, nhưng mà nếu không nói cho Dương Minh thì mình phải làm sao đây, nếu như Dương Minh biết mình giấu giếm hắn thì mình còn mặt mũi nào mà đối mặt với hắn nữa, phải biết rằng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra chứ. Trong lúc nhất thời nàng không biết xử lý chuyện này ra sao.

Dương Minh lại không biết rằng Tiếu Tình đang “ngồi trên đống lửa”, sau khi chia tay với “đệ tử” Dương Minh lái xe thẳng đến Bất Dạ Thiên.

“Về chuyện của công ty giải trí, các anh định giải quyết thế nào?” Dương Minh nhìn Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám nhàn nhạt hỏi.

“Dương ca, thế ngài định giải quyết chuyện này thế nào?” Bạo Tam Lập không trả lời mà dè dặc cẩn thận hỏi. Phải biết rằng đối với tình hình của công ty giải trí Thiên Kiêu hắn cũng biết rõ ràng vì dù sao mình cũng là người gián tiếp đầu tư mà, nhưng mà chuyện này lại dính dáng đến ông bác của Dương ca cho nên Bạo Tam Lập cũng không biết phải làm sao mới ổn thỏa, nếu đổi lại là người khác hắn đã sớm thủ tiêu rồi.

“Tôi bây giờ đang muốn nghe các anh xử lý ra sao” Dương Minh nói

“Dương ca thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bác trai của anh không có năng lực điều hành công ty giải trí” Hầu Chấn Hám do dự một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình

“Anh cứ nói tiếp đi” Dương Minh lười biếng phất phất tay.

Thấy nét mặt của Dương Minh lạnh nhạt, Hầu Chấn Hám mới vững dạ nói: “Bây giờ công ty giải trí Thiên Kiêu đã không thể nào vãn hồi được cục diện, chỉ có thể tiến hành cải tổ toàn diện thôi giống như một bệnh nhân bệnh trở nặng không thể làm gì hơn chỉ có thể thay máu trường hợp của công ty giải trí cũng giống như vậy, chúng ta chỉ có thể thay đổi toàn bộ cơ cấu và nhân sự mới mong ổn định được thế cục hiện nay”

“Được rồi cứ dựa theo chủ ý của anh mà giải quyết” Dương Minh gật gật đầu đồng ý sau đó lại hỏi tiếp: “Thế còn bên phía công ty địa ốc anh có ý kiến gì không?”

“Về phía công ty địa ốc hình như là có người muốn thu mua thì phải sự tình như thế nào tôi cũng không rõ lắm” Hầu Chấn Hám trả lời.

“Anh cứ mua lại công ty địa ốc ấy đi, báo lại cho bác của tôi biết để cho ông ấy yên tâm một chút, còn về vụ công ty giải trí anh cứ cho người đi tiếp quản” Dương Minh phân phó.

“Vâng, tôi biết phải xử lý thế nào” Hầu Chấn Hám gật gật đầu.

“Ngoài ra Đại hầu anh giúp tôi điều tra về Âu Dương gia bên tỉnh P, làm việc cẩn thận một chút tôi muốn nhận được kết quả tỉ mĩ” Dương Minh giao công việc cho hắn.

“Chuyện này không thể trong một thời gian ngắn có thể làm được, Dương ca anh cũng biết tỉnh P khá xa so với Tùng Giang, mạng lưới tình báo của chúng ta vẫn chưa lan rộng đến đó, có lẽ sẽ mất ít thời gian” Hầu Chấn Hám chần chờ một chút nói ra.

“Không cần phải gấp gáp” Dương Minh cười cười nói: “Anh cứ thong thả mà làm”

Còn cái tổ chức sát thủ gì đó cái tên gì mà Ưng Nhãn tổ, nếu không phải do Tôn Khiết lo lắng cho mình Dương Minh cũng mặc kệ, thích đến lúc nào ta “xử” lúc đó. Nhưng hắn cũng không thể chủ quan a, dù sao người ta cũng là sát thủ nếu như đến khử mình thì không nói đi nhưng nếu đụng đến gia đình hắn, những người phụ nữ mà mình thương yêu thì một mình hắn có thể làm được gì, mình mặc dù là Vua sát thủ nhưng lại không thể phân thân không thể một tay che trời được. Nghĩ thông suốt Dương Minh gọi điện hỏi sư phụ xem có thông tin gì về tổ chức sát thủ này hay không, nhưng Phương Thiên lại không nói nhiều nhưng giọng điệu lại cực kì khinh thường cho nên Dương Minh cũng không rõ lắm chỉ biết chung chung cái tổ chức sát thủ này “lọt sổ” ngay cả top 30 cũng không vào được, nhưng có được một thông tin khá quan trọng đó là tổ chức sát thủ này chuyên môn dùng ám khí để ám sát mà hiện nay ám khí sát thương cao nhất chỉ có Súng thôi. Loại sát thủ này trên thế giới thiếu gì, mọc lên như nấm vậy. Chỉ cần một người mua một khấu súng rồi ghét ai thì chỉ việc nhắm vào người “đoàng” một phát không bị thương thì cũng chết thế thì ai cũng có thể làm sát thủ được, Dương Minh rất khinh thường với kiểu ám sát này.

Nghe xong lão sư phụ nói, Dương Minh đã nắm được đối thủ của mình là ai sau này nếu gặp cũng tiện đối phó.

Gác cái việc sát thủ này qua một bên, hôm nay Dương Minh rất cao hứng vì nghe được Triệu Oánh nói lại là Trần Mộng Nghiên không còn giận mình nữa, thế nên Dương Minh muốn tạo cho nàng một chút bất ngờ.

Đứng dưới lầu Dương Minh quét mắt qua nhìn lên thấy được Trần Mộng Nghiên đang ở nhà, nhìn thấy nàng Dương Minh cực kì vui mừng, hắn nhoẻn miệng cười.

Móc điện thoại ra Dương Minh dò dò dãy số thấy tên Trần Mộng Nghiên bấm vào chọn gọi, đầu dây bên kia “Tút..tút” hai tiếng giọng của Trần Mộng Nghiên ngọt ngào vang lên: “Dương Minh” nghe thấy giọng của người yêu Dương Minh cảm thấy ấm áp trong lòng đôi khi hạnh phúc rất nhỏ nhoi chỉ cần ví dụ như được nghe thấy giọng nói của người mình yêu. Dương Minh bây giờ đang chìm đắm trong hạnh phúc. Mãi sau mới cười cười trả lời: “Ừ anh đây”

“Anh về rồi sao?” Trần Mộng Nghiên rất vui mừng, lại có chút oán giận hừ không biết đi ra nước ngoài làm gì mà ngay cả điện thoại cũng không gọi được lần này anh về để xem em “chăm sóc” anh thế nào.

“Vẫn còn giận anh à?” Dương Minh cười nói.

“Hứ, sao em phải giận anh chứ, giận anh làm gì cho mệt” nàng nói thì nói vậy thôi chứ nhớ hắn còn không hết nữa là sao phải giận chứ.

“Thật là không giận anh? Thế sao hôm đó không chịu nghe anh giải thích gì cả mà cứ thế chạy đi, đã vậy còn mắng “oan” chị Oánh nữa chứ” Dương Minh lại cười hỏi, thật ra hôm đó không phải là “tai nạn” mà do mình chủ động a, hắc hắc nhưng mình làm sao lại phải giải thích cho nàng chứ Dương Minh tà ác nghĩ, nhắc đến Triệu Oánh, Dương Minh cũng dở khóc dở cười nói mình có cảm giác với nàng điều này là đúng, nhưng không biết người ta nghĩ sao nữa haizzz! Sao trời sinh mình lại đa tình như vậy, Dương Minh lắc lắc đầu cảm thán.

“Em… em lúc đó em cảm thấy trời đất như sụp đổ dưới chân, anh biết đấy em không tin những gì người ta nói nhưng lại tin những gì mắt thấy, em thấy hai người… hai người hôn nhau, nếu như anh đặt mình vào tình huống của em, tận mắt nhìn thấy người mình yêu ôm hôn người khác liệu anh có thể chịu được không, em cũng vì quá yêu anh cho nên đánh mất lý trí thôi” Trần Mộng Nghiên thấy mình làm vậy mặc dù có hơi quá đáng nhưng ngẫm lại nàng chỉ làm theo cảm xúc thôi.

“Thôi không nói đến chuyện này nữa, anh bây giờ đang ở đâu?” nàng cố tình nói sang chuyện khác.

“Anh đang chờ em mòn mỏi dưới lầu đây” Dương Minh giả bộ than thở với nàng

“Vậy mà không nói sớm, anh làm em tức chết mà” Trần Mộng Nghiên hơi giận dỗi mắng yêu

“Đợi em một chút em xuống ngay đây” nàng nói xong vội vàng cúp máy

Dương Minh cảm thấy tức cười không thôi, xem ra nàng thật sự đã thay đổi không ít, nhưng mà cần phải “cải tạo” nhiều mới tiến bộ được.

Đợi một lúc Dương Minh thấy nàng đang từ từ tiến lại mình, Dương Minh giả bộ xoay lưng lại lơ đãng nhìn trời nhìn đất, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bịt mắt hắn, Dương Minh biết là đây là tay của Trần Mộng Nghiên nên vội la lên: “A cướp cướp cứu mạng”

“Cướp cái gì mà cướp, anh lúc nào cũng giỡn được” Trần Mộng Nghiên tươi cười vội vàng bịt miệng hắn lại.

“Thế ra không phải cướp à” Dương Minh vẫn mặt dày nói, nhưng tay đã chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn kia đưa lên mũi ngửi ngửi, tay nàng thật thơm a, lại mềm mại. Xoay người lại ôm chặt thân thể mềm mại của nàng rồi nhấc bổng nàng lên xoay xoay vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhành quàng tay qua cổ nàng để nàng dựa vào ngực mình.

“Bình dấm chua nhỏ của anh có nhớ anh không” Dương Minh hôn lên đôi má đỏ bừng của Trần Mộng Nghiên thì thầm nho nhỏ vào tai nàng.

Trần Mộng Nghiên lúc này đang rất hạnh phúc cả nửa ngày sau mới từ trong mộng tỉnh lại, nghe được Dương Minh hỏi nàng bỉu môi: “Ai là bình dấm chua nhỏ chứ anh… không đứng đắn gì hết, em ghét anh” nàng vừa nói vừa đấm đấm nắm tay nhỏ nhắn vào ngực Dương Minh.

“Ở đây còn có cái bình dấm chua khác sao?” Dương Minh giả bộ hỏi.

“Em bây giờ còn giận anh và chị Oánh chứ? Chưa gì đã giận dỗi anh, sao bây giờ em có hối hận vì đã lỡ lời không?” Dương Minh điểm điểm ngón tay lên trán nàng.

“Em đã xin lỗi Oánh tỷ rồi” Trần Mộng Nghiên xấu hổ cúi đầu nhẹ giọng nói

“Thật không đấy?” Dương Minh vẫn chưa chịu buông tha cho nàng

“Anh… anh ý của anh là sao?” Trần Mộng Nghiên hơi do dự hỏi

Dương Minh cân nhắc một chút rồi nói ra: “Nếu như lần sau anh mang về một người nữa em liệu có phản đối không?”

“Anh! Anh dám” Trần Mộng Nghiên tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh

“Có cái gì mà không dám. Chẳng phải em đã đồng ý rồi sao” Dương Minh cười trêu nàng

“Em khi nào lại đồng ý chứ” Trần Mộng Nghiên không hiểu ý của Dương Minh

“Em không phải đã hứa với anh chấp nhận Thư Nhã hay sao?”

“Thư Nhã? Anh thật sự đã gặp Thư Nhã sao? Không thể nào anh lại đùa em nữa” nàng không tin lời nói của Dương Minh, Thư Nhã không phải là đại minh tinh hay sao người ta nổi tiếng như thế làm sao có thể nói gặp là gặp được

“Không tin anh phải không, được rồi lúc đó em đừng có mà ngạc nhiên nhé” Dương Minh cười cười thần bí, lại còn châm thêm một câu khiêu khích: “Đến lúc đó anh hi vọng em đừng có nuốt lời, hihi”

“Được, em hứa với anh, em có khi nào nuốt lời bao giờ” Trần Mộng Nghiên không tin Dương Minh có thể quen biết với Thư Nhã kia chứ, người ta ở tận Hong Kong, Dương Minh lúc trước có đi nước ngoài nhưng không có đi Hong Kong a

“Thôi chúng ta đi đến quán coffee nào nói chuyện đi, ở đây gió thổi lạnh qúa, đứng một chút nữa là thành tảng băng đấy” Dương Minh đề nghị

“Đi thôi, em biết gần đây có một quán bán đồ uống lạnh được lắm” Trần Mộng Nghiên giới thiệu

“Không phải chứ, đồ uống lạnh sao, mùa đông mà cũng có loại đồ uống này?” Dương Minh cảm thấy hơi khó hiểu

“Ai nói với anh là cửa hàng đồ uống lạnh thì phải bán thức uống lạnh chứ” Trần Mộng Nghiên cười hì hì giải thích cho Dương Minh: “Nếu như theo anh nói như vậy thì các cửa hàng đồ uống lạnh đã dẹp tiệm đóng cửa từ lâu, làm sao kinh doanh được chứ”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thật ra hắn thắc mắc chuyện này cũng là bình thường thôi, lúc trước do điều kiện kinh tế của gia đình hắn không được khá giả như bây giờ nên tiền tiêu vặt cũng có giới hạn, hắn nếu có tiền cũng không đến mấy cái quán ăn uống như vậy, mặc dù mùa hè cũng cùng với Trương Tân la cà cũng đã thưởng thức qua loại đồ uống lạnh nhưng đây không phải là mùa hè a bây giờ đang là mùa đông trời lạnh như vậy mà uống nước lạnh nữa thì, nghĩ đến đây Dương Minh không kiềm chế được mà rùng mình một cái

“Đương nhiên là không đúng rồi, hihi anh chàng ngốc của em, em nói cho anh biết ngoài phục vụ đồ uống lạnh ra ta cũng có thể uống đồ uống nóng mà, ví dụ sữa nóng, cacao nóng, cà phê nóng… ngoài ra còn có nước hoa quả nữa anh thích uống gì mà chẳng được đâu phải nhất thiết một loại đồ uống đâu” Trần Mộng Nghiên che cái miệng nhỏ lại cười cười nhìn người yêu của mình đang trợn mắt há mồm đầy ngạc nhiên

“Vậy… vậy à anh không biết” Dương Minh gãi gãi đầu cười trừ, để che giấu sự xấu hổ của mình hắn nói sang chuyện khác: “Thôi lên xe nào!”

“Xe này là của anh sao?” Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nhìn chiếc xe BMWX5 bóng loáng

“Cứ xem như của anh đi” Dương Minh gật gật đầu đồng ý. “Thế nào em không thích à?”

“Cũng không phải, em thấy tụi mình còn là sinh viên đi chiếc xe sang trọng như loại BMW này có phần quá phô trương một chút” Trần Mộng Nghiên chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn chiếc xe rồi quay sang nói

“À thì ra là thế, vậy ngày mai anh kiếm thợ gỡ cái logo BMW này nhé” Dương Minh cười cười, hắn ta lại nhớ đến một chuyện khá là khôi hài mà hắn tình cờ đọc qua trên mạng như thế này, có một người giàu có nọ vừa mới mua một “con” BMW hắn ta rất đắc ý đi đâu cũng khoe khoang với thiên hạ, nhất là mỗi lần gặp mọi người hắn lại nhảy xuống xe, kéo người ta lại chỉ chỉ vào biểu tượng BMW kia rồi giở giọng điệu kẻ có của ra: “Anh thấy không xe tôi đi là BMW đấy, nếu anh không tin thì nhìn cái logo này xem” người kia thấy hắn khoe khoang ra vẻ ta đây tiền đầy túi nên ghét quá đợi cái tên hợm hĩnh kia gửi xe hắn ta mới chạy gần đến rồi nhanh chóng lấy đồ nghề ra gỡ mất cái logo kia sau đó quẳng vào thùng rác kế bên, sau đó cười to một tiếng xoay người bỏ đi, tên nhà giàu kia ra lấy xe đắc ý chạy đi mà không kiểm tra xem xe mình có “mất” cái gì không, đến hôm sau hắn lại gặp được người nọ lại nổi giọng khoe của nữa nhưng người kia cứ cười mãi, tên này thắc mắc sao hắn ta lại cười mình nhỉ, nhìn nhìn lại thì thấy cái logo của “cục cưng” đã không cánh mà bay, từ đó về sau hắn gặp những người quen đều trốn tránh không dám khoe khang nũa.

“…” Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: “Thôi được rồi đi xe nào cũng được à mà Trương Tân mấy ngày hôm trước có gọi điện cho em, hỏi em anh đã về chưa, hắn nói không biết anh chui ở cái xó xỉnh nào liên lạc hoài mà không được” Ngừng một chút nàng nói tiếp: “Em chỉ nói là anh đi ra nước ngoài rồi, không biết chừng nào thì về” cứ mỗi lần nhắc đến chuyện Dương Minh ra nước ngoài mà không liên lạc với mình là nàng lại giận dỗi liếc mắt nhìn Dương Minh một cái.

Dương Minh gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Em cũng biết anh ra nước ngoài, điện thoại di động quả thật không dùng được, anh cũng muốn liên lạc với em lắm nhưng lực bất tòng tâm a, anh thì lại lười chạy ra bưu điện gọi, với lại anh sợ em vẫn còn giận anh nên do dự một chút không biết có nên gọi cho em không”.