Xem ra con gái mình từ đầu đến cuối chỉ là yêu đơn phương mà thôi, mà chính mình lúc trước cũng là hiểu lầm chàng trai Dương Minh kia. Tuy nhiên hiểu lầm vẫn là hiểu lầm con gái mình vì Dương Minh mà bị thương, cho nên nói gì thì nói Chu mẫu vẫn còn oán giận Dương Minh lắm. Nhưng mà cũng đành chấp nhận, bác sĩ nói sức khỏe bây giờ của con gái hầu như đã hoàn toàn bình phục, chỉ là về mặt thể chất thì rất tốt nhưng mặt tinh thần thì không được khả quan như vậy, tất cả chỉ có thể dựa vào nghị lực phi thường mới có thể giúp nàng tỉnh lại thôi.
Bây giờ Chu Giai Giai giống như là một người vô hồn vậy, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài nàng nằm yên bình khuôn mặt có vài phần tái nhợt nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn xuất hiện trên môi. Tại sao nàng lại không tỉnh lại, có lẽ vẫn còn cần phải tác động một chút, có lẽ nàng cần một người giúp mình. Ngoài cha mẹ ruột mình ra chỉ có một người quan trọng nhất trong tim nàng: Dương Minh.
Lúc này chỉ có thể trông cậy vào Dương Minh chỉ cần anh ấy trò chuyện với mình, nhất định sẽ có kết quả khả quan. Mà Chu mẫu lại không biết, mới đầu bà tìm Vương Tuyết bạn thân của nàng chính là nhờ nàng có trò chuyện với con gái mình xem có thể giúp con mình tỉnh lại hay không nhưng không có kết quả gì.
Chu mẫu cảm thấy rất bế tắc không lẽ con gái mình phải sống như vậy suốt đời hay sao, nghĩ đến đây bà thật không muốn sống nữa. Khoan đã, mình nghe Vương Tuyết nói rằng con gái mình yêu đơn phương một chàng trai hỏi qua những điều con gái đã trải qua bà mới vỡ lẽ ra rằng thì ra con mình lại yêu Dương Minh người mà mình đã tìm mọ trăm phương nghìn kế chia cắt. Dựa theo lời bác sĩ nói Chu mẫu lật đật gọi điện cho Dương Minh nhưng vẫn không liên lạc được hôm nay Dương Minh lại đến tận đây thăm con gái mình.
Nghe Chu mẫu nhờ mình trò chuyện với Giai Giai Dương Minh rất cảm động, không nhịn được vội vàng đồng ý: “Dì Hoa sao dì lại nói thế, Giai Giai nàng vì con mà bị thương, con làm sao có thể bỏ mặc nàng như vậy dì yên tâm đi con sẽ nói chuyện với nàng mà”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Chu mẫu nghe Dương Minh đáp ứng mình, trút bỏ được gánh nặng, bà khẽ mỉm cười nhìn Dương Minh ôn hòa: “Con ở đây nói chuyện với nó, dì cũng nên đi ăn một chút gì đó sáng giờ trông Giai Giai vẫn chưa ăn gì cả”
“Dạ được rồi dì cứ tự nhiên” Dương Minh cười nói, nhẹ nhàng bước sang hướng đầu giường bệnh của Chu Gia Giai hắn sợ nếu mình bước đi mạnh quá sẽ làm cho bệnh tình nàng xấu hơn.
Mặc dù Chu mẫu nói là đi ăn nhưng chỉ là cái cớ thôi, bà biết giữa những người yêu nhau có những chuyện không thể nói với người ngoài được, mình cũng không thể mặt dày ngồi đó nghe được chỉ vì bà muốn con gái mau khỏe lại thôi.
Chu mẫu đi rồi Dương Minh mới ngồi xuống chiếc ghế mà lúc trước Chu mẫu đã ngồi nhìn thấy khuôn mặt của Chu Giai Giai vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng tái nhợt, bờ môi đỏ mọng bây giờ nứt nẻ nhợt nhạt vô huyết, tại sao nàng ngủ mà vẫn cười nhỉ nàng có đang mơ hay không? Trong mơ nàng thấy gì? Dương Minh có cả một lô câu hỏi muốn hỏi nàng. Dương Minh nhìn thấy tình trạng của nàng như vậy nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng các ngón tay đan vào nhau, sao mà lạnh lẽo quá, cầm bàn tay nàng Dương Minh khẽ đặt lên má mình như muốn sưởi ấm cho nàng, thật là kì lạ lúc bàn tay nàng chạm vào má mình hình như ấm lên thì phải nghĩ đến đấy Dương Minh không khỏi vui mừng, vậy là nàng có phản ứng, tốt quá, tốt quá. Chính mình nợ nàng quá nhiều, sao em lại tốt với anh như vậy chứ, anh quả thật không đáng mà. Dương Minh đã thầm hạ quyết tâm cho dù thế nào đi nữa giữa mình và nàng có thể đi tiếp hay không, mặc cho nàng có tỉnh lại hay không mình cũng sẽ chăm sóc cho nàng vĩnh viễn. Không phải vì lời hứa của Dương Minh với nàng, Dương Minh vẫn còn nhớ rõ, một lời hứa là một lời hứa. Dương Minh bây giờ cảm thấy rất khó xử, không biết khi Giai Giai tỉnh lại nàng có còn yêu mình nữa không, nhưng quan trọng nhất là liệu mình có thể tiếp nhận nàng hay không. Đối với Giai Giai, Dương Minh có một cảm giác rất khó nói lúc đầu mình rất hận nàng bây giờ nàng vì mình mà hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng Dương Minh có một chút áy náy, không phải chỉ vì thương xót nàng nên mới ép mình phải thích nàng, tất cả là tự nguyện, không vì đè nặng phần trách nhiệm. Mình còn cần gì nữa chứ, một người con gái chỉ biết thầm thương trộm nhớ mình nàng không cần gì cả chỉ cầu mong người yêu mình hạnh phúc. Tình yêu ấy quá cao cả, quá vĩ đại. Ngay cả tính mạng mà ai cũng quí hơn vàng mà nàng cũng không cần nữa, thử hỏi chỉ có những tên máu lạnh mới vô tình như vậy. Trong mắt của Dương Minh lúc này chỉ còn hình bóng của Chu Giai Giai mà thôi, ài không ngờ mị lực của mình lại ghê gớm như vậy.
“Giai Giai em nhất định phải mau tỉnh lại, anh muốn thực hiện lời hứa của mình” Dương Minh khẽ vuốt ve bàn tay của nàng, thì thầm bên tai.
Vẻ mặt Chu Giai Giai vẫn bình lặng giống như một hồ nước phẳng lặng không gợn sóng vậy, nàng bây giờ đang rất yên bình. Dương Minh cũng không quá gấp bởi theo như những gì mà hắn biết qua TV hay trên phương diện y học thì quá trình bệnh nhân hồi phục ý thức cần phải từ từ không nên quá gấp gáp có thể dẫn đến tác dụng ngược lại.
Đang định nói thêm vài lời với nàng, thì cửa phòng bệnh lại đẩy vào, Dương Minh ngước mắt nhìn thì ra là cô nàng bạn thân Vương Tuyết.
“Ơ Dương Minh bạn đến thăm Giai Giai à?” Vương Tuyết hơi kinh ngạc thấy Dương Minh ở đây.
“À Vương Tuyết bạn mới đến, lại đây” Dương Minh biết Vương Tuyết là bạn thân của Giai Giai, với lại theo quan hệ bây giờ cô nàng còn là bạn gái của tên bạn thân Điền Đông Hoa nữa, vì vậy nói chuyện cũng thoải mái hơn.
“Uhm, trong khoảng thời gian này mình thường đến đây thăm Giai Giai, một phần cũng là do Chu mẫu nhờ cậy, nhưng mình hoàn toàn tự nguyện, Giai Giai dù sao cũng là bạn thân của mình mà” Vương Tuyết thở dài: “Bạn nếu có thời gian nên đến nói chuyện với nàng nhiều hơn”
“Ừ, mình biết rồi cảm ơn bạn trong thời gian qua đã chăm sóc Giai Giai” Vương Tuyết hơi buồn bực nói: “Nếu bạn muốn cảm ơn thì nên cảm ơn dì Hoa đấy mình có giúp được gì đâu.
“Không có gì, mình chỉ nói vậy thôi” Dương Minh chỉ cười trừ cho qua, dù sao ước định giữa mình và Giai Giai chỉ có cô nàng cọp cái Hạ Tuyết kia mới biết rõ sự tình, Dương Minh nghĩ chắc cô nàng ấy không dại gì nói ra đâu, bởi vì hehe mình cũng nắm được bí mật của nàng mà, Dương Minh tà ác nghĩ.
“Được rồi, Dương Minh” Vương Tuyết ngừng lại một chút rồi nói: “Mình có cái này muốn gửi cho bạn”
“Cho mình, có cái gì quan trọng mà gủi cho mình chứ?” Dương Minh hơi ngạc nhiên, nhíu nhíu mày nhìn Vương Tuyết.
“Là như vầy, dì Hoa vào phòng ngủ của Giai Giai thu dọn một chút vì trong khoảng thời gian này nàng không về nhà, nên phòng nàng không ai chăm sóc…” Vương Tuyết vừa nói vừa mở balo của nàng ra lục lọi một lúc rồi lấy ra một thứ trông giống như một cuốn sổ nhỏ
“… trong khi thu dọn dì Hoa phát hiện có một cuốn sổ nhỏ nằm trong một góc khuất cho nên dì đoán rằng đó là nhật ký của Giai Giai, mới đầu dì cũng định mở ra xem nhưng nghĩ lại dù sao cũng là đồ riêng tư, nếu mình mở ra xem chẳng phải là xâm phạm đời tư của con gái hay sao, vì thế dì Hoa mới gọi cho mình nói mình là bạn thân của nàng có thể giúp bà xem coi con gái có gì muốn nói với dì không, nhưng mình mặc dù là bạn thân của Giai Giai nhưng cũng không tiện xem nhật kí của nàng vì thế mình nghĩ đến bạn chuyện này có lẽ giao cho bạn xử lý là tốt nhất”
Dương Minh nhìn nhìn quyển nhật kí nhỏ màu hồng rất dễ thương trên đầu còn có một dải ruy băng nhỏ xinh, nhưng đặc biệt hơn cả là ở một góc khuất rất khó thấy có một hàng chữ nhỏ, Dương Minh dùng thấu thị nhìn kỹ thì ra là hai chữ “Giai-Minh” thực ra kì lạ đây là nhật kí của nàng nếu như nàng viết tên mình thì cũng không lạ nhưng sao lại có tên mình ở đây nhỉ Dương Minh thấy khá thú vị với quyển nhật kí nhỏ này.
“Ủa sao ở đây lại có một lỗ khóa nhỉ?” Dương Minh chú ý đến một chi tiết khá quan trọng của quyển nhật kí.
“Cái này, mình cũng không biết nữa, đâu phải cái gì Giai Giai cũng nói cho mình biết chứ, mỗi lần nàng viết nhật kí là mình lại ngủ mất, dù sao cũng là chuyện riêng tư của nàng mình cũng không biết rõ lắm, còn về phần chìa khóa mở mình cũng không tìm được cái này bạn từ từ nghiên cứu đi nhé” Vương Tuyết vội vàng giải thích sợ là Dương Minh hiểu lầm nàng không mang chìa khóa theo.
“Được rồi dù sao cũng cảm ơn bạn mang nó đến cho mình” Dương Minh nghe Vương Tuyết nói đại khái đã hiểu sự tình thì ra Chu Giai Giai có bí mật là quyển nhật kí này nhưng không tiện nói ra cho Vương Tuyết biết, có khi nào nàng muốn mình giải đáp bí mật này không. Dương Minh thầm nghĩ nếu như mình có thời gian nhất định sẽ tìm hiểu nó.
Cùng Vương Tuyết trò chuyện một lúc, hỏi thăm về tình trạng bệnh của Chu Giai Giai, lúc này cũng muộn lắm rồi Dương Minh vội vàng tìm Chu mẫu xin phép về trước, trước khi ra khỏi cửa Dương Minh cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Chu Giai Giai một cái sau đó mới thở dài rời khỏi bệnh viện. Nghe được tin Dương Minh đã về nhà lão già mê võ Lao Feng không nhịn được mà thấp thỏm đứng ngồi không yên ở khách sạn mong được diện kiến vị sư phụ thần bí Dương Minh. Đối với Lao Feng, Dương Minh cũng dở khóc dở cười không biết phải đối xử ra sao cho phải đây, mình trên danh nghĩa là sư phụ của lão thế nhưng chẳng dạy võ công gì cho lão cả thế mà lão lại rất nhiệt tình giúp đỡ mình. Haizzz! Thôi vậy tiễn phật tiến đến Tây thiên luôn a. Dương Minh hơi cảm thán một chút.
Sau khi từ bệnh viện đi ra Dương Minh chạy thẳng đến khách sạn Nguyệt Đảo để gặp “đệ tử” của mình. Lao Feng nghe nói Dương Minh đến vội vàng chạy ngay ra cửa, đứng thấp thỏm ngóng mắt ra nhìn về hướng bãi đổ xe, thấy xe Dương Minh đến vội la lên lại còn vẫy vẫy tay chào đón nữa chứ: “Sư phụ!!!!!!!!!!!”
“Này, này nhỏ giọng một chút, có gì từ từ nói đừng có la lớn thế chứ người ta chú ý kìa” Dương Minh vội vàng chạy đến bịt cái miệng của lão lại không cho lão hét nữa.
“Dạ, dạ đệ tử đã hiểu” Lao Feng đang tính hét thêm nữa vội vàng nuốt từng lời xuống, lão đẻ thấp âm thanh hết cỡ rồi nói với cái giọng muỗi kêu: “Đệ tử nghe sư phụ phân phó, người tập võ không nên khoa trương càng ít người biết càng tốt”
Dương Minh đổ mồ hôi lạnh, lắc lắc đầu thở dài một hơi, rồi cùng lão bước lên lầu. Đóng cửa phòng lại, Dương Minh mới thu hồi vẻ tươi cười nghiêm mặt lại nhìn Lao Feng nói với lão: “Lao Feng bây giờ ta chính thức thu lão làm đệ tử, lão có đồng ý không?”
“Tạ..tạ ơn sư phụ” Lao Feng thật không ngờ “sư phụ” lại chịu nhận mình làm đệ tử nhanh như thế, lão cứ đinh ninh rằng mình sẽ phải tốn không ít nước bọt lấy lòng “sư phụ” mình ai dè đâu sự việc lại thuận lợi như thế, lão không nói hai lời dập đầu “cộp” “cộp” ba cái xuống sàn vì đây chính là điều cơ bản trong nghi thức bái sư a, thiếu một cái cũng không được.
Dương Minh thấy lão già đã có tuổi mà lại dập đầu trước mình, nghĩ lại thấy mình cũng hơi quá đáng, tui trong lòng có chút không nỡ nhưng đây là nghi lễ bái sư a, không thể làm qua loa đại khái được cho nên cũng mặc kệ. (Thằng này ác quá không biết kính già yêu trẻ gì cả haizzz! T.T)
“Trước mắt đừng cao hứng quá sớm ta có vài điều muốn nói trước cho lão biết sau này cũng đừng hỏi ta tại sao lại như vậy” Dương Minh khoát khoát tay lạnh nhạt nói ra.
“Có gì sư phụ cứ phân phó, đệ tử rửa tai xin nghe, à có phải sư phụ nói đến môn qui phải không, xin ngài yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chấp hành đúng” Lao Feng vội vàng đáp ứng.
“Môn qui chỉ là một phần nhỏ thôi cái ta muốn nói cho lão biết là ta chỉ có thể thu lão làm ngoại vi đệ tử thôi” Dương Minh có chút áy náy nói tiếp: “Ta thấy lão cũng đã có tuổi rồi, luận về tố chất thì cũng tạm chấp nhận là được đi, thế nên muốn kế thừa y bát của ta là không có khả năng a, cho nên ta chỉ có thể hướng dẫn lão một chút về ngoại công thôi đừng xem thường việc học ngoại công rất tốt hoàn toàn có lợi cho lão có thể giúp cường thân kiện thể”
“Đệ tử hiểu rồi sư phụ, đệ tử hiểu rõ tình huống của mình mà” lão Feng chỉ cảm thấy hơi mất mát một chút, nhưng lúc sau đã phấn chấn hẳn lên.
“Được vậy bây giờ ta sẽ dạy một số ngón võ thực dụng cho lão” Dương Minh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lão muốn học kĩ xảo đánh nhau hay nghệ thuật điểm huyệt?”
“Dạ, hả cái gì cơ sư phụ nói là dạy cho đệ tử nghệ thuật điểm huyệt sao? Ngài không lừa đệ tử chứ?” lão Feng nghe hết câu hỏi của Dương Minh mà cứ như đang nằm mơ vậy, nếu học được cái “nghệ thuật điểm huyệt” kia thì sau này mình có thể tung hoành thiên hạ được rồi.
Dương Minh thấy biểu tình vui mừng ra mặt của lão không thể không than thầm một tiếng nói tiếp: “Ừ mặc dù nói là điểm huyệt nhưng chỉ là một trong những công phu bên ngoài thôi, lão cũng không nên quá hi vọng vào nó, kinh mạch trên cơ thể con người ta không phải có thể một sớm một chiều mà thông hết được, ta chỉ có thể dạy cho lão làm phân biệt một số huyệt đạo chủ chốt mà thôi, ví dụ như: huyệt đạo có thể khiến cho người ta cười nghiêng ngả, lại có loại huyệt đạo khiến cho mình bất động toàn thân …”
Đối với Lao Feng, Dương Minh chỉ truyền thụ một số loại ngoại công nho nhỏ thôi, vì đây là bí mật của hắn, bí mật của Vua sát thủ a, nếu không được sự cho phép của sư phụ Phương Thiên có cho hắn vàng hắn cũng không dám hé môi một lời.