Cho nên, thân phận của Hoàng Hữu Tài lập tức trở nên sinh động, người này rất có thể là cánh tay trợ giúp vương Tích Phạm buôn lậu, hơn nữa, Vương Tích Phạm càng muốn rút tội cho Hoàng Hữu Tài, thì cảnh sát lại càng nghi ngờ.
Ông ta bây giờ đã khó lo thân rồi, làm gì còn thời gian giữ trong sạch cho người khác? Được rồi, cho dù không muốn liên lụy đến người khác, thì sao không để cho Hoàng Hữu Tài tự đứng ra bảo vệ bản thân? Tại sao phải nói giùm cho Hoàng Hữu Tài?
Hơn nữa, những đầu mối trong vụ án dần dần nổi lên, tác dụng của Hoàng Hữu Tài cũng dần lộ ra, nhất là trong chuyện giết Tô Đại Trí, theo lời khai đầy mâu thuẫn của Vương Tích Phạm, cảnh sát nhận định rằng, kẻ sát hại Tô Đại Trí thật sự chính là Hoàng Hữu Tài!
Chẳng qua, có một điều đáng tiếc là, cái xác của Tô Đại Trí đã biến mất thần bí. Cảnh sát đã dẫn Vương Tích Phạm đến chổ chôn xác, nhưng cũng không thấy xác của Tô Đại Trí đâu.
Điều này cũng làm cho Vương Tích Phạm cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì cho dù có biến dị, cũng phải ở chổ này chứ? Chẳng lẽ có người đụng vào? Hoặc là thi thể tự chạy?
Nhớ lại cảnh tượng khủng bố đêm hôm đó, Vương Tích Phạm liền toát mồ hôi lạnh. Chẳng qua, hắn cũng đã là người sắp chết rồi, cho nên cái vụ ma quỷ này cũng không gây ảnh hưởng tinh thần nhiều.
Về phần Hoàng Hữu Tài, hắn đã cố gắng hết sức, chẳng qua, cảnh sát không dễ bị lừa gạt như vậy, vẫn tìm được sơ hở. Cái này thì Vương Tích Phạm cũng không thể khống chế được, nhưng hắn lo lắng nhất là Vương Chí Đào, nếu không có Hoàng Hữu Tài giúp đỡ, vậy thì rất dễ tiêu đời. Hơn nữa, bây giờ chẳng những Hoàng Hữu Tài bị truy nã, Vương Chí Đào cũng rơi vào danh sách điều tra của cảnh sát. Dù sao cha cũng phạm tội lớn, mà quan hệ của hắn và Hoàng Hữu Tài không thể nói rõ, cho nên có rất nhiều nghi vấn.
Đương nhiên, điều cảnh sát quan tâm nhất chính là ở chổ Vương Chí Đào, có giữ tiền buôn lậu hay không? Bây giờ, Hoàng Hữu Tài và Vương Chí Đào đều giống như chim sợ cành cong, tìm một cái hang hẻo lánh mà núp vào.
Vương Chí Đào cũng không hy vọng Hoàng Hữu Tài bị cảnh sát bắt, như vậy thì sẽ rất cô đơn, chứ đừng nói đến mình! Bây giờ, Hoàng Hữu Tài là người duy nhất mà hắn tin tưởng.
“Sao rồi?”Hoàng Hữu Tài chật vật ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn Vương Chí Đào hỏi.
“Cảnh sát đang tìm hai ta, đây là báo hôm nay, chú đã trở thành đối tượng truy nã”Vương Chí Đào cầm tờ báo trong tay đưa cho Hoàng Hữu Tài : “Mẹ nó, bây giờ giống như chó nhà có tang vậy”
Hoàng Hữu Tài cầm lấy tờ báo, lật lật vài tờ, sau đó lại vứt qua một bên, nói : “Chí Đào, con không cần theo chú chịu tội, chuyện buôn lậu không liên quan đến con. Cảnh sát tìm con khẳng định là hỗ trợ điều tra... Con đi theo chú chịu tội, vậy thì được cái gì?”
“Chú Hoàng, đây là con muốn, chú quản được sao?”Vương Chí Đào đưa cái bánh bao mua ở ngoài đường cho Hoàng Hữu Tài, sau đó cầm một cái ăn như là chịu đói ba ngày vậy. Hắn đã từng có một cuộc sống giàu sang phú quý, bây giờ lại phải lưu lạc như một con chó, quả thật vẫn không thể thích ứng. Chẳng qua, có thể làm được gì sao? Vương Chí Đào rất rõ ràng, nếu ah18n mặc kệ Hoàng Hữu Tài, vậy thì Hoàng Hữu Tài chỉ có thể chờ chết hoặc đợi cảnh sát đến bắt! Hoàng Hữu Tài đã tàn phế, đừng nói là suy nghĩ về cuộc sống, chỉ cần vừa lộ diện, nhất định là bị người ta bắt đến sở cảnh sát.
“Hơn nữa, cảnh sát tìm con chưa chắc đã có gì tốt, nhất định là muôn kiếm manh mối từ trong miệng của con, số tiền ba của con để lại cho con không thể để cho bọn chúng lấy được!”Vương Chí Đào nuốt miếng bánh bao xuống.
“Nói cũng phải, chẳng qua chú thật sự cảm ơn con Chí Đào! Con là một đứa trẻ rất có nghĩa khí”Hoàng Hữu Tài hết sức cảm động nói.
“Đừng nói nữa, chú Hoàng, ăn đi!”Vương Chí Đào đã ăn xong cái bánh bao của mình, cũng lấy cái mắt kính của mình xuống. Bây giờ cách ăn mặc của hắn không khác gì một tên du côn đầu đường xó chợ, chẳng qua, không ai ngờ rằng hắn chính là đại thiếu gia của Vương thị.
“Còn vụ tập đoàn Vương thị xử lý thế nào?”Hoàng Hữu Tài ăn xong cái bánh bao, bắt đầu nghiên cứu chuyện chính với Vương Chí Đào : “Vương tổng đã đem văn kiện kia cho con, con chỉ cần ghi danh người thừa kế vào, là được. Bây giờ nếu con không ra mặt, thì chú sợ có biến cố gì nữa...”
“Ai, không phải là con muốn ra mặt, mà bây giờ không phải lúc...”Vương Chí Đào bất đắc dĩ lắc đầu : “Văn kiện trong tay chúng ta, sợ cái gì? Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện thì đã sao, tổng giá trị của tập đoàn Vương thị là bao nhiêu? Tổng tài sản cũng chỉ hơn một triệu mà thôi, nhưng ba của con gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ đến hai mươi triệu đô la lận!”
“Nói cũng phải”Hoàng Hữu Tài gật đầu : “Có tiền, không sợ chúng ta không thể trở mình”
“Đúng vậy, Dương Minh, con nhất định phải bắt hắn trả giá! Con phải làm cho hắn nhớ kỹ, chọc vào Vương Chí Đào, là không thể cho hắn chết tử tế!”Vương Chí Đào cười lạnh nói.
Hoàng Hữu Tài âm thầm gật đầu, xem ra tính cách của Vương Chí Đào rất khác với Vương Tích Phạm, Vương Chí Đào có tính cách tương tự với mình, đều là hạng người làm việc tàn nhẫn, nếu nắm bắt tốt cơ hội thì cả hai có thể quật khởi được, làm nên đại sự. Vì thế vội vàng phụ họa : “Đúng vậy, yên tâm đi, Chí Đào, chú sẽ giúp con giết chết hắn!”
Vương Chí Đào gật đầu : “Ai, cái thành phố to như vậy mà không có chổ cho chúng ta trốn sao? Cứ như vậy thì thì không phải là cách tốt”
“Chí Đào, đừng lo lắng, tình huống không nghiêm trọng đâu. Chúng ta tìm một chổ trốn một thời gian, rời khỏi Tùng Giang, chẳng qua bây giờ phải trốn ở đây mấy tháng”Hoàng Hữu Tài nhìn cái kho cũ nát này, có chút bất đắc dĩ nói.
Vương Chí Đào cắn răng, giận dữ nói : “Không biết nàng có tới hay không... ai, phỏng chừng bây giờ nàng ta đang chê cười con đấy! Đúng là Vương gia của con có lỗi với nàng, nên bây giờ, nàng ta có thể đến giúp con sao? Hơn nữa, chuyện này rất dễ dính đến phiền toái...”
“Chí Đào, Vương tổng tuy rằng không có tình cảm với nàng ta, nhưng mà mỗi tháng cũng cho nhà nàng không ít tiền, một năm cũng hơn trăm vạn, coi như là có tình có nghĩa rồi”Hoàng Hữu Tài nói : “Nói không chừng, chúng ta sẽ tìm được đường sống”
“Được rồi, con đã không còn hy vọng vào nàng ta rồi, nếu nàng ta muốn tới thì đã tới rồi”Vương Chí Đào cười khổ : “Xem ra, chúng ta phải ở đây đón năm mới rồi!”
Buổi tối, ngoài cửa kho, truyền đến tiếng gõ cửa.
Vương Chí Đào cảnh giác, nhìn về phía Hoàng Hữu Tài, Hoàng Hữu Tài cũng lắc đầu không biết, lúc này còn ai đến kho lấy hàng chứ?
“Không phải cảnh sát chứ?”Vương Chí Đào kinh hãi nói.
“Chú thấy chắc là không phải, cảnh sát thì đã phá cửa rồi”Hoàng Hữu Tài nói.
Vương Chí Đào cũng hiểu được, thở phào nhẹ nhõm, đi đến cánh cửa, do dự nửa ngày rồi mới nhỏ giọng hỏi : “Ai?”
“Là tôi”Một giọng nữ, là giọng nữ rất bình tha3n.
“Em gái!”Vương Chí Đào vội vàng mở cửa, kích động nói : “Em gái, là em, rốt cục em đã đến, anh biết em nhất định không bỏ rơi anh”
“Tôi đến chỉ để xem anh chết chưa thôi, thuận tiện báo hành tung của anh cho cảnh sát biết”Một cô gái đứng bất động ngoài cửa, nhìn Vương Chí Đào một cái, lạnh lùng nói.
“Em gái, em không thể thấy chết mà không cứu, em nhìn anh và chú Hoàng nè, ngay cả chổ ở cũng không có, em có thể cho anh đến chổ em trốn một thời gian được không...”Vương Chí Đào cũng bất chấp mặt mũi, mặc kệ thái độ của cô gái này thế nào, vội vàng cầu xin, đây là con đường cứu mạng duy nhất của hắn : “Em gái, anh biết dì không thể sống ở Tùng Giang, nên nhà kia không phải là để trống sao, không bằng để cho bọn anh đến ở một thời gian ngắn đi”
“Dì??? Bây giờ anh biết gọi mẹ tôi là dì rồi sao? Trước kia thì gọi là gì? Không phải anh gọi thẳng tên của mẹ tôi sao?”Cô gái hừ lạnh nói.
“Cái đó... em à, em xem, tốt ấu gì anh cũng là anh trai của em, trong người chúng ta có cùng một dòng máu mà, em không thể nhìn anh của em chết được!”Vương Chí Đào không muốn ở chổ này đón năm mới.
“Trước kia anh đã từng coi tôi là em gái chưa?”Cô gái khinh thường nói : “Chúng ta cũng chỉ là người qua đường xa lạ”
“Đâu có, trước kia không phải quan hệ của hai ta đã dịu lại rồi sao?”Vương Chí Đào ra vẻ mặt dày nói.
“Trước kia? Haha, thật buồn cười, trước kia anh có như vậy sao, nếu không tôi cùng... được rồi, không nói cái này nữa”Cô gái lắc đầu nói : “Tôi đến đây, mang cho anh một ít đồ ăn và đồ giữ ấm, ở ngoài đó, tự mình mang vào. Tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi, về sau hai ta coi như không còn quan hệ...”
“Em gái... anh...”Vương Chí Đào còn muốn nói gì nữa, nhưng cô gái đã xoay người bước đi.
“Được, cho dù em bỏ mặt anh, thì còn thù của cha, em coi như không thấy, không biết?” Vương Chí Đào hét lớn.
“Cha? Haha, ông ta đã coi tôi là con gái bao giờ vậy?”Cô gái giật mình, run lên một cái, sau đó nói.
“Mặc kệ là thế nào, máu mủ tình thâm, em cũng là con gái của Vương Tích Phạm, cũng là em gái của anh, bây giờ cha bị Dương Minh hại thành như vậy, em không quản sao?”Vương Chí Đào dõng dạc nói : “có câu, dù cha mẹ không đúng, thì cũng là cha mẹ, bọn họ cho em sinh mạng, như vậy đã đủ rồi! Thân làm con, thù cha không báo, anh chết không nhắm mắt!”
Cô gái dừng lại, đứng lặng đó, không biết đang nghĩ cái gì. Vương Chí Đào cũng không nói gì nữa, đợi cô gái quyết định, hắn biết, lời nói của hắn đã có hiệu quả.
Đúng vậy, em gái của hắn tuy rằng không có hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ lấy ra chiêu thân tìhn, là thù gia tộc! Thù giết cha!
Sau một lát, cô gái thở dài một tiếng, nàng làm sao mà không cắn rứt lương tâm chứ? Cho dù đối với người anh, và người cha trên danh nghĩa kia không chút tình cảm, nhưng mà mẹ lại yêu người đàn ông này, không hối hận không oán trách.
Hơn nữa, người cha trên danh nghĩa xảy ra chuyện, mẹ mà biết được thì thương tâm cỡ nào, vì mẹ, thù này, nhất định phải báo!
Từ nhỏ, cô gái đã sống trong cảnh mồ côi cha, trong lòng vốn rất căm hận người cha này, một khi hận một người, sẽ không từ thủ đoạn để trả thù.
“Muốn tôi làm thế nào?”Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
“Tiếp cận Dương Minh, chiếm hảo cảm tốt của hắn, rồi mật báo cho anh, như vậy đủ rồi! Chuyện khác để anh lo!”Vương Chí Đào cũng biết, trong lòng cô gái đã ra quyết định rồi, nên không khỏi vui mừng
“Chỉ như vậy?”Cô gái hỏi.
“Chỉ vậy thôi”Vương Chí Đào gật đầu, đương nhiên, cũng chỉ có mấy thứ này, sau khi cô gái tiếp cận Dương Minh, sẽ có không ít tác dụng, ở thời điểm mấu chốt, sẽ là một quân cờ quan trọng. Nhưng, những lời này Vương Chí Đào không nói ra.
“Để tôi nghĩ”Cô gái không đưa ra mộ câu trả lời thuyết phục, trực tiếp nói câu này, rồi nhanh chóng rời khỏi kho hàng.
Cô gái đi rồi, Vương Chí Đào và Hoàng Hữu Tài đưa những thứ mà cô gái đưa đến vào kho. Xem ra cô gái cũng chuẩn bị rất tốt, máy điện sưởi ấm, tấm lót điện... đầy đủ mọi thứ, còn có một đống thực phẩm.
Bây giờ là mùa đông, có những thứ này cũng không sợ lạnh. Chỉ là, Vương Chí Đào không thể đi đến nhà cô gái, trong lòng hơi tiếc nuối một chút thôi.
“Sao lại thế này? Có tin tức của Ngô Minh không?”Giọng nói của Black Widow (Gáo phụ đen) tuy rằng bình thản, nhưng mày đã hơi nhíu lại.
“Lão đại, Ngô Minh ... Hình như hắn đã bị người ta bắt lại...”Hắc Thử do dự một chút.
“Bắt? Chẳng lẽ bên cạnh Bạo Tam Lập cũng cóc ao thủ? Thân thủ của Ngô Minh còn lợi hại hơn ngươi, sao có thể bị bắt được?”Black Widow cau mày hỏi : “Tin này có đáng tin cậy không?”
“Chỉ là suy đoán thôi”Hắc Thử nói : “Chắc qua, tên Dương Minh kia tựa hồ như có quan hệ với Bạo Tam Lập, tôi sợ người ra tay là hắn...”
Lần trước, Hắc Thử và Phong Đao bị Dương Minh đánh cho bị thương, lúc trở về không thể nào giấu được, vì thế đành phải khai ra với Black Widow, lại không ngờ rằng Black Widow nói họ lần sau không cần xen vào chuyện của Dương Minh nữa!
Điều này làm cho Hắc Thử và Phong Đao có chút kỳ quái, chẳng lẽ lão đại nhà mình quen biết với Dương Minh? Nhưng mà, bọn họ cũng biết thủ đoạn của Black Widow, nói một không nói hai, nên cũng không dám đi tìm Dương Minh nữa!
Cho nên, khi câu chuyện đính đến Dương Minh, Hắc Thử vô cùng cẩn thận nói ra.