Có đôi khi, Dương Minh có thể thừa nhận rằng mình rất hoa tâm, nhưng có đôi khi lại cảm thấy bản thân không nên hoa tâm như vậy. Con người luôn luôn mâu thuẫn như vậy đó, được một thứ gì đó thì phải mất đi một thứ gì đó.
Dương Minh đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, Lam Lăng, cũng không hề hạn chế mình ra ngoài tìm người con gái khác sao? Dưới rất nhiều tình huống, đôi khi Dương Minh đều quy kết sự hoa tâm của mình là do Tâm Cổ gây ra, tự mình an ủi mình rằng, tất cả những gì bây giờ, hoàn toàn là do Tâm Cổ gây ra!
Chẳng qua, tận sâu trong lòng hắn luôn biết rằng, đây chỉ là cái cớ che dấu của hắn. Lúc trước chưa có Tâm Cổ, hắn đã từng động tâm với Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh rồi, hơn nữa trong tim hắn còn có một Tô Nhã!
“Haizzz....”Dương Minh thở dài, đi đến căn phòng đã từng có nhiều đêm xuân với Lam Lăng, ngồi trên giường lớn, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, ánh mắt quét qua khắp phòng, rồi cũng chợt sử dụng dị năng một cách không tự chủ.
Cũng không phải do hắn cố ý sử dụng dị năng, cái này hoàn toàn xuất phát từ vô tình, trong lúc Dương Minh quét mắt qua bàn làm việc, thì trong ngăn kéo bàn có một lá thư được xếp ngay ngắn.
Dương Minh đi đến, mở ngăn kéo ra, lấy bức thư ra xem, đọc qua vài lần, không khỏi cau mày lại!
Trong thư, là một bản sao đánh giá về giá trị của phỉ thúy, vốn không có ở trong ngăn kéo này, không biết từ đâu đến. Đương nhiên, nếu không có bức thư kia, Dương Minh cũng không có khả năng thấy hứng thú, nhưng trong bức thư có một bức ảnh chụp về khối phỉ thúy, mà khối phỉ thúy này lại đang nằm trong tay của Vân Nghiêm Đô.
Dương Minh sợ mình nhìn lầm, chẳng qua, cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện ra khối phỉ thúy này quả thật là cái khối mà mình bị mất, Dương Minh không khỏi lâm vào trầm tư.
Thứ như vậy tại sao lại xuất hiện trong phòng của Lam Lăng? Mang theo nghi vấn, Dương Minh mở bức thư ra... hắn đoán không sai, đây chính là nội dung hiệp ước chuyển nhượng phỉ thúy, người mua là Vân Nghiễm Đô, xem ra, đúng với suy đoán của Dương Minh, đây là khối phỉ thúy bị mất của hắn.
Mà người đưa khối phỉ thúy này, tính danh là Tào Giam.
Tào Giam? Ai thế? Dương Minh khó hiểu, Tào Giam, Thảo Giam, “Lam”??? Bởi vì ở chổ Lam Lăng phát hiện ra bức thư này, cho nên Dương Minh không tự chủ liên tưởng đến Tào Giam chính là họ Lam của Lam Lăng!
Chẳng lẽ chính là Lam Lăng đã trộm khối phỉ thúy của mình rồi bán cho Vân Nghiễm Đô? Khi Dương Minh nghĩ đến tư tưởng này, lập tức muốn tát cho mình một cái.
Tại sao mình có thể có suy nghĩ này? Lam Lăng ăn trộm đồ của mình sao? Quả thật là tức cười! Dương Minh lắc đầu, bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ngay từ lúc đầu, biểu hiện bên ngoài của Lam Lăng không phải là một nha đầu tham tiền, thậm chí có lần Dương Minh còn muốn đưa cho Lam Lăng khối phỉ thúy, nhưng nàng ta không chịu, vậy thì sao có thể ăn trộm chứ?
Huống hồ, năng lực của Lam Lăng Dương Minh cũng rất rõ, đó chính là đoán trước! Tuy rằng không thể kể lại đầy đủ sự tình, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần rồi! Cho nên nếu Lam Lăng muốn phát tài, thì cứ tùy tiện ra ngoài mua vé số hay cũng đi cược thạch giống mình, thì chẳng phải cũng đạt được mục đích sao, cần gì phải ăn trộm?
Hơn nữa, quan hệ lúc đó của mình và Lam Lăng vốn như hai mà một rồi, Lam Lăng có thể nói là không thể thiếu mình, mà không có Lam Lăng thì tâm cổ lại phát tác, thế là xong đời!
Lam Lăng muốn tiền, mình không thể cho nàng sao? Nàng cần phải ăn trộm à? Huống hồ, làm cho Dương Minh khó hiểu nhất chính là, phần văn kiện và bức thư này vốn không có ở trong phòng trước kia, bởi vì khi Lam Lăng đi, Dương Minh đã tra xét lại một lần rồi!
Được rồi, cho dù lúc đó mình không cẩn thận, nhưng ở Vân Nam trở về cùng Lam Lăng, trên người nàng có phỉ thúy hay không, mình không rõ ràng hay sao? Tối nào cũng trần trụi rồi, căn bản là không có chổ giấu phỉ thúy, chứ đừng nói là Dương Minh có khả năng nhìn thấu nữa!
Hơn nữa, càng làm cho Dương Minh khó hiểu là, cho dù Lam Lăng lấy, thì nàng cũng sẽ quyết định bán nó cho một tên nhà giàu nào đó, mà cái này cũng chưa tính, đâu nhất thiết trong hợp đồng phải ghi tên một người cùng họ với mình?
Cái này không phải làm bại lộ thân phận sao? Trên đời này không có ai ngu đến mức này đâu, hơn nữa, nha đầu này rất là tinh quái, làm sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như vậy?
Hay là... trong lòng Dương Minh vừa động, không dám tin vào suy nghĩ kia! Chẳng qua, sự thật trước mắt, không thể không tin được! Có một người nào đó cố tình phá hư quan hệ của mình và Lam Lăng! Tất cả chuyện này, đều là một cái bẫy, chờ cho mình mắc câu, rồi gây hiểu lầm với Lam Lăng, sau đó hai người phát sinh mâu thuẫn!
Không thể không nói, trong khoảng thời gian gần đây, Dương Minh đã trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ vấn đề cũng chu đáo hơn trước kia, có thể đứng ở nhiều góc độ mà suy xét một vấn đề. Lam Lăng là do mình mang tới, còn khối phỉ thúy kia mất ở Vân Nam, bây giờ lại tự nhiên xuất hiện ở Tùng Giang, hơn nữa, thư chuyển nhượng này còn nằm trong ngăn kéo của Lam Lăng nữa!
Cái này muốn nói gì? Lam Lăng là kẻ trộm? Dương Minh lắc đầu, mục đích của cái này rốt cục là gì? Có thể nói, nếu Lam Lăng là đồ chơi hay là tiểu tình nhân do Dương Minh bao dưỡng, thì hẳn là chiêu này sẽ thành công rực rỡ rồi!
Nhưng mà, bây giờ giữa mình và Lam Lăng có rất nhiều bí mật mà người ngoài không biết, còn dùng chiêu này để châm ngòi gây mâu thuẫn giữa mình và nàng, vậy có vẻ rất ngu xuẩn!
Người này không biết chuyện của Tâm Cổ, cũng không biết được tính cách vô tâm của Lam Lăng, chẳng qua, không thể không nói, chiêu này của hắn vẫn tương đối cao.
Đối với người khác, không chừng là đã nổi điên lên rồi, chuẩn bị chia tay với người yêu luôn rồi!
Dương Minh gấp đống giấy tờ này lại, sau đó tùy tay ném vào trong ngăn kéo, xoa xoa huyệt thái dương, lâm vào suy nghĩ. Có người muốn đối phó mình? Hay là người này không muốn mình và Lam Lăng đến với nhau?
Tất cả đều là một đống rối rắm, Dương Minh thật không quen cảm giác này, cái cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, làm cho hắn có cảm giác không an tâm.
Trong khoảng thời gian này, Dương Minh đã quen cường thế, quen nắm giữ tất cả cảm giác, chẳng qua, có kẻ địch như vậy làm cho Dương Minh hơi phiền lòng.
Xem xét những chổ khác trong phòng, cũng không có chổ khả nghi, xem ra người kia để đống giấy tờ này ở đây xong rồi đi. Chẳng qua, đây là ai? Rốt cục là có mục đích gì?
Vừa rồi lúc Dương Minh dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện cánh cửa không bị hư tổn gì, hơn nữa cửa sổ cũng không có dấu vết bị cạy, vậy người này vào đây bằng cách nào?
Chẳng lẽ, hắn có một chìa khóa? Dương Minh cũng đưa ra một giả thuyết.
Cũng không đúng, phòng này chỉ có mình và Lưu Duy Sơn có chìa khóa thôi, nếu nói Lưu Duy Sơn làm chuyện này, có đánh chết thì Dương Minh cũng không tin.
Tất cả, càng lúc càng trở nên rối.
Chẳng qua, có một điều mà Dương Minh có thể xác định, không phải là do Lam Lăng làm, bởi vì yêu nàng thì phải tin tưởng nàng, không phải sao.
Lắc đầu, Dương Minh quyết định tạm gác lại chuyện này. Theo tình hình bây giờ, chuyện này cũng không tạo thành uy hiếp trực tiếp gì đến mình, châm ngòi ly gián à? Mặc kệ là mục đích gì, với mình cũng không sao cả.
Nếu hắn dám hiện mặt ra khiêu khích, Dương Minh cũng không sợ hãi! Đây là điều mà hắn hy vọng nhất. Dương Minh điều chỉnh cảm xúc lại, Tiếu Tình chắc đã tắm xong rồi, Dương Minh không muốn vì chuyện này mà khiến cho nàng lo lắng cho mình.
“Chị tắm xong rồi, em cũng đi tắm đi!”Tiếu Tình quấn khăn đi ra, ôn nhu nói.
“Được”Dương Minh gật đầu, mặc dù trong căn cứ của Vương Tích Phạm đã tắm rửa một lần, nhưng sau đó lại đánh nhau với kẻ cướp, làm cho toàn thân cũng dơ bẩn lại.
Nhìn thân thể nóng bỏng của Tiếu Tình, dục hỏa của Dương Minh lại bị khiêu khích lên...
“Lát nữa tắm cũng được...”Dương Minh cười xấu xa, đi lại phía Tiếu Tình...
................................
Vì tối qua Dương Minh đã nói là ở chổ cha nuôi, nên hai người cũng không nghi ngờ gì.
Bởi vì sắp đến lễ mừng năm mới, nên Dương Minh không thể ở nhà Lưu Duy Sơn được lâu, đành phải tiếc nuối cáo biệt Lưu Duy Sơn và Chung Hàn lâm. Chung Hàn Lâm vỗ vai Dương Minh đầy thâm ý, hơn nữa còn nói : “Dương tiểu điệt, chúng ta rất hợp ý, về sau giữ liên lạc”
“Chung bá bá yên tâm, con có thời gian sẽ cùng cha nuôi đến Bắc Kinh thăm ngài”Dương Minh gật đầu.
Chung tiểu tiểu bởi vì hôm qua chơi với Dương Minh, cho nên cũng rất thích Dương Minh, không muốn để cho Dương Minh đi, nhưng bởi vì nó còn quá nhỏ, nên đầy phải câm lặng đầy phẫn nộ.
Đi ra khỏi nhà Lưu Duy Sơn, Dương Minh đón xe đến bệnh viện, bởi vì vướng bận Chu Giai Giai, cho nên Dương Minh nếu không đến nhìn một cái thì không an tâm.
Chu Giai Giai vẫn nằm yên trên giường bên, có vẻ rất điềm tĩnh. Chẳng qua, sóng điện não lại vô cùng yếu ớt, không có sức sống. Chỉ có thể nói Chu Giai Giai tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Giải phẩu, Chung Hàn Lâm đã làm xong, nên điều trì cùng với tĩnh dưỡng, những thứ này các bác sĩ khác cũng có thể làm được.
Bây giờ, trong phòng bệnh trừ Chu mẫu ra, còn có một người đàn ông trung niên khác, nhìn thấy Dương Minh bước vào, liếc nhìn hắn một cái, rồi hỏi : “Cậu chính là Dương Minh?”
Dương Minh gật đầu, nhìn nhìn người đàn ông trung niên này, lại nhìn Chu mẫu, thân phận của ông ta cũng không quá khó đoán, chính là cha của Chu Giai Giai, chẳng qua, hắn vẫn lễ phép hỏi : “Ngài là...?”
“Tôi là cha của Giai Giai, Chu Thiên Tường”Giọng nói của ông ta vô cùng uy nghiêm, chẳng qua không mang theo một sắc thái tình cảm nào. Không giống như cách mà Chu mẫu nói chuyện với Dương Minh, từ đầu đến cuối đều toát ra một sự khinh miệt.
Dương Minh đoán không sai, đây chính là cha của Chu Giai Giai. Hắn quan sát kỹ người đứng trước mặt này, trên người có một khí phách cao cao tại thượng, nhưng không hề ngạo mạn.
Cái cảm giác này, có phần rất giống với Tôn Tam.
“Xin chào!”Dương Minh cũng gật đầu đáp lẽ bình thường, trong khoảng thời gian gần đây, Dương Minh đã gặp nhiều nhân vật tai to mặt lớn rồi, cho nên trường hợp này cũng không có gì đáng nói.
“Chúng ta cùng nói chuyện đi”Chu Thiên tường nhìn thoáng qua con gái nằm trên giường, sau đó xoay người nói với Dương Minh.
“Đương nhiên có thể”Dương Minh gật đầu : “Đi đâu?”
“Ra ngoài đi”Chu Thiên Tường chỉ ra ngoài, nói.
Phòng bệnh của Chu Giai Giai cũng thuộc loại đắt tiền, chia ra làm hai gian phòng, bên trong là phòng của người bệnh, bên ngoài là phòng tiếp khách.
“Chu Giai Giai thế nào?”Dương Minh vừa đi vừa hỏi.
Chu Thiên Tường nhìn Dương Minh một cái, trong lòng kinh ngạc, một đứa học sinh khi đi cùng với trưởng bối nhà khác, luôn luôn e sợ, chứ đừng nói là chủ động nói chuyện. Xem cử chỉ tự nhiên cùng với sự thoải mái của Dương Minh, Chu Thiên Tường cũng thầm than Dương Minh rất trầm ổn. Hơn nữa đi cạnh một trưởng bối có khí thế như vậy, mà Dương Minh lại rất là hồn nhiên!
“Tạm thời không còn nguy hiểm, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại”Chu Thiên Tường cũng lấy thái độ làm cha ra mà nói, nhắc đến con gái, biểu hiện trên mặt không khỏi thay đổi.
Dương Minh gật đầu, bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi, về việc sau này Chu Giai Giai khi nào tỉnh lại, phải xem tạo hóa của nàng.
“Nói chuyện đi, Dương Minh, cậu và con gái của tôi có quan hệ gì?”Hôm qua Chu Thiên Tường đã nhận được điện thoại của Chu mẫu, nói là con gái bị thương, nên vội vàng trở về, sáng hôm nay vừa mới tới.
Vừa xuống máy bay, liền nghe Chu mẫu không ngừng than vãn tất cả là tại Dương Minh, chẳng qua, nói là nói, nhưng vẫn đem suy nghĩ ngày hôm qua nói với chồng. Con gái không biết khi nào mới tỉnh lại được nữa, nghe vậy, Chu Thiên Tường không khỏi nhíu mày, bây giờ Dương Minh và con gái của mình rốt cục là có quan hệ gì, cũng không rõ ràng, thế mà lại vội vả loạn điểm uyên ương phổ. Thật đúng là một người cha tài tình.
“Chú Chu, con và Chu Giai Giai chỉ là bạn học thời sơ trung và bạn học đại học, về phần có quan hệ gì, thì chắc cũng là bạn bè thôi...”Dương Minh trầm ngâm một chút, rồi giải thích.
“Ồ? Chẳng qua, tôi nghe mẹ của Giai Giai nói, hai đứa đang yêu nhau?”Chu Thiên Tường nói.
“Yêu nhau?”Dương Minh ngạc nhiên, lập tức cười nói : “Bà ta đang nói về Vương Chí Đào sao?”
“Trước đây”Chu Thiên Tường khoát tay nói : “Tôi không thích quanh co, Giai Giai đến với vương Chí Đào hoàn toàn là vì cậu sao? Cuối cùng, cũng là vì yêu cậu phải không? Thật vớ vẫn, Dương Minh, cậu thật sự làm tôi thất vọng, không ngờ con gái của tôi lại coi trọng một thằng đàn ông dám làm không dám nhận! Yên tâm đi, tôi không cần cậu chịu trách nhiệm với Giai Giai, cho dù Giai Giai không tỉnh lại, tôi cũng không muốn để nó lại cho cậu!”
Việc này, cảnh sát đã nói với Chu Thiên Tường và Chu mẫu, cho nên tình huống đại khái thì Chu Thiên Tường cũng hiểu được. Chỉ là quan hệ của Dương Minh và Chu Giai Giai, ông đoán hoài mà cũng không hiểu được.
“Chú nói vậy là sai rồi”Dương Minh cũng không giận, Chu Thiên Tường nói rất đúng, nếu như mình thật sự là bạn trai của Chu Giai Giai, vậy quả thật là không đảm đương nổi. Nhưng mà, hắn thật sự không phải : “Con chỉ là bạn học có quan hệ hơi tốt với Giai Giai mà thôi... Dù chú có tin hay không cũng được, cái này cũng chẳng sao cả, chẳng qua, chuyện chăm sóc cho Giai Giai, chú không nói con cũng làm”
Chu Thiên Tường nhìn Dương Minh nửa ngày, sau đó mới nói : “Nói như vậy, là con gái của tôi yêu đơn phương?”
“Đương nhiên chú có thể nói con hậu tri hậu giác”Dương Minh nhún vai, cười nói.
“Được rồi, tùy cậu, chẳng qua, hy vọng hôm nay cậu nói thật, nếu tôi phát hiện ra cậu gạt tôi, như vậy thì tự gánh lấy hậu quả”Chu Thiên Tường tuy rằng cảm thấy Dương Minh không nói dối, chẳng qua, trong lòng nghĩ thế nào, ai mà biết được? Cho nên không thể không hù dọa Dương Minh một chút.
Tự gánh lấy hậu quả? Dương Minh cười cười trong lòng, mình còn sợ ai sao? Chẳng qua, Dương Minh không nói gì, gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.
Cha mẹ của Chu Giai Giai cũng là loại triệu phú rồi, cho nên vấn đề thuốc men viện phí của Chu Giai Giai, cũng không cần Dương Minh lo.