Trần Lục và Vương Long thấy Dương Minh mạnh như vậy, sợ đến độ chút nữa ôm lấy nhau.
Đương nhiên Dương Minh không có hứng thú đánh hai người này. Hắn bây giờ chỉ chú ý đến dị năng của mình. Nhưng hắn biết bây giờ phải giải quyết Dương Lệ đã.
Dương Minh thở dài một hơi, vốn có cơ hội rất tốt để nghiên cứu mà lại bỏ phí. Dương Minh thật sự không cam lòng.
Dương Minh do dự một chút, quyết định hỏi xem Dương Lệ ở đâu, sau đó mới tính tiếp.
“Dương Lệ đâu?” Dương Minh hỏi Vương Long.
“Tôi biết, tôi biết, anh đừng đạp tôi” Vương Long vội vàng nói: “Cô ấy ở dưới tầng hầm... chúng tôi không làm gì cô ấy”
“Phải không?” Dương Minh cúi đầu nhìn, xuyên qua sàn nhà, Dương Minh phát hiện thì ra quán rượu này còn có hầm ngầm.
Vừa nãy đứng ngoài quan sát Dương Minh đúng là không nghĩ đến điểm này, cho nên không chú ý xem có tầng hầm gì không. Bây giờ nhìn quả nhiên thấy Dương Lệ trong hầm chứa rượu, đang tuyệt vọng và hoảng sợ nhìn quanh. Dương Minh cười lạnh, cũng nên cho cô nàng Dương Lệ chịu chút khổ đau. Nếu cô ta không bị làm sao, vậy cứ ở trong hầm rượu nghỉ ngơi một chút đi.
Xác định Dương Lệ không sao, Dương Minh mới bắt đầu nghiên cứu dị năng của mình.
Có thể thấy rõ ý nghĩ của người khác, đây là một siêu năng lực. Nếu mình nắm giữ được nó, như vậy sau này sẽ có tác dụng rất lớn.
Cái khác không nói, chỉ riêng việc tán gái, nếu mình biết suy nghĩ trong lòng các cô gái, vậy không cần phải tốn công đoán này đoán nọ.
Sau đó nếu như lúc mình kinh doanh, đàm phán với người khác, như vậy cũng có thể biết được suy nghĩ trong lòng đối phương. Mình sẽ có lợi nhất.
Cũng có thể lúc đánh bạc, nhìn được suy nghĩ của người khác. Điểm này hình như cũng không quá quan trọng. Bởi vì thấu thị làm đủ để làm mọi chuyện.
Chẳng qua có thêm một siêu năng lực, ai ngại nhiều chứ?
Nhân cơ hội lần này, Dương Minh quyết định thử nghiệm siêu năng lực của mình. Mà đối tượng thí nghiệm tốt nhất chính là Trần Lục. Bởi vì Dương Minhvừa mới “Nghe” được suy nghĩ của hắn.
“Muốn chết không?” Dương Minh ngồi xuống, híp mắt nhìn Trần Lục.
Vương Long thấy Dương Minh không nói với mình, lập tức thở dài một hơi. Hắn còn tưởng rằng bởi vì mình nói thật nên Dương Minh không làm gì mình. Nhưng hắn đâu biết nguyên nhân chính thức đó là hắn chẳng đáng để Dương Minh nghiên cứu.
“Không... không muốn” Trần Lục vội vàng lắc đầu. Nói nhảm, ai muốn chết chứ. Sống đang tốt mà, không thất tình, không thất nghiệp, ngu gì mà muốn chết.
“Ồ, vậy à. Nếu không muốn chết, vậy chúng ta chơi một trò chơi chứ?” Dương Minh nhìn thấy Trần Lục như vậy, trong lòng rất hài lòng. Hắn càng sợ, như vậy càng có thể phối hợp với thí nghiệm của mình.
Tại sao chọn Trần Lục mà không phải Vương Long. Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Minh trước kia đã thử năng lực này, nhưng không có kết quả gì. Cho nên Dương Minh thầm đoán có phải năng lực này chỉ có tác dụng với một số người đặc biệt?
Ví dụ như giống như truyện khoa học viễn tưởng đã viết, chỉ có người tần số não hơi thấp mới bị mình “đọc” được suy nghĩ? Cũng có thể là tần số não tương tự mình, nên mới có thể?
Đây cũng chỉ là đoán, cho nên Dương Minh mới phải thử nghiệm một phen.
“Cái gì... trò chơi gì?” Trần Lục run lên, không phải là mấy trò biến thái đấy chứ? Nó mà muốn mình chơi trò *, mình thà chết còn hơn.
“Thực ra rất đơn giản, đó là mày nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó tao đoán mày đang nghĩ gì, thế thôi” Dương Minh nói.
“A?” Trần Lục ngẩn ra: “Vậy không đánh tôi chứ....” Điều hắn quan tâm nhất chính là điều này, chỉ cần không đánh hắn, không * hắn, vậy chơi gì cũng được.
“Không” Dương Minh lắc đầu: “Thả lỏng chút, đừng khẩn trương, bây giờ mày có thể nghĩ đến một chuyện, nghĩ gì cũng được”
“Ồ” Trần Lục gật đầu, cảm thấy trò chơi này của Dương Minh rất cổ quái. Nhưng nhìn Dương Minh, thấy không phải muốn đánh hắn. Vì thế cũng bắt đầu phối hợp.
Dù sao Dương Minh cũng không quy định hắn phải nghĩ gì, cho nên Trần Lục nghĩ rất linh tinh.
Dương Minh cau mày. Hiển nhiên hắn không nghe thấy gì. Một lúc sau vẫn là như vậy, không nhịn được nói: “Mày rốt cuộc có nghĩ gì hay không?”
“Nghĩ mà... nghĩ mà. Nghĩ đến việc tối nay tôi đến câu lạc bộ chơi gái”
Trần Lục vvu gật đầu nói.
“Mẹ nó” Dương Minh mắng một câu, vung chân lên đá. Chẳng qua một cước này không phải đá Trần Lục, mà là đá Lý Minh Nhật vẫn nằm im trên mặt đất.
Nếu không phải thằng này dùng dao đâm mình, phá hủy hoàn cảnh, Dương Minh có thể đã nghiên cứu được siêu năng lực của mình. Bây giờ đã không có hiệu quả gì.
Xem ra năng lực của mình không phải nhằm vào một đối tượng cụ thể, mà chỉ những lúc đặc biệt mới gặp phải, cũng có thể là tùy cơ hội mà xuất hiện. Cho nên Dương Minh rất tức, trút cơn tức giận lên người Lý Minh Nhật.
“A....” Lý Minh Nhật vốn đang hôn mê, bị Dương Minh đá mạnh như vậy, bay lên, ôm mông nhảy khắp phòng: “Đá chết tao, đá chết tao...”
“Đừng có mà nhảy loạn” Dương Minh lạnh lùng nói. Tâm trạng hắn vừa nãy rất tốt, chẳng qua bây giờ đang rất bực mình.
Lý Minh Nhật bị Dương Minh quát, hoảng sợ dừng lại, không dám kêu loạn nữa.
“Bọn mày bắt cóc Dương Lệ, chuyện này tao bỏ qua” Dương Minh thản nhiên nói: “Chẳng qua còn có chuyện khác không thể tha cho bọn mày. Nói, bồi thường tao như thế nào?”
“Bồi... bồi thường?” Lý Minh Nhật ngạc nhiên, không phải nói không tính sao? Sao còn bồi thường? Hắn cẩn thận hỏi: “Bồi thường gì?”
“Bồi thường tổn thất tinh thần của tao” Dương Minh nói: “Đang ngày nghỉ, tao bị bọn mày hành hạ đủ trò, bắt đến công viên Hương Sơn, lại đi vòng quanh cây như thằng ngu X, lại bắt tao đến xưởng sửa chữa ô tô Hồng Vận, mày nghĩ chơi sướng lắm hả? Sau đó lại tìm hai thằng ngưu B đánh tao, còn định dùng dao đâm tao. Mày còn nói bồi thường gì? Đầu mày bị lừa đá à?”
“Cái này... được, vậy mày muốn bồi thường như thế nào?” Nếu người mình tìm đã bị Dương Minh đánh gục hết, vậy Lý Minh Nhật chẳng còn cách nào là nhận thua.
“Mày đang làm gì? Đưa danh thiếp cho tao” Dương Minh hỏi.
“Hả? Danh thiếp?” Lý Minh Nhật cảm thấy Dương Minh thay đổi đề tài quá nhanh. Đang nói chuyện bồi thường, sao đột nhiên nói đến danh thiếp? Chẳng qua mặc dù trong lòng có chút kỳ quái, Lý Minh Nhật vẫn không dám lộ ra mặt, ngoan ngoãn rút danh thiếp đưa cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy nhìn:
”Tổng giám đốc Lý Minh Nhật công ty sửa chữa ô tô Minh Nhật” Mặt sau ghi các hạng mục kinh doanh: “Chuyên sửa chữa Toyota, Corolla, Ford... nhập khẩu linh kiện”
Dương Minh đòi danh thiếp chỉ là muốn tính toán xem Lý Minh Nhật có bao tiền. Nếu không đến lúc đó mình mở miệng cá mập, hắn cũng không có nhiều tiền như vậy. Cho nên nhìn danh thiếp của Lý Minh Nhật, Dương Minh cũng biết được một chút.
Bình thường mở các xưởng sửa chữa ô tô ở Tùng Giang này, nhất là các loại xe đắt tiền, đều phải có mấy chục triệu. Cho nên Dương Minh cũng chuẩn bị đưa ra cái giá.
“Danh thiếp của mày” Dương Minh đá Vương Long một cái.
“Ồ... ồ” Vương Long không dám phản kháng, rút một tờ danh thiếp ra đưa cho Dương Minh.
Dương Minh nhìn thoáng qua, người này cũng mở xưởng sửa ô tô, chẳng qua kém Lý Minh Nhật một chút. Khó trách Lý Minh Nhật ngưu như vậy.
Vương Long chủ yếu sửa các loại xe như Jetta... cả người có lẽ khoảng vài triệu.
“Mày, bồi thường tao mười triệu, mày bồi thường tao hai triệu” Dương Minh đầu tiên là nhìn Lý Minh Nhật, sau đó nhìn Vương Long, thản nhiên nói.
“Cái gì?” Lý Minh Nhật ngây ra: “Mày nói gì? Mười triệu? Có lầm không?”
“Không sai, mười triệu” Dương Minh bình tĩnh nói.
“Không thể, tao không có mười triệu, mày nói đùa à” Lý Minh Nhật đột nhiên hét lên: “Mày giết tao đi.
“Vậy à?” Dương Minh nhíu mày, sau đó cầm tờ danh thiếp, nói: “Chuyên sửa chữa Toyota, tài sản của mày chắc không ít đâu. Mười triệu chỉ là con số nhỏ. Mày đau lòng như vậy sao?”
“Không có, tao không có” Lý Minh Nhật ưỡn ngực, ra vẻ anh hùng.
Dương Minh nhìn hắn, khó chịu nói: “Mày cần tiền không cần mạng? Được, vậy cho mày thử?”