Dương Minh đương nhiên sẽ không tin mình có vương khí gì hết, đây chỉ xuất hiện trong truyện, sao có thể gặp được ở hiện thực chứ? Cho nên Dương Minh chỉ nghĩ thoáng qua, không lưu ý mấy. Dương Minh nhìn hai thằng này, càng lúc càng quen mắt.
“Hai người bọn mày...” Dương Minh suy nghĩ một chút, trừng mắt nhìn: “Xe đạp của tao, lần trước là do bọn mày đập hỏng?”
“A?” Hai người kinh ngạc, không nghĩ đến ở tình huống này mà Dương Minh lại nhắc đến việc đó.
Mà Lý Minh Nhật và Vương Long càng thêm khó hiểu. Hai thằng kia làm gì thế, chẳng những không ra tay, còn lui về sau?
“Xe đạp gì, đừng để ý đến nó, đầu nó có vấn đề, mau đánh nó, đánh nó thành xe đạp” Lý Minh Nhật nói.
Vu Ngũ và Trần Lục nhìn nhau. Lần trước bọn chúng bị thảm trước mặt Dương Minh. Chẳng qua bọn chúng đã được nếm thử thân thủ của Dương Minh, không có gì đặc biệt cả. Nhưng Kim Cương lại nói như thế làm cho hai bọn chúng bỏ đi suy nghĩ trả thù ở trong đầu.
Lúc này Lý Minh Nhật giục lên giục xuống, hai người suy nghĩ một chút, dù sao việc này quan hệ đến tiền của mình. Nếu lần này làm không được, đến lúc đó bị truyền ra ngoài thì đừng hy vọng có người mời mình làm việc.
“Bọn mày còn suy nghĩ cái gì. Đánh đi, sao thế, thấy ít tiền à? Tao cho bọn mày thêm hai ngàn” Lý Minh Nhật thấy hai người mãi không ra tay, có chút khẩn trương.
Vu Ngũ và Trần Lục nhìn nhau, thầm gật đầu. Từ trong mắt bọn chúng có thể thấy, hai người này chuẩn bị đánh.
Đã có quyết định thì không việc gì phải e ngại nhiều, Vu Ngũ mở miệng nói: “Thằng ranh, món nợ lần trước còn không tính với mày. Lần này bọn tao tính sổ với mày”
“Vậy mày thừa nhận đã làm hỏng xe đạp của tao?” Dương Minh hỏi.
“Đúng thì sao?” Trần Lục hừ lạnh nói.
“Mày đã thừa nhận, vậy lúc nào bồi thường cho tao?” Dương Minh không thèm để ý nói, không coi hai thằng này vào đâu.
“Bồi thường cái gì? Mày điên à?” Vu Ngũ trừng mắt nhìn, vung quyền đánh Dương Minh: “Tao đánh mành như chiếc xe đạp”
Dương Minh nhíu mày, hơi lách người là tránh được một quyền đó, hỏi: “Mày rốt cuộc có bồi thường hay không?”
“Bồi thằng cha mày” Vu Ngũ thấy một quyền không trúng, lại đánh ra một quyền nữa. Hắn tin rằng một quyền của mình có thể đánh gục Dương Minh.
“Mày không bồi thường trả tao hả?” Dương Minh vung tay nắm được tay Vu Ngũ, nói: “Mày chơi chán chưa?”
“Mày... mẹ...” Vu Ngũ rút tay lại nhưng không được, mắng người cũng không lưu loát.
“Mày muốn tao bỏ tay ra?” Dương Minh ra vẻ kinh ngạc nhìn Vu Ngũ.
Vu Ngũ mặt đỏ bừng, cho rằng Dương Minh đang trêu hắn, không khỏi tăng thêm vài phần sức lực kéo tay lại. Không ngờ rằng Dương Minh lại cứ thế buông tay ra.
“Bịch” Vu Ngũ ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất, khí huyết dâng lên, trong mắt đầy sao, rên lên một tiếng rồi ngất.
“Sao phải tự chịu khổ như vậy chứ? Tao đã thả mày ra, mày còn dùng sức lớn như vậy? Đúng là tự chịu tội” Dương Minh chậc chậc hai tiếng.
Trần Lục thấy Vu Ngũ dễ bị đánh ngã như vậy, có chút khẩn trương. Chẳng qua đầu óc hắn vốn không cao, thấy Dương Minh cũng không có công phu gì, hoàn toàn dựa vào kỹ xảo mà thắng, trong lòng cũng không sợ lắm, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến niềm tin trả thù Dương Minh của hắn.
Chẳng qua cũng thường thôi, dùng chút âm chiêu lừa người. Trần Lục nghĩ như vậy, mình cẩn thận một chút là được.
“Mày còn muốn đến?” Dương Minh nhìn thấy Trần Lục muốn xông lên, không nhịn được nói: “Mày còn không nhìn thấy sao? Nó là tấm gương của mày” Dương Minh chỉ Vu Ngũ đang nằm trên mặt đất.
“Thối lắm, đó là mày lừa người. Có bản lĩnh thì dùng đao thật, súng thật đánh với tao một trận” Trần Lục cả giận nói.
“Đao thì không có, súng cũng không có, mày muốn gì?” Dương Minh lắc đầu nói.
“Không....” Trần Lục vô thức gật đầu, chẳng qua rất nhanh hiểu được mình bị lừa: “Mày lại lừa tao”
“Không có...” Dương Minh xua tay nói: “Tao đúng là không có đao súng mà”
“Không cần đao, súng, ông cũng có thể lấy mạng mày” Vừa nói, Trần Lục đột nhiên rút một ống tuýp ở bên cạnh, đập vào Dương Minh.
Ở đây vốn là quán rượu, những thứ như ống tuýp có rất nhiều, cũng không biết là để trấn giữ hay là để nhảy máu.
“Mày cho rằng cầm gậy sắt thì mình biến thành Tôn Ngộ Không sao?” Dương Minh có chút buồn cười, nhìn Trần Lục nói: “Được rồi, mày đừng có đánh tao, tao không muốn mày thành thằng đang nằm dưới đất đâu. Nếu không xe tao đòi ai chứ”
“Mày đi chết đi” Trần Lục nhảy lên, đập một gậy vào đầu Dương Minh, giống hệt như khi Tôn Ngộ Không đánh yêu quái trong Tv.
Dương Minh lắc đầu, mày như một con cóc, còn đánh người sao? Nếu thế này cũng bị đánh trúng vậy Dương Minh đừng đi hỗn làm gì. Đừng nói thân thủ của Dương Minh bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều, dù là trước kia cũng không thể bị đánh trúng.
Dương Minh linh hoạt tiến lên phía trước, tránh khỏi cú đánh của Trần Lục, túm lấy ống tuýp của Trần Lục, nói: “Được rồi, chơi thế thôi, chút năng lực của mày tốt hơn hết là giống như thằng kia”
Dương Minh nói làm Trần Lục đỏ mặt. Không sai, thân thủ của hắn đúng là không bằng Vu Ngũ, hơn nữa đầu óc cũng ngu hơn Vu Ngũ. Bị Dương Minh nói như vậy, hắn đột nhiên tỉnh ra.
Mình hình như đúng là quá kém Dương Minh. Lần trước Dương Minh chỉ một chiêu đã đánh gục mình. Nếu như nói Vu Ngũ còn có lực lượng tỷ thí với Dương Minh thì đúng. Bây giờ Vu Ngũ đã thua, mình còn chống cự cái gì. Nhưng bây giờ mình chịu thua, Dương Minh có thể tha cho mình sao? Trần Lục sợ hãi nghĩ như vậy.
“Mày nói cái gì?” Dương Minh kinh ngạc, chẳng qua hắn lập tức phát hiện Trần Lục căn bản không mở miệng nói gì.
Chuyện gì xảy ra thế này? Lại xuất hiện sao. Đã lâu rồi không xuất hiện tình huống này, hôm nay lại xuất hiện. Mình đọc được suy nghĩ của Trần Lục.
Dương Minh chưa nắm được phương pháp sử dụng năng lực này, cũng không biết lúc nào nó linh nghiệm hay không. Nó luôn đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Nghĩ đến đây, Dương Minh tạm bỏ qua suy nghĩ đánh cho Trần Lục một trận, dù sao nghiên cứu dị năng sướng hơn đánh Trần Lục nhiều. Chẳng qua năng lực này trước kia Dương Minh đã nghiên cứu không chỉ một lần, không có bất cứ tiến bộ gì, thậm chí ngay cả cánh cửa cũng không thấy.
Dương Minh cứ như vậy nhìn Trần Lục, cố gắng nắm bắt điểm gì đó.
“....Nó nhìn mình làm gì? Không phải định đánh mình chứ?” Trần Lục thấy Dương Minh nhìn chằm chằm mình như vậy, trong lòng sợ hãi nghĩ.
Lại nghe thấy sao? Dương Minh lắc đầu, rốt cuộc là như thế nào? Siêu năng lực này sao luôn xuất hiện khi mình định đánh người chứ? Suy nghĩ đến mấy lần trước, hầu hết đều là khi mình đánh người, dị năng này mới có tác dụng.
Dương Minh tiếp tục nhìn chằm chằm Trần Lục, hắn đang rất muốn nghiên cứu năng lực của mình.
“Mẹ nó, nó không phải có sở thích đặc biệt chứ? Sao lại nhìn chằm chằm vào mình?” Trần Lục càng thêm sợ hãi. “Tao không có sở thích đặc biệt, mày tiếp tục nghĩ” Dương Minh nói một câu.
“A? Lời này của nó là có ý gì? Không phải chứ? Không phải là lừa mình chứ?” Trần Lục ngạc nhiên há hốc mồm.
Dương Minh ở một bên mặc dù nhìn như dễ dàng quan sát Trần Lục, nhưng tâm lý lại cảnh giác đến mức cao nhất. Hắn sợ Lý Minh Nhật sẽ giở trò sau lưng hắn.
Cho nên hắn không quên làm cho tinh thần mình chú ý xung quanh.
Quả nhiên Lý Minh Nhật đúng là có ý tưởng này. Hắn thấy Trần Lục và Dương Minh nhìn nhau như vậy, liền nảy sinh ý muốn đánh lén. Lén lấy một con dao gọi hoa quả ra, đâm vào mông Dương Minh. Lý Minh Nhật cũng không ngu. Đâm chết người sẽ bị xử tử, mông nhiều thịt, không nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng qua mọi cử động của hắn đã bị Dương Minh giám sát. Dương Minh thấy hắn lao tới, lập tức vung chân đá vào mặt Lý Minh Nhật. Ngay lập tức một dấu chân in lên mặt Lý Minh Nhật, người này ngã xuống.
Hạ xong Lý Minh Nhật, Dương Minh thở dài một hơi, hắn đã sớm nhìn ra thằng này không phải thứ tốt, là kẻ âm độc. Về phần Vương Long kia, nhìn qua đã biết là thằng nhát gan.
“Mày có muốn thử không?” Dương Minh nhìn Vương Long, hỏi.
“Không... không cần” Vương Long mặt mày tái nhợt, lắc đầu. Hắn vừa nãy đã rất sợ, bây giờ càng sợ hơn. Bị Dương Minh quát như vậy, lập tức ngã ngồi xuống đất, sợ đến độ không đứng lên được.