“Được rồi, vậy con nhất định phải nói rõ với nó, phải nói luôn” Trầm Nguyệt Bình dặn dò: “Con gái phải biết cách tự bảo vệ mình. Đúng, có bao cao su không? Nếu không mẹ đưa cho con mấy cái mà dự phòng?”
“Không cần... không cần” Lâm Chỉ Vận vội vàng từ chối. Nếu để người khác phát hiện ra mình mang bao cao su trên người, như vậy sao nàng dám nhìn mặt ai.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc, xem ra Dương Minh đã đến,
Trầm Nguyệt Bình vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa. Thấy Dương Minh đang đứng ở cửa liền nói: “Dương Minh, lại đây, đến nhanh thế.
“Vâng, cháu ở cách đây không xa nên rất mau là có thể về” Dương Minh gật đầu nói: “Cô Chầm, Chỉ Vận chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Được rồi, cô và nó nói chuyện của các cháu. Có phải ko Vận nhi?” Trầm Nguyệt Bình nhìn con gái, cười mập mờ.
“A. Đúng ạ....” Lâm Chỉ Vận vội vàng gật đầu, nàng sợ mẹ nói lời không thích hợp nào đó. Vì vậy nói: “Em chuẩn bị xong rồi, Dương Minh, chúng ta đi thôi”
Động tác này của con gái theo Trầm Nguyệt Bình thấy biến thành Lâm Chỉ Vận nóng lòng muốn * cùng Dương Minh.
“Được rồi, không làm phiền hai đứa trao đổi tình cảm, mau đi đi” Trầm Nguyệt Bình cười nói: “Dương Minh, cháu là con trai, có một số việc nhất định phải đặt an toàn lên hàng đầu”
“Ồ? Cái gì là an toàn đặt lên hàng đầu?” Dương Minh có chút không hiểu: “Cô Trầm, cô yên tâm, cháu sẽ đi chậm.
“Ha ha, cô không nói cái này. Được rồi, Vận nhi sẽ nói với cháu mà, đúng không Vận nhi?” Trầm Nguyệt Bình đang ép con gái nói thật với Dương Minh.
“Con... con sẽ....” Lâm Chỉ Vận gật đầu.
Cái gì thế? Dương Minh rất khó hiểu, lúc cùng Lâm Chỉ Vận ra khỏi con ngõ nhỏ, lên xe, Dương Minh mới hỏi: “Chỉ Vận, cô Trâm vừa nãy nói gì thế?”
“A, không có gì....” Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.
“Thật khó hiểu” Dương Minh thầm nhủ, khởi động xe
Đi đến trường, Dương Minh đưa Lâm Chỉ Vận đến tầng dưới tòa ký túc xã nữ, dặn dò nàng có chuyện gì thì gọi điện cho hắn.
Lâm Chỉ Vận gật đầu tỏ vẻ cảm ơn Dương Minh. Nàng có chút khó hiểu, thái độ lúc trưa và tối của Dương Minh đối với mình khác nhau một trời một vực, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lâm Chỉ Vận nghĩ không ra nên cũng không nghĩ nhiều.
Dương Minh lái xe đến bãi xe của trường, sau đó đi về phía ký túc. Hắn chưa đi đến nơi thì điện thoại đã reo lên. Dương Minh nhìn thoáng qua mặt máy, không ngờ là Hầu Chấn Hám. Hầu Chấn Hám đã một thời gian không liên lạc với hắn. Bởi vì Dương Minh đi Hongkong nên bảo hắn hành động theo hoàn cảnh, hôm nay gọi điện cho mình nhất định có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
“Alo?” Dương Minh nghe điện.
“Dương ca, tôi là Đại Hầu” Hầu Chấn Hám nói.
Mẹ Hầu Chấn Hám gọi hắn là Tiểu hầu tử, Dương Minh cảm thấy biệt hiệu này rất khó nghe. Dù nói như thế nào thì Hầu Chấn Hám cũng là đại ca hắc đạo tương lai của Tùng Giang. Gọi hắn là Tiểu hầu tử có chút không được tự nhiên, cho nên gọi hắn là Đại Hầu.
“Ừ, tôi biết, chuyện bên đó như thế nào rồi?” Dương Minh hỏi.
“Vu Hướng Đức đã hợp tác với Tứ Xà bang Đông Hải. Bạo Tam Lập liên tục thất bại thối lui, rất nhiều địa bàn ở thành Nam đã thất bại, rơi vào tay bọn Vu Hướng Đức. Cứ tiếp tục như vậy có lẽ Bạo Tam Lập không sống được lâu lắm” Hầu Chấn Hám nói.
“Nếu là như vậy... ý của anh là Bạo Tam Lập không thể tiếp tục duy trì?” Dương Minh hỏi.
“Dương Minh thật lợi hại, bị anh nhìn trúng. Bạo Tam Lập vừa rồi còn chủ động liên lạc với tôi, hẹn tôi gặp chuyện cần thương lượng” Hầu Chấn Hám cười nói.
“Ừm, tất nhiên là vậy. Hai nhà đánh một, có thể thấy rõ Bạo Tam Lập bị thiệt thòi” Dương Minh phân phó: “Trước hết từ từ đàm phán điều kiện với hắn, theo kế hoạch của tôi đã nói trước với anh mà làm”
“Tôi biết” Hầu Chấn Hám nói.
Dập điện thoại, Dương Minh thở dài. Mình làm như vậy mặc dù không trượng nghĩa. Nhưng rất nhiều chuyện trên giới này đều là như vậy, rất nhiều người cùng chung hoạn nạn thì được, nhưng cùng hưởng phúc thì lại không được.
Lần đầu tiên mình biết Bạo Tam Lập đó là ở trong trại tạm giam, một Bạo Tam Lập đầy nghĩa khí. Nhưng Bạo Tam Lập bây giờ đã có thế lực khổng lồ, dục vọng với quyền lực, không thể nào chấp nhận chia sẻ lợi ích với người khác. Cho nên Dương Minh muốn được một bát canh thì phải không từ bất cứ thủ đoạn nào,
Chưa đi được hai bước, máy điện thoại di động của Dương Minh lại reo lên. Dương Minh còn tưởng rằng Hầu Chấn Hám gọi tới, không nhìn rõ tên, trực tiếp nghe máy.
“Này, còn có chuyện gì thế?” Dương Minh hỏi.
“A? Đại ca, là em Dương Tiểu Ba, gì là gì anh?” Đầu bên kia có chút khó hiểu.
“Ồ? Tiểu Ba à, anh còn tưởng rằng là một thằng bạn chứ” Dương Minh cười nói: “Sao mày lại gọi điện cho anh?”
“Ha ha, đại ca, em vừa gọi điện đến nhà anh, bác hai nói anh ở trường nên em mới gọi điện cho anh” Dương Tiểu Ba nói: “Đại ca, anh đã từ Hongkong về sao?”
“Ừ, mới về hôm qua” Dương Minh nói: “Anh mua cho mày đôi giày thể thao và một bộ quần áo”
“Ha ha, đại ca còn mua quà cho em, cảm ơn anh” Dương Tiểu Ba cao hứng nói.
“Anh có thể quên được mày sao” Dương Minh nói: “Hai hôm nữa anh tới tìm mày, đưa đồ cho mày”
“Hai hôm nữa không được, ngày mai là nhà trường tổ chức hội diễn văn nghệ của giáo viên, chiều chắc không có việc gì. Đại ca, anh có thể tới không?” Dương Tiểu Ba nghe nói đến có quà liền thấy thích.
“Ok, anh nếu không có chuyện gì sẽ đi gặp mày” Dương Minh nói: “Hay là trưa mai mày đừng ăn cơm, trưa mai anh tới”
“Được ạ. Đại ca, em ở đây chờ anh. Anh nhất định phải đến đó” Dương Tiểu Ba nói.
“Đại ca đã bao giờ lừa mày dâu” Dương Minh cười bất đắc dĩ, từ nhỏ hắn đã rất thân với Dương Tiểu Ba.
“Vâng, vậy được. đại ca, đây là số điện thoại của em, mai anh gọi vào điện thoại di động của em là được. Đây là số của em 159... thôi, lát nữa em nhắn tin cho anh” Dương Tiểu Ba nói.
“Chờ chút, mày mua điện thoại di động à?” Dương Minh hỏi.
“Học sinh cấp ba bây giờ có mấy ai là không có điện thoại di động” Dương Tiểu Ba không cho là đúng nói.
Dương Minh vừa nghĩ, thấy cũng đúng, lúc mình còn học cấp ba, trong lớp có không ít người có điện thoại di động. Mấy năm qua, giá máy cũng rất rẻ, hơn nữa điện thoại di động không phải hàng xa xỉ nữa. Điện thoại di động lúc đầu người ta dùng để thể hiện thân phận, bây giờ lại biến thành công cụ liên lạc, thông tin đơn thuần.
Dương Minh về đến phòng, thấy Trương Tân và Điền Đông Hoa đang ở phòng khách chơi điện tử, hai người đang chơi đấm bốc. Thấy Dương Minh về, liền bỏ tay game xuống, kích động nói: “Dương Minh, mày đã về”
“... tao vừa đi, bọn mày nhớ tao à?” Dương Minh cảm động nói.
“Quà đâu?” Trương Tân mặt dày vô sỉ vươn tay ra.
“Còn có tao” Điền Đông Hoa cũng vậy.
“Mẹ nó” Dương Minh chửi, sau đó ném một cái túi về phía hai người: “Ở trong đó, bọn mày tự chọn”
“Hàng Griselda” Trương Tân mở túi, kích động nói. Điền Đông Hoa lại nhìn chằm chằm vào mấy món ăn vặt đặc sản của Hongkong mà Dương Minh mang về.
Dương Minh nhìn hai thằng đang chia đồ, lắc đầu đi vào phòng mình.
Tối nay còn có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là nghiên cứu mấy cái đĩa mà Phương Thiên đưa cho. Dương Minh nhét một đĩa về kỹ xảo đánh bạc vào ổ CD. Dù là học, cũng phải bắt đầu từ thứ mà mình cảm thấy hứng thú.
Tài liệu này chính là tài liệu nội bộ trong sòng bạc Macao, là băng ghi hình các trận đấu giữa các cao thủ đánh bạc, còn có một vài tài liệu học tập. Đánh bạc không phải vấn đề gì khó với Dương Minh. Hắn có đôi mắt vô địch, ở tình huống bình thường đánh bạc gần như không bao giờ thua. Trừ trường hợp gặp phải thằng quá may mắn, nếu không đều nằm trong tay Dương Minh.
Dương Minh bây giờ cảm thấy mình cần phải học được động tác và khí thế của người, phải có phong độ của một cao thủ. Hoặc là nói học cách giả vờ để được như bọn họ, giả làm lợn ăn cọp, đây là tất sát kỹ trên chiếu bạc.
Giả vờ ngưu có thể mang đến áp lực cực mạnh cho đối thủ, thực ra đó là hù dọa người. Mà giả làm lợn ăn cọp đó là làm cho đối thủ khinh thường mày, làm cho đối phương mất cảnh giác.
Dương Minh dành nhiều thời gian cho việc học các phương pháp và quy tắc đánh bạc. Đây là khiếm khuyết của Dương Minh.
Đợi sau khi Dương Minh xem hết đĩa về đánh bạc mà Phương Thiên đưa cho, Dương Minh nghiễm nhiên trở thành một cao thủ đánh bạc.