Chương 282: Mẹ con tâm sự.

Lúc Dương Minh đến, Phương Thiên đang xem Tv. Thấy Dương Minh tới, không để ý đến hắn, tiếp tục xem Tv.

“A.... Phương lão, sao bác không để ý đến cháu?” Dương Minh cười hắc hắc nói.

“Có người muốn tìm cháu, thời gian này cẩn thận một chút” Phương Thiên lạnh nhạt nói.

“Hả?” Dương Minh sửng sốt, không nghĩ đến Phương Thiên vừa thấy đã đi thẳng vào vấn đề. Chẳng qua hắn nghe xong không khỏi nhíu mày. Có phải Phương Thiên nhận được tin tức gì? Mình lúc ở Hongkong quả thực bị người theo dõi: “Lão đầu, bác có phải biết chuyện gì?”

“Cụ thể bác không biết, chỉ nhận được tin tức có người muốn đối phó cháu” Phương Thiên nói: “Sao, bọn chúng đã ra tay?”

“Có lẽ là vậy, lúc cháu ở Hongkong....” Dương Minh kể chuyện ở Hongkong ra một lần: “Bác, sao bác biết được?”

“Bác có con đường của mình, con đường này sau sẽ nói cho cháu” Phương Thiên nói: “Được rồi, ở đây có mấy cái đĩa liên quan đến các ngành các nghề, có kiến thức về đánh bạc, lái máy bay.... Bác bảo Đổng Quân lấy từ mấy cơ sở huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp trên thế giới về đó. Cháu cầm về xem”

Từ các cơ sở sát thủ chuyên nghiệp lấy được? Dương Minh lắc đầu, những lời này nghe thì đơn giản nhưng nếu muốn làm lại khó khăn như thế nào? Trong các nơi đó có có thể như vân, bảo vệ nghiêm ngặt. Xem ra kỹ thuật của Đổng Quân đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Dương Minh thầm nghĩ đến bao giờ mình mới có thể như Đổng Quân?

“Mấy thứ này cháu cầm về xem trước. Đổng Quân bây giờ đang ở nước ngoài, tìm tài liệu về mấy ngành khác cho cháu. Làm một sát thủ đủ tư cách, cháu phải hiểu rõ tất cả các ngành nghề, không nói thành thạo thì cũng phải nắm giữ được nó. Nếu không cháu sẽ thua thiệt” Phương Thiên nói: “Đúng, huấn luyện thân thể không đựng ngừng lại. Tốc độ, lực lượng và năng lực phản ứng của cháu vẫn chưa được. Ở trong nước có thể coi như không tệ, nhưng xếp trên bảng sát thủ toàn thế giới, có rất nhiều người một chiêu là giết chết cháu”

“Một chiêu giết chết?” Dương Minh toát mồ hôi, từ này....

“Ừ, không sai. Cháu nếu PK thực sự với sát thủ của một số tổ chức nước ngoài, đối phương có thể một chiêu giết chết cháu” Phương Thiên gật đầu.

“....” Dương Minh không biết nói gì. “Bác Phương, bác cũng cập nhật tin tức hiện đại đó nhỉ?”

“Hiện đại?” Ha ha, cháu là một sát thủ. Bác đã nói cháu nhất định phải hiểu rõ rất nhiều thứ, nếu cần thì hiểu rõ một số thuật ngữ trên mạng cũng có gì là ngạc nhiên chứ. Chẳng những là bác, cháu cũng thế. Trước đây bác không có hứng thú với mấy thứ đó, cháu phải bắt đầu buộc mình tiến hành phân tích. Ví dụ như bộ phim ăn khách, ca khúc ăn khách, ai là ngôi sao nổi tiếng. Game nào đang nổi tiếng nhất trên mạng....” Phương Thiên nói.

“Hiểu ạ” Dương Minh gật đầu, biết Phương Thiên nói rất có lý.

“Vậy cháu về đi, thời gian này không cần đến chỗ bác. Sau khi cháu xem hết tài liệu thì gọi điện cho bác. Bác có việc phải đi làm, thời gian này không có ở đây” Phương Thiên nói.

“Vâng. Bác Phương, bác muốn đi đâu?” Dương Minh tò mò hỏi.

“Đi Châu Âu” Phương Thiên nói: “Đến lúc đó bác sẽ liên lạc với cháu”

“Ồ, vậy bác cẩn thận” Dương Minh gật đầu không hỏi nhiều. Bởi vì chuyện hắn có thể biết, Phương Thiên đều đã nói cho hắn. Dương Minh đoán có lẽ Phương Thiên đi tìm Đổng Quân, không phải là đi du lịch.

“Còn chưa ai có thể giết được bác đâu, cháu yên tâm. Hơn nữa bác chỉ đi du lịch mà thôi” Phương Thiên cười nói.

“Dát? Du lịch?” Dương Minh ngạc nhiên.

Đêm nay lúc về trường, Dương Minh trực tiếp lái xe đến trường. Bởi vì hôm nay Trương Tân nhất định cũng sẽ về trường. Trước khi đi, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến ngày mai Lâm Chỉ Vận cũng đi học, cùng với việc sáng mai chen chúc trên xe bus, không bằng tối nay cùng về.

Vì vậy Dương Minh sau khi ra khỏi nhà Phương Thiên liền gọi điện đến nhà Lâm Chỉ Vận.

Lâm Trường Thanh đang ngủ ngon, Trầm Nguyệt Bình và Lâm Chỉ Vận không uống rượu nên hai mẹ con cũng không quá mệt, đang ngồi ở phòng khách nói chuyện. Trầm Nguyệt Bình đang hỏi Lâm Chỉ Vận về Dương Minh thì điện thoại reo lên.

“Alo, alo” Trầm Nguyệt Bình nghe điện.

“Alo, là cô Trầm ạ? Cháu là Dương Minh” Dương Minh nghe ra giọng của Trầm Nguyệt Bình trong máy.

“Ồ? Là Dương Minh à, cháu đã về nhà rồi à? Cháu tìm Vận nhi có việc gì?” Trầm Nguyệt Bình nhiệt tình nói.

“Cháu vẫn chưa về nhà, cháu vừa đi được nửa đường thì quay lại. Cháu cảm thấy dù sao ngày mai Chỉ Vận cũng phải đi học, không bằng tối nay cháu đưa cô ấy về trường. Chứ ngày mai cô ấy lại phải chen lấn trên xe bus” Dương Minh nói.

“Ừ, nói cũng đúng, Vân nhi đi dạy thêm đã chuyển sang ban ngày, sau này cuối tuần không cần về nhà nữa” Trầm Nguyệt Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

Lúc trước, Lâm Chỉ Vận cứ đến chủ nhật là đi dạy thêm tới tận tám giờ tối. Mà nơi dạy thêm lại không gần trường, cho nên tối chỉ có thể về nhà. Bây giờ thời gian dạy thêm đã sửa lại, vậy tối chủ nhật có thể trực tiếp về trường.

“Vậy bây giờ cháu đến đón Chỉ Vận, cô nhé?” Dương Minh hỏi.

“Được, vậy cháu đến đi” Trầm Nguyệt Bình lập tức đáp ứng. Trầm Nguyệt Bình là người từng trải, bà sao tin Dương Minh quay lại chỉ vì đón con gái mình về trường? Nhất định là thanh niên nhớ đến nhau, muốn nhân buổi tối làm mấy chuyện khác. Điều này Trầm Nguyệt Bình có thể giải thích. Dù sao bà đã chấp nhận Dương Minh, nên cũng không quá nghiêm khắc.

“Mẹ, có chuyện gì thế?” Lâm Chỉ Vận chờ mẹ dập máy mới hỏi.

“Dương Minh vừa gọi điện tới, nói muốn đưa con về trường. Mẹ bảo cậu ta tới đây” Trầm Nguyệt Bình nói:

“Hả? Đã muộn như thế này, anh ấy còn đến đây làm gì?” Lâm Chỉ Vận ngẩn người. Nàng không ngờ được Dương Minh lại quan tâm đến mình như vậy. Quan hệ giữa hai người bây giờ chỉ là giả vờ mà thôi.

“Ha ha, người ta quan tâm đến con mà” Trầm Nguyệt Bình cười ám muội: “Bây giờ bố con đã ngủ, mẹ có việc muốn nói với con. Vận nhi, con nói với mẹ xem, con và Dương Minh có dùng biện pháp an toàn không?”

“Biện pháp an toàn?” Lâm Chỉ Vận kinh ngạc, không biết mẹ đang nói gì.

“Là, lúc bọn con **, cậu ta có đeo bao cao su không?” Trầm Nguyệt Bình nói thẳng ra.

“A....” Lâm Chỉ Vận đỏ mặt: “Mẹ, mẹ, mẹ sao lại hỏi cái này...”

“Đương nhiên phải hỏi, chuyện này rất quan trọng. Các con còn nhỏ, không được tham lam hưởng lạc, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao. vậy thì làm sao bây giờ?” Trầm Nguyệt Bình như cô giáo giảng giải.

“Bọn con không có....” Lâm Chỉ Vận ấp a ấp úng định nói “Bọn con không làm gì” Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, mình đúng là đã *, ai, không thể nói ra.

Nhưng Trầm Nguyệt Bình nghe lại hiểu lầm, nghiêm túc nói: “Con xem, mẹ đoán hai đứa không dùng bao cao su. Vận nhi, như vậy không được đâu. Mẹ sẽ nói với con, thời kỳ an toàn của phụ nữ cũng không chuẩn lắm đâu, có đôi khi cũng khách biệt. Hoặc là nói mỗi lần cậu ta chuẩn bị xuất tinh ra ngoài cơ thể con, nhưng việc này cũng không hẳn là an toàn. Mẹ và bố con năm đó vì không cẩn thận nên có con”

“....” Lâm Chỉ Vận nghe mẹ nói vậy, chỉ muốn tìm một lỗ lẻ mà chui vào. Mẹ nói với mình mấy thứ này làm gì.

Trầm Nguyệt Bình thực ra cũng vì lo lắng cho con gái nên mới dạy cho Lâm Chỉ Vận kiến thức về giới tính. Ở trong nước, rất nhiều trường cũng có môn giáo dục sinh lý, nhưng không được coi trọng. Điều này khiến cho hầu hết sinh viên và học sinh thiếu kiến thức.

Kiến thức của bọn họ hầu hết xuất phát từ phim người lớn nước ngoài, cho nên cũng không hiểu rõ lắm là như thế nào mà có thai, điều này khiến cho rất nhiều cô gái chưa lấy chồng đã đến bệnh viện phá thai, rất nhiều người còn chưa trưởng thành.

Trầm Nguyệt Bình bình thường cũng hay xem báo chí, thấy rất nhiều chuyện. Cho nên làm một người mẹ đủ tư cách, bà cảm thấy phải có nghĩa vụ nói rõ kiến thức này với con gái. Bà thấy con gái không nói gì, tưởng rằng Lâm Chỉ Vận đang tiếp thu giáo dục của mình, vì vậy tiếp tục nói: “Nếu như chẳng may ở tình huống hai đứa không có chuẩn bị gì, xúc động làm chuyện đó. Như vậy sau đó con nhất định phải nói cho mẹ. Mẹ sẽ mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho con, nhất định không được coi nhẹ. Đó là chuyện lớn đó”

“Mẹ mẹ... con” Lâm Chỉ Vận không biết nói gì.

“Được rồi, mẹ biết con xấu hổ, nhưng những lời này tốt nhất con phải nói rõ với Dương Minh, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời con mà” Trầm Nguyệt Bình trịnh trọng nói: “Nếu như con xấu hổ không thể nói ra, hôm nào mẹ tìm cậu ta đến đây, mẹ nói với cậu ta”