Hơn nữa, những người này đều không có khả năng mạnh mẽ xông vào, bởi vì mỗi cửa ra vào đều có người gác, nếu một cửa thất thủ thì sẽ báo động ngay, cho nên theo lý thuyết, những người này không thể xuất hiện ở đây được!
Nếu như những người này cầm súng lục, vậy thì còn có thể, bởi vì Dương Minh đã tận mắt nhìn thấy ở chổ Vương Tiếu Yên khẩu súng lục son môi, là một loại súng được tháo lắp và ngụy trang cẩn thận, dễ dàng biến thành một đồ dùng thông thường để trà trộn vào.
Nhưng mà, những người này sử dụng súng tự động, loại súng có kích thước lớn như vậy hoàn toàn không có khả năng trà trộn vào được!
Nhưng mà, ngay sau đó Dương Minh lập tức hiểu được những người này làm sao mà có thể trốn được khâu kiểm tra! Súng trong tay chúng tuy là loại tự động lớn, nhưng tính chất rất đặc biệt! Được chế từ loại nhựa bền, và đạn cũng được đặc chế từ chất liệu Plastic!
Kết quả là cho dù có đi ngang qua cửa kiểm tra cũng sẽ không có phản ứng, ngay cả máy dò kim loại cũng sẽ không thể nào tìm ra được!
Dương Minh thật sự rất bội phục tính chuyên nghiệp của những người này, loại đồ vật đặc biệt này mà cũng có thể có được, như vậy thân phận của chúng quả không đơn giản! Theo lý mà nói, ở một đất nước như Trung Quốc có sự khống chế cực kỳ nghiêm ngặt này, có thể cầm đến súng lục thôi đã là ghê lắm rồi, chứ đừng nói là loại súng đặc biệt được làm theo yêu cầu như vậy!
Dương Minh bình tĩnh liếc nhìn vào khuôn mặt của những người này, bỗng nhiên trong lòng không khỏi cả kinh!
Là những tên cướp ngân hàng! Không sai, ba tên trong số đó chính là ba tên đã ra tay đánh cướp ngân hàng lần trước! Ba tên này đang trộn lẫn vào những tên kia!!!
Bọn chúng là một? Dương Minh nhất thời nhíu mày. Vốn tưởng rằng trong một thời gian ngắn sẽ không gặp lại ba tên này, nhưng không ngờ lại gặp chúng trong buổi triển lãm một cách nhanh như vậy.
"Không được cử động! Ngồi xuống đất, ôm đầu, nếu không thì đừng trách tao!" Người đầu lĩnh nói tiếng Hán một cách rất lưu loát.
Những người khách ở đây nhìn thấy cảnh này đều choáng váng! Trước đây, cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong phim ảnh mà thôi, bây giờ xảy ra ngay trước mắt bọn họ làm cho bọn họ khủng hoảng, nhất thời không biết phải làm sao!
Rất nhiều người ngay cả hít thở cũng không dám, đứng đờ đẫn ra ở đó mà quên cả ngồi.
"Đàong!" Một tiếng súng lại vang lên, một người khách đứng gần tên đầu lĩnh này nói không nên lời, tay phải ôm chặt ngực, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Máu tươi phun ra từ kẽ tay hắn, rất là kinh khủng, đến lúc này những người khách nởi đây mới biết cảnh tượng trước mắt là thật, lập tức phục hồi tinh thần, kêu la thảm thiết.
"Hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm xuống đất, nếu không sẽ giống như nó!" Thằng đầu lĩnh nói xong giơ súng lên nhắm về hướng đám đông.
"A!!" Lúc này không ai dám không nghe lời hắn, đều ôm đầu ngồi chồm hổm xuống mặt đất.
Dương Minh nhíu mày, những người này có thể nói là giết người mà không cảm thấy sợ hãi hay áy náy gì cả, xuyên qua lớp bịt mặt, có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn!
Cái mà Dương Minh thấy chỉ là sự lạnh lùng, không còn bất kỳ biểu hiện nào khác, cái này và biểu hiện lần trước khi cướp ngân hàng không khác nhau! Hơn nữa, những tên còn lại đều có biểu tình lạnh lùng như vậy!
Cái này giống như là giết một để răn đe một trăm vậy, nổ súng giết một người xong rồi ra lệnh cho mọi người ngồi chồm hổm xuống đất.
Công ty bảo an Danh Dương trên danh nghĩa chỉa là bảo vệ mà thôi, mặc dù có khí phách, nhưng cũng chỉ có một số ít người kiên cường không run sợ. Ngoài ra, mặc dù cấp trên cho phép sử dụng súng, nhưng chỉ là loại súng lục nhỏ, nên Dương Minh chẳng yêu cầu đám người Lý Cường trang bị súng ống gì cả.
Tuy rằng Dương Minh tại Tùng Giang có thể nói là trùm cuối rồi, hơn nữa lại có thân phận đặc biệt, không e ngại bất kỳ cái gì, nhưng mà cũng không thể rêu rao quá mức, tuy rằng quyền lợi của Hạ Băng Bạc rất lớn, nhưng mà Dương Minh cũng hiểu Hạ Băng Bạc không phải là vạn năng, chỉ cần không gây ra sự việc quá lớn thì vẫn sẽ có người đứng ra giải quyết, nếu không thì cũng đành bó tay thôi. Dù sao Hạ Băng Bạc cũng còn có chuyện của bản thân, không thể suốt ngày đi theo hắn để chùi đít được.
Người khác không được dùng súng, nhưng Dương Minh lại có thể dùng, với thân phận đặc thù của Dương Minh bây giờ, dùng súng cũng rất bình thường, bất kỳ người nào cũng chẳng thể nói được gì.
"Đập!" Thằng đầu lĩnh vung tay lên, nói với người phía sau.
Lúc này một tên khác từ phía sau đi đến, trong tay cầm một cái máy khoan kính, hẳn là cũng được đặc chế ra, loại đồ vật này khẳng định là không có khả năng đi ngang qua cửa kiểm tra rồi, nhưng mà bây giờ nó lại xuất hiện tại đây!
Thằng này tuy che mặt, nhưng nhìn nước da lộ ra từ cổ tay của hắn cũng có thể biết được hắn là một người da đen. Hắn ta bước đến cái tủ kính mà người đàn ông mặc áo khoát màu xanh khi nãy đã cố dùng cái điện thoại của mình để cắt kính, cẩn thận cầm cái máy khoan đâm vào.
"Loảng xoảng" một tiếng, cái khe nứt khi nãy lớn một chút, nhưng mà cái tủ vẫn bình an vô sự.
Tên da đen lại cầm cái máy khoan lên, để vào vết nứt, bắt đầu khoan vào.
"Jesse, mày đến hổ trợ đi!" Thằng đầu lĩnh thấy thằng da đen khoan cái tủ kính vất vả quá, vì thế nói với thằng đứng sau lưng mình.
Cái người tên là Jesse này là một gã da vàng, nhưng mà cũng không thể đoán được hắn là người nước nào, bởi vì hắn không mở miệng, chỉ lẳng lặng đi đến hướng tủ kính.
Lý Cường đang ngồi lẩn trong đám khách hàng, liếc nhìn Dương Minh một cái, Dương Minh khẽ lắc đầu, ý bảo Lý Cường không nên hành động bậy bạ. Dù sao mấy tên này cũng được vũ trang hạng nặng, trong tay toàn là vũ khí hủy diệt, Dương Minh không không đối sách ứng phó, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả chỉ có thể chờ, chờ một cơ hội thích hợp.
Hành động man rợ của những tên cướp này đã hù dọa một người, trong đó có các trẻ em. "Oa oa..." một tiếng khóc thê lương vang lên, tên da đen dừng tay lại, mà trong mắt thằng đầu lĩnh giống như bước vào lễ rửa tội của quỷ vậy, chậm rãi đi đến đám động, cuối cùng dừng lại trước một con bé đang khóc.
Đó là một đứa bé chưa được mười tuổi nữa, mặc một cái áo khoát lông rất là khả ái, nhưng mà, trong mắt thằng khốn này không có cái gì gọi là khả với ái cả, có vẻ giống như là một sát thần thì đúng hơn.
"Shut the f*cking up!" Thằng này nói một câu chửi tiếng tiếng anh, sau đó chậm rãi giơ súng lên, nhắm ngay đứa nhỏ kia.
"Cầu xin ông, đừng làm hại con tôi" Một người đàn bà hơn ba mươi tuổi bỗng nhiên lấy tay che miệng đứa bé, không cho nó phát ra tiếng khóc nào nữa : "Con nít không hiểu chuyện, xin ông đừng bắn, tôi cầu xin ông!"
Bà ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn thằng này, mà người đàn ông bên cạnh bà ta nhìn đứa nhỏ, rồi bỗng nhiên lên tiếng : "Đừng giết họ, muốn giết thì hãy giết tôi đi"
Khóe miệng thằng khốn này xuất hiện một nụ cười lạnh, nói : "Thật cảm động! Bọn mày đều phải chết! Cùng nhau xuống địa ngục đi!" Nói xong giơ súng nhắm về hướng người đàn ông.
Tin rằng với số lượng đạn đi xuyên qua người như vậy, người đàn ông kia không thành tấm lót giường thì cũng thành cái tấm lưới, mà con bé và người đàn bà sau lưng ông ta cũng chịu chung số phận như vậy. Còn những người xung quanh có bị liên lụy không? Cái này đành phải hỏi số phận....
Tuy rằng mọi người đều thương xót cho cả nhà ba người này, cũng cam phẫn vì sự tàn bạo của mấy tên khốn nạn này! Nhưng mà không ai dũng cảm đứng ra cả!
Đứng ra lúc này chẳng khác nào là muốn được đục lổ? Đối mặt với sự cường đại, tất cả đạo lý đều là vô dụng, trước mặt những tên này, nói đạo lý là đều không thể, nếu có thể nói chuyện được thì chúng đâu có đi làm cướp!
Cho nên, khi mà mà thằng đầu lĩnh giơ súng nhắm về người đàn ông, tất cả mọi người đều không tự chủ tránh xa cả nhà ba người này ra, giữ một khoảng cách rất lớn!
Không phải là họ không đồng tình, nhưng mà, nếu vì đồng tình mà ngay cả mạng cũng không giữ được, vậy thì ai sẽ đồng tình cho mình?
Đúng lúc này, trong lòng Dương Minh khẽ động, hắn biết, cơ hội đã đến! Tuy rằng cơ hội này không rõ ràng, có chút mạo hiểm, nhưng mà nếu bỏ lỡ, nói không chừng là sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên Dương Minh không dám đùa, hắn cũng không muốn lấy tính mạng của ba người kia ra mạo hiểm!
Dương Minh không chút do dự, bỗng nhiên đứng dậy, lao đến hướng cả nhà ba người kia! Dương Minh đã đánh cược, cược rằng tên kia sẽ không nổ súng, cho dù hắn có bắn thì Dương Minh vẫn tự tin né được, nhưng mà ba người kia thì không chắc chắn!
Dương Minh chỉ có thể làm như vậy, hắn không phải là đấng cứu thế, cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ sinh mạng của mọi người, nếu Dương Minh không ra tay, thì ba người này chắc chắn là sẽ chết, Dương Minh ra tay rồi, có lẽ sẽ giảm đi cơ hội chết của bọn họ xuống.
"Đừng giết bọn họ, chúng tôi đều là người vô tội, các ông muốn cướp các món đồ này thì cướp nhanh lên, một hồi cảnh sát đến thì các người cũng sẽ xong đời! Cho nên tôi nghĩ các ông đừng nên lãng phí thời gian!" Dương Minh lao đến đứng cạnh ba người kia, bình tĩnh nói.
"Ơ?" Thằng đầu lĩnh rất là kinh ngạc vì sự xuất hiện của Dương Minh, hứng thú nhìn hắn : "Mày? Ra mặt cho bọn họ? Không sợ tao giết luôn mày sao?"
"Tôi không phải là ra mặt cho bọn họ, tôi chỉ nói đúng sự thật, các ông đang làm lỡ thời gian không cần thiết, bọn họ cũng chẳng làm gì, ông có giết bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì" Dương Minh nhìn thấy thằng đầu lĩnh nói như vậy, trong lòng âm thầm thở phào, hắn ta đã nói vậy, chứng minh là có cơ hội.
Chỉ sợ hắn không nói, lập tức nổ súng thì bỏ mẹ!
"Như mày đã thấy, tao không làm lỡ thời gian, người của tao vẫn tiếp tục công việc, còn tao rãnh rỗi, nên giết vài người để tiêu khiển" Thằng đầu lĩnh rất là tò mò nhìn Dương Minh, nói : "Mày không sợ chết sao?"
"Sợ..." Dương Minh thẳng thắn đáp : "Nhưng mà, tôi nghĩ ông sẽ không giết người lung tung"
"Haha! Đây là câu nói buồn cười nhất tao từng được nghe, sao mày biết tao sẽ không giết người lung tung?" Người đầu lĩnh nghe Dương Minh nói xong liền cười to lên, vừa cười vừa nói : "Không giết bọn nó cũng được, mày chơi với tao một trò!"
"Trò gì?" Dương Minh hỏi.
"Được rồi, mày dùng đầu của mày đập vào cái tủ kia, nếu như có thể đập vỡ, tao sẽ không giết mày, cũng sẽ bỏ qua cho bọn chúng, thế nào, rất công bằng phải không?" Thằng đầu lĩnh chỉ vào cái tủ kính trước mặt nói.
"A...." Trong đám người lập tức truyền ra tiếng ồn ào, đồng tình với Dương Minh, bởi vì cảm thấy yêu cầu của tên cướp chẳng khác nào tự sát cả! Cũng có người cười Dương Minh ngu, vốn không có chuyện của hắn mà hắn lại ra mặt, bây giờ phải đi đập đầu, chẳng phải là ngu thì là gì? Bây giờ thì tốt rồi, người ta muốn giết hắn, để xem hắn làm sao?"
"Cái tủ nào?" Dương Minh vừa nói, vừa đi đến hướng tên đầu lĩnh, tuy rằng trong lòng Dương Minh rất bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra vẻ hoảng hốt.
Dương Minh không có khả năng biểu hiện ra vẻ mặt trấn định được, như vậy sẽ rất là giả tạo, và tên này sẽ hoài nghi, nhưng bây giờ, dù giọng nói của Dương Minh rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt hoảng loạn, hoàn toàn phù hợp với tình tượng "ngu mà ly", rất dễ lừa người khác.
Quả nhiên, tên đầu lĩnh không để ý chút nào, cũng không cảm thấy Dương Minh không ổn ở chổ nào, trang phục của Dương Minh cũng không phải là trang phục của bảo vệ, mà chỉ là trang phục của một sinh viên, mà nhìn mặt thì chỉ khoảng hai mươi tuổi là cùng, nên cũng không thể là cảnh sát được. Vì thế tên đầu lĩnh chỉ xem Dương Minh là một sinh viên đầy nhiệt huyết, và chuẩn bị chơi đùa với hắn một chút.
"Cái tủ này, mày đập đi, nếu đập bể được, tao cũng bớt việc! Hahahaha!" Thằng đầu lĩnh giống như là đã làm được một việc rất buồn cười, phá lên cười một cái vui vẻ.
"Cái này?" Dương Minh nhìn cái tủ kính, trong mắt lộ ra vẻ "khiếp đảm" : "Tôi..."
"Nhanh lên một chút!" Thấy Dương Minh khiếp đảm, tên đầu lĩnh cũng vui vẻ, nhất thời không nhịn được cầm súng vỗ cái bốp vào đầu Dương Minh, nói : "Đập hay không đập? Không đập thì tao đập chết mẹ mày!"
Trong lòng Dương Minh hèn mọn kinh bỉ sự tàn nhẫn của tên này, nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ do dự, chậm rãi nói : "Được, tôi đập..." Thằng đầu lĩnh nghe Dương Minh nói xong, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, súng trong tay cũng xê ra, ý bảo Dương Minh cứ việc đập.
Dương Minh chậm rãi hạ thân cúi đầu xuống, làm ra động tác do dự chuẩn bị đập vào tủ kính, nhưng mà, hắn vẫn dùng dị năng để nhìn chằm chằm về phía sau, thấy tên này đang cười cười nhìn mình, tinh thần vô cùng thả lỏng, Dương Minh lạnh lùng cười một tiếng, mạnh mẽ vươn tay trái ra chụp lấy tay đang cầm súng của tên này! Mà trong nháy mắt lúc Dương Minh đoạt súng, thì thằng này cũng cảm thấy không thích hợp, vô thức siết chặt cò súng trong tay, muốn bắn nát đầu Dương Minh, nhưng mà hắn đã không làm được, bởi vì nòng súng đã bị Dương Minh khống chế, làm cho hắn không thể nổ súng được.
Sau một khắc, tay phải của Dương Minh đặt lên ót của thằng này, cử động một cái, đùng toàn bộ bạo lực trong người, nhấn mạnh cái đầu của thằng này xuống tủ kính!
"Rầm" một tiếng, khuôn mặt rắn chắc của thằng này đập mạnh vào cái tủ kính, trên cái mặt nạ bảo hộ đã tràn ra máu tươi, hiển nhiên là cái mũi của hắn do va đập mạnh mà trở nên nát bấy.
Mà trong cùng thời điểm đó, tay cầm súng của hắn giống như là bị mất lực, không cầm được súng được, còn súng thì đã nằm trong tay của Dương Minh.
"Đoàng đàong!" Hai tiếng súng vang lên, Dương Minh giết ngay thằng da đen và thằng da vàng đang đứng khoan kính khi nãy, sau đó nắm đầu dí súng vào trán của thằng đầu lĩnh, kéo hắn lại, đối mặt với bốn tên cướp khác!
Tất cả diễn ra chỉ trong vòng có mấy giây, Dương Minh có thể trong nháy mắt khống chế tên đầu lĩnh, nổ súng giết chết hai tên kia, nhưng không thể đối phó với bốn tên còn lại!
Hắn không phải là thần, hắn chỉ có khả năng xử lý hai tên không phòng bị kia, nhưng không thể nào xoay người giết được bốn tên còn lại! Không đủ thời gian, thật sự không đủ! Cho nên Dương Minh đành bắt tên đầu lĩnh ra làm con tin.
Dương Minh xoay người lại đối diện với bốn tên cướp, mà bốn tên này cũng đã giơ súng ngắm về hướng Dương Minh rồi.
"Buông súng xuống, nếu không tao bắn chết lão đại của bọn mày" Vẻ mặt của Dương Minh vô cùng nghiêm nghị, không còn chút hoảng sợ hồi nãy, vô cùng bình tĩnh nói. Chỉ là bốn người này không để ý đến lời nói của Dương Minh, vẫn nhắm về hướng hắn.
"Kêu bọn chúng bỏ súng xuống" Dương Minh dùng sức dí họng súng vào trán tên này, tên đầu lĩnh bị đập đầu bất ngờ làm cho đầu óc rối loạn, hắn không ngờ Dương Minh trong nháy mắt lại có thể có phản ứng như vậy, khống chế được hắn, khó tin nhất chính là khí lực lớn kinh hồn của Dương Minh, thiếu chút nữa đã bị hắn dùng sức đập nát đầu rồi, đương nhiên, nếu vừa rồi Dương Minh muốn hắn chết, thì hắn đã là người chết rồi, Dương Minh không muốn giết chết hắn, vì muốn giữ hắn lại tìm thông tin, cho nên hắn mới không chết.
Nếu Dương Minh muốn giết hắn, thật ra có rất nhiều biện pháp, chí ít là không cần mạo hiểm đứng ra như vậy, trốn trong đám người dùng phi châm bắn ra, có thể giết hắn một cách thần không biết quỷ không hay!
Nhưng mà, đây không phải là điều Dương Minh muốn, trong nháy mắt có thể dùng phi châm giết một hai người thì được, nhưng tuyệt đối không thể giết chết bốn năm người, khi những tên bị Dương Minh dùng phi châm giết chết, thì những tên còn lại sẽ điên cuồng phát tiết vào đám người, đương nhiên là bao gồm cả Dương Minh! Nếu như bọn chúng dùng súng máy nả điên cuồng vào đám người, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi, Dương Minh cũng không có luyện qua cái tà cổ gì gì đó, cho nên không có khả năng đao thương bất nhập được.
Nếu thật sự như vậy thì xong đời em nhỏ rồi.
Cho nên, Dương Minh cũng không dùng thủ đoạn ám sát,mà áp dụng cách rõ ràng! Cho dù có dùng phi châm giết chết tên đầu lĩnh, thì cũng sẽ không uy hiếp được gì mấy tên còn lại, chỉ có thể bắt sống thủ lĩnh của chúng, vậy mới làm cho chúng sợ được!
"Buông súng...." Thằng đầu lĩnh bất đắc dĩ nói với người của mình, hắn không dám nghi ngờ về việc Dương Minh có thể giết chết hắn ngay lập tức, chỉ cần nhìn vào động tác của Dương Minh thôi cũng đủ biết đây không phải là một người đơn giản.