Chương 1093: Dương đông kích tây

"Haha...." Bên dưới đài nhất thời cười vang lên, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là một tiết mục mà thôi, cho nên đều cười vang lên.

"A... chân của tôi, mau đỡ tôi với, tôi không đứng dậy được!" Người dẫn chương trình kêu lên, làm cho tiếng cười trong sảnh nhất thời im lại, tất cả đều nhìn người dẫn chương trình với một ánh mắt khác thường.

"Xảy ra chuyện gì?" Mấy người bảo an tại đây liền vọt lại, một trái một phải đỡ người dẫn chương trình lên : "Tại sao anh lại ngã thế?"

"Tôi không biết, chân của tôi, đột nhiên không cử động được..." Người dẫn chương trình đau khổ nói. Hiển nhiên hắn cũng đã ý thức được là có chuyện xảy ra, còn tưởng rằng do đứng quá lâu cho nên chân bị tê!

"Chúng tôi đỡ anh xuống dưới nghỉ ngơi một chút?"

"Được... đỡ tôi xuống dưới ngồi một chút đi!" Người dẫn chương trình nói.

Đứng nói bình thường thì thần kinh tọa sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, nên cũng chẳng gặp phải vấn đề gì, mà hắn ta nãy giờ chỉ bị ngã có một cái, cho nên tỉ lệ thần kinh tọa xảy ra lỗi cũng rất nhỏ, cho nên hắn vẫn chỉ nghĩ là bị tê chân mà thôi!

Bạo Tam Lập không biết người dẫn chương trình tại sao lại đột nhiên ngã xuống, hơn nữa chân còn bị tê, nhưng mà cũng đã mơ hồ đoán được là Dương Minh làm! Năng lực của Dương Minh hắn rất rõ ràng, tuy rằng không thể thấy rõ Dương Minh đã làm gì, nhưng mà thủ đoạn của Dương Minh rất tàn nhẫn, muốn làm cho hắn ta trở thành tàn phế thì rất dễ dàng.

Nếu đã như vậy thì Bạo Tam Lập cũng không hỏi nhiều. Dù sao nếu Dương Minh muốn để cho hắn biết thì sẽ nói cho hắn biết, còn không muốn thì có hỏi cũng chẳng biết được.

Người dẫn chương trình cũng không có một, sau khi hiệp hội châu báu Hoa Hạ biết được tình hình bên này, liền phái một người dẫn chương trình khác lên tiếp tục công việc.

Người dẫn chương trình trước đó ngồi dưới đài cũng không chút buồn rầu, thảnh thơi nhìn lên trên hội đấu giá, trong lòng bắt đầu tính toán về số tiền phần trăm kiếm được, không một chút lo lắng về chân của mình, hắn nào biết rằng nửa đời sau của mình đã trở thành một người tàn phế.

Ngày đầu tiên của buổi triển lãm kết thúc như vậy đó, ngoại trừ người đẫn chương trình biến thành người què "một cách khó hiểu" ra, được đưa đến bệnh viện thì chẳng có xảy ra cuyện gì.

Người đàn ông mặc đồ màu xám kia tuy rằng vẫn lảng vảng quanh khu triển lãm, hành tung rất khả nghi, nhưng mà cũng không có bất kỳ hành động nào, lúc đóng cửa cũng giống như những người khách khác rời đi một cách bình thường, điều này làm cho tâm lý khẩn trương của đám Lý Cường được thả lỏng một chút.

Dương ca, người kia không làm ra bất kỳ hành động nào, lúc đóng cửa cũng đi ra ngoài bình thường" Lý Cường báo cáo với Dương Minh.

Dương Minh gật đầu, khả nghi thì vẫn chỉ là khả nghi thôi, cũng có thể là do hắn có lòng yêu thích về món bảo vật đó cũng nên, nên hắn cứ đi qua đi lại trong khu triển lãm, phỏng chừng là cũng không muốn để cho nhân viên bảo vệ chú ý đến mình. Cũng có thể là hắn cố tình dẫn dụ sự chú ý của mọi người cũng nên. Ai mà biết được! Nhưng mà, mọi việc đều có hai mặt, tuy rằng Dương Minh nghĩ như vậy, nhưng vẫn không loại bỏ hiềm nghi về người này : "Xem ngày mai hắn ta có đến nữa không, nếu có thì theo dõi người này, không nên phớt lờ"

Lý Cường gật đầu, trịnh trọng nói : "Yên tâm đi Dương ca, tôi hiểu rồi!"

Buổi tối, toàn bộ khu triển lãm đã hoàn toàn bị đóng kín, tia hồng ngoại cùng với các thiết bị bảo vệ cũng bắt đầu được kích hoạt, cho dù là vậy thì đám người của Dương Minh vẫn không dám bất cẩn!

Tuy rằng buổi tối thì toàn bộ nhân viên đã đi về hết rồi, nơi này đã được bảo vệ nghiêm mật, nhưng mà không có nghĩa là có thể vô tư được, ngay cả kho bạc nhà nước còn có người trộm được, chứ đừng nói là một buổi triển lãm bình thường này.

Nhưng mà khu tiêu thụ và khu đấu giá thì không có gì đáng để nói, bởi vì cơ bản là những nhà đầu tư ở đây đều có bảo hiểm cho sản phẩm của mình, hơn nữa giá trị hàng hóa trong khu tiêu thụ cũng không quá lớn, tối đa cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi, không đáng để ra tay.

Muốn lấy tiền được bảo hiểm cũng vất vả, chứ đừng nói là có nhiều món được bảo hiểm như vậy, hiển nhiên là cho dù có người ra tay, cũng chẳng thèm mấy món tiền nho nhỏ này đâu.

Còn khu bán đấu giá bởi vì đã hoàn thành xong chương trình ngày hôm nay, vật phẩm đều đã nằm trong tay khách hàng, nên những thứ còn lại cũng chẳng có bao nhiêu, đa phần là ngày mai những công ty châu báu khác mới đưa hàng đến, vì thế cũng không có gì đáng lo ngại.

Người của Dương Minh đều tập trung tại khu triển lãm, trong khu tiêu thụ chỉ để lại một số ít người trông coi mà thôi. Cho dù chỉ có một chút đồ, nhưng cũng là tiền, Danh Dương không muốn vì một chút tiền này mà tổn thất đến danh dự.

Ban đêm, vô cùng im lặng, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, không dám bất cẩn chút nào. Người của Danh Dương lần đầu tiên nhận được một nhiệm vụ lớn như vậy, bởi vì khác với những gì đã được dạy và học trong trường, cho nên ai ai cũng hơi khẩn trương, nhưng mà đám người Lý Cường thì đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cho nên tố chất tốt hơn, cả đám người hòa lẫn trong bóng đêm, dùng bộ đàm liên lạc với nhau để báo cáo tình huống.

Có những tấm gương này làm cho đám người của Danh Dương từ từ bình tĩnh lại, cũng dần dần bắt tay vào làm việc.

Lúc này Dương Minh đang ngồi trong một chiếc xe cách khu triển lãm không xa, đang dùng dị năng quan sát toàn bộ động tĩnh của khu triển lãm, chỉ cần quét mắt một cái là Dương Minh có thể thấy được tình hình ở từng góc kẹt.

Tuy rằng Dương Minh có thể thấy rõ được cục diện, nhưng mà hắn cũng phải kêu đám người Lý Cường đến, vì đây là một cơ hội rèn luyện cho họ. Dương Minh cho dù có lợi hại thì cũng chỉ có một mình, hắn cần một lực lượng cường đại hơn, chỉ như vậy mới có thể làm cho tổ chức Hắc Hồ Điệp vươn lên tầm cỡ thế giới. Ngồi bên cạnh hắn bây giờ là Lô Tân Dương, quân sư của tổ chức Hắc Hồ Điệp.

Cái này cũng là Dương Minh muốn huấn luyện hắn ta một chút, Lô Tân Dương là một người mưu trí, nhưng mà vẫn chưa có áp dụng thực tế bao giờ cả.

"Anh thấy thế nào?" Dương Minh nhàn nhạt hỏi : "Nếu anh là trộm, anh sẽ áp dụng biện pháp gì?"

"Tôi..." Lô Tân Dương do dự một chút, không dám mở miệng, dù sao người thanh niên trước mặt hắn là ông chủ lớn của cả đám, giống như là một vị thần vậy, thân thủ rất bí hiểm, nhìn vẻ bề ngoài không khác gì đánh lộn ngoài đường cả, chiêu thức giống như của những tên lưu manh, nhưng xuất ra từ tay của Dương Minh thì uy lực không thể so sánh được, toàn là một chiêu lấy mạng người khác.

"Thế nào? Có gì kiêng kỵ?" Dương Minh nhíu mày hỏi.

"Không có" Lô Tân Dương lắc đầu nói : "Tôi sợ nói không tốt, không hợp với ý ngài"

"Không sao, tôi chỉ muốn tham khảo một chút thôi, nói đi" Dương Minh khoát tay. Lô Tân Dương là một con người giỏi bày mưu, chính là chổ khiếm khuyết của Dương Minh, nói trắng ra là Dương Minh không tâm địa nham hiểm!

Bởi vì, chuyện của Trần Mộng Nghiên ngày hôm nay, nếu đổi lại là tên sát thủ khác, phỏng chừng là tên dẫn chương trình và hai tên ra giá kia đã mất mạng rồi!

Còn Dương Minh chỉ có chút khiển trách với người dẫn chương trình, để cho hắn chịu khổ một chút mà thôi, còn hai tên ra giá kia thì Dương Minh mặc kệ, không muốn giận chó đánh mèo làm gì.

Lô Tân Dương do dự một chút, rồi nói : "Bây giờ xem ra, toàn bộ công tác bảo vệ hội triển lãm rất nghiêm mật, nếu đối phương là người hiểu biết, hẳn là cũng có thể nhìn ra. Người của Hắc Hồ Điệp chúng ta có chổ khác biệt so với người của Danh Dương, cho nên đối phương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu ngay cả điểm này mà đối phương cũng không nhìn ra thì không đáng để chúng ta ra tay, cứ tùy tiện mà xử lý cũng được.

Dương Minh nghe Lô Tân Dương phân tích xong, gật đầu nói : "Tiếp tục đi!"

"Nếu đúng như những gì tôi nghĩ, thì dưới tình huống được bảo vệ nghiêm mật cùng với người của chúng ta lẫn vào trong, thì muốn trộm những món đồ bên trong này là khó càng thêm khó. Cho nên, tôi sẽ áp dụng phương thức dương đông kích tay để trộm lấy bảo vật!" Lô Tân Dương nói.

"Dương đông kích tây?" Dương Minh nhất thời hứng thú, tuy rằng hắn ngồi ở đây cũng có thể nắm được hết tình hình, nhưng mà nếu có thể biết được kế hoạch của đối phương thì là một chuyện cũng tốt.

"Không sai! Là dương đông kích tay" Lô Tân Dương gật đầu nói : "Chỉ có thể phân tán lực chú ý của những người bảo vệ này thì mới có thể ra tay được"

"Nói có đạo lý lắm!" Dương Minh nghe Lô Tân Dương phân tích xong, tán thưởng nói : "Ý của anh là, đối phương sẽ có thể phái ra hai đám người để đi trộm bảo vật đúng không?"

"Đây là lý luận trên lý thuyết thôi, dựa theo chữ Dương Đông Kích Tây mà giải nghĩa ra, nhưng mà thực tế khi hành động, có thể dùng ba hay bốn đội để hành động, nói chung là càng nhiều người thì càng hỗn loạn, càng khó khống chế. Cứ như vậy thì dễ dàng hành động, những người bảo vệ lúc này đang bận rộn lo cái khác, cho nên càng dễ dàng hơn" Lô Tân Dương nói.

Dương Minh vỗ vỗ vai Lô Tân Dương, nói : "Không tồi, anh quả là một quân sư tài ba"

"Dương ca, cái này cũng chỉ là sở thích của tôi thôi..." Lô Tân Dương ngượng ngùng cưới, không còn vẻ nghiêm túc khi nãy.

"Có bạn gái chưa?" Dương Minh thay đổi một đề tài, đêm vẫn còn dài, hai thằng đàn ông thì càng khó có cái gì đó giết thời gian, cho nên Dương Minh đương nhiên muốn tìm cách để cho thời gian trôi qua. Nhưng mà trong lúc nói chuyện thì con mắt của Dương Minh vẫn tập trung quan sát toàn bộ tình hình bên trong.

"Có ....' Lô Tân Dương gãi đầu ngượng ngùng nói. Nhưng mà hắn ta vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Dương Minh : "Đang ở quê.... mấy hôm trước có gọi điện thoại đến, nhưng mà chuyện ở đây tôi không nói cho nàng biết, chỉ nói tôi đang làm bảo vệ cho một công ty thôi"

"Chờ khi chuyện này kết thúc xong, sẽ cho các người nghỉ phép, đi chơi với bạn gái, cứ việc chơi thoải mái, tiền phí tôi ra" Dương Minh nói.

"Thật sao?" Lô Tân Dương nghe Dương Minh nói xong, kích động nói.

"Thật là quá tốt, Dương ca, ngài đối với chúng tôi thật sụ quá tốt!"

"Thưởng thì đương nhiên là phải có rồi, lần này khẩn trương như vậy, cũng nên đi thư giản một chút, nhưng mà mục tiêu bây giờ là phải bảo vệ được chổ này!" Dương Minh nói.

Bên kia, bất luận là phòng giám sát, hay là bảo vệ tuần tra, đều đang trong tư thế sẵn sàng đón địch, toàn bộ đều được diễn ra trong sự im lặng, nhưng mà, cũng rất khẩn trương.

Bóng tối trước ánh bình minh là đáng sợ nhớ, khi bầu trời dần dần sáng lên, thì cũng là lúc bất cẩn nhất. Mọi người đều hiểu rõ đạo lý này, bởi vì bình thường hay cho rằng trời đã sáng rồi sẽ không xảy ra chuyện, như vậy càng dễ gặp chuyện không may! Cho nên, đã có rất nhiều người tập trung tinh thần.

Rốt cục, ngoài đường cũng đã bắt đầu nhộn nhịp lên, người đi làm, trẻ đi học, một ngày mới đã đến! Mà buổi triển lãm cũng đã được mở cửa, nhân viên công tác bắt đầu bàn giao với bảo vệ, thì cũng là lúc Dương Minh mới thở phào được.

Một đêm đã trôi qua, còn lại sáu ngày nữa, mong rằng những ngày kế tiếp sẽ giống như vậy!

Nhưng mà, hiển nhiên đây là chỉ là mong muốn thôi, Dương Minh cũng biết rằng, điều này là không có khả năng!

Có thể bởi vì các nguyên nhân gì đó, cho nên đối thủ không ra tay trong ngày đầu tiên, có thể bọn chúng chờ tất cả mọi người kiệt sức trong đêm cuối cùng rồi mới ra tay, cũng có thể là bởi vì mọi người cho rằng đối phương sẽ ra tay vào ngày cuối cùng nên không cảnh giác, rốt cục đối phương lại ra tay vào ngày thứ hai!

Nói chung Dương Minh không phải là đối phương, cho nên không thể biết được suy nghĩ của đối phương như thế nào cả, chỉ có thể dùng phương pháp "bất biến ứng vạn biến" mà thôi, cứ làm tốt việc của mình, đây mới chính là công việc cần phải làm!

Ngày hôm nay, cũng giống như hôm qua, buổi triển lãm cũng nghênh đón rất nhiều khách hàng. Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Dương Minh, người đằn ông mặc áo khoát màu xám kia vẫn xuất hiện!

Nhưng mà hôm nay hắn ta không mặc cái áo màu xám ngày hôm qua, mà là một cái áo khoát lông ngỗng màu xanh lá, nếu như không chú ý đến hắn thì khó có thể nhận ra đây là người của ngày hôm qua.

Sau khi Lý Cường nhìn thấy người này, lập tức thông báo cho Dương Minh biết, còn Dương Minh thì đã không còn tập trung sự chú ý đến người này nhiều nữa.

Bởi vì sau khi nghe Lô Tân Dương phân tích xong, nghĩ rằng lời nói của hắn vô cùng có đạo lý, dưới tình huống bây giờ, kẻ địch có thể áp dụng phương pháp Dương Đông Kích Tây!

Cho nên, nếu người này đã khả nghi, thì Dương Minh cũng không cho rằng đây là tên trộm cuối cùng, dù sao thì hành tung của hắn cũng rất đáng nghi ngờ, nếu như vậy mà còn không bị phát hiện, thì quả thật là do bên bảo vệ không có năng lực, hơn nữa Dương Minh cũng không cho rằng kẻ địch ngu đến nổi dùng một tên như vậy làm kẻ ăn hôi cuối cùng, nói vậy thì não của mấy tên kia khẳng định là làm bằng đậu hũ rồi.

Dương Minh cũng giống như ngày hôm qua, bắt đầu đi dò xét khắp nơi. Hắn tranh thủ lúc bàn giao giữa nhân viên công tác và bảo vệ đã đánh một giấc rồi, vì thế tinh thần cũng rất tốt.

Đối với một người đã từng trải qua huấn luyện trường kỳ gian khổ như Dương Minh mà nói, chỉ cần ngủ một chút thôi cũng đã giải quyết được vấn đề tinh thần rồi, giấc ngủ tốt hay xấu không phải vấn đề ngủ nhiều hay ít mà là chất lượng giấc ngủ.

Dương Minh đã nắm được phương thức ngủ đặc biệt của Phương Thiên, chỉ cần ngủ một chút thôi cũng có thể giống như một người đã ngủ cả đêm rồi, cái này cũng là nguyên nhân giúp cho Phương Thiên tuy không ngủ nhiều nhưng cũng không biến thành một cây que di động.

"Tất cả bình thường!" Sau khi nhận được tin báo cáo của Bạo Tam Lập và Lý Cường xong, tất cả đều đã được triển khai bình thường.

Trong sự bình tĩnh thường hay ẩn chứa nguy hiểm, biến cố luôn xảy ra trong nháy mắt, không mang theo bất kỳ dấu hiệu nào, bỗng nhiên, trong sảnh vang lên tiếng báo hiệu!!!

Mà tiếng báo hiệu này lại được truyền đến từ khu triển lãm!!! Dương Minh rùng mình, nhanh chóng bước lại khu triển lãm, tuy rằng Dương Minh cũng biết đây có thể là do kẻ địch dương đông kích tay, kế dụ hổ rời núi, nhưng mà vẫn chạy nhanh đến khu triển lãm, hắn không dám coi thường!

Khi Dương Minh chạy đến khu triển lãm, thì cục diện đã được khống chế! Quả nhiên, người mặc áo khoát màu xanh lá kia đã bị áp giải ở giữa! Mà phía trước hắn là một cái tủ kính trưng bày đã bị nứt! Mà trước cái tủ kính là một cái điện thoại đã thay đổi hình dạng rồi!

Cái điện thoại này hiển nhiên đã được đặc chế rồi, mà cái điện thoại mà cũng không thể gọi là điện thoại được, đúng hơn là một cái máy cắt kính! Chỉ là được làm thành hình cái điện thoại để qua mặt cửa kiểm tra mà thôi!

Còn tiếng cảnh báo, bởi vì cái tủ kính bị nứt, cho nên mới tự động vang lên.

Dương Minh nhíu mày, người này hiển nhiên là không phải là tên trộm cuối cùng rồi, loại phương pháp này cũng quá đơn giản, không có chút kỹ thuật gì cả! Dù loại phương pháp này để đi trộm mấy món đồ trong buổi triển lãm, trừ mấy tên trộm đã bị nhũn não ra chẳng còn ai làm cả. Nói cách khác, cho dù có là trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu được, dùng phương pháp ngu ngốc này thì sẽ không có khả năng thành công!

Người mặc áo khoát màu xanh này đã bị khống chế, trên người hắn trừ cái "điện thoại" ra, thì cũng không có bất kỳ vật dụng nguy hiểm nào!

"Làm sao bây giờ?" Lý Cường nhìn thấy Dương Minh đến, lập tức hỏi.

"Đưa đến cảnh cục!" Dương Minh cũng không rãnh để xử lý "đối thủ" như vậy, loại người này bất quá chỉ là tôm tép mà thôi, tuyệt đối không có khả năng làm ra đại sự gì!

Cho nên Dương Minh cũng không cần thẩm vấn, lãng phí thời gian vào tên này, trực tiếp giao cho cảnh sát là phương pháp thỏa đáng nhất.

Lý Cường gật đầu, hiển nhiên là hắn cũng không thèm để ý đến người này, phương pháp của người đàn ông này quá đơn giản rồi! Hoàn toàn không coi hắn ra gì cả.

"Dương ca, bắt một người như vậy không có ý nghĩa gì cả" Lý Cường nói.

Người đàn ông mặc áo khoát xanh đã bị người của Lý Cường khống chế, chuẩn bị đưa đến cảnh cục.

Dương Đông Kích Tây!!! Dương Minh bỗng nhiên cả kinh, nhớ đến lời nói của Lô Tân Dương, vì vậy lập tức quay lại dặn dò Lý Cường : "Nói cho mọ người, lập tức đề cao cảnh giác! Ngàn vạn lần không được bất cẩn!"

" Lý Cường đang muốn nói gì thì ở đã có bảy tám người bịt mặt lao vào khu triển lãm! Tuy rằng có nhiều màu da những cũng có người trong nước.

"Đoàng đoàng...." Một loạt âm thanh lạnh lùng vang lên, một trong số đó có dáng người khôi ngô, thoạt nhìn giống như là thủ lĩnh, bước ra quát to : "Không được nhúc nhích, ngồi xuống đất hết!"

Súng? Bọn chúng mang vào như thế nào? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong não của Dương Minh.