Chu Giai Giai về phòng ngủ của mình, Dương Minh lại đi đến phòng khách.
Về phòng, Dương Minh bật máy lên muốn qua mạng nói chuyện với Triệu Oánh. Chẳng qua hắn đột nhiên phát hiện nhà mới của Triệu Oánh còn chưa lắp mạng, cho dù muốn lắp cũng phải mất mấy ngày.
Dương Minh vào nick thì thấy một cái đầu không ngừng nháy nháy, là Tiểu Hồ Tiên.
“Ở đó không? Có nhà không? Có việc gấp. Lên mạng lập tức liên lạc với mình”
Tiểu Hồ Tiên nhắn đến mười mấy tin tức, Dương Minh có chút khó hiểu không biết cô bé gọi mình làm gì, vì thế nhắn lại: “Tôi đây, có chuyện gì thế?”
Dương Minh vừa nhắn chưa bao lâu, Tiểu Hồ Tiên đã nhắn lại: “Nhạc Nhạc đã gặp chuyện, anh biết không?”
Dương Minh nhíu mày, không biết Tiểu Hồ Tiên sao lại biết Hoàng Nhạc Nhạc xảy ra chuyện.
Vì thế Dương Minh không nói biết hay không chỉ gửi tin: “Chuyện gì?”
“Nhà Nhạc Nhạc ép cô ấy kết hôn, chuyện lớn như vậy mà anh không biết. Không biết anh là bạn trai kiểu gì nữa” Tiểu Hồ Tiên nhắn tới mặt giận.
Dương Minh nhìn tin mà Tiểu Hồ Tiên gửi tới không khỏi kinh ngạc. Tiểu Hồ Tiên thật sự biết chuyện của Nhạc Nhạc: “Cô làm sao biết chuyện này?”
“Anh đầu tiên đừng hỏi tại sao tôi biết. Anh rốt cuộc có biết không? Sao anh không gấp gì hết vậy hả?” Tiểu Hồ Tiên vội vàng nói.
“Nhạc Nhạc là người yêu tôi, tôi còn không gấp, cô gấp cái gì?” Dương Minh gửi hình lau mồ hôi.
“Nói nhảm, Nhạc Nhạc là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên lo lắng”
“Tôi cũng thế, tôi cũng nhận được tin từ con đường khác. Sao cô biết?” Dương Minh có chút khó hiểu về thân phận của Tiểu Hồ Tiên. Theo lý thuyết nàng không thể biết chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc mới đúng. Hoàng Nhạc Nhạc bị giam lỏng thì không thể liên lạc với bên ngoài mà. Vậy sao Hoàng Nhạc Nhạc tìm được Tiểu Hồ Tiên?
Dương Minh liền định gọi Chu Giai Giai đến dò xét chi tiết về Tiểu Hồ Tiên. Tin rằng với năng lực của Chu Giai Giai thì sẽ dễ dàng tìm được địa điểm lên mạng của Tiểu Hồ Tiên. Chẳng qua Dương Minh do dự một chút rồi thôi.
Khi Dương Minh thấy câu nói tiếp theo của Tiểu Hồ Tiên thì mới hiểu ra.
“Hoàng Nhạc Nhạc có thể lên mạng mà. Chẳng qua máy tính của cô ấy chỉ chơi game, cô ấy nói chuyện trong game với tôi” Tiểu Hồ Tiên giải thích.
“thì ra là như vậy, yên tâm, tôi biết rồi” Dương Minh nói.
“Biết thì có tác dụng gì. Anh phải mau nghĩ biện pháp giải quyết chứ”
“Nhất định là phải giải quyết, tôi còn lo hơn cô. Nhưng ra nước ngoài đâu dễ dàng gì? Phải có thời gian chứ”
“Ồ, hì hì, là tôi sốt ruột quá, vậy anh làm đi. thời gian này tôi không quấy rầy anh nữa. Đợi Nhạc Nhạc không có việc gì thì anh nhắn tin báo cho tôi” Tiểu Hồ Tiên hôm nay rất ngoan, không quấy lấy Dương Minh đòi chơi game.
“Nhất định rồi” Dương Minh thấy Tiểu Hồ Tiên rất quan tâm đến Hoàng Nhạc Nhạc, coi Hoàng Nhạc Nhạc là bạn tốt, hắn khá vui. Bạn bè trên mạng có được mấy người quan tâm đến người khác như thế nào? Xem ra Hoàng Nhạc Nhạc cũng may mắn vì có bạn quan tâm đến mình như vậy.
“Được rồi, mấy hôm nay tôi toàn lên mạng thức để đợi anh. Đến hôm nay anh mới lên mạng” Tiểu Hồ Tiên oán giận nói.
“Xin lỗi, mấy hôm nay tôi hơi bận nên không thể lên mạng”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi đi ngủ đây. Mai còn phải đi khai giảng, ngủ ngon” Tiểu Hồ Tiên nói.
Dương Minh có chút kinh ngạc, không ngờ Tiểu Hồ Tiên cũng là sinh viên.
Chẳng qua Tiểu Hồ Tiên làm gì không có quan hệ gì nhiều đến Dương Minh. Dương Minh cũng không muốn gặp cô nàng này cho nên không nghĩ nhiều. Dương Minh đọc tin nhắn của người khác thì thấy “Tôi là đại ngôi sao” nhắn tin cho Dương Minh: “Hôm nay cũng diễn, mệt chết được. Rất nhớ anh’
Mặc dù chỉ có vài chữ đơn giản nhưng lại ẩn chứa đầy tình cảm của Tô Nhã. Tô Nhã là ngôi sao lớn nên mọi hành động của nàng đều được công chúng chú ý tới, cho nên ít khi nói ra mấy lời làm nũng như vậy.
“Anh cũng nhớ em, Giai Giai đã tỉnh lại, có cơ hội em ...” Dương Minh nhắn lại”
Lưu tin tức, Dương Minh liền tắt máy rồi bỏ sang bên. Dương Minh nhìn lén vào phòng Chu Giai Giai thì thấy nàng đã ngủ. Chẳng qua cửa phòng không khóa, không biết là nàng quên hay là thật sự không đề phòng mình.
Chẳng qua với tính cách cẩn thận của Chu Giai Giai thì khả năng thứ hai sẽ cao hơn. Chẳng qua dù hắn muốn làm gì thì tin rằng Chu Giai Giai cũng không phản đối.
Nhưng Dương Minh cũng không thể làm chuyện gì mà. Nếu hắn đã đồng ý với Chu Giai Giai thì sẽ không làm trái.
Dương Minh nhìn đồng hồ thấy chưa đến 12 đêm, vẫn còn sớm. Dương Minh liền lén lút nhảy qua cửa sổ đi tới biệt thự của Vương Tiếu Yên.
Cảm giác lén lút này làm Dương Minh rất kích thích như trộm tình vậy.
Vương Tiếu Yên đang ngủ ngon thì mơ màng cảm thấy bên cạnh có người làm nàng rất sợ hãi, nàng quát lên: “Ai thế?”
Vương Tiếu Yên có chút ngạc nhiên, sao có người đi vào mà không có chuông cảnh báo? Khi thấy người trong bóng tối khá quen thuộc, Vương Tiếu Yên thở phào nhẹ nhõm rồi bực mình nói: “Dương Minh, anh làm gì thế, lén lút tiến vào làm em sợ muốn chết”
Hệ thống cảnh báo trong biệt thự đều do Dương Minh tự mình lắp đặt nên hắn rất quen.
“Sợ em nhớ anh nên đến thăm em” Dương Minh cười nói.
“Ai thèm nghĩ tới anh, anh không đến, em ngủ rất ngon” Từ lúc Triệu Oánh về là khoảng hơn sáu giờ, Vương Tiếu Yên ngủ đến tận bây giờ. Ngủ gần sáu tiếng thì coi như đã đủ.
Dương Minh cười ha hả bò lên giường Vương Tiếu Yên. Vương Tiếu Yên cũng không từ chối. Dù sao nàng cũng biết cơ hội mình ở bên Dương Minh cũng không nhiều, sau khi khai giảng càng như vậy.
“Ừ?” Dương Minh tiện tay sờ sờ đầu giường thì có chút kinh ngạc mà nói: “Bao đâu nhỉ? Anh nhớ em còn có mấy cái mà?”
Mấy cái này Dương Minh cùng Trương Tân đến siêu thị mua, mua hai hộp, dùng một hộp. Hộp còn lại phải thừa vài cái chứ?
“Em sợ người khác thấy nên cất vào trong ngăn kéo ở toilet” Vương Tiếu Yên lười biếng nói: “Anh tự đi lấy đi”
“Ngăn nào?” Dương Minh hỏi.
“Ai, phiền chết được. Bỏ đi, em tự đi lấy” Vì thế nàng trần truồng đi ra khỏi phòng.
Không lâu sau Dương Minh nghe thấy tiếng thét chói tai của Vương Tiếu Yên, hắn vội vàng hỏi: “Sao thế em”
“Chết rồi, chết rồi. Hôm nay Oánh tỷ tắm ở đây, khăn mặt và đồ lót đều ở trong ngăn kéo, chị ấy không phát hiện ra cái này chứ?”
Dương Minh ngẩn ra rồi cười khổ một tiếng. Vương Tiếu Yên đúng là thông minh nên bị thông minh hại, không muốn bị người khác phát hiện lại đặt ở một nơi dễ bị người ta phát hiện.
Không biết Triệu Oánh có thấy không. Dương Minh nói: “Oánh tỷ sau đó có nói gì không?”
“Không có, chị ấy tắm xong liền về nhà. Lúc ấy em còn khó hiểu không biết sao Oánh tỷ lại về gấp như vậy, không phải là nhìn thấy cái này chứ?” Vương Tiếu Yên đỏ mặt, trước đó còn khẳng định với Triệu Oánh rằng mình không có gì với Dương Minh, vậy mà để người ta tìm thấy chứng cứ.
“Ai biết được” Dương Minh thở dài nói: “Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện của hai chúng ta thì sớm muộn gì Oánh tỷ cũng biết”
“Anh nói chuyện về tổ chức sát thủ?” Vương Tiếu Yên ngẩn ra một chút.
“Ừ, cuối cùng sẽ có một ngày thân phận của chúng ta sẽ phải công khai. Chẳng qua không phải bây giờ”
Sáng hôm sau khi trời tờ mờ sáng Dương Minh về biệt thự của mình. Chuyện của Triệu Oánh làm hắn đau đầu. Nếu Triệu Oánh không thấy thì dễ xử lý, nếu nàng thấy thì mình giải thích như thế nào cũng không tác dụng.
Chẳng qua tất cả phải chờ Triệu Oánh lên mạng, rồi dùng thân phận bạn qua mạng hỏi rõ tình hình rồi tính.
Dương Minh vốn muốn đón Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đến trường nhưng hai cô nàng không đồng ý. Dù sao nếu Dương Minh một mình đưa ba cô gái đi học, nếu ai thấy sẽ không tốt mấy.
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên nói cũng có lý. Cho dù mình không cần thì cũng không thể để kẻ khác chỉ chỏ mấy cô nàng.
Nhưng mà buổi sáng khó gọi taxi, Dương Minh liền chọn bọn họ trung gian đó là đón Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đến biệt thự, mấy người chia nhau xuất phát từ đây.