Chu Giai Giai lặng lẽ gật đầu, nàng không biết có nên xuống xe hay không. Đang khi nàng do dự thì thấy một cô gái đang đi nhanh về phía bà lão.
“Tống Ngọc?” Dương Minh và Chu Giai Giai đều nhận ra tên này. Tên này là bạn học cùng lớp của Dương Minh và Chu Giai Giai. Tống Ngọc là lớp trưởng lớp 1 và từng cùng Dương Minh tham gia hoạt động tuyên truyền văn minh nơi công cộng.
“Cậu ấy muốn đỡ bà lão kia” Chu Giai Giai thở dài nói: “Em cũng là lớp trưởng nhưng mà”
“Em không cần ăn năn, nếu anh không nói nhiều mấy câu thì em đã đến đỡ bà lão rồi”
“A, anh nhắc vậy em mới nhớ ra. Em phải lấy máy quay quá trình Tống Ngọc cứu người mới được. Anh nói đúng, chẳng may bà lão gây phiền phức cho Tống Ngọc thì sao? Em cũng có chứng cứ” Nói xong Chu Giai Giai liền rút điện thoại di động rồi chạy xuống xe.
Dương Minh không khỏi thầm gật đầu, Chu Giai Giai không đơn giản rồi, mọi việc đều biết lưu chứng cứ. Lúc đầu Trần Phi bảo nàng giúp tìm chứng cứ về Vương Tích Phạm đúng là không nhìn lầm người. Chu Giai Giai bật máy quay lên, sau đó đứng bên rồi quay hết cảnh Tống Ngọc cứu người.
Nếu tương lai bà lão này gây phiền phức cho Tống Ngọc, vậy có đoạn phim này thì bọn họ không thể làm phiền Tống Ngọc. Cho nên Chu Giai Giai liền ghi lại hết.
Chu Giai Giai lên xe rồi lưu lại đoạn phim mà nói: “Em thấy bà lão còn cảm ơn Tống Ngọc, bà ta chắc không phải loại người kia”
“Con người rất khó đoán biết” Dương Minh xua tay nói.
Đây chỉ là một chuyện ngang đường, sau khi bà lão rời đi, hai người liền chạy thẳng về tiểu khu Hoa Thương.
Triệu Oánh không biết mình tắm xong như thế nào, lau khô nước trên người rồi mơ màng mặc áo ngủ, ra khỏi nhà tắm. Nàng đứng ở đầu cầu thang để không khí lạnh làm nàng tỉnh lại.
Tất cả đều chỉ là mình đoán sao, Triệu Oánh không có chứng cứ. Huống hồ chuyện không nhất định là như vậy, Triệu Oánh từng xem trên báo nói các đoạn phim có thể làm giả mà.
Đương nhiên tỷ lệ này là rất nhỏ. Triệu Oánh biết Vương Tiếu Yên không phải cao thủ máy tính gì, không thể nào sửa được. Chẳng qua có lẽ ...
Triệu Oánh không muốn nghĩ nữa, nàng cũng không dám nghĩ. nàng muốn tỉnh táo để đánh giá lại thái độ của mình với Dương Minh. Việc này đối với nàng là rất quan trọng.
Cho dù Dương Minh và Vương Tiếu Yên thực sự cùng nhau thì có ảnh hưởng gì đến mình? Triệu Oánh muốn dành thời gian mà suy nghĩ.
Nàng không muốn đi hỏi Vương Tiếu Yên. Vương Tiếu Yên không nói cho nàng thì tự nhiên có lý do. Triệu Oánh không muốn làm căng thẳng quan hệ giữa hai chị em.
Đi xuống lầu, Triệu Oánh cố làm vẻ mặt mình tự nhiên một chút, chẳng qua Vương Tiếu Yên vẫn phát hiện ra nụ cười của Triệu Oánh rất miễn cưỡng nên nói: “Oánh tỷ, chị sao thế? Sao cười gượng như vậy?’
Vương Tiếu Yên không suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy Triệu Oánh cười cười rất quỷ dị, hình như có âm mưu gì đấy.
“Không có gì, chỉ là tắm hơi lâu nên cơ mặt tê lại” Triệu Oánh lắc đầu cười nói.
“Ồ, đúng là chị tắm hơi lâu” Triệu Oánh dựa lưng vào thành ghế mà nói: “Em ngủ thiếp đi một lúc mà chị mới ra. Oánh tỷ, tối chị ở đây nhé, chúng ta đã lâu rồi không tâm sự”
“Hả ...” Triệu Oánh kinh ngạc rồi vội vàng nói: “Tối nay thì thôi. Mai em phải khai giảng, phải chuẩn bị. Hơn nữa chị còn có bài luận văn chưa viết xong”
Triệu Oánh sợ ở cạnh Vương Tiếu Yên quá lâu thì sẽ lộ sơ hở. ít nhất hôm nay thì không được.
“Em chẳng có gì để chuẩn bị cả. Mai chỉ cần đến báo danh là được, lấy mấy quyển sách mới” Vương Tiếu Yên nói: “Chị cũng có thể viết bài ở đây mà’
“Không được, tài liệu đều ở nhà, cầm đến thì hơi phiền. Chị về đây”
“Chị về gấp như vậy sao?” Vương Tiếu Yên có chút khó hiểu mà nói; “Oánh tỷ, tóc chị còn chưa khô, ra ngoài cẩn thận bị cảm đó”
“Không sao, nhà chị ngay đây mà” Triệu Oánh vẫy vẫy tay với Vương Tiếu Yên rồi đi ra ngoài.
“Oánh tỷ, em tiễn chị” Vương Tiếu Yên đứng dậy đi dép lê vào thì thấy Triệu Oánh đã ra ngoài cửa.
Vương Tiếu Yên rất khó hiểu, Triệu Oánh sao đi gấp như vậy. Nàng lắc đầu đóng cửa rồi lên lầu đi ngủ.
Mấy hôm nay Dương Minh đều ở đây lăn qua lăn lại làm nàng không ngủ ngon. Vương Tiếu Yên lại là người không muốn chịu thua, dù không chống lại được thì vẫn cắn răng chịu.
Nàng nằm trên giường mơ màng thiếp đi.
Dương Minh và Chu Giai Giai về biệt thự, Lý di đang lau nhà. Thấy Dương Minh và Chu Giai Giai về, Lý di vội vàng đi lên đón. Mấy hôm rồi Dương Minh toàn ở nhà Vương Tiếu Yên.
Chu Giai Giai lên lầu chuẩn bị mấy thứ cho buổi khai giảng ngày mai. Dương Minh lại bị Lý di gọi lại.
“Có chuyện gì thế Lý di?” Dương Minh hỏi.
Lý di liền nói chuyện đêm đó Triệu Oánh ở đây chờ. Mặc dù Lý di không biết Triệu Oánh tìm Dương Minh làm gì, mình muốn gọi điện cho Dương Minh mà cô ta không cho. Vì thế Lý di kể lại rõ ràng.
Dương Minh không ngờ Triệu Oánh lại ở đây chờ mình cả đêm. Dương Minh không khỏi thầm hối hận vì sao mấy hôm không liên lạc được với Triệu Oánh, còn tưởng món quà mình gửi nhưn đá chìm biển rộng. không ngờ Triệu Oánh tự tìm đến.
Hơn nữa còn làm Triệu Oánh tổn thương. Nghĩ đến đây Triệu Oánh thầm xấu hổ.
Bây giờ Triệu Oánh đã giận mình, xem ra chỉ có thể tìm thời gian nói chuyện với nàng thôi.
Cũng may Vương Tiếu Yên đã giải thích với Triệu Oánh, nói mình là bạn trai giả của Vương Tiếu Yên, không phải thật. Hy vọng Triệu Oánh tin vào lý do này.
Không phải Dương Minh không muốn nói quan hệ của mình với Vương Tiếu Yên, chẳng qua quan hệ giữa hắn và Vương Tiếu Yên có chút phức tạp, không thể giải thích rõ ràng. Chẳng may truyền vào tai Trần Mộng Nghiên thì sẽ có chiến tranh. Với tính cách của Vương Tiếu Yên thì cô ả đâu thể chịu thiệt, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
“Cháu biết rồi, Lý di, chuyện này cô đừng nói với ai khác”
“Vâng, Dương tiên sinh, tôi hiểu” Lý di gật đầu nói. Cô cũng biết chủ nhà này là Dương Minh, cô là bảo mẫu nên phải có trách nhiệm với Dương Minh. Trên thực tế Lý di chờ Chu Giai Giai lên lầu mới nói chuyện của Triệu Oánh với Dương Minh cũng là vì nguyên nhân này. Điểm này Lý di làm rất tốt.
Mặc dù Chu Giai Giai đã quyết định ở lại nhà Dương Minh nhưng trong ký túc trường vẫn còn hành lý, nơi này chỉ ở mấy hôm cuối tuần mà thôi.
Dương Minh cũng như vậy, không thể ngày nào cũng ở đây, thi thoảng cùng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đến đây thân thiết một chút là được, nhưng nếu ở hẳn với nhau thì bố mẹ hắn sẽ không đồng ý.
Chẳng qua ký túc Dương Minh ở cũng là loại sang trọng, trong đó không thiếu gì. Vì thế Dương Minh không cần chuyển gì tới đó.
Rất nhanh đến giờ cơm tối, Dương Minh và Chu Giai Giai ăn với nhau rất hạnh phúc và ấm áp. Chu Giai Giai rất thích cuộc sống này, chẳng qua lại có chút thất vọng: “Sau này hai chúng ta chắc ít có cơ hội ở riêng bên nhau?”
“Sao không có” Dương Minh nghe xong cười nói: “Học bốn năm, hai ta ngồi cùng bàn mà. Em hơn hẳn Mộng Nghiên, đến lúc đó không biết chừng em bị mấy cô bé kia ghen đó”
Chu Giai Giai suy nghĩ thấy cũng đúng. Mình ngày nào cũng được ngồi cùng bàn Dương Minh.