Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
“Phốc!”
Một ngụm máu tươi phun ra, hai tay Tần Hiến Công vô lực, buông xuống trên gối, đột ngột ngất đi.
Doanh Cừ Lương đứng ở phía trước giường sắc mặt đại biến, nhịn không được quỳ rạp xuống đất. Trong lúc nhất thời, một thân sức lực đều phảng phất không còn, tinh thần cũng suy sụp.
……
Một đời kiêu hùng, cũng không hoàn thành được mộng tưởng của bản thân, cứ như vậy mà rời xa nhân thế. Sau khi dời kinh đô xuống phía đông Lịch Dương, Tần Hiến Công phải thức khuya dậy sớm chăm lo việc nước, lại tự mình thân chinh chỉ huy Tần quân khổ chiến với Ngụy quân.
Trong vòng hai mươi năm, đánh hơn ba mươi trận chiến lớn nhỏ, đều là thắng nhiều bại ít, làm cho Tần quốc từ một nước sắp bị diệt lại vươn mình biến thành một quốc gia ổn định, khí thế.
Lần đại thắng huy hoàng nhất là Thạch Môn chi hiến. Trận chiến này đã chém chết sáu vạn đại quân Ngụy quốc, đuổi quân Ngụy ra khỏi Hàm Cốc Quan, giành lại được Đông môn của Tần quốc. (Edit: trận này đã được chuyển thành phim, bác nào thích có thể lên google xem thử.)
Mà trận này Thiếu Lương chi chiến, Tần Hiến Công rất muốn lại một lần đại thắng như trận Thạch Môn, nhằm cướp lấy bến Long Môn, đem Ngụy quốc hoàn toàn đuổi ra Hà Tây, đồng thời giành lại địa bàn bị Ngô Khởi cướp lấy, khôi phục Mục Công bá nghiệp(*).
Nhưng là, trời cao không có cho hắn cơ hội! (Edit: Cái này là hành sự tại nhân, thành sự tại thiên a. Tóm lại là do ăn ở cả thôi :))
Hơn hai mươi năm liên tục đại chiến, tuy rằng miễn cưỡng duy trì Tần quốc không bị Lục quốc tiêu diệt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là để che mắt dân chúng mà thôi.
Thực chất, bản thân Tần quốc đã nghèo rớt mồng tơi, đến nỗi sắp không có gì để ăn. Ngay là Hiến Công cả đời chinh chiến nơi sa trường cũng rõ ràng, Tần quốc đã sắp không trụ được nữa rồi.
Hắn lưu lại Tần quốc, không phải là vì một quốc gia dân giàu nước mạnh gì, mà là một cái cục diện khó khăn không hơn không kém!
“Phụ thân…”
……
“Thái Tử, xin nén bi thương, đại sự trước mắt mới là quan trọng!” Hắc Ngọc nhắc nhở một câu, ý bảo Doanh Cừ Lương nên nhanh kế thừa Vương vị, tránh cho triều đình rung chuyển.
“Hắc bá bá, mời Kiền tướng quân cùng thiếu công tử lại đây!” Thu thập một chút bi thương trong lòng, Doanh Cừ Lương cũng không quay đầu lại, nói.
“Thái Tử, thiếu công tử là do Bệ Hạ ra lệnh giam lại, lúc này…” Hắc Ngọc một mặt lo lắng khó khăn nói ra. Hắn cũng rõ ràng ban nãy Tần Hiến công cùng Doanh Quý Xương nói chuyện cũng không hòa thuận gì.
“Không có việc gì!”
Doanh Cừ Lương lắc lắc đầu: “Phụ Vương băng hà, làm con nên đến xem mặt lần cuối cùng, huống chi tam đệ cũng không có làm sai cái gì!”
“Vâng.”
Nhìn Hắc Ngọc rời đi, Doanh Cừ Lương thần sắc ngưng trọng. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, Doanh Kiền dám chặt ngón tay là bởi vì thân là võ tướng chắc chắn đã bị thương.
Mà Doanh Quý Xương từ nhỏ đã được nuông chiều, lại không có đánh trận trên chiến trường lần nào, hắn sở dĩ cự tuyệt chặt ngón tay cũng không phải là muốn lên làm Vương mà chỉ là do sợ đau mà thôi.
Vả lại hắn cũng không có đủ dũng khí mà chặt đi ngón tay của mình!
Một cái tự xin trục xuất khỏi nhất mạch Doanh thị, là không có khả năng bước lên Vương vị. Huống chi bọn họ ba huynh đệ quan hệ đều không tồi, Doanh Cừ Lương cũng không thể nhẫn tâm, hoàn toàn giải quyết hai người.
……
“Thiếu công tử, Thái Tử thỉnh ngươi đi đến tẩm cung của Bệ hạ!”
Cửa mở ra, một thanh niên thị vệ đi đến, hướng tới Doanh Quý Xương bái chào, nói.
“Đi thôi!”
Gật gật đầu, Doanh Quý Xương trong lòng rõ ràng. Có lẽ người cha nửa vời kia đã chết rồi, lúc này đây, hẳn là đến thời gian truyền ngôi rồi. Tần quốc cũng bắt đầu quật khởi.
“Vâng.”
Nhìn thấy Doanh Quý Xương tự mình đi về phía trước, Lăng Phong vội vàng đuổi kịp, hắn thân là người hầu ở trong cung, tự nhiên rõ ràng vị thiếu công tử này rất là không đáng tin.
……
Bên trong tẩm cung, chỉ có Doanh Cừ Lương ba huynh đệ.
“Đại huynh, tam đệ, phụ thân đã băng hà rồi!”
Chuyện này người có chút tinh ý đều có thể đoán ra được. Thế nhưng là người ở bên cạnh khi Hiến Công băng hà, Doanh Cừ Lương quyết định nói ra xem thử phản ứng của hai người kia như thế nào.
“Quần thần đều đã tới đông đủ ở đại điện, xin mời Thái Tử ngồi đăng cơ đi!” Doanh Kiền gật gật đầu, biểu đạt ý kiến của chính mình.
Giờ khắc này, hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía Doanh Quý Xương. Ánh mắt sắc bén chuyện này làm cho Doanh Quý Xương cũng rất ngạc nhiên, không phải lúc này mọi chuyện đều do Thái Tử đến quyết định sao.
Tâm niệm rất nhanh xoay chuyển, cơ hồ ở nháy mắt Doanh Quý Xương liền rõ ràng, chuyện này có lẽ là do Hiến Công chết quá sớm, còn chưa kịp triệu kiến đại thần chiêu cáo mọi người lập ra người kế thừa danh phận Thái Tử.
Hơn nữa Doanh Kiền lại là Tần quân mãnh tướng, trong lúc nhất thời liền đã thống soái hết tất cả quân đội Tần quốc, trong triều đình người ủng hộ hắn lại rất nhiều.
“Xem ta làm gì, phụ Hoàng cũng đã mất rồi, việc quan trọng bây giờ là ổn định triều cục, Thái tử sớm đã định ra. Bây giờ cứ như vậy thượng vị là được!”
Giữa hai người Doanh Cừ Lương và Doanh Kiền, nếu thật muốn Doanh Quý Xương lựa chọn một người lên ngôi, hắn nhất định sẽ lựa chọn Doanh Cừ Lương vì người này ổn trọng hơn cũng có tâm kế cao hơn.
Hắn muốn đạt được trường sinh còn cần phải có Tần quốc giúp đỡ đây.
Cho nên, Tần quốc quốc lực lượng càng cường đại, đối với hắn tác dụng càng lớn.
Nghe vậy, Doanh Cừ Lương trong lòng đại định, nhưng là trên mặt vẫn còn một chút chần chờ: “Nhưng là phụ Hoàng qua đời quá nhanh, trước đó còn chưa có triệu kiến đại thần cùng lưu lại di chiếu.”
Hắn trong lòng rõ ràng, lúc này nếu muốn thuận lợi lên ngôi nắm trong tay hoàng quyền nhất định phải có được sự trợ giúp đến từ Doanh Kiền cùng Doanh Quý Xương.
Mọi người đều là người thông minh, muốn che dấu sẽ chỉ làm hư chuyện. Giờ khắc này, Doanh Cừ Lương đặt cược tất cả đem vấn đề trực tiếp nói thẳng ra.
“Chuyện này chẳng có gì khó, chiếu chỉ ngươi tự mình viết ra là được. Chỉ cần cả ba người chúng ta cùng nhau chắc chắn do phụ hoàng đích thân viết, lại có Hắc Ngọc làm chứng, cho dù có giả cũng sẽ biến thành thật.”
Doanh Quý Xương đột nhiên cười, hướng tới Doanh Cừ Lương hai người, nói: “Đồng thời vì để ngừa vạn nhất, cần nhờ đại huynh mang quân của mình vào trong đại điện. Lúc này là lúc quan trọng cần dùng biện pháp cao minh, nếu như có người phản đối liền trực tiếp giết là được!”
“Tam đệ, ngươi…”
Giờ khắc này, Doanh Quý Xương biểu hiện ra cũng quá mức trưởng thành, ánh mắt của hai người Doanh Cừ Lương cùng Doanh Kiền đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, cảm thấy lâu nay đều không nhìn rõ người đệ đệ của mình.
“Đại huynh dũng mãnh tuyệt luân, chính là một viên mãnh tướng của Tần quốc ta, nhị huynh thì là người ổn trọng, không cam chịu làm kẻ yếu, thông minh mưu lược, nhìn xa trông rộng, lại có đại khí phách là một bậc đế vương trời sinh.”
Nhìn thấy hai người lộ ra kinh ngạc ánh mắt, Doanh Quý Xương cười khổ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ dù cùng cha sinh ra nhưng ta lại chỉ là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng a!”
“Lúc trước ta có phụ Vương, hơn nữa còn có hai vị đại ca che chở trước mặt, nên là an tâm ăn không ngồi rồi.”
“Mấy ngày trước đây ta cũng từng nói với đại huynh, ta có một mộng tưởng ta muốn theo đuổi con đường tu luyện, để xem thử trên đời này có tồn tại trường sinh bất tử hay không…”
“Hiện giờ vị trí Thái Tử đã định, cũng đã tới lúc ba huynh đệ chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực lớn mạnh Tần quốc…”
……
“Trường sinh?”
Doanh Cừ Lương chau mày: “Tam đệ, mộng tưởng này của ngươi có phải quá mức với hư vô mờ mịt hay không?”
“Đại huynh là một vị dũng mãnh võ tướng, nhị huynh lại là một bậc cái thế quân vương. Ta đây mơ một giấc mộng trường sinh thì có chỗ nào không tốt, chẳng lẽ mọi người còn nghĩ ta là đang mơ tưởng Vương vị, một lòng tạo phản hay sao…”
……
“Đại huynh, tam đệ, Doanh Cừ Lương ta thề suốt cuộc đời này quyết không phụ các ngươi!”
Giờ khắc này, Doanh Cừ Lương có chút cảm động. Hắn tự nhiên rõ ràng, Doanh Quý Xương nói nhiều như vậy, thậm chí còn nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng cũng chỉ là để làm hắn an tâm mà thôi.
Doanh Quý Xương nói cũng là lời nói thật lòng, hiển nhiên Tần quốc Vương Vị hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ngược lại trường sinh mới chính là thứ hắn muốn theo đuổi.
“Người Tần oai hùng(**)…”
Nói đến tận lúc này, Doanh Cừ Lương nhìn Doanh Kiền cùng Doanh Quý Xương, hai tròng mắt phiếm hồng, khẽ quát một tiếng.
“Người Tần oai hùng…”
……
(*) Tần Mục Công: một trong Xuân Thu Ngũ Bá.
(**) Nguyên văn: Cưu Cưu lão Tần, là câu khẩu hiệu của Tần binh khi đánh trận. Nó cũng giống như câu "Việt Nam vô địch" ấy.