Chương 2: Thiên Đố Âm Linh Căn

.........................

Ở bên trong động thiên của Dương Mục...

Lục Vân Dương mở mắt, hắn giật mình, sờ soạng cơ thể,khắp nơi đều là vết rách rưới, nhưng lại không có bất kì vết thương nào, Lục Vân Dương còn đang nghi hoặc, thì Dương Mục từ bên ngoài động thiên đi vào, tay cầm theo một con linh thố.

Linh Thố tuy là yêu thú, nhưng tu vi không mạnh, chiến lực so với thỏ thường bất quá chỉ là chạy nhanh hơn, linh trí cao hơn, thì không có gì là nguy hiểm, hơn nữa thịt của Linh Thố thơm ngon cực kì, lại là thuốc bổ cho thể chất tu sĩ, giá trị ở nơi như Thổ Nguyên Đế Quốc này rất là cao.

- Ngươi tỉnh rồi sao? Đến, ăn thịt nướng.

Dương Mục tươi cười, hắn là một người vui vẻ, đối với người mà hắn nhìn ra thiện ý, thì sẽ đối xử vô cùng tốt, nhưng nếu là địch ý, thì khó nói rồi, tiền kiếp đã khiến Dương Mục trở thành một kẻ tàn nhẫn, có thù tất báo, hơn nữa, báo nặng vô cùng.

- Phượng linh huyết? Phượng linh huyết của ta đâu?

Lục Vân Dương trước tiên điên cuồng hỏi Dương Mục về cái thau đồng bên trong Phượng linh huyết, Dương Mục ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại, cái kia thau đồng, dường như đối với hệ thống có giá trị, hắn đã đem đổi điểm tích lũy, còn cái kia giọt hoàng kim huyết, Dương Mục đối với trận pháp bao phủ nó cảm thấy thú vị, đem ra nghiên cứu, không ngờ, vậy mà đem giọt kia Phượng linh huyết, biến thành một quả trứng, Dương Mục giận dữ, muốn đem nó chiên lên, nhưng vẫn là ngậm ngùi giữ nó lại.

Đúng, là chính xác một quả trứng nuốt 2 ngàn điểm tích lũy của Dương Mục.

- Phượng linh huyết? Ta xin lỗi, ta khiến nó thành một quả trứng, ấy bình tĩnh, để thanh kiếm gãy đó xuống đi.

Dương Mục lấy ra quả trứng màu vàng to bằng hai nắm tay, đưa đến trước mặt Lục Vân Dương, nhưng mà đón lấy hành động này của Dương Mục, Lục Vân Dương hai tay run rẩy, nắm trường kiếm tàn tạ, chém về phía Dương Mục.

- Đây là thuốc cứu muội muội ta, ngươi trả lại cho ta, ngươi, trả lại cho ta.

Lục Vân Dương đuổi theo Dương Mục vài bước thì lảo đảo quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi, hai bàn tay cào lên mặt đất, kéo ra mười vết máu, hai vai run rẩy, đáng thương không thể tả, mà Dương Mục cảm thấy khó xử, bắt đầu liên lạc với hệ thống.

- Hệ thống, có cách nào trả lại cái này trứng không?

Keng, hệ thống làm việc, không có cách nào hoàn về.

Âm thanh băng lãnh, vô cảm của hệ thống dội một thau nước lạnh lên đầu Dương Mục, hắn cúi người, nắm lấy vai Lục Vân Dương, hỏi hắn.

- Tiểu huynh đệ, không cần cái gì Phượng linh huyết, nói bệnh tình muội muội ngươi, ta có thể giúp.

- Thật, thật sao?

Lục Vân Dương ngẩng mặt, khuôn mặt khá non nớt lại mang theo vô tận tiều tụy, lại đang hơi mở ra chút ít hi vọng, Dương Mục gật đầu, Lục Vân Dương bắt đầu kể ra mọi sự tình, Lục Vân Dương và muội muội Lục Liên Tuyết là con cháu của Lục gia, phụ thuộc vào Hắc Nguyệt thế gia của Hắc Nhĩ thành, nhưng bởi vì gia chủ Lục Cảnh Phong đắc tội Lương Ngọc thiếu công tử của Hắc Nguyệt thế gia, mà Lục gia trên dưới đều bị diệt, chỉ có Lục Vân Dương và Lục Liên Tuyết ra ngoài tham dự tuyển chọn đi vào Thái Nhạc môn, mới không có chuyện gì, chỉ là sau đó, bởi vì nghe tin gia tộc toàn diệt, cả hai từ bỏ thí luyện, chạy trở về gia tộc thì đã muộn, hai huynh muội tứ cố vô thân, mẫu thân gia tộc cũng bị diệt, chỉ có thể lưu lạc bên trong Hắc Nhĩ thành.

Mà biến cố chưa dừng lại ở đó, Lục Liên Tuyết bỗng nhiên mắc bệnh lạ, toàn thân lạnh giá, giống như một khối băng, càng ngày càng nặng, bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ, không ăn không uống, tựa như ngủ say, nhưng hai mắt lại không đóng, nếu không phải còn thở, chỉ sợ bị người lạ xem là tử thi.

Keng, trải qua phân tích, hệ thống đưa ra nhận định, Lục Liên Tuyết là cái kia thiên đố âm linh căn.

- Cái gì thiên đố âm linh căn?

Giọng nói của hệ thống vang lên, Dương Mục ngạc nhiên, hệ thống bắt đầu giải thích, linh căn là tu sĩ căn cơ tu luyện, thường chỉ có Ngũ Hành, hiếm có thì là Phong, Lôi linh căn, trời cao ưu ái thì là Quang, Ám linh căn, mà trời cao ghen tị thì là Âm, Dương linh căn.

Âm linh căn bởi vì bị trời cao ghen tị, cho nên người có Âm linh căn đều đến 12 tuổi thì Dương Sinh Mệnh Hoả bị Âm Linh chân khí đông cứng, không cháy cũng không tắt, sống không sống, chết không chết, mà bởi vì Âm Linh chân khí không bị Dương Sinh Mệnh Hoả áp chế, sẽ du tẩu khắp người không có quy tắc, khiến cơ thể so với hàn băng vạn năm không khác bao nhiêu, muốn chữa, chỉ có thể dùng Dương Mệnh đan bát giai đan dược không ngừng duy trì Dương Sinh mệnh hoả, hoặc, dùng Dương Sinh Mệnh Hoả áp chế trước Âm Linh chân khí, lại dùng công pháp có thể điều khiển Âm Linh chân khí trong cơ thể để tăng cao tu vi, khiến nó không thể tiếp tục loạn động.

Keng, hệ thống có cách khiến kí chủ có thể giải cái này Âm Linh chân khí, hơn nữa, còn khiến tu vi kí chủ tăng cao.

- Cách gì a, mau nói.

Tít.

[Gọi quỷ phương pháp] : Không đẳng cấp.

Giá : 1000 điểm tích lũy.

[Tạo Hoá Nghịch Âm công] : Tứ tinh công pháp.

Giá: 2000 điểm tích lũy.

.............

Trước mặt Dương Mục xuất hiện hai cái bảng, bên trong là hai quyển sách nhỏ, Dương Mục ngẩn ngơ, sau đó là một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu, mẹ, cái gì cách, rõ ràng là muốn bòn rút hắn a.

- Cái gì gọi quỷ phương pháp, còn muốn nhiều điểm như vậy? Hệ thống, ngươi lừa người còn muốn hợp lí một chút.

Dương Mục trong đầu mắng giận, hệ thống khuôn mặt máy móc hiện ra, làm một bĩu môi biểu cảm, càng khiến Dương Mục tức giận.

Keng, gọi quỷ phương pháp tất nhiên là giúp kí chủ có được Dương Sinh Mệnh Hoả rồi.

- À? Là vậy sao?

Dương Mục gãi đầu, có chút khó xử, nhưng nhìn lại chính mình chỉ còn hơn 3000 điểm tích lũy thì lại càng khó xử, bắt đầu trưng ra bộ mặt xu nịnh, chà sát hai tay, cười hì hì nói với hệ thống.

- Hì hì, hệ thống đại gia, xem như gần một tháng đồng hành thân thiết không ít, giảm giá cho ta được không?

Keng, không mặc cả.

- Mẹ, mua thì mua, ta Dương Mục nói có thể giúp thì sẽ dụng hết lòng giúp đỡ.

Hệ thống thẳng thắn trả lời, Dương Mục cắn răng, đem hai thứ này mua xuống, tứ tinh công pháp nha, ngay cả Dương Mục cũng không dám tự tiện mua, bây giờ bởi vì đã lỡ nói ra lời, tính cách của hắn không cho phép nuốt lời vào bụng.

Tri thức hệ thống nhồi vào đầu Dương Mục gọi quỷ phương pháp, không quá mấy hơi, Dương Mục đã từ trong bản năng thuần thục ấn quyết của phương pháp, Dương Mục để Lục Vân Dương đang chờ một góc đi ra ngoài động thiên, còn hắn thì bắt đầu, gọi quỷ.

- Âm khởi, Dương động, Thiên địa bất đồng, thông ra Quỷ giới.

Dương Mục niệm quyết, vù vù, một cơn gió lạnh thấu xương, lạnh một cách bất thường, giống như có thể khiến mệnh hoả của một người có thể như đèn dầu trước gió, muốn tắt bất cứ lúc nào, trước mặt Dương Mục, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, lơ lửng.

Hắn mặc y phục của cổ đại triều Thanh, mặt xám xịt, không chút sinh khí, tay phải cầm sợi xích sắt, bên trong i ỉ phát ra âm thanh oán thán, tay trái cầm một cái đèn lồng giấy, bên trong nhè nhẹ phát ra ánh sáng lam nhạt, toàn bộ ở đồ vật trên người người này, chắc chắn không thể nào là của một người sống, đây là Quỷ Sai chuyên bắt hồn.

- Khặc, 3 vạn năm rồi, mới thấy có nhân loại sử dụng phương pháp gọi quỷ này, ngươi muốn gì? Bắt hồn?

Cái kia Quỷ Sai mở miệng, hàm răng nhọn hoắt, đều nhau như lưỡi cưa, khiến ai cũng rùng mình, Dương Mục cũng không thể không rùng mình một cái, hắn bắt đầu nói ra lý do gọi tên quỷ này ra, hắn muốn, Dương Sinh Mệnh Hoả.

.......................