Chương 2: Hợp tác nằm vùng

Ra khỏi phòng của Thanh Thiển, An Ninh mới có thể thở ra một hơi.

Tục ngữ nói “Phi lễ chớ nhìn”, ngang nhiên phản bội như vậy cô thật sự là nhìn không nổi, huống hồ người bị phản bội lại là một người đàn ông tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Cho nên, cô cảm thấy mình vẫn nên đi thì hơn, vì thế không đợi bọn họ đáp lại một câu đã tìm cớ vội vàng chuồn mất.

Đi xuống lầu, một đám người còn đang ôm nhau khiêu vũ với điệu nhảy thịnh hành nhất hiện nay, ánh đèn huỳnh quang giữa sân nhảy vẫn lập lòe như cũ, xa hoa đồi trụy.

An Ninh nhìn thấy một đám người nhất thời có chút choáng váng, cũng không có hứng thú đi bắt chuyện nên liền rời đi.

Nghe nói gần đây ở Toại Định vừa hình thành một bang phái, còn phát triển với tốc độ kinh người, mới đây cũng không biết vị thiếu soái trẻ tuổi này phát điên cái gì, lại đột nhiên muốn chấn chỉnh nội bộ, mà đầu tiên là xuống tay với giới báo chí của năm tỉnh phía Nam này. Cho nên gần đây người trong giới báo chí có thể nói là lòng đầy hoảng sợ, tất cả mọi người đều không dám đưa thời sự về chính trị nữa, đều phải chuyển sang chú ý tới một vài tin tức ngoài lề không đâu.

Ví dụ như nhà ai vừa cưới thêm mấy người vợ bé, ngôi sao điện ảnh nào cùng thương nhân có máu mặt nào tạo ra tai tiếng gì,… mà ngày mai, An Ninh lại bị chủ biên phái đi ngầm tìm kiếm tin tức về các thế lực mới.

Tin tức này một khi tuôn ra khẳng định rất có điểm nhìn, ít nhất so với những tin bát quái trong thời điểm này mà nói, là rất có mánh lới, rất phù hợp với tâm lý “Giải trí mệt mỏi” của đại chúng hiện nay. Hơn nữa, cái này cũng không liên quan gì tới chính trị, cũng không phải là sự mạo hiểm gì.

Hơn nữa ngày mai chủ biên còn an bài thêm một người cùng đi với cô, nghe nói đầu óc người này cũng không nhỏ, vừa du học ở nước ngoài trở về, ngay cả vị chủ biên miệng lưỡi nhanh nhạy như lưỡi gà của chúng ta cũng phải mất n công sức mới mời được người ta về.

Trọng điểm là, nghe nói là một soái ca cực phẩm. Nói như vậy, trong lòng An Ninh thoáng có chút an ủi, cho dù cuối cùng bị phát hiện, cũng coi như là “Chết dưới hoa mẫu đơn” đi!

Trở lại căn nhà nhỏ hiện đại theo phong cách phương Tây kia, An Ninh không phép không tắc nằm dài lên ghế sofa mềm mại.

“Không được! Bạch Dập Thần là ai? Tôi không thể đùa giỡn với hạnh phúc của An Ninh được!” Từ đằng xa, giọng nói của Kiều Thanh Sơn từ thư phòng đang khép hờ trên lầu hai truyền tới. An Ninh thực bội phục cổ họng của vị phụ thân này.

Chẳng qua, ông là đang phát hỏa với ai? Còn giống như đang nhắc tới mình?

An Ninh miễn cường ngồi dậy từ trên sofa, cà lơ phất phơ đi lên lầu trên. Bạch Thanh Sơn là người chẳng có văn hóa gì, thế nhưng lại là một người rất trọng tình trọng nghĩa. Không chỉ sâu trong lòng của người trong bang phái, ngay cả rất nhiều người có nhận thức ở bên ngoài cũng đều thập phần kính trọng ông.

Chẳng qua uy hiếp duy nhất của người đàn ông nói một không nói hai này chính là con gái bảo bối của ông – Kiều An Ninh.

Cái này cũng làm cho Kiều An Ninh từ nhỏ đến lớn đều không sợ ông, lão hổ ở trước mắt người khác lại như một con mèo nhỏ trước mặt cô. Cho nên giờ phút này cô mới dám nghênh ngang đi vào thư phòng, không cố kỵ gì mà ngồi bên cạnh Bạch Thanh Sơn, hoàn toàn không nhìn đến hai vị thúc thúc trong phòng, lúm đồng tiền như hoa nói: “Cha, vừa nãy cha nói gì con vậy?”

“A, nào có nói gì con a!” Bạch Thanh Sơn nháy mắt với hai người kia, hai người hiểu ý không hẹn mà cười, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu ra ngoài.

Ngày thứ hai, An Ninh trước tiên là tới chỗ chủ biên báo danh. Lúc này, cái người hợp tác với cô đã tới văn phòng của chủ biên rồi.

“Xin chào, tôi tên Đổng Thiệu Trác.” Người đàn ông vươn tay về phía cô một cách lịch lãm, vừa nhìn cằm của cô đã nhanh chóng muốn rớt luôn xuống đất.

“Làm sao lại là anh?” Mở miệng đều là ngữ khí khinh thường. Cô cũng chẳng có ý định bắt tay với anh ta.

“Về sau, hai người sẽ hợp tác với nhau.” Chủ biên cung kính cười với người đàn ông đối diện, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chớp mắt vài cái với An Ninh.

“Đúng vậy, hợp tác tốt.” An Ninh bất đắc dĩ vươn tay về phía hắn, cầm đầu ngón tay nhẹ nhàng lắc vài cái, “Kiều An Ninh, chiếu cố nhiều cho.”

“Những lời này hẳn là nên để tôi nói mới đúng.” Người đang ông vẫn cười đầy phong độ như trước.

An Ninh lại không để ý đến hắn cho lắm.

Nói tóm lại người này thực ra cũng không đắc tội gì với cô, hơn nữa hôm qua còn nhặt được ví tiền trả lại cho cô, theo lý thuyết thì cô nên cảm tạ hắn mới đúng. Thế nhưng từ lúc gặp hắn ở chỗ của Thanh Thiển hôm qua, ấn tượng đối với hắn liền xuống dốc không phanh. Ai, đúng là nhìn người thì không thể nhìn tướng mạo thôi a! Lại dám đào góc tường của Ngô thiếu gia.

Lần đầu tiên hợp tác đặc biệt thuận lợi, hai người phối hợp lấy được không ít điểm đột phá quý giá. Thế nhưng thế sự vô thường, chạng vạng một ngày nằm vùng cuối cùng, hai người chạm trán ở dưới tường tây, không nghĩ tới gặp được mấy người quen bên trong mấy bang phái, mấy người kia cứng rắn kéo bọn họ đi uống rượu, lúc đang lôi kéo lại làm rớt một số ảnh ra ngoài.

Đổng Thiệu Trác nhanh chóng nhặt lên, thế nhưng vẫn bị một người trong đó nhặt được.

“Đi!” Đổng Thiệu Trác nhân lúc người nọ còn đang nghiền ngẫm tấm ảnh đó, kéo An Ninh chạy vội.

“Bọn họ là nội gián!” Chờ người nọ phản ứng lại được thì bọn họ đã trốn đi khá xa rồi.

Mấy người kia đuổi theo, Đổng Thiệu Trác vẫn kéo An Bình chạy. Lúc này trên đường vẫn người đến người đi như trước, những người thích cuộc sống về đêm hiện tại đang chuẩn bị ra ngoài. Một loạt các xe kéo dừng bên ngoài các nhà hàng, quán trà, trên đường còn có phu xe đang chạy đi lôi kéo khách mà chửi thề. Có một chiếc Chevrolet chậm rãi mở ra, Đổng Thiệu Trác kéo An Ninh lại, dễ dàng tránh đi tầm mắt của đám người đang đuổi theo phía sau.

Chỉ cần trở lại tòa soạn liền không sao nữa, những tòa soạn bây giờ phần lớn đều có hậu đài phía sau, cho nên, cho dù là hắc đạo, cũng sẽ không đi đập tòa soạn một cách trắng trợn được.

Chờ đám người kia chạy qua Đổng Thiệu Trác mới kéo An Ninh từ sau tường đi ra.

“Này, đi đâu vậy?” An Ninh cảm thấy phương hướng mà bọn họ đi có chút không đúng, dùng sức giãy tay hắn ra.

“Bây giờ tòa soạn đã đóng cửa rồi, hơn nữa vùng này là phạm vi thế lực của bọn chúng, chúng ta tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút.” Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi qua khu này là nhà tôi thuê, không bằng chúng ta tới đó. Em đi một mình tôi cũng không yên tâm.”

Nghe được lời này của hắn, An Ninh đột nhiên dừng bước chân. Người đàn ông đi được vài giây mới phát hiện phía sau dường như không có ai, vừa xoay người lại đã thấy An Ninh đang đứng cách đó không xa dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó giật mình, giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, nhà của tôi cũng khá rộng rãi, bên trong còn có phòng cho khách. Tôi làm vậy chẳng qua cũng là vì an toàn của em mà thôi.”

An Ninh nhìn hắn không nói gì. Nội tâm từ chối một hồi vẫn là quyết định đi theo hắn. Tuy rằng lúc trước rất khinh thường hắn, thế nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, khách quan mà nói, hắn quả thật là một người không tồi. Hơn nữa, chuyện hắn giúp cô cũng không ít, về phương diện tin tức cũng không nghĩ tới muốn tranh công với cô.

Hơn nữa, về sau còn phải làm đồng nghiệp, hắn cũng sẽ không dám làm gì. Vì đã là đối tác thì cần phải có sự tín nhiệm cơ bản và sự ăn ý không chê vào đâu được, nếu điểm ấy mà cô cũng sợ thì không phải cô đang giống như lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử sao?

“Cái kia, thực ra Thanh Thiển có người mà cô ấy thích.” Không biết vì sao, trước khi ngủ cô vẫn không nhịn được mà nói chuyện với hắn. Tuy rằng chuyện này cũng không liên quan gì tới cô, chẳng qua, cô cũng không thể nhìn Thanh Thiển bỏ lỡ con rùa vàng Ngô thiếu gia kia một cách uổng phí như vậy được.

“Tôi biết.” Người đàn ông có chút khó hiểu lại không chút để ý nhìn cô một cái.

“Anh biết?” An Ninh xém chút nữa là trực tiếp đựng dậy khỏi sofa, cuối cùng vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc chuyển thành tận tình khuyên bảo, “Biết vậy thì anh nên buông tay đi a, nếu anh thật lòng yêu Thanh Thiển, thì nên…”

“Stop! Stop!” Người đàn ông buồn cười nhìn về phía cô với hai tay tạo thành thế “Dừng lại”, sau đó hỏi: “Tôi khi nào thì nói tôi thích Thanh Thiển?”

An Ninh nghĩ nghĩ, hắn quả thật là chưa từng nói qua. Bất quá chưa nói qua cũng không thể hiện rằng không có thật được a!

“Thanh Thiển lớn hơn tôi đúng một tuổi, chúng tôi là sinh cùng ngày cùng tháng, hơn nữa nói chuyện thật sự rất hợp ý nhau, về sau liền trở thành bạn thân.” Người đàn ông thấy cô không tin, lại giải thích thêm một câu: “Quan hệ giữa chúng tôi chỉ giới hạn ở cầm kỳ thi họa, triết học đời người thôi, OK?”

“Thật sự?” An Ninh đột nhiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, cả người nhất thời cũng thoải mái hơn không ít.

Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, ừ, dùng lương tâm mà nói, bộ dạng của hắn quả thật cũng khá tốt. Hơn nữa cũng rất biết nhìn xa trông rộng, không tồi, là một tiềm năng đầy hứa hẹn!

“Nhìn cái gì?” Đổng Thiệu Trác nhìn biểu tình của cô lại mang một tia hài hước.

“Không.” An Ninh nhanh chóng nhìn qua nơi khác. Không biết vì sao nhịp tim đập có chút khác thường, “Vậy, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, cô cảm thấy mặt mình bỏng rát không thể hiểu được.