Trong tiếng trầm trồ khen ngợi ở một nơi ồn ào náo nhiệt, từng diễn viên nói lời chào cảm ơn, đèn trên sân khấu cũng chợt tắt.
“Tiếp sau đây, chính là thời gian nhảy tự do của chúng ta, mời các khách nhân tôn quý của chúng ta di chuyển sang sân nhảy!” Lời dẫn của MC Thục Lạc từ trong bóng đêm truyền tới, ngay lập tức, ánh đèn nơi sân nhảy Trung Hoa được mở lên, mở ra một vùng ánh sáng tràn đầy màu sắc.
“Các anh em, mau xông lên, xong xuôi là có thể đặt hàng rồi!” Vừa dứt lời, một bóng dáng bắt đầu tích cực xông lên, giết về sân nhảy giữa nơi xa hoa trụy lạc này. Một đám tiểu tử trẻ tuổi giương nanh múa vuốt đi phía sau cô cũng cười vang đi theo qua.
“Ai, mày nói Đại tiểu thư rốt cuộc là nam hay nữ a?” Một nam sinh ngoại hình tuấn tú lắc đầu, nheo mắt nhìn người anh em bên cạnh.
“Là nam thì mày có thể gọi là Đại tiểu thư không?” Người bên cạnh cũng đùa nghịch nói.
Sau đó hai người cùng hiểu ý nhau im lặng mỉm cười, đi về phía sân nhảy lấp lánh ánh đèn.
Điệu nhảy cuối cùng, một thân ảnh gầy nhỏ xen lẫn trong đám đông đang vui đùa ầm ĩ bắt đầu di chuyển lên lầu trên. Rẽ qua góc cầu thang, cô dừng lại sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mới thẳng lưng tiếp tục đi lên lầu trên.
“Tiên sinh, ví tiền của anh bị rớt rồi.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam nho nhã, khiến thân ảnh đó bị dọa sợ không ít, nhanh chóng quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng cách đó chừng bảy bước chân, một thân tây trang thẳng thớm bảnh bao, trên gương mặt anh tuấn mang theo ý cười.
Cô chỉnh lại cổ áo mình, sau đó giống như bị người ta nắm lấy bím tóc nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định bước về phía trước. “Cảm ơn.” Khi nhận lấy ví tiền, sắc mặt cô có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cười ra vẻ quý ông vuốt vuốt cằm.
Tuy rằng Kiều An Ninh cô từ nhỏ đã lớn lên với một đám đại lão gia, nhưng trong bang phái cũng không thiếu phần tử trí thức. Hơn nữa lão cha cô cũng là bang chủ của bang phái lớn nhất Toại Định này – bang Thanh Trữ, tuy rằng vị lão cha Thanh Sơn này không có văn hóa gì, nhưng cuộc đời ông kính trọng nhất là người trí thức có tư tưởng mới.
Cho nên An Ninh từ nhỏ đã được tiếp thu những tri thức hiện đại ở trường học kiểu mới, lớn lên cùng một đám thanh niên tiến bộ thảo luận về tư tưởng mới, tác phong cơ bản này đương nhiên là phải có.
Nhận lấy ví tiền, cô lại hào phóng tự nhiên xoay người đi lên trên lầu.
Cuối hành lang lầu hai là hộp đêm “Lục cung” xa hoa nhất, vả lại cô đến cũng là gian phòng có tầm nhìn tốt nhất. An Ninh nhẹ nhàng gõ lên cửa sáu tiếng, dừng lại một chút, sau đó lại gõ thêm hai tiếng, lần thứ ba lại tiếp tục gõ thêm ba tiếng. Sau đó nghe thấy bên trong có tiếng bước chân đi lại, qua vài giây, một nữ sinh mười sau mười bảy tuổi mở cửa cho cô. An Ninh nhìn trộm xung quanh, sau đó mới đi vào.
“Yo, Kiều Đại Thiếu, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?” Trong phòng, một người phụ nữ vừa mới tắm rửa thay quần áo xong vừa lau tóc vừa trêu tức đi ra.
“Tỷ tỷ tốt của em, chị cũng đừng trêu ghẹo em, được không?” An Ninh tươi cười với bộ dáng chịu tội, sau đó đi xung quanh người phụ nữ vài vòng, tấm tắc thở dài: “Khó trách nhiều quý ông danh nhân đều quỳ gối dưới váy tỷ tỷ như vậy, quả nhiên Mỹ Nhân chính là mỹ nhân a! Mặt như phù dung mày như liễu, quả thật là tuyệt đại phong hoa nha!”
“Em nhiều chuyện!” Mỹ Nhân cười khéo xinh đẹp, mặt mày khẽ động đã là phong tình vạn chủng.
“Này a kêu nhiều chuyện a!” An Ninh ngồi ở bên cạnh bàn gỗ lim, thuận tay cầm lấy một quả chuối lên ăn, miệng còn không quên nhiều chuyện: “Nếu không có một người như này, muội muội cũng sẽ không tốn công bỏ qua đám soái ca kia mà trộm chạy lên đây.”
Lau khô tóc, đưa khăn cho tiểu nha đầu, ngồi xuống ghế salon bên cạnh, mỉm cười nhìn người đối diện, “Nhìn em cảnh xuân đầy mặt, có phải gần đây gặp được đào hoa rồi hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy!” An Ninh cũng không úp mở, “Gần đây Nhị cẩu tử và cẩu đản ở cửa đối diện đều có tinh thần đuổi theo em!”
Mỹ Nhân trừng mắt nhìn cô một cái, đứng dậy muốn đi vào phòng thay đồ. An Ninh nhìn theo cô tìm kiếm thông tin một phen, cuối cùng hỏi: “Lão nhân gia chị là muốn đi hẹn hò với Ngô thiếu gia sao?” Ngô thiếu gia là tên gọi của Ngô Hàm Phong, vị Ngô thiếu gia này chính là một trong những nhân vật quan trọng của Toại Định hiện nay, ba của anh chỉ huy quân đội thứ tám và thứ chính của Vĩnh Quân, mà em gái Ngô Hàm Tuyết của anh là người vợ duy nhất của Bạch Dập Thần - tư lệnh của năm tỉnh phía Nam.
Năm đó khi lão Tư lệnh còn tại thế, tự mình phái người tới cửa cầu hôn, còn cử hành một hôn lễ long trọng nhất từ xưa tới nay ở Toại Định, có thể nói là rất khiến người khác ghen tỵ.
Đãi ngộ của gia thế, hơn nữa việc hôn nhân này còn như hổ mọc thêm cánh, theo lý thuyết Ngô thiếu gia này cũng là tư bản đầy kiêu ngạo đi. Nhưng riêng anh lại không, bộ dạng tuấn tú lịch sự, cử chỉ nhanh nhẹn tiêu sái còn chưa tính, trọng điểm là tính tình vẫn luôn rất tốt. Cái này thì làm sao người bình thường có thể sống a!
An Ninh đang nghĩ ngợi, Mỹ Nhân đã thay đồ xong đi ra. Đôi mắt đẹp của cô thoáng nhìn An Ninh, “Sao có thể a, Kiều Đại Thiếu ngài sao còn ở đây?” Mỹ Nhân đã quen gọi Kiều An Ninh là Kiều Đại Thiếu, nhớ năm cô mới mười hai tuổi, cùng một đám con trai nghênh ngang đi vào Lục Cung, tuy rằng lúc đó cũng là nữ cải nam trang, nhưng tuổi quả thật có chút nhỏ. Không ai để ý đến liền trà trộn vào cùng người khác quấy rối.
Hai người cứ nhận biết âm kém dương sai nhau như vậy. Bất quá nói ra cũng lạ, hai người vậy mà giống như vừa gặp đã thân, rất tự nhiên liền kết thân. Khi đó Mỹ Nhân mười sáu tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là một tiểu nữ sinh, nhưng cô lại không vạch trần, thế cho nên về sau gọi Kiều Đại Thiếu gọi thành quen.
Thoáng một cái đã qua bảy năm, hai người lại trở thành khuê mật không có gì giấu nhau.
“Thôi bỏ đi, em không để ý.” An Ninh bày ra vẻ mặt không sao cả. Ngô thiếu gia này cô cũng có gặp qua vài lần, chính là không giống với những người đàn ông khác, diện mạo kia, khí chất kia, giơ tay nhấc chân đều là hai chữ “Soái khí”!
“Em nha!” Mỹ Nhân đi tới nhéo hai má mập mạp đỏ bừng như chứa nước có chút trẻ con của cô, thật khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
“Ai, cẩn thận một chút, lát nữa Ngô thiếu gia thấy được thì không tốt.” An Ninh bất mãn đẩy ma trảo của cô ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ai, đừng đi a!” Mỹ Nhân nhanh chóng giữ chặt cô, “Lát nữa có soái ca tới, có muốn…”
“Dong dong dong!” Đang nói, cửa đột nhiên bị gõ vang. Mỹ Nhân mỉm cười, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.” Sau đó đứng dậy đi mở cửa.
“Anh?” Trong nháy mắt nhìn thấy người tới là ai, An Ninh có chút kinh ngạc. Cái này có thể nói là duyên phận không?
“Thì ra em tới tìm Thanh Thiển a!” Người đàn ông cũng không kinh ngạc nhiều, chính là hơi vuốt cằm nhìn An Ninh.
“Các người… quen nhau sao?” An Ninh kéo áo Mỹ Nhân đến hỏi.
“Gặp qua vài lần, cũng coi như là khách quen đi!” Giải thích của Mỹ Nhân chỉ có thể coi là tạm được. Khách hàng quen thuộc hơn của cô cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, có thể đến Thùy Liên của Mỹ Nhân, còn có thể được mời tới “Động phủ”.
Người đàn ông này chính là người đầu tiên.
An Ninh bấm bấm vào cánh tay Mỹ Nhân, không đến mức đó đi, tuy rằng diện mạo người đàn ông này cũng coi như cực phẩm, nhưng cô làm như vậy cũng quá không để Ngô thiếu gia vào mắt rồi! Lộ liễu như vậy, cô đến tột cùng là đặt Ngô thiếu gia luôn mồm sống chết cùng nhau kia ở đâu?