Chương 28: Thần công khiêng gỗ

Trên đường đi những người dân bị đói đầy đường. Mắt nhìn thấy nhiều người dân đói thở thoi thóp ánh mắt vô thần. Cơn gió lạnh thổi qua làm run rẩy tay chân những người ăn mày. Dương Thu Trì cảm thấy xúc động, định cầm lấy túi kiều mạch đem phân phát cho những người dân đói kia. Nhưng lí trí hắn chợt bình tĩnh lại. Cả thành này dân đói cũng cả vạn người. Hắn chỉ có một túi nhỏ kiều mạch, liệu có thể cứu được vài người chăng? Hơn nữa trong người hắn cũng không có cái gì có giá trị cả, có chăng là ít nhiều kiều mạch này. Có thể đó cũng là thức ăn. Nếu cho bọn họ rồi, mình cùng Quách Tuyết Liên làm sao lo cho cuộc sống đây. Do đó, Dương Thu Trì nhất định đẩy xe đưa Quách Tuyết Liên cùng Tiểu hắc bước đi tiếp.

Ban nãy trong lúc hỗn loạn, sau khi thăm dò Dương Thu Trì biết thêm tin tức. Vốn là quân đội của Trương Hiến Trung đã đánh chiếm và tàn sát đẫm máu thành Kỳ Thủy, nhanh chóng hành quân đến thành Hoàng Châu. Trước kia quân đội tiên phong đã đến bên ngoài thành Hoàng Châu, quan binh mở rộng cuộc chiến dữ dội. Tuy nhiên cuối cùng thì yếu không địch lại mạnh bắt buột phải rút lui, bị thiệt hại nghiêm trọng quan quân lui ra đóng quân ngoài thành.

Lúc này đã là đêm tối, bọn họ chuyển đếm bãi đất trống trước nha môn tri phủ, phát hiện nơi đây người đông nghìn nghịt, sắp xếp thành đội ngũ thật dài. Đám người này ngửa cổ, tay giơ bát lên, không biết là đang chờ cái gì. Sau khi hỏi ra mới biết, thì ra mỗi ngày ở nha môn có phát cháo đặc để cứu tế. Mà cháo đặc này thật sự so với nước loãng thì không khác bao nhiêu. Mà số lượng lại có hạng, mỗi người múc một môi (cái giá), chỉ phát trong nửa canh giờ, qua một canh giờ, lập tức thu dọn. Suy cho cùng, lương thực trong thành đều tập trung cấp cho quân đội thủ thành. Cũng không có nhiều lương thực để cấp phát cho nạn dân.

Dương Thu Trì đương nhiên không nghĩ đến việc chờ mấy chén nước cứu tế đó. Nhìn thấy một đội ngũ nạn dân đứng thành vòng thật dài, hắn đã chẳng muốn xếp, dù sao hiện tại hắn cũng còn có chút ít thứ để ăn. Hay là trước hết tìm một nơi thu xếp ổn thỏa rồi hãy nói.

Bọn họ đẩy xe đến phía dưới cổng thành, phát hiện ra nơi này ít người hơn, có cái gì đó kỳ quái. Tại sao dân đói lại ít đến đây vậy, hỏi một ông lão nằm co quắp trên đất mới biết. Trong trăm mét tường thành là khu vực nguy hiểm, một khi mà địch đã công thành rồi, ngoài thành bắn pháo vào trong thành, hỏa pháo sẽ lại như mưa lạc tới khu vực này.

Lúc này Dương Thu Trì đã hiểu ra, chỉ có điều ở nơi khác không có chỗ trống, còn nơi này ít người, quyết định tạm thời nương náu ở đây, khi địch công thành rồi, lập tức tìm nơi bỏ chạy sau.

Dương Thu Trì ôm Tiểu hắc cùng Quách Tuyết Liên ngồi xuống ở một góc tường. Nơi này vốn là đạn pháo không bắn tới, ngoài thành bắn hỏa tiễn, đạn pháo vào, theo đường cong parabol tiến vào, bình thường không lạc đến vị trí của bọn họ được. Do đó, có một số dân đói không sợ chết đã đến ngồi xổm ở đây rồi.

Dương Thu Trì mắt nhìn thấy một đội quân sĩ Minh triều chỉ huy một ít dân chúng đang hướng tới tường thành để lăn gỗ bắn đá ra. Mỗi lần khiêng một khúc gỗ hoặc lăn một tảng đá từ trên thành xuống phía sau, lúc này đây từ bên cạnh có vị quân giáo mở tờ giấy ra ấn dấu vào một tờ giấy nhỏ. Hắn có chút kỳ quái, hỏi mấy người dân đói mới biết, mảnh giấy đó có thể đổi lại lương thực-hai mươi lần mở ra như vậy có thể đổi lấy một cái bánh bao. Chỉ có điều trong thành dân đói nhiều, lại bị đói thời gian dài, để có thể có thể lực khiêng khúc gỗ lăn đá hai mươi lần trên thành thì không nhiều, đa số khiêng trên đường đi phải nghỉ nhiều lần mới được.

Dương Thu Trì nghĩ, tự hắn cũng vừa ăn no, sao không đi khiêng gỗ để đổi lấy cái ăn. Sau khi hắn tính toán ước chừng, giữa đường không nghỉ ngơi, khiêng khúc gỗ từ dưới thành đi lên thành, sau đó lại đi xuống, đại khái là khoảng mười phút, như vậy, xấp xỉ khoảng ba tiếng thì có thể làm hết hai mươi lần, vừa có thể giúp thủ thành, vừa có thể kiếm cái ăn. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Dương Thu Trì nói với Quách Tuyết Liên: “ Nàng cùng Tiểu hắc hãy ở chỗ này không cần chạy loạn, nếu không ta không biết phải đi đến đâu để tìm sẽ thêm phiền toái nữa. Ta đi theo bọn họ làm công.

Quách Tuyết Liên vội vàng kéo Dương Thu Trì, thấp giọng áy náy nói: “Lão gia, người. . . người có thể được không? Đừng làm bị thương thân thể, hay là thôi đi, chúng ta còn có kiều mạch duy trì cuộc sống mấy ngày mà, nô tỳ ăn rất ít. . . "

"Ngốc quá đi! Ngồi không ăn núi cũng không còn" Dương Thu Trì nhẹ nhàng véo vào gò má gầy gò của nàng, cười rồi cong cánh tay lại: “Đừng chê lão gia này gầy, vẫn có cơ bắp đấy! Đó mới là vấn đề!" Dứt lời, chạy chầm chậm đến khiêng một thanh gỗ đi hướng về tường thành.

Đầu tiên hắn cũng không có cảm giác khúc gỗ này nặng bao nhiêu, nhưng sau một hơi khiêng bò lên tường thành, mệt quá thở phì phì. Đây mới là căn do, còn đến mười chín cây như vậy nữa mới đổi lấy một cái bánh bao. Bây giờ Dương Thu Trì mới biết, vì cái gì mà dân trong thành bị đói nhưng lại không mong muốn đến đây khiêng gỗ bỏ sức lực ra để đổi bánh bao. Thể lực này là không thể, nếu mà có thể lực thật sự, khiêng hết hai mươi cây, thể lực cũng đã tiêu hao xong rồi. Một cái bánh bao không thể bù lại thể lực đã xuất ra khiêng hai mươi cây. Sợ rằng kế hoạch này còn có một nghi vấn to hơn chăng.

Đã bắt đầu rồi, Dương Thu Trì không nghĩ minh bạch được, lại liên tục khiêng năm sáu khúc cây, tránh không khỏi mắt nổ đom đóm. Lúc đầu không cần nghỉ một mạch khiêng lên thành. Về sau phải nghỉ tạm hai ba lượt mới khiêng tiếp. , còn lại không đầy một nửa đường.

Quách Tuyết Liên khóc to đòi giúp Dương Thu Trì khiêng, bị hắn đẩy ra, để nàng ta ngồi cùng với Tiểu hắc. Bởi vì cơ thể Quách Tuyết Liên vừa mới hồi phục lại, nếu làm mệt nữa, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề. Quách Tuyết Liên nhất định không chịu đi, nhưng nàng cũng không có đủ sức khỏe để cùng Dương Thu Trì khiêng mấy khúc gỗ này. Chỉ có thể ngồi bên cạnh vừa khóc vừa áy náy nhìn hắn. Cũng giống như Dương Thu Trì chịu vất vả cực nhọc là do mình gây ra.

Quách Tuyết Liên khóc thút thít, nhìn qua càng giống Liễu Nhược Băng. Dương Thu Trì thấy vậy càng buồn hơn, càng nghĩ đến Băng Nhi, trong lòng bất chợt xúc động. Ồ, tự mình theo Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi học võ công lâu rồi, vả lại chủ yếu là nội công, vậy sao không thử vận dụng xem sao.

Ngay lập tức, Dương Thu Trì lặng yên vận nội công sơ cấp mà Tống Vân Nhi đã dạy hắn lúc trước, khiêng khúc gỗ lên. Tức thì cảm giác thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều. Trong lòng lấy làm vui thích, tiếp tục vận công điều hòa hơi thở, xung quanh trán, đại chu thiên, tiểu chu thiên vận chuyển không ngừng, bước nhanh như bay, một hơi là đã lên đến đỉnh thành, buông khúc gỗ xuống, thế nhưng hơi thở chỉ gia tăng một chút mà thôi.

Dương Thu Trì rất vui mừng, quả nhiên là có hy vọng! Chạy một mạch xuống thành, sau khi lãnh giấy rồi tiếp tục khiêng. Lúc này đây, khiêng một cây rồi, cảm giác rất nhẹ nhàng, lại bỏ thêm một cây nữa, cùng khiêng hai cây một lúc, điều hòa hơi thở, chỉ một hơi là khiêng lên đến thành!

Sau khi đi xuống, Dương Thu Trì quyết định khiêng liền ba cây! Hai bên vai hai cây, tay cầm thêm một cây nữa, vận thần công Liễu Nhược Băng đã dạy, quả nhiên một hơi là đến thành rồi. Mặc dù hơi thở có gấp gáp, nhưng cũng không thấy vất vả, cực nhọc.

Có thể tiếp tục dễ dàng rồi, Dương Thu Trì mỗi lượt lấy ba cây, hơn nữa trên đường không nghĩ ngơi, nên rất nhanh chóng đã khiêng xong hai mươi cây!

Quách Tuyết Liên nhìn thấy Dương Thu Trì đi nhanh như bay, không có gì mệt nhọc cả, tuy không biết rõ lý do là gì, nhưng thấy sức phi thường này cũng vui mừng lắm.

Dương Thu Trì cầm hai mươi tờ giấy đi tìm quân giáo để đổi lấy bánh bao. Vị này vỗ vỗ hai vai hắn nói: “Uhm, đúng là không sai, tên gọi là gì thế?"

"Dương Thu Trì"

"Được lắm!"Người quân giáo lấy một cái bánh bao đưa cho Dương Thu Trì, quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Đúng là tay có sức khỏe! Thế này đi, ngươi có sức khỏe tốt vậy đừng có khiêng mấy khúc gỗ này nữa, hãy giúp ta khiêng 'Vạn Nhân Địch', khiêng một cái lên bằng lăn ba khúc gỗ, ngươi thấy thế nào?"

"Vạn Nhân Địch" chính là một loại bom đạn thiêu cháy vào cuối nhà Minh, chủ yếu dùng để thủ thành, chế tạo từ đất sét đốt lên. Ở giữa bộ phận đốt cháy đựng dầu thô hoặc thuốc nổ, bắt lửa từ dưới thành, không chỉ có khả năng thiêu chết địch mà còn hình thành một biển lửa dưới thành, đốt cháy cả thang dài dùng để chữa cháy, đề phòng địch trở lại tấn công thành. Vì thể tích khổng lồ, sức nặng gần bốn mươi cân, cho nên cần người có sức mạnh thích hợp để thao túng vận chuyển.

Dương Thu Trì không biết đồ vật này là gì, nghe nói một đáng đến ba, vội vàng bằng lòng.

Người quân giáo kia kêu một binh sĩ dẫn Dương Thu Trì đến kho vũ khí, sau khi chỉ cho Dương Thu Trì, dùng tay nhấc lên thử. So với ba khúc gỗ vẫn còn nhẹ hơn một ít, lúc này một người khiêng một hơi chạy thẳng lên thành.

Khiêng mãi cho đến đêm khuya mới dừng lại, Dương Thu Trì đổi lại tổng cộng được sáu cái bánh bao mang về. Tuy có thần công giúp đỡ, nhưng suy cho cùng thân thể cũng hoạt độn liên tục khiêng mấy giờ liền, Dương Thu Trì cũng khá mệt toàn thân gân cốt giống như giãn ra hết.

Quách Tuyết Liên nhìn bộ dạng mệt nhọc của Dương Thu Trì, đau lòng đến nước mắt rơi. Thấy hắn lau mồ hôi, để cho hắn nằm trên đất, nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn đỡ mệt.

NẠP THIẾP KÝ II