Chương 27: Áo gấm và bánh bao

Vào thành rồi, Dương Thu Trì há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn thấy người dân đói tràn ngập thành. Ở ngã tư hai bên đường mọi người xô đẩy nhau hoặc ngồi hoặc nằm sóng soài, tầng tầng lớp lớp chồng chất nhau, chỉ còn lại một lối đi nhỏ dành cho người ta đi. Xem ra, tất cả mọi người đều biết nơi này có trọng binh triều đình, tương đối an toàn, đang có quan binh khẳng định là có cái ăn. Do đó, dân tị nạn ở những làng xung quanh đều chạy đến thành này.

Dương Thu Trì đẩy xe đi, dẫn Quách Tuyết Liên cùng Tiểu hắc tìm một nơi trú mưa. Nhưng địa phương này đã sớm bị dân chạy nạn chiếm địa bàn, làm sao có thể tìm được một chỗ tốt trong vùng đất này đây.

Đứng giữa đường, lòng Dương Thu Trì dâng lên cảm xúc. Trước kia khi xuyên thời gian đến đây, mình cũng đường đường là một trấn quốc công, chỉ huy sứ cẩm y vệ. Nhưng hai trăm năm sau, lưu lạc đến phụ đẩy xe đi vòng quanh thành nhưng lại tìm không thấy chỗ nương thân.

Dương Thu Trì nhớ đến bộ áo gấm mình đã thay ra, có lẽ mang đi đổi chắc cũng được một ít ngân lượng để ăn, nhưng khi đi qua vài cửa hiệu cầm đồ thì đã đóng chặt cửa hết rồi.

Hắn băn khoăn không biết tính thế nào, chợt nghe tiếng kêu của một người đang từ xa xa đi lại: “Chiêu binh rồi đây! Có bánh bao ngon nóng hổi, thăng quan phát tài cưới thêm vợ. Bằng lòng tham gia quân ngũ thì theo ta. Có cái ăn lại có cái uống. Dù sao cũng chết, chết no còn hơn chết đói a!"Nói rồi từ từ chậm rãi đi đến.

Ý nghĩ Dương Thu Trì có chút xáo động. Mấy ngày nay hắn rõ ràng là nhận đủ mùi vị của cảm giác bị đói rồi. Tai họa của xã hội cũ đúng thật là xấu xa. Ít nhất thì cái bụng bị đói quá cũng làm cho người ta không thoải mái, khó trách trước kia mọi người gặp mặt đều hỏi: “Ngươi ăn rồi chứ?"Sinh tồn là quyền đầu tiên của quyền con người. Trong tâm hắn nghĩ, đếch cần, chi bằng tham gia quân đội hỗn tạp mà miệng có cơm ăn. Có chút thôi thúc kèm theo, nhưng hắn nghĩ lại, tự hắn muốn làm lính, còn Quách Tuyết Liên thì sao? Ai chiếu cố nàng ta đây?Ngộ nhỡ nàng đích thật là Băng Nhi?Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng chết đói?"

Lúc đó, ông lão bên cạnh lẩm bẩm lên tiếng: “Lại lừa người ta, buổi tối cùng ăn no, mai kia thân thể đã ở nơi khác không trở về nữa rồi!"

Dương Thu Trì cố sức giữ cái xe, cười hỏi ông lão: “Đại gia, tôi có chút dao động, vừa rồi nghe người nói vậy, xin hỏi ông lão một việc, tham gia quân ngũ có gì không tốt sao?"

"Tốt! Rất tốt chứ!Không cần phải tự giết mình, không phải chờ chết đói! Tối nay đi, ngày mai không còn muốn theo nữa. Là rất tốt đó!"

Dương Thu Trì quay đầu liếc mắt nhìn quan quân đi đến gần, thấy phía sau hắn, cũng thưa thớt vài người đi theo. Xem ra đây cũng là những người dân bị đói biết không nhiều về tình huống ở đây. Hắn ngồi xuống, cất giọng hỏi ông lão: “Đại gia, tôi vừa mới vào thành, không biết tình hình cơ bản trong thành thế nào, ông lão có thể nói cho biết được không vậy?"

Ông lão trên dưới quan sát Dương Thu Trì, sau đưa mắt nhìn Quách Tuyết Liên, nói: “Vị tiểu ca này, lão cũng không thể nói cho ngươi biết nhiều được, chiêu mộ binh sĩ, sau khi ăn no nê lập tức đem ra tiền tuyến, cùng bọn giặc Trương liều mạng, không mấy người được bình an trở về đâu!"

Dương Thu Trì gật gật đầu, kìm chế lòng mình lại, chờ sau khi đoàn chiêu binh đi rồi, lại hỏi tiếp ông lão: “Đại gia, xin hỏi, trong thành có gì để ăn không?"

"Ăn gì chứ?"Ông lão cười chế giễu nhìn Dương Thu Trì, "Ngươi hỏi vậy thử nhìn xem có cái gì để ăn rồi. Thịt cá ư?Có, một phần không ít hơn năm mươi lượng! Bánh bao ư? Có, một cái cũng hết năm mươi đồng tiền. Gạo ư, có, một bát cũng hết sáu ngàn đồng tiền, có tiền nên đi mua chứ. "

Dương Thu Trì nhất thời choáng váng, biết rằng, ở Minh triều một đấu khoảng 12 cân rưỡi. Nói như vậy thì một cân gạo cũng hết bốn trăm tám mươi nhân dân tệ, một lượng bạc có thể mua hai cân gạo! Mà quan viên Minh triều tiền lương một tháng cũng chỉ khoảng hai lượng bạc, chỉ có thể mua bốn cân gạo, không đủ một người ăn vài ngày.

Dương Thu Trì nói: “Ta có vài thứ có thể cầm cố, không biết là có phù hợp với địa phương này không nữa, ông lão người có biết không?"

Ông lão nói: “Nếu như ngươi có vài thứ gì tốt một chút, lão khuyên ngươi nên đến cửa tri phủ nha môn để cầm cố, nơi đó có lẽ có chút thu hoạch. Các cửa hiệu cầm đồ khác chắc đã đóng cửa hết rồi!"

Dương Thu Trì hết sức vui mừng, không ngừng cảm ơn, rồi dựa vào phương hướng ông lão chỉ, đẩy xe đến trước cửa nha môn tri phủ.

Ở cửa này đã tràn ngập người ta, dường như là đang chờ cái gì đó. Dương Thu Trì đi nghe ngóng tin tức mới biết được, thì ra mỗi ngày ở đây đều có cứu tế bằng cháo loãng, dĩ nhiên cũng chỉ có nước loãng mà thôi. Mặc dù có cứu trợ nhưng cũng không tránh khỏi rất nhiều người dân chết đói như vậy.

Hỏi ra mới biết ở địa phương này, nơi nha môn có một cửa hiệu cầm đồ, ngày đêm đều mở cửa. Dương Thu Trì nhanh chóng tìm đến cửa hiệu này, đem bộ áo gấm giá trị trên hai trăm lượng để lên. Chưởng quầy nghiêng đầu ra liếc mắt hỏi: “Đem cầm cái áo này a! Một lượng!"

"Cái gì?"Dương Thu Trì vừa tức vừa giận, "Này! Ngươi nhìn kỹ lại xem. Đây đúng thật là áo gấm thượng hạng, giá trị không chỉ một hai trăm lượng!"

"Hừm! Đi đi. Ngươi hãy đem đến nơi nào trả một hai trăm lượng đi!"Tên chưởng quầy ném trả lại bộ áo cho Dương Thu Trì, quẳng xuống đất. Tay áo phất một cái, xoay người bước vào hậu đường.

"Nói bậy!*Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!Ta đây thà bị đói chứ không bán cho hắc điếm như ngươi!"Dương Thu Trì giận run thở hổn hển, hung tợn quát lớn.

Nhặt bộ áo lên xoay người ra cửa, một người lớn tuổi cao giọng nói: “Vị khách quan này xin dừng bước!", đi lại cúi đầu nhìn xuống bộ áo trên tay Dương Thu Trì, nói tiếp: “Kẻ hèn này là chưởng quầy của cửa tiệm, bộ áo của khách quan quả nhiên giá trị không ít, chỉ là trong lúc nhốn nháo loạn lạc này, tiền không xứng đối nữa rồi. Như thế này đi, đang loạn lạc, cầm cố mấy thứ này chẳng qua là để kiếm cái ăn. Bộ áo này của ngươi, kẻ hèn không quy ra tiền nữa, mà trực tiếp dùng đồ ăn để tính, khách quan thấy thế nào?"

Dương Thu Trì vừa rồi vòng vo nửa ngày cũng hiểu rõ tình huống, trong thành, ngoại trừ cửa tiệm cầm đồ này còn mở cửa buôn bán chứ không có chỗ nào cầm cố nữa. Mà chính mình đem cầm y bào mục đích cũng là đổi lấy cái ăn, liền gật đầu hỏi: “Được đấy, hãy nói xem, đổi lại bao nhiêu thức ăn vậy?"

Lão chưởng quầy cửa hiệu cầm đồ cầm bộ áo nhìn nhìn, vừa định nói, bất thình lình bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo, giống như bếp dầu bùng nổ. Không hiểu vì sao, lão chưởng quầy cầm đồ sợ hãi biến đổi sắc mặt. Tay quơ lấy bộ áo đi nhanh ra cửa sau, bị Dương Thu Trì chặn đứng lại: “Này! Thứ này còn chưa đủ mà!"

Bên ngoài lúc này một đoàn hỗn loạn có người hô lớn:

"Giặc Trương tấn công thành rồi!"

"Chạy mau!"

"Giặc Trương đang tiến vào thành rồi!"

Và những điều tương tự như thế.

Lão chưởng quầy cầm đồ đã sớm sợ hãi đến mức run cầm cập, nước mắt liên tục rơi lã chã, hỗn loạn luôn miệng kêu đóng cửa! Một lúc lâu sau đó, tiếng kêu la đã thưa thớt dần, lúc đó mới bình yên trở lại.

Dương Thu Trì nhớ đến bộ áo của mình đang trao đổi, vội hỏi: “Này! Đem thức ăn đến cho ta đi chứ!"

Chưởng quầy thấy cửa đóng rồi. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Được được! Khách quan hãy theo ta!". Ông ta dắt Dương Thu Trì đi qua hậu đường vào nhà bếp, chỉ vào mấy lồng hấp bánh bao nói: “Khách quan, ta cũng không chiếm lợi của người, người hãy tự cầm lấy đi!"

Dương Thu Trì nhìn bánh bao nước miếng như đang chảy xuống: “Một lượng bạc mua được mấy cái bánh bao?"

"Hai mươi cái!" Lão chưởng quầy cầm đồ trầm giọng nói. "Xem ra lão đệ đây cũng không là người bình thường, như thế này đi, ta tính gấp đôi cho ngươi, bốn mươi cái! Ngươi cũng biết đó, hiện tại đang bị mất mùa đói khát-nếu đổi lại là người ngoài thì giá cả này không có đâu! Nếu khách quan không hài lòng, cửa hiệu chúng tôi cũng không ép buột, nhưng cũng không thể nâng giá bán nữa. Nói cho cùng. . . thì. . . ôi! Những năm tháng này còn sống cũng là hài lòng rồi".

Cho dù Dương Thu Trì cũng biết điều đó, bộ áo của mình đúng thật là có giá trị. Thế nhưng , trong lúc chiến tranh loạn lạc này, trong thành các cửa hiệu cầm đồ đều đã đóng cửa, tìm được người mua, cũng là tốt lắm rồi. Huống chi chưởng quầy này lại trả gấp đôi số bánh bao. Dương Thu Trì đương nhiên chỉ có thể đáp ứng, bèn nói: “Được! Bất quá ta không lấy bánh bao, đổi thành thứ ngang bằng là kiều mạch có được không?"

Kiều mạch vốn là thức ăn khô, tuy dinh dưỡng không bằng bánh bao làm từ bột mì, nhưng có thể chống đói. Thời điểm này, lừa gạt bao tử mới là nhất. Vả lại, kiều mạch đem rang chín có thể làm lương khô để ăn, thời gian dài sẽ không bị hỏng. Ở giai đoạn loạn lạc này, so với bốn mươi cái bánh bao sẽ thích hợp mang theo bên người hơn.

Chưởng quầy đương nhiên hiểu được dụng ý của Dương Thu Trì, gật đầu đáp ứng, dặn bọn người dưới rang chín kiều mạch bỏ vào một cái túi rồi đưa cho bọn họ.

Dương Thu Trì kêu Quách Tuyết Liên lại, gỡ phần bố quấn bên hông nàng xuống, đem chứa kiều mạch rồi buột vào eo nàng, mặc vào cái áo thô ngắn, như vậy vừa giấu để ăn, vừa che đậy thân hình con gái thướt tha của Quách Tuyết Liên.

NẠP THIẾP KÝ II