Chương 4: Trần Ích Tắc (2)

Cả ba người đều ngước nhìn lên thì lập tức mắt chữ O, mồm chữ A, đơn giản là bởi vì người trước mặt... rất đẹp! Đó là một công tử anh tuấn, mắt sáng như sao, mặt hoa da phấn, cao khoảng 1m7 so với thời hiện đại, trong trang phục trắng bất phàm, lưng đeo đai ngọc, tay cầm quạt lông trắng nhỏ phe phẩy vô cùng phong lưu tiêu sái. Theo sau là một nhóm gồm bảy người thân hình cân đối, lưng đeo đoản đao, vô cùng nghiêm nghị nhìn là biết vệ sĩ theo hầu ngay.

Vừa bước vào, vị công tử "trắng" này đã khiến cả tửu lâu im thin thít. Ai ai cũng cắm cúi ăn uống mà chẳng nói năng gì. Bên đây, Quốc Bảo cùng Tiểu Lan, Tiểu Cúc vẫn gọi món bình thường như không có gì xảy ra. Sau khi tửu nhị khúm núm dâng rượu và thức ăn lên, vị công tử trắng cầm ly rượu, hờ hững uống như là không màng gì đến thế sự.

Bỗng vị công tử này nhìn về phía ba người của Quốc Bảo, ánh mắt rất nhanh xẹt qua Tiểu Lan và Tiểu Cúc rồi nhắm lại, sau đó bất ngờ mở miệng:

-Ngươi có phải là ái tử của Trần An Phủ Sứ?

Giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng dường như uy quyền ẩn hiện buộc người đối diện phải lập tức trả lời.

Quốc Bảo mỉm cười, khẽ gật đầu rồi nói:

-Chính là tại hạ.

Vị công tử kia liền tiếp lời:

-Ta thấy ngươi không tệ, không hổ danh là con trai của Trần An Phủ Sứ. Theo Bản Vương về đi, tiền đồ sẽ vô lượng. Bọn Mạc Đĩnh Chi, Bùi Phóng hiện nay vốn được xem là nhân tài mà ai ai cũng thèm khát, vốn nhờ đi theo Bản Vương.

"Cái gì? Trạng Nguyên Mạc Đĩnh Chi đi theo vị Vương gia công tử này sao? Vậy, vị Vương gia này chẳng lẽ là..." Quốc Bảo vô cùng ngạc nhiên. Bất chợt, hắn nhìn kỹ vào khuôn mặt của vị công tử kia thì thấy mặc dù khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết thế nhưng giữa trán hình như có một vết mờ mờ ảo ảo: "Chẳng lẽ là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc sao ta?" Bởi vì hắn nhớ khi đọc Đai Việt Sử Ký Toàn Thư, thì có đoạn chép như sau: “Trước kia, khi Ích Tắc chưa sinh, Thái Tông mộng thấy thần nhân ba mắt từ trên trời xuống, nói với Thái Tông: 'Thần bị thượng đế quở trách, xin thác là con vua, sau lại trở về phương Bắc'. Đến khi Ích Tắc sinh, giữa trán có cái vết lờ mờ như hình con mắt, hình dáng giống hệt người trong mộng”.

Quốc Bảo liền vòng tay nói:

-Xin Vương gia thứ tội, phải chăng Vương gia chính là Chiêu Quốc Vương?

Quốc Bảo vừa dứt lời, lập tức bảy người liền rút đoản đao, chỉ về phía hắn hét lớn:

-To gan. Câm miệng lại!

Lúc này, vị Vương gia công tử liền cười lớn:

-Khá lắm, dám hỏi chuyện trực tiếp Bản Vương! Phải, chính Ta.

Quốc Bảo liền cúi đầu:

-Xin Vương gia xóa tội.

Chiêu Quốc Vương liền nói:

-Theo Ta về thôi.

Quốc Bảo nói:

-Bẩm Vương gia, tại hạ còn cha mẹ ở nhà, không thể nào theo Vương gia được. Nếu đi, Thân mẫu của tại hạ sẽ buồn đến chết!

Chiêu Quốc Vương nói:

-Không theo Ta, sau này có khi ngươi sẽ hối hận. Vậy, hãy để nha hoàn của ngươi về phục vụ Bản Vương.

Tiểu Lan, Tiểu Cúc nghe vậy liền sợ nắm chặt lấy tay của Quốc Bảo không nói nên lời. Thấy vậy, Quốc Bảo cúi đầu nói:

-Mong Vương gia thứ lỗi, nha hoàn của tại hạ vốn vụng về, xấu xí chẳng những không phục vụ được Vương gia mà còn làm phiền ngài nữa. Xin để hai nàng về cùng tại hạ.

Một người trong nhóm cận vệ của Chiêu Quốc Vương quát to:

-Vương gia muốn. Ngươi dám trái lời.

Quốc Bảo lúc này nhắm mắt lại và nói:

-Nể mặt Vương gia, ta để đầu người trên cổ. Ngươi xem đầu ngươi so với cái bàn này thế nào?

Dứt lời, chẳng ai thấy Quốc Bảo làm gì, chỉ thấy cái bàn của hắn ngồi chợt bay lên cao rồi vỡ tan tành. Phải nói chiêu Thăng Long cước này hắn thi triển nhanh đến mức mà mắt thường khó nắm bắt được.

Chiêu Quốc Vương Ích Tắc chợt cười lớn:

-Bỏ đi. Thật đúng là ái tử của Trần An Phủ Sứ, để ta xem sau này ngươi có còn cứng cỏi như hôm nay nữa không.

Nói xong, chắp tay sau lưng thong dong bước ra về, sát khí bỗng chốc tỏa ra khiến thực khách cảm thấy lạnh cả người.