Hai người dẫn Tô Nam Thừa tiến lên phía trước: “Trương công công, người đã đến.”
“Tiểu Tô đại nhân mời đến.” Trương công công cười ha hả.
Vị công công này dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt mà dáng vẻ cũng đoan chính.
Tô Nam Thừa vừa chắp tay: “Làm phiền ngài.”
“Không dám không dám, trước hãy đi theo ta.”
Tô Nam Thừa đi theo đến, thái giám có phẩm cấp cỡ này, Tô Nam Thừa vẫn dụng tâm đối đãi.
Ngược lại là không vội vã nịnh bợ.
Quả nhiên, vừa đi Trương công công đã nói: “Bệ hạ đi săn, không thể thiếu người bồi tiếp bên cạnh. Hằng năm đều như vậy, tiểu Tô đại nhân không cần khẩn trương.”
Tô Nam Thừa đáp lời, vừa đi vừa âm thầm quan sát.
Hai bên đều là thị vệ, bên ngoài là trú quân.
Trên đài cao phía trước chính là bệ hạ cùng với Thái tử và các Hoàng tử.
Đồng thời còn có một thiếu niên cũng bị mang tới, tuổi tác cũng tương đương với Tô Nam Thừa.
Nhìn quen mặt, nhưng Tô Nam Thừa không biết, phỏng chừng là công tử nhà nào đã từng gặp mặt.
Trương công công tiếp cận: “Bệ hạ, Thất công tử Thành Khang Hầu phủ đến.”
Tô Nam Thừa lưu loát nhấc áo choàng lên quỳ xuống: “Vi thần Tô Nam Thừa, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Chỉ nghe thấy một giọng nam lớn: “Ồ, đây chính là nhi tử của Tô khanh? Đứng lên trẫm nhìn xem.”
Tô Nam Thừa lại cao giọng: “Vi thần khấu tạ bệ hạ.”
Đứng người lên ngẩng đầu cho Hoàng đế nhìn.
Long đế vóc người trung bình, không mập không ốm. Một thân long bào màu đen cũng xem như đoan chính uy nghi.
Chỉ là dáng vẻ thật... bình thường.
Không phải xấu, chỉ là rất bình thường. Không có chút đặc điểm nào đặc biệt. Nếu như cởi bỏ long bào đi vậy chỉ sợ bỏ vào đám đông tìm không thấy.
Tô Anh Cừ bên cạnh: “Bẩm bệ hạ, đây chính là khuyển tử của thần, hiện tại đang nhậm chức ở Tả Xuân Phường. Kiến thức hạn hẹp, nếu có mạo phạm, xin bệ hạ cứ trách phạt.”
“Ha ha ha, Tô khanh thật là biết sinh, mỗi đứa đều đẹp hơn các con của trẫm.” Long đế khoát tay cười to: “Đến, tiến lên đây.”
Tô Nam Thừa chắp tay, đi đến đài cao. Cách Hoàng đế tầm mười bước thì đứng tại chỗ cúi đầu.
“Ừm, rất tốt.” Long đế nhìn rất hài lòng, nghiêng đầu hỏi mấy vị thượng sư: “Mấy vị thượng sư nhìn xem.”
Sau khi ba vị nhìn mấy lần, Vân Kỳ thượng sư nói: “Bẩm bệ hạ, người này sinh thần thích hợp. Có hai bọn họ hôm nay bồi giá, không thể thích hợp hơn.”
Long đế ừ một tiếng, hài lòng quan sát hai người.
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.”
Tô Nam Thừa trên mặt là biểu cảm hơi không hiểu nhưng không hỏi gì cả.
Hoàng đế đứng dậy: “Nếu đã như thế, trẫm liền đi thay quần áo, chư vị cũng đi sửa soạn đi.”
Đám người vâng dạ, Hoàng đế liền đi thay quần áo.
Thừa dịp đang đứng không, Tô Nam Thừa mới hỏi: “Phụ thân, đây là...”
Không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần đi theo bệ hạ là được. Nhớ kỹ, không được nhiều chuyện.” Tô Anh Cừ nhỏ giọng.
Tô Nam Thừa gật đầu.
Trái lại thiếu niên kia lại biết, hắn ta cười nói: “Tiểu Tô đại nhân không biết sao? Hai người chúng ta hôm nay phải bồi giá liên tục, cùng bệ hạ đi săn. Nhóm thượng sư hôm nay tính ra, mệnh cách của hai chúng ta phù hợp.
Phù hợp cái gì?
Tô Nam Thừa gật đầu.
Phù hợp phụng bồi Hoàng đế, ít tạo sát nghiệt.
Chỉ chốc lát sau, đám người bệ hạ đã đổi trang phục.
Lúc Tô Nam Thừa bọn hắn đến cũng là trang phục thích hợp không cần phải thay nữa.
Đi theo bên cạnh bệ hạ còn có đám thị vệ, Tô Nam Thừa và một vị công tử Thích gia khác cưỡi ngựa cũng do chúng thị vệ dắt tới.
Hai người bọn họ cũng không cần cung tiễn.
Linh vật đó.
Sau khi lên ngựa, đi theo sau lưng hai thị vệ.
Có quan viên Lễ bộ nói canh giờ đến, bệ hạ liền giục ngựa rời khỏi nguyên địa.
Tô Nam Thừa và công tử Thích gia đi theo sau.
Hoàng đế mà, nếu như bản lĩnh đi săn đã tốt rồi, cái kia còn đúng sao?
Cho nên chuyện của Long đế cũng rất là bình thường.
Chỉ có điều, sớm đã có người dự bị tốt, nơi đầu tiên mà hắn đến, có rất nhiều con mồi.
Cũng có rất yếu.
Mũi tên thứ nhất của Hoàng đế đã bắn trúng đầu một con hươu.
Lập tức có người lôi con hươu kia ra, thể hiện ra cho mọi người thấy.
Mũi tên thứ hai là một con thỏ hoang.
Liên tiếp ba con, sau đó Hoàng đế liền phất tay: “Bảo tất cả mọi người tới đi.”
Thái tử dẫn đám người cũng lần lượt ra trận.
Tô Nam Thừa không mệt chút nào, bởi vì tốc độ của Hoàng đến có thể nói là xúc động, thật ra là tốc độ chơi xuân bình thường.
Đến trưa, Hoàng đế cũng chỉ có thêm hai đầu hươu, còn thỏ thì trái lại được bảy tám con.
Trở lại doanh địa tự có người tiến đến hầu hạ.
Long đế cười khoát tay: “Trẫm vẫn là già rồi, để bọn hắn chơi đi. Trẫm chỉ xem là được rồi.”
Tô Nam Thừa cũng không trở lại chỗ ban đầu. Mà là được sắp xếp ngồi cạnh Hoàng đế ở cách đó không xa.
Công tử Thích gia cũng ở nơi này, lúc không ai chú ý tới, hắn ta nói: “Tiểu Tô đại nhân trước giờ chưa từng ra ngoài một chuyến xa sao?