Tô Nam Thừa gật đầu: “Ngươi về trước đi, ta biết rồi.”
Đỗ Bình An đáp lại rồi rời đi.
Tô Nam Thừa ngồi trên ngựa mở thư, thư rất ngắn, xem xong thì cười.
“Là chuyện tốt ạ?” Trình Minh thấy hắn cười, cũng cười hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Nam Thừa nhét thư vào trong ngực: “Là chuyện tốt.”
Trình Minh cũng vì thế mà vui lây, không hỏi gì hết.
Đương nhiên là chuyện tốt, một thứ đồ thánh nhân đã dùng lại đổi được tin tức thế này, đúng là đáng giá mà.
Tới Đông cung, hắn nghe nói đến chuyện bệ hạ săn thú, ngày cụ thể vẫn chưa biết, thứ này không thể nói được.
Nhưng hiện giờ đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Thiên tử đi săn không phải việc nhỏ, huống chi đâu phải ra ngoài mấy ngày đâu, có khi còn tới một tháng.
Bắc Sơn hành cung bắt đầu chuẩn bị, cũng muốn đi kiểm tra xung quanh trước.
“Mùng một tháng sáu bắt đầu tuyển tú, hôm nay ta lại thấy có tú nữ vào kinh.” Trần An ném đồ trong tay xuống, đứng lên duỗi người.
“Đúng vậy, đây mới chỉ là một nhóm nhỏ thôi, đại đa số vẫn chưa tới đâu.” Có người nói tiếp.
Ai cũng bàn tán tú nữ nào đẹp nhất, nam nhân mà, mặc dù đây là tuyển nữ nhân cho Hoàng đế cũng không ngăn được mọi người bát quái một phen.
Tô Nam Thừa phụ họa với bọn họ, lại nghĩ không ai biết chuyện về Trịnh Đồ sao?
Hoàng đến không tức giận ư? Vẫn chưa lan truyền ư?
Thần kỳ thật.
Liên tiếp hơn mười ngày không ai đề cập đến chuyện này, nhưng mơ hồ, Tô Nam Thừa biết việc này không thể nào không truyền đến triều đường.
Là bệ hạ chủ động không đề cập tới.
Bịt tai trộm chuông.
Hắn cũng không thèm để ý.
Chẳng mấy đã đến ngày Hoàng đế đi săn thú.
Mấy ngày trước đó đã công bố danh sách những người được đi cùng.
Thái tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập Tam hoàng tử.
Cùng với vài vị công chúa.
Tông thân có mười mấy người, còn lại là triều thần.
Lão thần làm quan trong kinh, có điều vẫn có một đám thần tử đi cùng, tất cả đều là thần tử bệ hạ khá tin tưởng.
Trong đó có cha ruột của Tô Nam Thừa, Tô Anh Cừ.
Còn có Tô Nghi Thừa. Thế nhưng lại không có đại ca Tô Cẩm Thừa.
Tô Nam Thừa không nói với người trong nhà, danh ngạch của hắn là do Thái tử cho.
Tuy nhiên hắn có kế hoạch rồi, nếu Thái tử không dẫn hắn đi theo, hắn liền không đi.
Không cần vội.
Dạo trước lúc sắp xếp chỗ ở cho tú nữ, Thái tử đã đề cập qua chuyện này, chỉ cần không phải chuyện tốt được vẽ ra, Thái Tử sẽ đi một mình.
Chuyện thường mà.
Tô Nam Thừa cưỡi ngựa cũng được, vốn dĩ hắn cũng biết, năm ngoái ra ngoài hai lần, luyện tốt hơn rồi.
Bắn tên cũng thế, hắn biết, nhưng có thể bắn trúng thỏ hay không còn tùy duyên.
Có điều hắn không định biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung, con em quý tộc Đại Nguyên cũng không quá coi trọng vũ lực.
Vì phải đi Tây sơn, cho nên Tô Nam Thừa không mặc quan phục, cũng không mang quan phục theo.
Theo đoàn người của Thái tử, đi phía sau ngự giá bệ hạ, chậm rãi đi về phía Tây sơn.
Trời còn chưa sáng đã xuất phát, lúc tới nơi trời đã sang trưa.
Cũng không xa đến vậy, chỉ là phía trước có ngự giá, người đằng sau không đi nhanh được.
Kỳ thật ngự giá đáng ra đã đến sớm hơn một canh giờ.
Đến ngoài hành cung, đám Tô Nam Thừa đương nhiên không thể tiến vào.
Bên này đều có chỗ ở.
Từ xa Tô Nam Thừa đã thấy Lạc Xuyên Hiền, hắn ta đi cùng Quân Nghĩa hầu, vừa đi vừa nói chuyện.
Hôm đó nghỉ ngơi ở ngay chỗ này, địa thế ở Tây Sơn cao, vì vậy mà hơi lạnh.
Từ nơi này đến bãi săn vẫn còn chút khoảng cách, chẳng qua là còn yên tĩnh hơn so với trong thành.
Không nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong đêm, an tĩnh mà trôi qua đêm này.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam Thừa đã đợi được mấy người đến.
Lúc hắn theo đoàn người đến bãi săn, đoàn người bệ hạ đã chuẩn bị ở bên kia rồi.
Nơi này rất lớn, muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Chỉ có điều lá cờ xí vàng sáng ở bên kia lại thấy rất rõ, xa xa cũng có thể nhìn thấy được chút uy nghi của Hoàng đế.
Chính vào lúc đang chờ đợi, hai người mặc trang phục thái giám đi tới: “Đây là Thất công tử của Thành Khang Hầu phủ sao?”
“Đúng vậy, hai vị công công là?” Tô Nam Thừa khách khí cười hỏi.
“Ồ, chúng ta là người bên cạnh bệ hạ. Nếu như là Thất công tử Thành Khang Hầu phủ, vậy chúng ta đi thôi. Yên tâm, là chuyện tốt.” Một thái giám trong đó cười nói.
Tô Nam Thừa nhìn y phục của bọn họ thì biết là phẩm cấp không cao, cười đáp lại.
Một người lấy một thỏi bạc: “Tham kiến hai vị công công, tự biết là việc tốt, chỉ là không biết chuyện gì. Vẫn xin được chỉ điểm một hai, miễn đến nhầm lại vất vả hai vị.”
Thái giám nói chuyện kia cười nói: “Yên tâm, không có dính dáng gì đâu. Thất công tử cứ đi theo chúng ta đi thôi.”
Đã nói như vậy, thì chính là không có việc gì.
Tô Nam Thừa gật đầu, cũng không hỏi.
Đi tới gần ngự giá, chỉ thấy một người mặc y phục thái giám lục phẩm đang chờ.