Chương 96: Phát cháo

Có người bắt đầu phát cháo, nhưng đây cũng chỉ là có ít còn hơn không. Trước mắt có thể ăn một bữa, nhưng chung quy vẫn không giải quyết được vấn đề.

Lần này Thái tử hoàn toàn không có ý định dính vào chuyện này.

Tam hoàng tử còn đang tĩnh dưỡng, cũng không nhúng tay vào. Những hoàng tử khác cũng không có ý định tham gia.

Mà Hoàng đế cũng không vì thế mà ngừng đợt tuyển tú.

Một bên là dân sinh gian nan, một bên là từng nhóm tú nữ vào kinh.

Huyền diệu thật đấy.

Tô Nam Thừa chỉ có thể làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình thôi.

Nhìn khung cảnh kinh thành náo nhiệt lúc vào Giêng. Chỉ cách một bức tường mà lại khác nhau nhiều đến vậy đấy.

Triều đình cũng không hề mặc kệ, huy động lương thực từ khắp nơi gửi tới vùng thiên tai.

Nhưng nơi này nước sâu, những nạn dân này vẫn sẽ không rời đi trong một khoảng thời gian.

Nhưng thứ phải lo lại không phải là cái này.

Quả nhiên tháng Giêng còn chưa qua, đã có tin truyền đến, một vài huyện thành của Xuyên Ninh phủ bị người Bắc Di gây rối.

Tuy nói là gây rối, nhưng thật ra là cướp bóc.

Triều đình chung quy chỉ ban vài chiếu thư khiển trách rồi thôi.

Cuối cùng bọn chúng cũng chịu giảng hòa, may thay người Bắc Di không làm gì hơn. Chỉ cướp bóc ở biên quan hơn tháng, hẳn là bây giờ bọn chúng không muốn đánh lên tận Đại Nguyên.

Chỉ khổ bá tánh biên quan thôi. Lần này không biết đã cướp đi biết bao người, súc vật, và cả tiền tài.

Người nghe chỉ thờ dài, không ai dám nói gì nhiều.

Tô Nam Thừa biết lúc này tâm trạng Phí Cưu đang không tốt, quả nhiên lúc đến thì nghe nói tướng quân đang luyện kiếm.

Điệu múa kiếm ấy ngập tràn sát khí, chém đứt cọc gỗ như chém đứt hồn phách người Bắc Di.

Một lúc sau mới dừng lại: “Tới an ủi ta à?”

Tô Nam Thừa cười, đưa cho ông ta một cái khăn để lau mồ hôi.

Phí Cưu ngồi xuống, sau một hồi mới cười nhạo một tiếng: “Hoàng đế làm tốt đấy.”

“Tướng quân vẫn kiên trì tin tưởng ngài ấy ư.” Tô Nam Thừa nói.

“Tin chứ.” Phí Cưu hít sâu một hơi: “Ta vẫn tin.”

“Thôi, không nói chuyện này nữa. Hiện giờ ngươi thế nào rồi?”

“Tạm được, Thái tử điện hạ gần đây rất bận. Bệ hạ còn muốn săn thú, vẫn chưa chọn ngày, ước chừng cuối tháng hai đầu tháng ba.” Tô Nam Thừa nói.

Khóe miệng Phí Cưu nhếch lên.

Đúng là tức mà lại không được tức mãi, tức chết mất thôi.

Hoàng đế thực sự không để tâm đến hoàn cảnh của bá tánh chút nào.

Ông ta lại hít sâu một hơi: “Săn thú ở Bắc Sơn sao? Ngươi có ý tưởng nào không?”

“Tạm thời chưa có, nhưng nếu có thể đi, ta cũng muốn đi.” Tô Nam Thừa không nhiều lời.

Lạc Xuyên Hiền hẳn đã sắp xếp rồi.

Đi một bước tính một bước đi.

“Chuyện tú nữ, ngươi đừng dây vào. Tô gia ngươi không dâng người lên đúng không?”

“Không, việc này ta không thể nhúng tay vào được.” Tô Nam Thừa nói.

“Ừ, liên lụy nhiều việc, tránh người khác ghi hận ngươi. Không cần biết nữ tử được đưa đi đầu, đều liên quan sâu sắc tới hậu viện hậu cung. Không riêng gì sắc đẹp, đều là ích lợi cả.” Phí Cưu bưng trà lên: “Nếu muốn tiến vào ngự tiền thì lại càng phải chú ý những việc nhỏ không đáng kể này. Đôi khi dính vào lại thành chuyện lớn.”

Tô Nam Thừa sửng sốt, nhưng hắn không hỏi ông ta sao lại biết.

Chỉ cười: “Đa tạ tướng quân dạy dỗ.”

Phí Cưu tính ra vừa là thầy cũng vừa là bạn.

Hắn rất thích mối quan hệ này.

Mấy ngày sau Tô Nam Thừa mới biết Tô gia cũng dựng lều phát cháo ở ngoài thành.

Hắn chỉ nhếch khóe miệng, đưa thêm hai mươi lượng.

Hắn một mực cho rằng thay vì phát cháo không bằng đưa chút lương thực ra ngoài đó đi. Đáng tiếc mọi người đều làm như vậy, chỉ mình mình ngoại lệ thì không ổn lắm.

Ban ngày vừa mới cảm khái xong, ban đêm lập tức xảy ra chuyện.

Nhưng phải tới buổi sáng Tô Nam Thừa mới biết được.

“Nghe nói mười mấy người chết cháy, hiện giờ quan binh bắt đầu hành động rồi, đang truy cản họ.” Trình Minh nhíu mày: “Nạn dân đều ở trong lều, nếu xảy ra hỏa hoạn, đâu phải không thể chạy đâu. Sao lại bị thiêu chết sống sờ sờ ……”

Tô Nam Thừa nhíu mày suy nghĩ.

Chỗ ở của bọn họ ở ngoài thành cũng chẳng phải tốt đẹp gì, chỉ là dựng lều dưới tường thành, tối đến dựng lên, sáng lên lại dỡ đi.

Thứ này lúc bắt lửa có thể thiêu chết người sao? Tuy nạn dân mang nhiều đồ, nhưng trong thời điểm mấu chốt, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất. Làm sao họ có thể bị thiêu chết được?

Nhưng trong thành hiện giờ đã hạ lệnh xua đuổi rồi, nói sợ rằng nạn dân lại mắc sai lầm, gây ra hỏa hoạn trong thành.

Dù sao cũng đang là mùa xuân mà, ngày nào chẳng có gió.

Mười mấy người mất mạng được khiêng ra ngoài chôn. Bị thương cũng chẳng ai quan tâm.

Ngay cả khi quan binh hành động hàng loạt thì lý do này vẫn không đủ.

Vì thế rất nhanh, Kinh Triệu phủ liền bắt vài người, nói bọn họ có ý định phóng hỏa.

Chuyện này nếu nói không phải suy nghĩ phức tạp thì chẳng ai tin, nhưng hôm nay buộc phải làm vậy.

Một bên là xua đuổi, một bên triều đình cũng ra công văn, ý là điều về nguyên quán. Nguyên quán đã được an bài cả rồi, mọi người chỉ cần trở về an tâm trồng trọt vân vân.