Chương 95: Qua năm mới(2)

Chương 95: Qua năm mới(2)

Sáng sớm bắt đầu cũng bái tổ tiên, trời lạnh dị thường, Hầu gia dẫn theo con cháu đi tế bái tổ tiên, quần áo cũng không dày.

Quá dày là bất kính với tổ tông, Tô Nam Thừa không hiểu nổi suy nghĩ này.

Sang chiều, nơi nơi đều dán câu đối, treo hoa đăng.

Đến tối, chính viện bắt đầu bãi thiện.

Cơm tất niên phải được chuẩn bị đàng hoàng.

Món ăn gấp đôi ngày tết ông Táo, từng đĩa đồ ăn nhẹ được bưng lên như dòng nước.

Mỗi món chỉ được ăn mấy miếng là phải hạ đũa. Nếu không sẽ không bố trí được.

Đêm buông, cuối cùng yến hội cũng tan, mọi người cũng không thể ngủ ngay được.

Họ muốn đón giao thừa.

Muốn cùng trò chuyện với hầu gia và lão thái thái, một lúc sau mới tan.

Sau khi trở về, dù nói không thể ngủ nhưng thực ra vẫn phải ngủ một lúc, sáng mai còn có việc phải làm mà.

Tô Nam Thừa đã sớm phát tiền cho đám nha đầu, kêu các nàng đi chơi.

Lúc hắn quay lại, liền thấy nha đầu chỗ khác tới tìm nha đầu của viện hắn chơi.

Hắn mới ngủ một lúc đã phải dậy.

Phải nghênh đón thần.

Buồn ngủ là chắc chắn rồi, nhưng không còn cách nào cả, đi theo trưởng bối tiếp tục bận rộn. Đón thần, đón tổ tông.

Quỳ, dập đầu.

Bận y như một con rối.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên buổi sáng, chỉ một lúc sau, khách nhân tới.

Tới chúc tết.

Thành Khang Hầu đức cao vọng trọng, đương nhiên không ít người tới chúc Tết.

Trong tình huống bình thường, Tô Nam Thừa không tư cách bồi họ.

Vừa lúc, hắn cũng muốn chúc Tết.

Người đầu tiên là Phí Cưu.

Bên Phí Cưu quạnh quẽ, chủ yếu là thuộc hạ của ông ta, nhưng đa số không ở kinh thành.

Sáng sớm hắn chỉ cần đến chỗ Chu tướng quân cùng và Hồ tướng quân một chút là được.

Vừa trở về đã thấy Tô Nam Thừa tới.

Ông ta thật lòng cười rộ lên.

Kết quả chính là, chuyện Tô Nam Thừa chúc Tết là thật, nhưng ngủ bù cũng là thật, ngủ ở chỗ Phí Cưu hai canh giờ, lúc này mới thần thái sáng láng hồi phủ.

Chúc Tết gần xong, cũng là lúc ngày đại hôn của Tứ công tử đến.

Tô Nam Thừa là đệ đệ, đương nhiên sẽ chắn rượu thay ca ca.

Bị rót tới mức thất điên bát đảo.

Nhưng tốt xấu gì cũng xong rồi.

Tháng giêng à, năm nào có hội, giống như ngày mười chính là ngày hội. Trong phủ lại bãi yến, lần này Tô Nam Thừa không uống gì hết.

Ngày mười hai còn phải uống thay Ngũ công tử nữa, đó là ca ca ruột của hắn, không uống không được.

Chính hắn còn được gã sai vặt cứu ra, mỗi lần trưởng tử hay nhi tử của Thành Khang Hậu đại hôn, khách khứa không ít chút nào.

Bản thân Ngũ công tử tửu lượng quá kém, uống mấy chén đã sau, các huynh đệ đương nhiên sẽ phải uống nhiều hơn.

Tô Nam Thừa uống quá nhiều, nhưng những huynh đệ khác cũng không khác hắn là mấy.

Dù sao tân lang đã nằm liệt từ lâu rồi, mọi người ai nấy đều say bí tỉ.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi hôn lễ của Ngũ ca, nghỉ ngơi được hai ngày lại đến Tết Nguyên Tiêu……

May là lão thái thái lên tiếng, thanh thiếu niên nếu thích thì cứ ra ngoài ngắm hoa đăng.

Tô Nam Thừa lập tức vội vàng bỏ chạy.

Tuy thoát khỏi yến hội nhưng vẫn không thoát nổi rượu.

Bị Lỗ Tử Khanh bắt được……

Ngồi trong hoa lâu, Tô Nam Thừa đau khổ xoa đầu, một bàn lớn đầy ắp người. Lỗ Tử Khanh vừa mới được thả ra khỏi nhà nên vui vẻ vô cùng.

Hôm nay hắn ta tự mình chủ trì bữa tiệc này.

Một bàn oanh oanh yến yến, lại là Tết Nguyên Tiêu, đoán đố đèn, xướng khúc nhi.

Cực kỳ náo nhiệt, nhưng Tô Nam Thừa lại thấy tê rần. Mệt mỏi quá. Lén đưa một nén bạc cho cô nương bên người: “Tỷ tỷ à, đổi hết rượu trên bàn cho ta đi.”

Cô nương cười đồng ý, trộm đổi thành một bình nước ấm cho hắn.

Uống nước cả đêm thực sự thúc giục người ta mau chóng đi tiểu.

Vất vả lắm mới có thể hồi phủ, nhìn đám người uống rượu không ngừng, lúc chắp tay cáo biệt cũng chẳng biết hướng tay về phía nào. Tô Nam Thừa thấy hết sức đau đầu.

Toàn bộ kỳ nghỉ, hắn thật sự chỉ muốn ở trong cung.

Vất vả quá đi mất, không bằng cứ làm việc hàng ngày còn hơn.

Cuối cùng cũng được vào cung lại, Tô Nam Thừa cảm động muốn chết.

Chuyện này rồi cũng tới.

Tuyết từ trận đại tuyết mùa đông năm ngoái liên tiếp chồng chất lên nhau, và giờ hậu quả đã lộ rõ. Năm trước vì ăn Tết, rất nhiều chuyện đều bị ép xuống, việc cứu tế lặng yên không chút động tĩnh.

Hiện giờ những người gặp hoạ vẫn chưa được bố trí ổn thỏa, dìu già dắt trẻ hướng về phía kinh thành.

Đương nhiên họ không vào được, kinh thành không bao giờ để những người như vậy vào.

Hiện giờ tất cả mọi người chất đống ở các cửa thành, đuổi họ đi chứ, nhân gia đều ở ngoài thành mà.

Huống chi không thể đánh giết ở đây, nhưng nhìn họ có chút chướng mắt.

Có người mang theo cuốn sổ con con theo, bắt đầu buộc tội quan viên tại kinh đô và các địa phương gặp nạn vùng lân cận không hành động.

Lại có người buộc tội đám quan viên không chịu thực hiện việc cứu tế.

Chỉ vừa mới bắt đầu thượng triều thôi mà tất cả đều là tin xấu.