“Đúng vậy, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong lòng. Thay ta cảm tạ Tô Thất công tử. Ta nhớ kỹ, nếu có cơ hội, ắt sẽ hồi báo.” Phương Kỳ cười: “Mấy năm nay cứ luôn sống ngây ngô dại dột, hiện giờ cũng coi như tỉnh táo lại rồi. Chỉ tiếc Phương gia vừa đi, tỷ tỷ ta… Ai, đều là mệnh cả.”
Lỗ Tử Khanh lắc đầu, không nói gì.
Cả đời này, Bát hoàng tử phi chỉ có thể chết già trong biệt viện. Không ai quản được chuyện này cả.
Hắn ta chỉ có thể tiễn Phương Kỳ đi về phương xa, tình bạn này e là phải dừng lại thôi.
Hôm nay là ngày Tết ông táo nên Tô Nam Thừa hồi phủ sớm.
Mới được phong bút vài ngày thôi, thực ra cũng chẳng có chuyện gì.
Trong phủ đương nhiên muốn mở tiệc, hôm nay tổ chức ở tiền viện.
Hắn vừa về đã thấy giăng đèn kết hoa, sáng lúc đi còn chẳng có gì.
Mọi người trong phủ thấy Tô Nam Thừa đều cười vấn an.
Tô Nam Thừa trở về thay một thân xiêm y, rồi đến chỗ lão thái thái thỉnh an.
Lại bị lão thái thái giữ lại nói chuyện.
“Lát nữa chúng ta cùng đi.”
Tô Nam Thừa nghe lời, ngồi cùng Ngũ ca Tô Ninh Thừa.
Vừa ngồi xuống, chưa nói được mấy câu đã nghe thấy tiếng pháo không biết từ nhà ai vọng lại. Hôm nay ăn Tết, nhà nào cũng đốt pháo trúc.
Lão thái thái vui vẻ nói chuyện với vài vị phu nhân, nhóm tiểu bối ngồi cười lắng nghe.
Sắp đến giờ, tiền viện tới mời, lão thái thái liền dẫn người đi.
Người đỡ lão thái thái chính là Tô Nghi Thừa.
Quả nhiên, người được sủng ái nhất lúc nào cũng là ngốc bạch ngọt.
Tới tiền viện, từng người ngồi vào chỗ.
Lão thái thái đưa cho mụ mụ trước mặt một chiếc hộp bát giác phủ sơn: “Đây là kẹo vừng ban nãy cúng thần bếp, mời hầu gia lão thái thái và chư vị thử một ít. Ăn cho ngọt miệng.”
Thành Khang Hậu nể tình ăn một miếng.
Mọi người đều cầm một miếng, đến lượt Tô Nam Thừa, hắn cũng lấy một miếng, ăn.
Vừa ăn vừa nghĩ, nhân gia cao quý như thế, mà không đích thân đi cúng thần, liệu thần có phù hộ cho không?
Nghĩ tới là muốn cười, vì thế hắn liền cười.
Dù sao cũng đang là ngày Tết mà, cứ thoải mái cười thôi.
Chính thức khai yến, hạ nhân bắt đầu dâng đồ ăn lên.
Tô Nam Thừa và Tứ công tử, Ngũ công tử, Lục công tử, Bát công tử, Cửu công tử, Thập công tử ngồi cùng nhau.
Chỗ ngồi tối nay không sắp xếp theo đích thứ.
Bên trên mấy vị ca ca đã kết hôn ngồi cùng nhau.
Sau khi đồ ăn lên đủ, bốn huynh đệ Tô Anh Cừ kính rượu trước.
Sau đó là Tô Cẩm Thừa và những huynh đệ khác kính rượu, từng người một.
Mọi người kính hết một lượt, nữ quyến bên kia cũng bắt đầu kính rượu.
Chờ tất cả kính xong, yến hội đã quá nửa. Cả buổi Tô Nam Thừa chỉ nhìn theo đám đông, những lúc thế này không cần phải lộ diện, không mắc lỗi là được. Dù sao cũng đều là người trong nhà mà.
Một lát sau, một vài đứa trẻ tuổi còn nhỏ không chống đỡ nổi nữa, lão thái thái cũng thấy mệt.
Bà ta lên tiếng: “Mấy đứa nhỏ tuổi về trước đi. Nhìn mắt Ngũ nha đầu không mở nổi nữa kìa.”
Mọi người bật cười, sau đó ôm mấy đứa bé dưới mười tuổi đi.
Ít lâu sau, lão thái thái cũng mang theo con dâu tôn tức rời đi: “Lát nữa các ngươi về sau nhé, ta buồn ngủ rồi.”
Bà ta vừa đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Không lâu sau, tiền viện cũng tan.
Hầu gia nói: “Tất cả nhớ để ý nến, trở về muốn chơi gì thì chơi, hôm nay sẽ không hạn chế các ngươi.”
Mọi người hoan hô một tiếng, rồi tản đi.
Tô Nam Thừa định quay về ngủ, nhưng lại bị Tứ ca kéo đi.
Thậm chí còn kéo theo cả Ngũ công tử và Lục công tử.
“Mới mấy giờ mà đã ngủ rồi hả? Hôm nay là Tết ông Táo kia mà.” Tứ công tử cười nói: “Tới vui vẻ chút đi.”
Tháng giêng hắn ta thành hôn rồi, thời gian được tự do như này chẳng còn mấy nữa.
Mọi người liền cười đồng ý.
Lại thêm một bàn tiệc. Thiện phòng cũng đã sắp xếp xong, thực ăn nhanh chóng đưa tới.
Mấy huynh đệ với nhau vừa uống rượu vừa chơi tửu lệnh, đương nhiên náo nhiệt hơn khi nãy.
Cho tới tận đêm khuya, nha đầu của Tứ công tử tới kêu: “Hay là nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai ngài còn phải làm việc với Thất công tử nữa. Hôm nay đã uống không ít rồi, uống nữa chẳng phải sẽ rất có hại cho cơ thể sao?”
Tứ công tử chẹp một tiếng giữ chặt tay nàng: “Nếu ngươi thích quản, chờ đi, chờ tháng giêng thiếu phu nhân vào phủ, xem ngươi làm sao.”
Nha đầu bật cười: “Ta chỉ là một người hầu thôi, không có thiếu phu nhân thì ta hầu hạ ngài, có thiếu phu nhân rồi thì ta hầu hạ thiếu phu nhân. Dù sao cũng đều là bốn chữ cần cù kính cẩn, còn có thể thế nào chứ?”
“Ha ha, người trước mặt Tứ ca thật lợi hại. Tiểu tẩu tử, tới uống một chén đi.” Liễu công tử cười nói.
Nha đầu có chút ngượng ngùng: “Tửu lượng nô tỳ không tốt.”
“Vậy có sao đâu chứ, Lục đệ kêu ngươi uống mà ngươi lại không uống sao? Khó lắm mới gọi ngươi một tiếng tiểu tẩu tử, ngươi thành thật chút đi, chờ thiếu phu nhân vào cửa rồi, ta sẽ xem xét kỹ cho ngươi làm di nương. Thật đáng thương, ngươi định cả đời làm nha đầu sao?” Tứ công tử trêu ghẹo.
Câu nói đó khiến nhau đầu rất xấu hổ, cuối cùng cũng uống một ly.
Thấy vậy, Tô Ninh Thừa và Tô Nam Thừa cũng hùa theo kêu một tiếng tiểu tẩu tử, kính một ly rồi mới rời đi.
Sau này nha đầu kia lại thực sự được nâng lên làm di nương, còn rất được sủng ái nữa.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, không quan trọng mấy.
Ra khỏi viện tử của Tứ công tử, Bát công tử quẹo vào đường khác, hai anh em Tô Nam Thừa tiện đường đi cùng nhau.
“Người trong phòng của Tứ ca này rất thú vị.”
Tô Nam Thừa cười: “Đúng vậy.”
Khi nãy cả hai uống quá nhiều, hai anh em không đứng thẳng nổi, phải nhờ người khác đỡ.
Cho nên chỉ nói một câu thôi, rồi im lặng.
Lúc trở về đến nơi, đám nha đầu hầu hạ Tô Nam Thừa rửa mặt, nằm xuống, Tô Nam Thừa kéo một tay Đông Mai lại, không chút tình sắc bấu tay nàng ta, nói: “Người trong phòng của Tứ ca thật thú vị.”
Không chờ Đông Mai trả lời hắn đã buông tay ngủ rồi.
Đông Mai và Xuân Anh liếc nhau, hai mặt nhìn nhau.
Ra ngoài, Xuân Anh cười trộm: “Ngươi nói xem có phải công tử coi trọng ngươi không? Muốn để ngươi làm người trong phòng?”
Đông Mai một lời khó nói hết: “Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
Xuân Anh nghi ngờ: “Nhưng ngài ấy nắm tay ngươi mà.”
“Uống nhiều quá thôi.”
Cũng đúng.
“Hai người từ cung ra vẫn còn ở đây mà.” Đông Mai lắc đầu: “Nhân gia lớn lên không đẹp hơn ta sao? Đó mới là người trong phòng phù hợp nhất.”
Chỉ là công tử chưa bao giờ chạm vào bọn họ.
Xuân Anh ngáp một cái, buồn ngủ tới mức rơi nước mắt: “Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi. Không ngủ được bao lâu đâu.”
Hai tỷ muội thổi đèn, nhắm mắt lại, giây lát chìm vào giấc ngủ.
Họ buồn ngủ quá rồi.