Chương 92: Phương gia

“Tuy bình thường gã ta cũng quậy phá, nhưng không hề hại người. Cứ luôn la cà khắp nơi, ỷ vào tỷ tỷ mình mà đắc tội không ít người. Hiện giờ chẳng phải thời điểm oan báo oan, thù báo thù tới rồi sao? Có người giáng cho một đòn. Tố cáo gã ta cưỡng hiếp dân nữ.”

“Lúc hắn ta bị bắt, ta cũng ở đó…… đúng là xui xẻo mà. Ta thì không sao nhưng cha ta tức chết mất…… Ta bị nhốt lại. Nếu ngươi không gọi ta, năm nay ta đừng hòng ra ngoài.”

Tô Nam Thừa khó nói: “Việc này ta biết, không ngờ ngươi lại can thiệp vào.”

“Qủa thực không phải chuyện của ta, nhưng gã ta bị oan mà. Nàng ta nào có bị cưỡng hiếp chứ, là nàng ta tự nguyện mà. Việc này ta biết trời biết. Nữ nhân kia có bị cưỡng hiếp gì đó đâu, Phương Kỳ không hề biết chuyện trước đó nàng ta đã có hôn ước. Là bản thân nàng ta chê nghèo yêu giàu.”

Tô Nam Thừa lắng nghe, nghĩ thầm Lỗ Tử Khanh này đúng là con người tuyệt vời mà. Không cần biết chuyện này có phải bẫy không, Phương gia xuống dốc rõ ràng đến vậy, hắn ta lại tình nguyện bên cạnh Phương Kỳ, đúng là phúc hậu quá.

Lỗ Tử Khanh thở dài: “Đáng tiếc, Phương Kỳ tuy là một kẻ hỗn láo, nhưng cũng là một người trượng nghĩa. Hiện giờ cũng……”

“Phán quyết cuối cùng thế nào?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Vẫn chưa phán, hiện giờ Phương gia không còn chức quan nữa, e là gã ta sẽ không sống được.”

Tô Nam Thừa nhìn Lỗ Tử Khanh, thấy vẻ mặt hắn ta cô đơn, liền cười: “Có phải Lỗ huynh muốn cứu gã ta không?”

“Đương nhiên!” Lỗ Tử Khanh thở dài: “Chỉ là ta cũng không có chức quan, cha ta lại không quan tâm. Ca ca ta đồng ý để ta qua lại với hắn, nhưng cũng khó lắm. Tốt xấu gì ta cũng phải giữ lại mạng mình chứ.”

“Thế này đi, mai ta nói với phụ thân ta, xem có cơ hội không. Ta chỉ nói với ông ấy là vì có giao hảo với ngươi thôi, có lẽ ông ấy đồng ý ra tay thì sao?” Tô Nam Thừa nói.

“Thật sao? Nếu phụ thân ngươi ra tay, vậy chắc chắn sẽ thành công.” Lỗ Tử Khanh vui vẻ: “Ngươi giúp ta lần này, ta nhớ kỹ ân tình của ngươi.”

“Vì người khác, ngươi cũng thật là.” Tô Nam Thừa lắc đầu: “Ta không cần ngươi nhớ ân tình gì đó, ta chỉ nói thay ngươi thôi.”

Hắn cũng không cầu điều gì, hắn chỉ cảm thấy Lỗ Tử Khanh là một người đáng kết giao. Nhìn có vẻ ăn chơi nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa.

Hai người uống rượu đến tối muộn, Tô Nam Thừa kêu Trình Minh đưa họ về.

Còn hắn ngồi đây chờ.

Cho nên sau khi hồi phủ, trời đã khuya lắm rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nam Thừa thật sự đến tìm Tô Anh Cừ.

Nói xong mọi chuyện, hắn còn nhắc thêm: “Phụ thân cũng đừng gây khó dễ, nếu khó làm, vậy cứ coi như nhi tử chưa từng nói gì đi.”

Tô Anh Cừ nghĩ ngợi, nói: “Nếu muốn thoát tội sẽ liên lụy tới rất nhiều chuyện. Nhưng nếu muốn giữ mạng cũng không khó. Ấu tử Lỗ gia tuy không có tiền đồ gì, có điều cha mẹ hắn ta rất yêu thương hắn ta. Ngươi giao hảo với hắn ta cũng là chuyện tốt mà. Nếu hắn ta đã cầu ngươi, vậy vi phụ sẽ đưa tay tương trợ.”

“Đa tạ phụ thân.” Tô Nam Thừa cười: “Lỗ huynh đáng được giúp đỡ mà.”

Tô Anh Cừ ừ một tiếng: “Ngươi đi đi, hôm nay ta sẽ phái người đến Hình bộ hỏi chút.”

Tô Anh Cừ hiện giờ là Lại Bộ thị lang. Đều là lục bộ, lại còn là bộ đầu tiên của lục bộ, việc này quả thật sẽ không quá khó.

Tô Nam Thừa quay về ăn cơm, chuẩn bị tiến cung.

Trong cung vẫn như cũ, Thái Tử bề bộn, cuối năm rồi, ngày nào cũng có người muốn gặp hắn ta.

Tô Anh Cừ làm việc rất nhanh, không ai giữ Phương Kỳ không thả cả.

Ngày hai mươi ba tháng chạp, đúng ngày tết ông Táo, Phương Kỳ được thả ra.

Đương nhiên không thoát tội được, kết quả cuối cùng là tội danh được chứng thực, nhưng do trước đó Phương Kỳ không biết rõ tình hình, nên hình phạt được giảm một nửa.

Phạt tiền là xong việc.

Phương gia tuy đã lụn bại, nhưng vẫn có tiền. Người nhà cũng nguyện ý chi tiền vì hắn ta.

Trước kia cũng có nghĩ tới chuyện đút lót, nhưng một khi nhà ngươi lụn bại, nghèo túng, thì không còn chỗ đút lót nữa.

Phương gia không thể ở kinh thành thêm nữa, tính toán dời nhà xuống phía Nam.

Người Phương gia không bị giết, cũng là nhờ Phương gia lão nhân khôn khéo, mấy năm nay vẫn luôn trung tâm với bệ hạ.

Giờ cả nhà bọn họ quyết định tiễn Phương Kỳ đi trước.

Khi Lỗ Tử Khanh tiến gã ta đi có nói: “Lần này ta đã thỉnh cầu Thất công tử của Thành Khang Hầu phủ rồi, vị đó hiện đang là viên quan nhỏ tại Đông cung.”

Phương Kỳ sửng sốt: “Hắn chịu giúp ta sao? Phương gia ta chưa từng qua lại với nhà hắn mà?”

“Huynh đệ ta đây có chút giao tình với vị ấy, cũng không ngờ rằng người đó lại làm được. Nếu chỉ dựa vào ta, sợ là bây giờ ngươi vẫn còn đang ở trong tù kìa.” Lỗ Tử Khanh nói.

Phương Kỳ trố mắt, sau đó chắp tay thi lễ: “Hiền đệ, đều là công lao của ngươi cả. Đương nhiên cũng phải cảm ơn Thất công tử nữa, nhưng chung quy vẫn là hiền đệ đã cứu ta.”

“Đừng nói mấy chuyện này chứ, ngươi cứ yên ổn đi về phía Nam đi. Sau này chưa chắc đã không có cơ hội quay về.” Lỗ Tử Khanh nói.