Chương 82: Ngốc bạch ngọt
Thế là đủ rồi.
Chuyện Hoàng đại nhân của Tông Chính tự tham tài không phải bí mật. Ngươi muốn nhổ lông dê sao, ngươi nhổ cọng lông. Tô Nam Thừa cầm lá trà theo, cố ý đi vòng quanh thành một vòng, rồi đi tìm phí Cưu.
Hắn không nhận biết được trà tốt hay dở, nhưng tuy Phí Cưu nói như vậy, hắn lại cảm thấy vị tướng quân này là một người có phẩm vị.
Đưa cho ông ta vậy.
Tặng trà, tiện thể ăn nhờ một bữa cơm.
Thức ăn chỗ Phí Cưu đơn giản mà ngon, không có quá nhiều quy củ, bảy cái đĩa tám cái chén.
Ngược lại chỉ có một nồi thịt kho tàu.
Tô Nam Thừa đang tuổi ăn nhiều, cùng Phí Cưu, hai người ăn hết một nồi thịt lẫn một nồi cơm.
Khi về nhà, đương nhiên không thể cưỡi ngựa rồi, không ngồi được. Đành dắt ngựa đi về.
Tin tức của Phùng gia đến rất nhanh, chuyện này đã được định ra từ sớm rồi.
Thế là, đến cuối tháng, Tô gia đã chính thức đính hôn với Phùng gia.
Cấp bậc lễ nghĩa nên đi cũng không ít, chẳng qua là hiện nay cô nương Phùng gia đã ở Hầu phủ, trái lại bớt đi không ít chuyện.
Ngũ công tử Tô Trữ Thừa chính thức đính hôn, chuyện hôn nhân này không thể kém hơn so với Tứ công tử.
Vừa vặn để cho hắn ta xem như là có thể diện trước mặt Đại phu nhân. Hôn sự này hai mẫu tử bọn họ rất cao hứng.
Tô Nam Thừa đặc biệt đến trong viện của Ngũ công tử chúc mừng, còn đưa tới lễ vật.
Chờ đến khi thành hôn, tất nhiên là có lễ vật khác đưa đến.
Ba vị cô nương trong tộc cùng với vị Hứa cô nương kia cũng tính là thân thiết, hôn sự đều vào năm sau. Bây giờ cũng đã yên tâm về nhà đợi gả đi.
Lão thái thái và mấy vị phu nhân đều cho thêm nữ trang.
Mặc dù Hứa cô nương không thể tiến vào được Tô gia như ý nguyện nhưng dù sao so với gả cho người trong tộc cũng tốt hơn nhiều.
Đưa mấy người không khiến người ta bớt lo kia đi, trong phủ quả nhiên là yên tâm hơn nhiều.
Phùng cô nương là một cô nương hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, lão thái thái thật lòng yêu thích.
Sau khi vội vàng chúc mừng Ngũ công tử, Tô Nam Thừa đã muốn tiến cung.
“Ngũ ca, vậy đệ liền đi trước. Đợi đến đại hôn của ca, đệ lại đến mời rượu.”
Ngũ công tử đưa hắn ra cửa: “Mau đi đi, mặc dày không đấy? Thời tiết này lạnh lắm.”
“Đang đợi lấy đây, ngũ ca hãy dừng bước, đệ đệ đi trước.” Tô Nam Thừa cười nói.
Nhìn hắn đi xa, Tô Trữ Thừa thở dài: “Một năm nay, Thất đệ thực là phát triển. Người cũng cao hơn không ít, thật khác so với trước đây.”
“Đúng vậy đó, Thất công tử dù sao giờ cũng là một viên quan nhỏ rồi. Còn đã đi một chuyến Bắc Di một chuyến Hiển Châu đấy.” Gã sai vặt của Ngũ công tử là Minh nhi nói.
Ngũ công tử nhẹ nhàng gật đầu, lòng hâm một không thể giấu được.
Tứ tử Đại phòng giờ chỉ còn hắn là vẫn chưa có gì.
Nhắc tới cũng là đúng dịp, toàn bộ đích thứ của Tô gia cũng không dựa vào đọc sách mà xuất đầu...
Năm đó đại ca có học vấn tốt như vậy, đến cùng cũng không thi đậu cử nhân.
Hắn ta khẽ thở dài, cong người quay về.
Lạnh quá lạnh, mắt thấy đã sắp giữa tháng chạp, nước đã đóng thành băng rồi.
Tô Nam Thừa cưỡi ngựa tiến cung, đã bắt đầu run run.
Chỉ có điều hai tháng nay mỗi tháng đều đi theo sư phó đánh quyền hai lần, không luyện ra cái khác, thế nhưng thể chất vẫn có tiến bộ.
Hắn vừa mới vào cung, người chưa tới Đông cung đã gặp người của Đông cung.
Chính là Tạ thái giám người quen.
“Công công đang đi đâu vậy?”
“Thỉnh an ngài.” Sau khi Tạ thái giám thỉnh an xong nói: “Tam hoàng tử phi không ổn rồi, nhận phó thác của Thái tử phi nương nương, nô tỳ đi xem một chút.”
“Thật sự là không ổn rồi?” Tô Nam Thừa nhíu mày nói.
“Thời gian trước đã không ổn rồi, thái y cũng nói là chịu qua mùa đông này được. Trước đó lại bỗng nhiên truyền lời, chưa đến nửa khắc trước. Ngài đi trước, chờ nô tỳ trở về, có tin tức sẽ liền nói cho ngài.” Tạ thái giám nói.
“Vất vả công công rồi, mau đi đi.”
Lúc Tô Nam Thừa đến Đông cung, đại khái là tin tức này vẫn chưa truyền ra.
Chỉ có điều, giữa buổi sáng đã có tin tức truyền đến, Tam hoàng tử phi qua đời.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều biết đây là chuyện sớm hay muộn.
Thật đáng thương, còn trẻ như vậy, năm nay đã không qua khỏi.
Thánh thượng hạ chỉ, an bài hậu sự cho tốt, lại ban thưởng cho hai hoàng tôn để trấn an.
Thái tử phi càng là tự mình xuất cung đến giúp đỡ.
Các vị Hoàng tử đều trước sau đến, Thái tử không tự mình đi, có Thái tử phi là đủ rồi.
Tô Nam Thừa bị gọi vào diện kiến Thái tử: “Nam Thừa à, nghe nói chưa?”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Vâng, thực ra việc này thần đã nghe thấy trước đây rồi.”
“Ngươi thấy thế nào?”
“Thần chỉ cảm thấy... Tam Hoàng tử phi rất đáng thương.” Tô Nam Thừa nói.
Thái Tử cười một tiếng: “Ngươi đó, trái lại rất cẩn thận. Theo như cô thấy, bệnh là bệnh thật, có thể là chết do bệnh, như vậy cũng không dễ dàng. Trên đời này ai không trải qua chuyện mất cha mẹ? Không gặp người nào lại ốm chết như vậy.”
Tô Nam Thừa cùng cười, lời này không dễ đáp lời.