Chương 81: Hao cọng lông

Chương 81: Hao cọng lông

Hắn ta đang nhắc nhở Tô Nam Thừa không cần tiết kiệm, khéo lại đắc tội người nào đó.

“Ừ, ngươi nói đúng.” Hắn quay đầu nhìn Trình Minh: “Ngươi đi nói với mọi người, sau khi hoàn thành công việc, ta mời mọi người một bữa thịnh soạn. Ai cũng có tiền thưởng. Số tiền này ta tự bỏ ra.”

Trình Minh rời đi.

Lúc này, Khổng Dương thấy khó hiểu: “Tiểu Tô đại nhân, ngài đây là……”

Tô Nam Thừa cười đi tới: “Ta không muốn nghe ngươi phàn nàn chuyện này nữa, sau này có việc gì thì nhớ nhắc ta.”

Khổng Dương ai một tiếng, chuyện này không liên quan gì tới hắn ta cả.

Tô Nam Thừa cố ý.

Không có hắn, người trẻ tuổi không thể có chút tính khí à?

Hắn không hài lòng với Tông Chính tự.

Nếu bên kia đã ghẻ lạnh hắn, chẳng lẽ hắn lại không thể đáp lại một lần sao?

Lão tử sẽ moi hết tiền của nơi này. Không chỉ moi hết, mà còn làm một bản sao sổ sách rõ ràng nữa.

Đến lúc bàn bạc chuyện này, giấy tờ sẽ được giao hết cho Tông Chính tự và Nội Chính bộ.

Lão tử không thể kiếm được tiền ở chỗ này thì Tông Chính tự các người cũng đừng hòng kiếm được một xu.

Biện pháp của Nội Chính đại nhân cho cũng là một ý kiến hay. Dù sao Đường Chính Diệu muốn đi Nội Chính cũng phải dùng số tiền đó.

Ngươi muốn tiền ư! Một xu cũng đừng mơ.

Ngay từ đầu Tô Nam Thừa đã biết, ngay cả thứ dân cũng chẳng bị lừa bởi trò này.

Có điều hắn là người duy nhất xử lý chuyện này, nên Thái tử sẽ không để ý đâu.

Việc này được thực hiện nhanh chóng, chỉ mất khoảng sáu ngày.

Còn về chuyện xây nhà, trước mắt chưa có việc gì cần làm cả, chỉ xây vách tường bên sườn dài ra, bao lại thành một khu trong tiểu viện. Cho binh lính canh giữ ở.

Thực tế thì lính canh cũng không sống ở đó, sáng tối đều thay ca, chỉ khi thời tiết xấu thì mới trú tạm.

Cả trong lẫn ngoài, cộng thêm tiền mua nhà, tốn sáu mươi lượng.

Hoàng đại nhân của Tông Chính tự vẫn đang chờ Tô Nam Thừa gặp đen đủi kìa, đợi hắn chuẩn bị xong rồi thì lại đến gây khó dễ.

Kết quả được thống nhất xong xuôi mới đưa lên, Hoàng đại nhân không chỉnh được nữa.

“Sáu mươi lượng?”

Tô Nam Thừa cười: “Thật ra đến sáu mươi mốt lượng cũng chẳng đủ, nhiều tiểu quan sẽ trợ cấp ra, hạ quan liền trợ cấp thêm nữa.”

Hoàng đại nhân trầm mặc một hồi: “Sáu mươi lượng có thể xây được căn nhà kiểu gì để mà sống chứ? Ta nói này tiểu Tô đại nhân à, ngài không lừa ta chứ?”

“Đại nhân nói vậy khiến hạ quan sợ hãi. Từng mục trong đây đều viết rõ ràng rành mạch hết. Không giấu giếm chút nào cả. Điện hạ đã nói, bệ hạ giao toàn quyền cho điện hạ. Huống chi, người bị giam là thứ dân, cũng là tội nhân. Nếu xây lộng lẫy……vậy thì khó giải thích lắm, chẳng phải sao?”

“Ha ha, tiểu Tô đại nhân nói rất đúng, có điều vị kia dù sao cũng là……” Hắn ta hướng lên trên chắp tay: “Dù sao cũng có thân phận thế kia mà. Hiện giờ bên trên hãy còn đang tức giận, không ai quan tâm. Nhưng nếu mấy năm sau ngài ấy hả giận thì sao? Đến lúc đó đừng trách ta nhé?”

Tô Nam Thừa nghiêm trang: “Đại nhân, nếu chuyện gì cũng nghĩ tới mấy năm sau thì giờ phải làm sao đây, trước mắt ngài muốn thế nào? Hạ quan không hiểu những chuyện ấy, chỉ biết đây là thánh chỉ. Cũng là mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ.”

Hắn cũng đứng lên, hướng lên trời chắp tay: “Thần vô năng, chỉ hiểu ý thánh thượng mà thôi.”

Hoàng đại nhân chợt thấy ê răng.

“Nhưng thế này keo kiệt quá rồi.” Hoàng đại nhân nói.

“Vậy hạ quan xin hỏi, vị sau này sẽ ở trong căn nhà này của ngài chẳng lẽ hiện giờ không ở trong lao sao?”

Dám không ở sao?

“Lời này có ý gì, hắn ta là tội nhân, không ở nhà lao thì ở đâu?”

“Nếu như vậy, sao ngài phải suy nghĩ nhiều thế làm gì?

Lui một bước, nói, cho dù mấy năm sau có xảy ra chuyện gì, Thái tử điện hạ cũng sẽ giải quyết, hạ quan sẽ là người thực hiện việc đó. Ngài không cần lo lắng.” Tô Nam Thừa cười: “Không liên quan gì tới ngài đâu.”

“Ha ha ha, lời này, chính ngươi đã nói đó. Thôi thôi, một khi đã như vậy, ta quay về dặn dò Vương gia một tiếng, tìm ngày lành dẫn người đến.” Hoàng đại nhân không biết đang nghĩ gì, không dây dưa nữa.

Ngay trước khi rời đi, Tô Nam Thừa mới nói: “Hạ quan hãy còn trẻ, vẫn thiếu kinh nghiệm làm việc. Do sợ sai lầm hay bỏ sót gì đó, ta đã gửi một phần sổ sách cho Nội Sự tỉnh rồi. Đến lúc đó sẽ không có sai sót gì đâu.”

Mặt Hoàng đại nhân lập tức chuyển vàng.

Ra khỏi Tông Chính tự, Trình Minh nói: “Bọn họ sẽ không oán hận ngài chứ?”

“Sao có thể, xẻ xa hổ kéo dài Kỳ, bọn họ hẳn nên oán hận Thái tử chứ.” Một chức quan cửu phẩm tép riu như ta sao dám làm gì chứ?

Chẳng phải đều là ý của Thái tử sao?

Dù sao Thái tử cũng không hề đối đầu với Kính vương, không để bụng mấy đâu.

Không chỉ thế, Thái tử luôn rất hài lòng với cách xử lý của Tô Nam Thừa.

Tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng lại không hề cúi đầu trước Kính vương, tốt lắm.

Còn về số bạc Tô Nam Thừa dùng để thưởng và mời người làm ra ngoài dùng cơm, Thái tử chỉ dùng một khối ngọc bội và một cân trà ngon đã bù đắp được.